Chương II : Gặp lại người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về Việt Nam, tôi vào làm chân marketing cho một công ty liên doanh nước ngoài. Mức lương và điều kiện cũng tạm ổn làm tôi dần quên đi việc trở lại bên kia với em. Ngày tháng dần trôi và tôi không còn muốn trở về bên kia nữa, vì cuộc sống ở Việt Nam làm tôi thoải mái lắm rồi.
Một hôm, trong lúc vừa công tác xa về, tôi tình cờ gặp lại thằng bạn thời cấp III của mình. Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại nó. Cũng bởi tôi theo ông bà ngay từ khi vừa học xong cấp III nên thời gian dần trôi, chỉ nhớ đến mấy đứa bạn hay chơi mà thôi. Vả lại, cái thời đó, lấy đâu ra điện thoại mà nhắn tin hay cho số như bây giờ. Bọn nó cũng cho số điện thoại bàn, nhưng tôi đếch thèm lấy, chỉ tổ rác người.
Nó đậu xe ngay trước cửa công ty, mắt láo liên, sốt ruột chờ đợi cái gì đó. Thật là... bao nhiêu năm rồi mà nhìn nó vẫn như xưa. Cái cặp đít chai hình như càng ngày càng dày, dáng người dong dỏng ấy làm sao mà tôi có thể nhầm được chứ. Nhất là cái điệu bộ xuýt xoa và chà xát hai tay vào nhau không thôi khi đang rốt ruột của nó chứ. Tôi bước đến gần:
- "anh làm ơn xuất trình giấy tờ cho tôi kiểm tra" – tôi lái giọng, giả bộ.
Nó ngước mắt lại, nhưng tôi làm động tác xoa xoa dưới mũi để cố che đi khuôn mặt mình tránh nó nhìn ra.
- "anh làm ơn xuất trình giấy tờ cho tôi kiểm tra" – tôi nhắc lại.
Nhìn cái bộ dạng cầm cặp cán bộ như thế, nó cũng cuống lên, chẳng cần biết tôi có đùa hay không liền luống cuống lấy giấy tờ xe ra cho tôi. Tôi cầm lấy, trịnh trọng xem mà trong bụng cười thầm. Mả cha thằng này, đến giờ tính vẫn không thay đổi, nhát cáy thì thôi rồi.
- "anh phạm tội... không liên lạc với bạn bè và dám tán tỉnh nhân viên của công ty nước ngoài. Phạt anh một chầu bia". Tôi tuy không nhịn được cười nhưng vẫn cố ra vẻ, đùa nó một câu.
Nó ú ớ người ra. Nhưng rồi nhìn lại, nhận ra tôi. Hai đứa lại cười ha hả...
- "mày làm ở đây hả? Về nước khi nào mà tao không biết? bạn bè đéo gì mà đi biền biệt đéo có tin tức gì cả." nó hỏi dồn.
- "bố khỉ nhà mi. Tao đi có số điện thoại đứa đéo nào đâu mà liên lạc. Mày làm như kiểu ai cũng có di động như bây giờ ấy.
Rồi hai đứa trao đổi số điện thoại với nhau, hẹn nhau một bữa gặp mặt cái nhóm quậy phá năm xưa. Tôi bước vào công ty thì nghe tiếng xe nó. Quay lại nhìn tôi nhận ra cái Thủy bên phòng kế toán. Em này tôi đã chú ý từ khi bước vào công ty từ lâu rồi. Dong dỏng cao, chân dài, xinh xắn, ngực tròn căng mọng còn mông thì...gần như phẳng lỳ. Được cái em ấy là hoa khôi khóa dưới hồi tôi học cấp III cho nên nhìn cái là tôi nhận ra ngay.
*
* * *
Tôi bước vào quán lẩu sau giờ tan sở theo lời hẹn của cả nhóm. Nhìn thấy một dáng hình thân quen, tôi giật mình. Trước mắt tôi là Vân, người con gái tôi đã theo đuổi thời xưa nhưng không được. Em vẫn như hồi trước, đầy đặn và toát lên vẻ khỏe khoắn trong mắt tôi.
Không cao, nhưng em sở hữu nước da trắng sáng, mềm mại. Thân hình em khá khác đi so với năm xưa. Không còn cục mịch quê mùa, em trước mắt tôi toát lên vẻ khiêu gợi của một người đàn bà trưởng thành. Eo đã thon hơn xưa nhiều làm tôn lên các đường nét sau bộ áo vest công sở của em. Cặp đùi đó đã bao đêm xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tròn trịa, đầy đặn và thẳng tắp. Giờ tôi mới nhận ra một điều là phía trên cặp đùi ấy là hai quả bưởi căng tròn, lúc lắc lúc lắc sau mỗi nhịp đi làm tôi tê tái. Cặp ngực của em cao vút như muốn vượt ra khỏi lớp áo vest dày kia. Người đàn bà trước mặt trong mắt tôi như một quả dâu tây chín mọng, chỉ muốn nhào đến cắn nuốt mà thôi.
Rồi tôi vào nhập hội với lũ bạn xưa. Xa nhau lâu rồi, giờ mới gặp lại được những người bạn thân quen.
Giờ đây, Vân đã là vợ của Hải – cậu bạn học cùng khóa với chúng tôi. Dũng, người đứng trước công ty tôi hôm trước thì sắp làm đám cưới với Thủy. Hiệp – cậu bạn thân năm xưa thì giờ đã lấy Nga, một em học cùng trường đại học năm xưa.
Và có Xuyên, bà con xa của Nga. Xuyên ít hơn chúng tôi 3 tuổi, vẻ tự nhiên của người dân tộc trong em không mất đi khi đã xuống thành thị khiến cho tôi thích thú. Em hoạt bát đáng yêu, ăn nói có duyên và theo như mấy đứa bạn nói thì em ấy chưa để ý đến ai cả vì đang muốn tập trung vào việc học tập. Năm nay là năm học cuối cùng của em. Tốt nghiệp xong chắc chắn em ấy cũng sẽ tìm một công việc để ở lại nơi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro