Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm một người thành thục đọc hết các thể loại tiểu thuyết nam nữ chính, Ninh Ninh không ngốc, lập tức hiểu được ý tứ của Nhiếp Chấp.

Cô hiện giờ hành động xác thực dễ dàng làm người khác hiểu lầm, nếu là dựa vào sự yếu thế bây giờ chống lại, chỉ sợ chỉ biết càng bôi càng đen.

Ở nguyên cốt truyện, nguyên chủ nhục mạ xong Bùi Tịch liền xoay người rời đi, trường hợp lúc này có chút xấu hổ, cô cũng không muốn ở lại lâu, nhưng vì cắt đứt ý nghĩ không thực tế tự mình đa tình của nam chính, trước khi đi vẫn bổ sung một câu: "Ta thật sự không thích ngươi!"

Bùi Tịch nhìn vẻ mặt của cô......

Được rồi, trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì, đôi mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt liếc nhìn, giọng nói lạnh như băng ,còn sót lại chút sát khí: "Ta chưa nói qua ngươi thích."

Ninh Ninh nghẹn lời một lúc.

Nam chính ngươi là chó đi! Không sặc ra một câu này ngươi sẽ chết sao!

Cái này ngược lại biến thành cô là tự mình đa tình.

"Còn có các ngươi."

Bùi Tịch như một khối sắt, cô sẽ không ngốc đi đến mà đá, đem ánh mắt chuyển lên trên hai người có mặt ở đây: "Không cho phép nghĩ ngợi lung tung!"

Nhiếp Chấp vẻ mặt tràn đầy ý "Được được chúng tôi đều hiểu, đại tiểu thư chính là thích chơi như vậy", giống như mèo thần tài không ngừng vẫy vẫy tay gật đầu: "Vâng vâng vâng, tuyệt đối không suy nghĩ lung tung."

Ninh Ninh sắp bị hắn làm cho tức chết rồi.

Nhưng mà cô hết đường chối cãi, chỉ có thể cắn răng chống lại ánh mắt của Bùi Tịch, đọc ra câu hệ thống cưỡng chế quy định cần thiết nói, trong nguyên tác nữ phụ ác độc cuối cùng buông ra một câu cuối: "Chúng ta còn sẽ gặp mặt, ngươi cứ chờ xem."

Ninh Ninh: "......''

Đến chính cô còn cảm thấy một loạt hành động này, chính cô rõ ràng trở thành đại tiểu thư ngạo kiều yêu thầm nam chính lại ngượng ngùng không dám bày tỏ lòng mình, được chứ!

"Còn sẽ gặp mặt" loại lời nói này nếu đặt trong bối cảnh nguyên tác thì sẽ làm người không rét mà run, nhưng đặt ở trên người cô......

Vì cái gì lại có loại cảm giác gấp không chờ nổi muốn cùng người trong lòng gặp lại nha!

Ninh Ninh bị trận ô long này tra tấn đến sắp hít thở không thông, không chút do dự xoay người rời đi, không có phất tay áo càng không mang đi một mảnh đám mây, để lại ba người trong phòng đệ tử với vẻ mặt khác nhau.

Nhiếp Chấp cười khan một tiếng, rụt rè liếc mắt nhìn Bùi Tịch: "Xem ra nàng đối với ngươi rễ tình đâm sâu, chúc mừng chúc mừng."

Vị tiểu tổ tông kia đi rồi, để lại Bùi Tịch như một con chó điên, hắn cảm thấy bản thân sắp xong đời rồi.

Năm đó kiểm tra nhập môn, Bùi Tịch chỉ là một tiểu tử nghèo với linh lực mỏng manh, mang trong mình dòng máu ma đạo, không tiền không quyền càng không có sức lực, vừa lúc trở thành nơi trút giận của hắn cùng Thẩm Ngạn Kiều.

Thằng nhóc này cũng thật lợi hại, mặc dù sức lực kém, mỗi lần bị đánh cư nhiên đều sẽ liều mạng phản kháng, rước lấy càng đánh càng nặng thêm. Dù bị thương nặng đến đâu, hắn cũng không từng mở miệng xin tha qua.

Giống như sói con còn chưa ra nanh vuốt , đôi mắt đỏ tươi như máu.

Kiếm thuật của Bùi Tịch...... Đến tột cùng là ở thời điểm nào tiến bộ?

Cái nghi vấn này vẫn luôn hỏi trong lòng,dần dần lan tràn sinh trưởng ở trong bóng đêm, Nhiếp Chấp nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Tàn ảnh của hoàng hôn cùng ánh trăng hòa quyện nhau, ánh sáng và bóng tối hỗn loạn tuôn xuống như dòng nước chảy, vẽ nên đường nét sắc sảo của người thiếu niên trước mặt.

Đôi mắt đen của Bùi Tịch chứa đầy ánh sáng, khóe miệng gợi lên một vòng cung rất nhẹ, nhưng ánh mặt lại lạnh băng như gió, không mang theo một chút độ ấm nào.

Giọng nói của hắn nhàn nhạt, mang theo lười biếng cùng giễu cợt, nốt ruồi dưới mắt giống như đọng lại vết máu, khiến cả người Nhiếp Chấp lạnh sống lưng theo bản năng: "Rút kiếm."

=====

Nam chính bên kia rốt cuộc cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cùng với Ninh Ninh lúc này một chút quan hệ cũng không có.

Hắn yêu thu hậu cung liền thu hậu cung, muốn nhập bí cảnh liền nhập bí cảnh, cô căn bản không hề quan tâm.

Mối quan tâm duy nhất của Ninh Ninh chính là cuối cùng cô cũng có thể đi trên mặt đất! Hơn nữa không chỉ có đi đường, liền ngự kiếm lên trời đều vô cùng đơn giản!

Đời trước của cô bị ốm đau bệnh tật tra tấn đến khổ không nói nổi, bệnh nặng khi chỉ còn thở thoi thóp, đến cả sức lực xuống giường đều không có, chỉ có thể yên tĩnh nằm im trên giường mà chờ chết.

Cẩn thận mà nghĩ lại, cô đã thật lâu không được tự do đi lại.

Hiện tại thật là siêu siêu siêu vui vẻ!

Ninh Ninh cơ hồ là chạy chậm ra khỏi phòng đệ tử, đi vào chỗ trống trên đỉnh núi, dựa vào ký ức một tay bóp một cái.

Kiếm quang bên eo chợt lóe, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, nằm ngang giữa không trung.

Kiếm này tên là "Tinh Ngân", thân kiếm thon dài mảnh mai, uyển chuyển nhẹ nhàng như yến, dưới ánh trăng lộ ra một tia hàn quang.

Chuôi kiếm được trang trí bằng một ít viên minh châu nhỏ nhắn xinh xắn, lộ ra hào quang, phát ra tia sáng rực rỡ, giống ba phần của một bầu trời đầy sao.

Nguyên chủ thực yêu quý thanh kiếm này, hoặc là nói, ở trong mắt mỗi kiếm tu, bội kiếm của chính mình giống như bảo vật vô song.

Người ở kiếm ở, kiếm còn ta còn.

Cho dù là phá núi hay chẻ sông, đạp đất mà phá trời cao,hay bước ngang bầu trời huyền cảnh , công danh làm nên người, cũng chỉ có một người một kiếm.

Muốn tiền để làm gì? Có kiếm là được; muốn danh làm cái gì? Có kiếm là được; muốn vợ làm cái gì? Có kiếm là được.

Hoặc là nói, kiếm, chính là vợ của bọn họ.

—— vợ của ta cũng đẹp quá đi! Tinh Ngân bảo bối yên tâm, mẹ nhất định mua cho con những bộ quần áo xinh đẹp nhất, để con biến thành đứa bé xinh đẹp nhất sư môn!

Ninh Ninh quyết tâm thề son sắt, không thuần thục mà bước lên thân kiếm, theo một vệt ánh kiếm, cưỡi gió mà lên trời.

Ánh chiều bị màn đêm nuốt chửng không còn sót lại, để lại một bầu trời tỏa sáng trên mặt trăng. Những đám mây mỏng như bông gòn thấm đẫm mực, nhẹ nhàng êm ái di chuyển trên bầu trời u tối, cũng không thể che được ánh trăng nồng đậm.

Ninh Ninh rũ mắt xuống xem, không khỏi cứng họng.

Huyền Hư Kiếm Phái của cô xây dựng trong dãy núi Côn Ngô, là một trong bảy đại động có linh khí nồng đậm nhất, đúng là "Hình dạng đen tuyền tinh tế, liệt vào hàng cung điện thanh cảnh; ngưng tụ trầm tĩnh mộc mạc, như mở ra động tiên ở danh sơn này".

Ở giữa là núi Thái Huyền như đột ngột từ mặt đất mọc lên, Lăng Tiêu, Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Hạc bốn tòa chi nhánh bày ra bên cạnh, còn lại là những ngọn núi nhỏ có núi non trùng điệp, xanh biếc yên tĩnh.

Núi non chót vót cùng khí trời xen kẽ, ở phía xa là sương khói quấn lấy nhau triền miên, sương trắng trên núi nhè nhẹ tựa vào lại tản ra, tựa như những dải lụa mỏng nhẹ nhàng phủ lên, ánh trăng lúc này chiếu lên như phủ nước vừa hiện tịch mịch cũng tựa như linh động.

Quan sát kỹ hơn, liền có thể trông thấy những tòa nhà san sát nhau tựa như những ngôi sao chi chít trên trời . Đài đúc kiếm, kiếm trận, đài quan sát cùng các ánh đèn học trong cung đình đều tỏa sang rực rỡ, bốn phía cầu thang dốc kết nối với nhau, ngự kiếm xa xa nhìn lại, dường như đặt mình trong thế ngoại tiên cảnh.

Thực sự cảnh tượng này như một bức tranh xinh đẹp.

Vì vậy Ninh Ninh thề, cô tuyệt đối không phải cố ý muốn cho bụng mình kêu.

Chờ chiếc bụng nhỏ rỗng tuếch lần thứ ba phát ra tiếng bất mãn, Ninh Ninh rốt cuộc cũng đi tới nhà ăn.

Nguyên chủ vì tìm lỗi của Bùi Tịch, cư nhiên đã bỏ qua thời gian ăn tối của môn phái. Ninh Ninh thực không tiền đồ mà nghĩ, cô lúc này rõ ràng chính là đả thương địch thủ 800 tự tổn hại mình một ngàn, báo thù so thế nào quan trọng hơn với có cơm ăn sao?

Thức ăn trong nhà ăn cùng bụng cô đều giống nhau " rỗng tuếch". Có thể là thấy tiểu cô nương thật sự đáng thương, nữ tu đầu bếp đã lấy ra một con ngỗng đã lột da từ trong tủ bếp.

Sau đó hai tay dùng lực, trực tiếp tách con ngỗng ra làm đôi, chia một phần cho Ninh Ninh.

Ngỗng~ giòn thật mềm tan.

Mà vị tỷ tỷ này ơi, vì cái gì mà động tác của tỷ lại thành thục như vậy nha!

"Tính từ tháng này đến nay, ngươi đã là người thứ bảy đến xin đồ ăn của đệ tử. Hiện giờ đồ ăn tích trữ không nhiều lắm, tiểu đạo hữu ngươi tiết kiệm dự trữ chút đồ ăn đi."

Nữ tu thành thạo lưu loát mà xé thịt ngỗng vừa liên tục nói: "Sinh hoạt còn có hy vọng, ngàn vạn lần không cần bởi vì nhất thời không có tiền mà trong lòng nghĩ luẩn quẩn. Chỉ cần mạng còn ở đấy, những cái vật ngoài thân kia như vậy sớm hay muộn gì cũng có thôi."

Ninh Ninh:???

Từ từ ngươi có phải hay không hiểu lầm cái gì? Hơn nữa cô vì cái gì sẽ là người thứ bảy tới xin cơm, cái môn phái này mọi người đều có đam mê mà đến trễ ăn cơm tối sao? Hơn nữa việc này cùng tiền thì có cái quan hệ gì, không phải là thực sự có người không có mà ăn nổi cơm đi, không thể nào không thể nào?

Ninh Ninh tràn ngập nghi hoặc, thuận miệng trả lời: " Người thứ bảy?"

Nữ tu sâu kín thở dài: "Trước kia càng nhiều. Môn phái của chúng ta là cái dạng gì, tiểu đạo hữu chẳng lẽ còn không hiểu sao?"...... Cô thật sự. Không hiểu!

Kết quả là nữ tu kia nói xong còn không nói rõ hết, Ninh Ninh cứ như vậy mà mờ mịt cầm theo ngỗng về tới căn nhà nhỏ của chính mình.

Ngoài dự đoán chính là phòng nguyên chủ thực sự nhìn cư nhiên lại rất thanh mát thoải mái, không như trong tưởng tượng là đầy vàng đồng làm lóe mù mắt người ta.

Nơi này tự nhiên sẽ không có nồi để nấu nướng, củi để nướng tạm thời cũng không có biện pháp tìm được. Ninh Ninh có chút buồn rầu mà đem phòng từ trên xuống đánh giá một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên lò luyện đan.

Cái này còn không phải là có sao!

Đan lô vì lấy linh khí dẫn, có thể đốt lửa mà không cần củi, thêm hình dạng kích thước như cái nồi áp suất, lấy nó làm lò nướng ngổng thì thật tuyệt vời, cô đúng là đứa bé thông minh lanh lợi mà.

—— đương nhiên, vì hành vi này có độ nguy hiển cao, nên cái gì mà nồi áp suất cái gì mà đứa bé lanh lợi, tất cả đều là cô nói phét đó.

Nếu liệt tổ liệt tông Huyền Hư Phái mà biết có người lấy lô đỉnh đi nướng ngỗng, có lẽ sẽ tức giận đến trực tiếp từ trên trời hạ xuống so với sức mạnh khi thất tiên nữ tìm Đổng Vĩnh còn hải chào thua.

(Note: Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh là truyền thuyết dân gian Trung Quốc (hay "Đổng Vĩnh và bảy tiên nữ"). Nhân vật chính là một người trần tên là Đổng Vĩnh, người , (có thuyết nói là người huyện , , ), do phải bán mình lấy tiền làm ma chay cho cha nên đã làm cho tiên nữ trên thiên đình cảm động và Thất công chúa đã lén trốn xuống trần để kết duyên vợ chồng với chàng; cũng có bộ phim dựa trên câu chuyện này là: Thất Tiên Nữ hay Bảy nàng tiên là phim truyền hình thể loại cổ trang, thần thoại do Đài truyền hình Giang Tây và Công ty TNHH Văn hoá nghệ thuật Hoàn cầu Ưu Tái Bắc Kinh hợp tác sản xuất, được công chiếu vào năm 2004)

Đem ngỗng chết bỏ vào đan lô, lại lấy linh khí đốt lửa, Ninh Ninh một bên chờ thịt chín, một bên còn rất có hài hước mà nghĩ:

Cô là người thứ bảy trong phòng bếp lấy được thịt ngỗng, vậy dựa theo trình tự, chính mình chính là ổn thỏa "Nếm thử ngỗng số 7", oa, cái này thực là siêu thoải mái.

Vậy gọi là Thường Nga tiên tử nghe cũng hay đấy.

Điều duy nhất không nghĩ ra được chính là...... lời nói của vị nữ tu kia là rốt cuộc là có cái ý gì?

Vấn đề này cô vẫn chưa kịp nghĩ ra đáp án.

So với việc xuất hiện đáp án trước thì một vụ nổ chói tai đến cực kỳ gần.

Bụi nóng hừng hực đập vào mặt, may mà bản năng phòng thân trong cơ thể Ninh Ninh vẫn còn, lập tức đọc quyết bảo hộ phía trước. Dù bị bụi nóng buộc cho lui về phía sau vài bước, tóm lại cũng không bị thương quá nặng.

Bụi bặm tro tàn bay lơ lửng ở trước mắt, xuyên qua tầm mắt mơ hồ, cô miễn cưỡng đã thấy rõ bộ dạng trong phòng.

Bàn để sách bị nổ bay mất hai cái chân, thân tàn chí không vững mà ngã vào một bên; mặt tường trắng nõn giờ như được gửi đi Châu Phi nghỉ mát một lượt, tất cả đều là đen thành một mảnh; đến nỗi mà cái lô đỉnh mà cô đang nướng ngỗng "——".

Đan lô không chịu nổi sỉ nhục mà lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ, vì bảo vệ tôn nghiêm chính mình thân là lô đỉnh vô cùng quang vinh mà nổ tung.

Còn không phải là làm mi nướng con ngỗng thôi sao, mi lại phải làm đến mức này à?

Cảm giác đói cồn cào trong bụng như giật cả dây thần kinh, Ninh Ninh không quan tâm nhiều, bất chấp mà ngừng thở tiến lên vài bước.

Đan lô đã vỡ thành từng mảnh chất đống hỗn độn, khói đen lượn lờ bốn phía, con ngỗng mà cô nướng đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Cái làn da ngăm đen kia giống như đến từ Ethiopia, Ninh Ninh nguyện xưng là Bao Chửng thứ hai.

Cô cuối cùng cũng hiểu được.

Cô không thành được Thường Nga tiên tử, nhiều lắm biến thành con ngỗng không tiên tử.

Cảnh tượng chướng khí mù mịt này còn chưa dừng lại, đang lúc Ninh Ninh đem nàng Ethiopia cầm lấy tới nắm trong tay, liền nghe thấy một tiếng đập cửa nhẹ nhàng: "Tiểu sư tỷ?"

[ đinh, tuyên bố nhiệm vụ! ]

[ Bên ngoài cửa là Lâm Tầm, đệ tử thân truyền mới nhận của Thiên Thiện Tử, thân là sư tỷ, cô vẫn luôn đố kỵ hắn cướp đi sủng ái của sư tôn, nghĩ muốn hung hăng mà trả thù. ]

[ Hãy mở cửa cho hắn, và bắt đầu câu dẫn đi theo nguyên cốt truyện ban đầu! ]

Ninh Ninh:???

Lấy bộ dạng hiện tại của cô đầu đầy tro mặt đầy mồ hôi còn muốn đi câu dẫn người? Cái này ma nữ trong phim kinh dị còn kém hơn cô đấy.

Âm thanh hệ thống quanh quẩn ở bên tai, cô nhớ rõ nhân vật Lâm Tầm này.

Tiểu hoàng tử của Đông Hải long cung, thiên tài kiếm đạo vạn người để ý. Bởi vì từ nhỏ lớn lên ở trong cung điện, rất ít cùng người ngoài giao lưu, dần dần dưỡng thành tính cách hướng nội thẹn thùng, chạm vào nữ nhân một cái liền đỏ mặt.

Hay gọi là hội chứng sợ xã hội.

Sauk hi hắn bái nhập Thiên Tiện Tử, đoạt đi thân phận đồ đệ nhỏ tuổi nhất của nguyên chủ, thêm kiếm ý nhanh chóng, tu hành bay nhanh, càng làm nàng tâm sinh ra ghen ghét.

Lâm Tầm sinh ra tôn quý, nguyên chủ tự nhiên sẽ không ngốc mà đi khi dễ hắn, mà là áp dụng một cách làm mờ mịt khác —— sắc dụ.

Ý định của nàng là lừa gạt sự tín nhiệm của Lâm Tầm, lại chậm rãi áp bức giá trị lợi dụng của hắn, làm hắn trở thành công cụ hình người cho nàng sử dụng, không nghĩ tới vị tiểu công tử này trời sinh sợ nữ giới, nguyên chủ càng tiếp cận, hắn liền càng là kháng cự.

Tối nay, chính là thời điểm lần đầu tiên hai bọn họ chính diện giao phong.

Ninh Ninh tạm thời thu lại tâm tư, thấp giọng đáp: "Tiến vào."

Vì thế lúc Lâm Tầm đẩy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt " ——"

Toàn bộ phòng như bị người vào cướp bóc xong tiện phóng cho một mồi lửa, vì để ngừa vạn nhất, còn phá tới kinh thiên động địa. Sương khói bốc lên khắp nơi, chóp mũi tiểu sư tỷ của hắn còn dính một vệt tro đen, trong tay cầm vật thể không rõ màu đen chiếu sáng lên ánh sáng đầy quỷ dị.

Lâm Tầm thực sự bị hoảng sợ: "Tiểu sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì." Ninh Ninh ném cho hắn một nụ cười mang tính chất an ủi, phất phất vật thể không rõ đen thui cầm trên tay, "Ta đang nướng ngỗng."

Lâm Tầm thực sửng sốt, vẻ mặt phức tạp mà nhìn lại vật kia lần nữa.

Cái thứ này...... Chỉ sợ cầm cái này đi ra đảo đấu, đến cương thi đều nghĩ đó là chân lừa đen.

Nhưng đây không phải điểm mà đáng chú ý nhất.

Thiếu niên tuấn tú ngọc thụ hơi hơi nhíu mày, đem ánh mắt đặt ở cái lô đỉnh phía sau đã phá thành từng mảnh tàn, giọng nói không tự giác khàn khan đi vài phần: "Tiểu sư tỷ, đây là ngươi đan lô?"

"Ừ." Ninh Ninh không rõ hắn vì sao lại hản ứng kịch liệt như vậy, cô giơ tay sờ sờ chóp mũi, "Đệ biết nơi nào có thể một lần nữa mua một cái không?"

Không khí quỷ dị lại trầm mặc một hồi lâu.

Chờ giọng nói của tiểu sư đệ vang lên lần thứ hai, giống như chuông tang đoạt mệnh trong địa ngục.

"Chính là...... Tiểu sư tỷ, tỷ không phải còn thiếu rất nhiều nợ bên ngoài sao?"

Ninh Ninh: Đồng - tử - động - đất.

Thấy vẻ mặt của nàng hiện lên khó tin, Lâm Tầm cúi đầu tránh đi tầm mắt của Ninh Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sư tôn đã nói với ta, tỷ vì rèn Tinh Ngân nợ không ít tiền, hiện nay còn không có trả hết. Một cái lô đỉnh này là một vạn linh thạch, bồi thường tổn hại chỗ ở là 5000 linh thạch, còn có cái bàn gỗ đàn hương kia của tỷ, là ——"

"Từ từ!"

Ninh Ninh trong lúc nhất thời khó có thể thừa nhận nhiều tin tức kéo tới như vậy: "Mấy cái gia cụ này không phải là đồ rẻ tiền mà môn phái sản xuất hàng loạt hay sao?"

Lâm Tầm có chút sợ nàng, nắm chặt cổ tay áo: "Là tiểu sư tỷ nói thích gỗ đàn hương, luyện đan cũng muốn dùng cái tốt nhất."

"Kia kia kia nhà ta đâu? Nhà ta không phải đại phú đại quý sao?"

"Sư tôn cấm đệ tử tiêu xài gia tài."

Ninh Ninh kinh ngạc, nhịn xuống hộc một ngụm máu hỏi hắn: "Rèn luyện không nên từ sư môn bỏ tiền ra sao?"

"Tiểu sư tỷ, tỷ thanh tỉnh một chút đi."

Lâm Tầm có chút nóng nảy: "Chúng ta là kiếm tu nha, không có tiền!"

Một ngữ đánh thức người trong mộng.

Ninh Ninh cuối cùng đã hiểu ra.

Đúng vậy.

Nàng là kiếm tu.

Phổ la trong mắt phần lớn kiếm tu là gì? Thanh cao lạnh nhạt, sát phạt quyết đoán, nhất kiếm đoạn không.

Kiếm tu chân thật lại là cái dạng gì? Thẳng nam, gân guốc, cuồng bạo lực.

Quan trọng nhất chính là bọn họ rất nghèo .

Trong tất cả môn phái, kiếm tu vĩnh viễn luôn cầm trong tay thanh kiếm tốt, nhất chói lọi nhất, dùng nhất kiếm sắc bén nhất, nhưng quần áo mặc trên người từ trước đến nay luôn đều là rẻ nhất.

Nguyên nhân chủ yếu là tiền đều tiêu trên người vợ.

Không tính kể đến tiền tiêu cho hộp đựng kiếm và đồ trang trí kiếm, chỉ nhìn cái đơn giản nhất là phí bảo dưỡng bội kiếm, liền cũng đủ ăn sạch tiền riêng của một nhóm người lớn.

Đối với kiếm tu mà nói, có thể đầu rơi máu chảy, nhưng để cho kiếm của chính mình chịu khổ, tuyệt đối là trăm triệu lần không có khả năng.

Vì tích tiền dưỡng kiếm, tích cốc không ăn không uống đã là hiện tượng xuất hiện phổ biến, như tự học may vá, bán nghệ đầu đường, bình thường như chuyện thường ở huyện.

Để cho Ninh Ninh ấn tượng khắc sâu là trong nguyên tác một vị sư huynh họ Hạ.

Nghe đồn hắn vì tích cóp tiền dưỡng kiếm mà đi hoa lâu cạnh vị trí đầu bảng, sau khi bị một kiếm tu khác phát hiện, còn dõng dạc mà nói dối chính mình là đệ tử Vạn Kiếm Tông, cuối cùng bị Vạn Kiếm Tông vạch trần ngay trước mặt.

—— Vạn Kiếm Tông là môn hái lớn thứ hai của kiếm đạo, và mối quan hệ của nó với Huyền Hư Kiếm Phái giống như quan hệ của Thanh Hoa với Bắc Đại, tranh đấu gay gắt đối thủ một mất một còn.

Cô cuối cùng cũng đã biết, lời nói của vị nữ tu trong nhà ăn kia là có ý rồi.

Đồng thời cũng hiểu rõ, về sau hai người các cô sẽ thường xuyên gặp lại.

Để cho cô xem là ai suốt ngày không có nổi cơm ăn? Ồ, hóa ra cuối cùng lại chính là cô!

Cái này chính là so với phim kinh dị còn kinh hơn đấy!

Giữa hai lần im lặng, một đoạn văn tự ở trong đầu đúng lúc hiện lên, là đoạn trong nguyên tác mà hệ thống hiện lên để cho cô thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ thấy tiêu đề hiện lên sáu chữ to đùng: Ninh Ninh đêm dụ Lâm Tầm.

[ Trăng lặn về tây, như giọt nước trước cửa hiện thoáng lờ mờ.

Ninh Ninh cười dịu dàng, ngón tay nhỏ tinh tế lướt qua vạt áo của Lâm Tầm, dẫn tới thiếu niên sống lưng cứng đờ, hai bên tai một mạt đỏ hồng.

Ánh trăng che phủ làm ướt đôi môi anh đào mềm mại của thiếu nữ. Nàng nhẹ nhàng mở miệng, hơi thở như hoa lan: "Đêm nay ánh trăng hữu tình, tâm tình sư tỷ rất tốt. Chúng ta cùng đi ra ngoài thưởng ngắm trăng được không?" ]

Ngắm trăng.

Cô về sau mỗi ngày đều muốn ăn thịt ngỗng, còn ngắm trăng cái gì.

Ánh trăng chìm dần về phía tây, như giọt nước trước cửa hiện thoáng lờ mờ.

Ninh Ninh dịu dàng cười, ngón tay dài tinh tế lướt qua kiếm Tinh Ngân , sống lưng của vợ cô bất cứ lúc nào cũng phải thẳng.

Tay sờ kiếm, run nhè nhẹ.

Khói đen ngập tràn không gian cô nhẹ nhàng mở miệng, đầu ngón tay còn lưu lại mùi ngỗng nướng: "Vợ ơi, ta không có tiền cho nàng mua quần áo mới, tha thứ cho người mẹ vô dụng này, ngoan nhé."

Lâm Tầm nhìn trước một màn này trước mắt, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng ngược hết lên.

Hắn không rõ tiểu sư tỷ vì sao sẽ hỏi những vấn đề mà trong lòng nàng vốn đã biết rõ, càng không hiểu Ninh Ninh vì sao gọi Tinh Ngân là vợ, rồi lại tự xưng là mẹ của nó.

Hắn chỉ biết, tiểu sư tỷ giống như có chút gì đó không ổn.

Xưa có Phạm Tiến trúng cử, nay có Ninh Ninh phá đỉnh.

Thẳng đến thật lâu về sau, Lâm Tầm vẫn còn nhớ lại sự sợ hãi bị chi phối vào đêm hôm đó.

Tiểu sư tỷ chậm rãi tới gần hắn, một tay đặt lên bờ vai hắn.

Giọng nói của nàng như điên như dại, không phân biệt được rõ là cười hay khóc, âm thanh mơ hồ như nữ quỷ nơi sơn dã, cùng với đôi mắt hơi phiếm hồng có thể nói là tuyệt phối:

"Đêm nay ánh trăng không tồi, sư tỷ tâm tình rất tốt, nếu không......"

"Chúng ta đi ra ngoài thưởng ngắm trăng, như thế nào có được không, ha ha ha ha."

Một tiếng "haha" cuối cùng kia như tinh túy, dùng hình tượng sinh động mà thuyết minh thì như nhạc sầu tình đau buồn, âm cuối cong lên như mũi tên bắn lén khi rời cung, đùng một cái bay thẳng vào màng tai của hắn.

Lâm Tầm gần như sợ chết khiếp.

Hắn cho rằng Hạ sư huynh bán mình dưỡng kiếm đã là Kiếm Tông chi có một không hai, không nghĩ tới Ninh Ninh sư tỷ so với hắn bệnh đến càng lợi hại hơn.

Tiểu hoàng tử Long Cung sắc mặt trắng bệch mà lui về phía sau một bước, cả người run lên bần bật.

Cứu cứu cứu mạng aaa! Ninh Ninh tiểu sư tỷ nàng ——

Nàng bị chính mình nghèo dọa đến điên rồi!

Nơi thân thể hắn bị đụng vào giống như nóng lên, khiến cho Lâm Tầm cả người không được tự nhiên, hắn theo bản năng mà muốn tránh ra khỏi tay nàng.

Nhưng, chính là.

Tiểu sư tỷ thật sự quá đáng thương.

Nàng đều đã nghèo đến mức không bình thường như vậy, chính mình nếu mà còn cự tuyệt lời mời này, đối phương nhất định sẽ càng thương tâm hơn.

Vìvậy tiểu bạch long chịu đựng khó chịu, thấp giọng nói mờ nhạt, không kiểm soátđược mà run rẩy: "Tiểu sư tỷ đừng khổ sở, đệ...... đệ bồi tỷ đi ngắm trăng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro