Chương 20 - Không phải hợp mới xứng đôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh tượng trước mắt vô cùng hỗn loạn , ai nấy đều hóng hớt trước sự kiện của những người nổi tiếng này.

Để biết chuyện gì xảy ra thì phải quay thời gian lại tầm 1 tiếng trước.

...

" Được rồi, em nói đi . Nhưng nói trước, anh sẽ không bao giờ từ bỏ em."

Vũ thể hiện sự đắc thắng rõ qua khuôn mặt mình. Đối diện với 1 kẻ bướng bỉnh này em chỉ biết thở dài mệt mỏi. Nhưng sao cũng được, em đến đây không phải muốn thuyết phục Vũ, em chỉ muốn nói chuyện rõ ràng và cho anh 1 câu trả lời nhất định.

" Tuỳ anh. Em chỉ muốn nói những gì cần nói."

Vũ nhún vai , nhìn bộ dạng có chút khó chịu.

" Em xin lỗi. Em từ chối lời bày tỏ của anh. Cảm ơn anh vì thời gian qua. Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."

Anh ngơ ra, cứ tưởng em sẽ xả 1 tràng trách móc hay sẽ chất vấn hỏi anh . Nhưng lời từ chối nhẹ nhàng này thật quá đau lòng.

" Không.Anhh không đồng ý!!"

So với thái độ bỡn cợt lúc nãy kia, anh gằn giọng hơn thể hiện việc không đồng ý.

" Vì sao?"

Em đặt câu hỏi.

" Đơn giản , vì anh yêu em. Anh yêu em hơn bất kì ai, chúng ta sinh ra là dành cho nhau."

Em xoa xoa thái dương mình, chấp niệm của anh với em là quá lớn . Cái tình cảm này anh không thấy nó đang làm em cảm thấy sợ hơn là cảm nhận tình yêu trong đó hay sao?

Em chỉ cười khẩy 1 cái : " Không có gì sinh ra vốn là dành cho nhau đâu anh ạ. Anh không yêu em, anh đang bị ám ảnh bởi em thôi , anh Vũ."

Lời nói của em dần trở nên nặng nề hơn, nghe thoáng còn có chút thở dài bất lực. Nhưng em quyết rồi, hôm nay em phải chấm dứt hết với người đàn ông này.

" Em yêu Andree, em yêu Thế Anh , em yêu anh ấy! Chỉ đơn giản là thế thôi. Đây mới là tình yêu anh à. Thế Anh chưa bao giờ làm tổn thương em cả, anh ấy dịu dàng , ấm áp và anh ấy yêu em. Đây là sự khác biệt giữa anh và Thế Anh. Trái tim của anh đã hỏng rồi, hỏng rất nặng..."

" Im đii! Đừng có bao giờ so sánh anh với loại đàn ông như thằng đấy. Anh hơn nó, anh và em rõ là rất hợp nhau, chẳng phải chúng ta là định mệnh sao. Từ lúc anh gặp em anh đã biết chúng ta có sợi dây kết nối rồi, Bả-"

" Anh thôi đi!"

Thanh Bảo tức giận hét lên, em đang thực sự rất giận , giận vì sự mù quáng của anh , cũng giận chính bản thân mình đã làm anh lún sâu vào tình cảm vô nghĩa này. Khoé mắt em dần ướt, em quá mệt mỏi rồi. Em chỉ muốn gặp Thế Anh , muốn ôm hắn vào lòng , chắc chắn hắn sẽ vỗ về an ủi em. Em nhớ hắn và em kinh tởm anh.

" Anh nói đúng , có lẽ nhìn chúng ta hợp nhau đấy...."

Vũ tưởng chừng em đã hiểu ra , nhếch miệng cười.

" Đúng vậy , Bảo."

" ..... nhưng anh biết không. Không phải cứ hợp mới có thể xứng đôi. Em và Thế Anh tuy khác nhau , nhưng đó lại là điểm hay khi hai đứa luôn có thể bù đắp lại cho đối phương."

Nói dứt câu em đứng dậy và rời đi, để lại Vũ đang thẫn thờ ở đó , nhưng với tính cố chấp của anh không dễ dàng để em rời đi như vậy. Vũ đứng lên , chạy theo kéo em lại. Hai tay nắm chạy vai em làm Thanh Bảo cảm thấy đau.

" Đau em.... Anh Vũ bỏ em ra!!?!"

" Em không được đi với tên đó, em là của anh cơ mà , tại sao tạii saoo !? HẢ!??!"

Vũ thả ra rồi nắm chặt tay em kéo đi , dù em có kêu la vì đau đớn , hắn chẳng màng tới việc đó. Em cứ chống cự thì hắn kéo càng mạnh theo , lôi em đi theo hắn cho bằng được. Em bắt đầu khóc rồi, vết đỏ trên tay em dần rõ hơn , móng tay hắn cứ bấu chặt làm em bắt đầu chảy máu.

" Mẹ thằng chó này!!!?!"

Bốp!

Quay lại hiện tại.

Có vẻ như BigDaddy không thể giữ chân được Thế Anh nữa , hắn giống như 1 quả bom phát nổ vậy, sức lực ở đâu ra mà hất luôn cả người bạn thân tội nghiệp của mình. BigDaddy chỉ biết ngồi 1 góc đó thở hổn hển.

" Hết cứu."

Hắn lao nhanh tới , đám Suboi Karik Justatee còn chưa kịp tới can ngăn lại thì đã thấy Thế Anh đấm cho tên kia 1 đấm.

Vì cú đấm bất ngờ của hắn làm anh giật mình , tay buông em ra rồi lăn xoàng xuống đất. Hắn không ngừng tay lại , lao vào ngồi trên người hắn cứ đấm liên tục vào mặt. Mọi người xung quanh không bỏ qua cớ hội hóng hớt, ai nấy đều lấy điện thoại ra quay lại, hắn thì bị sự tức giận làm lu mờ lý trí .

Justatee và Karik thì đi quanh kêu mọi người cất điện thoại vào đừng quay lại . Suboi lo lắng cho em nên ngồi cạnh xem em như nào.

BigDaddy thấy chuyện trở nên nghiêm trọng hơn liền kêu 2 người kia chạy tới can ngăn hắn lại nếu không cứ để hắn đánh thế là chết người mất. Nhưng mà dù là sức của 3 người đàn ông khoẻ mạnh, cũng bị hắn hất ra , ai cũng bất lực trước sự điên cuồng này nhưng lại không làm gì được. Suboi ngồi cạnh em và cứ hét lên bảo hắn dừng lại nhưng dường như hắn không nghe lọt tai chữ nào.

" Mẹ mày thằng chó ! Mày biết mày làm tổn thương em ấy bao nhiêu lần rồi khônggg HẢ?"

" hừ , nực cười , mày là cái chó má gì."

" TAO LÀ NGƯỜI YÊU CỦA EM ẤY. Loại người như mày còn xuất hiện trước mặt Bảo 1 lần nữa tao sẽ giết mày!!?!"

Thế Anh tuyên bố 1 điều làm ai cũng bất ngờ ngơ ngác ngạc nhiên . Chắc chắn là tin sốt dẻo hôm nay rồi đây. Các phía nhà báo hóng hớt được cũng đã đến đây từ lúc nào, họ chụp hình rồi viết cái gì đó liên tục, còn Thế Anh vẫn mặc kệ đến xung quanh mà tẩn liên tục cho tên đó 1 trận .

Nhưng Vũ không phải cũng để im cho hắn cứ đánh mình mãi, anh chống cứ 1 lúc rồi vùng ra đứng phắt dậy. Vũ lau đi chỗ máu cứ chảy trên miệng mình, nhổ ra 1 chút rồi thách thức.

" Sao giờ mày không làm điều đó đi? Nói hay lắm mà , yêu ẻm lắm mà đúng không? Nếu hôm nay mày không giết tao thì lần sau mày sẽ không còn thấy ẻm đâu."

Anh nhún vai vừa cười vừa đến lại gần chỗ hắn, càng nghe lời anh nói , Thế Anh càng tức điên lên không kiềm được cơn giận của mình. Hắn nắm lấy cổ áo của anh:

" Mày cứ làm đi , nhưng bước qua xác tao rồi đụng đến em ấy."

"Hừ , để xem mày mạnh mồm đến lúc nào" Vũ dần lấy cái gạt tàn đang giấu lúc nãy từ sau lưng ra , lúc hắn không để ý thì đập mạnh lên đầu....

Bốpp?!!!

Tách tách tách...

Những giọt máu từ từ chảy xuống , càng lúc càng nhiều máu hơn chảy ra không ngừng.. em dần nhắm đôi mắt lại trước sự hoảng hốt của mọi người.

" B-bảo... bảo bảo ! THANHH BẢOOO!!!!"

______________________________
Kẹo đây ạ.

Có vẻ tới đây mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi đúng không? Chúng ta sắp đến hồi kết của Drama dài đằng đẳng này rồi...

Kẹo rất cảm ơn về sự quan tâm của mọi người về truyện và sức khoẻ của kẹo. Thật sự rất vui và trân trọng từng tấm lòng ấy. Kẹo đỡ rồi nên sẽ đẩy tiến độ cho bộ truyện của mình .

Cảm ơn đã đi với Kẹo 1 nửa chặng đường. Mãi iu 🧡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro