Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu thư" Ngọc nhi thút thít, " Cửa hàng cuối cùng của Khổng gia chúng ta, đã bị cô gia thu đi..."
 
 Nghe được tin tức này, Khổng Linh Lung giống như bị móc rỗng tim phổi, hoàn toàn biến thành một cái tượng gỗ không có hồn vía.

 Khổng gia, đệ nhất thiên hạ Khổng gia, sở hữu hàng ngàn cửa hàng lớn nhỏ, thị trường trải rộng mười sáu châu, từng được khen là xem vương triều Đại Tần có sụp đổ thì Khổng gia vẫn sẽ đứng vững.

 Nhưng hôm nay, bất quá chỉ mới qua ngắn ngủi có mười năm, Khổng gia đã từng bị cho là vĩnh viễn sẽ không ngã xuống, cũng đã hoàn toàn triệt để biến mất.

 Ngọc nhi nhìn Khổng Linh Lung tựa như chết lặng, càng thương tâm nói: "Tiểu thư, ngài muốn khóc thì khóc đi, không cần nhịn..."

 Khóc? Khổng Linh Lung ngồi yên, nàng bây giờ, còn có tư cách để khóc sao? Tự tay phá hủy Khổng gia thành cục diện hiện nay, lẽ nào không phải là nàng - dòng chính nữ duy nhất còn dư lại của Khổng gia Khổng Linh Lung mình sao?

 "Lưu Thiệu ở đâu?" Khổng Linh Lung từ từ hỏi.

 Ngọc nhi lau nước mắt: "Cô gia...Hắn vẫn còn ở cửa hàng, chờ Trần chưởng quỹ đem khế đất Khổng gia nộp lên..."

 Khổng Linh Lung cơ hồ muốn cười lên, đúng vậy, Lưu Thiệu, phu quân của nàng, so với vợ của hắn, cái hắn quan tâm nhất không phải vẫn luôn là tài sản Khổng gia của nàng sao?

  Hiện nay, hắn rốt cuộc cũng toại nguyện, toàn bộ cửa hàng của Khổng gia từ hôm nay bắt đầu chuyển thành Lưu gia.

 Khổng Linh Lung lảo đảo đứng lên: "Ta phải đi gặp lão phu nhân."

 "Tiểu thư!" Ngọc nhi ở sau lưng nàng kêu lên.
 
 Nhưng Khổng Linh Lung chỉ lo đi về phía trước, nàng trong lòng đã không quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ muốn gặp Lưu lão phu nhân, thỉnh cầu một câu trả lời hợp lý.

 Vì sao ban đầu đáp ứng nàng, giúp nàng cất giữ dược liệu làm ăn của Khổng gia, bây giờ nhưng ngay cả cái này cũng muốn nuốt lời?

 Nàng muốn hỏi lão phu nhân một câu, rốt cuộc Khổng Linh Lung nàng mười năm qua, nơi nào đã làm chuyện có lỗi với Lưu gia, vậy mà giờ muốn hồi báo nàng như vậy?

 Khổng Linh Lung không biết đã đi bao lâu mới tới được ngoại viện của lão phu nhân.

 Lúc ở ngoài cửa, hai nha hoàn canh cửa cũng không muốn ngăn cản nàng, nàng liền một đường đi tới phòng lão phu nhân, thời điểm muốn đẩy cửa đi vào, nghe được trong phòng truyền tới tiếng nói chuyện.

  " Thiệu đã đi thu cửa hàng cuối cùng, chỉ cần khế đất tới tay, cõi đời này cũng không còn Khổng gia."

 "Làm rất tốt, những năm này chúng ta từng bước một thực hiện kế hoạch, cuối cùng cũng không uổng phí."

 "Nếu không phải như vậy, ban đầu cần gì phải ủy khuất A Thiệu, đi cưới cái nữ thương hộ đê tiện của Khổng gia, không phải là nhìn Khổng Linh Lung là đích nữ tử còn dư lại của Khổng gia, tài sản của Khổng gia sau này đều là nàng thừa kế, nếu không nàng cho nàng là cái gì mà xứng với A Thiệu của chúng ta?"

 Khổng Linh Lung đứng ở ngoài cửa người nàng run lẩy bẩy, nàng đang nghe cái gì? Đây là sự thật sao? Đây mới là bộ mặt thật của Lưu gia sau khi đối xử với nàng nhiều năm như vậy?

  Lưu lão phu nhân âm thanh đặc biệt uy nghiêm từ từ truyền tới: " Mười năm này, mỗi lần A Thiệu tới phòng của nàng ta, đều thức dậy từ sáng sớm tự tay đút nàng uống thuốc tránh thai, mới có thể làm cho nàng qua mười năm đều không thể mang thai. Nếu không dựa theo quy định kế thừa tài sản của Khổng gia, phàm là đứa bé do nàng sinh hạ, Lưu gia chúng ta cũng không lấy được một chút tài sản nào."

 Ngực của Khổng Linh Lung giống như bị cái gì đó đè nặng, từ khi nghe được thuốc tránh thai, đầu nàng giống như muốn nổ tung, hình ảnh mười năm qua như hiện ra trước mắt nàng, mỗi lúc sáng sớm, Lưu Thiệu kia đều quan tâm tinh tế đút nàng uống canh tổ yến, làm nàng cảm động, thường nghĩ mình thật may mắn khi được gả cho phu quân biết thương người như vậy.

 Như bây giờ, những hình ảnh này giống như cây đao vậy, một tấc lại một tấc lướt qua da thịt Khổng Linh Lung, làm cho nàng như muốn nổi điên!

 Nàng cái gì cũng không nghe được! Cái gì cũng không thấy!

  Trong đầu trong lòng, đều là hình ảnh hư tình giả ý của Lưu gia mười năm qua, từng chút từng chút giống như giả thú đem nàng, đem Khổng gia từng bước xâm chiếm hầu như hung tàn!

 " A!!!" Khổng Linh Lung phát ra tiếng hét chói tai, trong mắt trong miệng cũng chảy ra máu tươi, dáng vẻ giống như ác quỷ. Nàng ôm đầu mình, lăn lộn trên mặt đất, máu tươi càng chảy càng nhiều, nàng co quắp trên mặt đất giống như chỉ một chút nữa thôi thì sẽ mất đi sinh mạng.

 Rốt cuộc Ngọc nhi cũng chạy tới, ôm lấy Khổng Linh Lung không nhúc nhích trên mặt đất kêu khóc nói: "Tiểu thư..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#king