30. Chương thứ ba mươi: Chính thức can thiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha ~~~ "Lúc này, một tiếng cười vang lên, nhất thời từ sau viện rất nhiều người cầm vũ khí đi ra.


Những người này thân thủ đều rất tốt, là hộ vệ giữ viện, chính thân Vinh Cẩn Du đặc biệt tuyển chọn để phòng, chuẩn bị đối phó với loại lưu manh đanh đá này.


Đương nhiên trong đó cũng không thiếu võ lâm cao thủ, những võ lâm cao thủ ấy đều là bằng hữu của Tiêu Duẫn, hoặc là Tiêu Duẫn tìm đến thuần phục họ về cho Vinh Cẩn Du.


Gã hán tử thấy hậu viện Tây Tử các đột nhiên xuất hiện nhiều thủ hạ như vậy một lúc, cảm thấy kinh ngạc đối phương người đông thế mạnh, chẳng biết thế nào cho phải, liền ngây người ra.


"Đem bọn họ hết thảy ném ra ngoài cho ta, sau này dám đến Tây Tử các này quấy rối, các ngươi biết kết quả rồi đấy."


Vinh Cẩn Du một tay ra dấu, những thủ hạ kia liền rất trật tự mang những tên đại hán kia ném ra ngoài giáo huấn một trận.


Khi những thủ hạ trở về, còn không quên bẩm báo lại với Vinh Cẩn Du những lời từ trong miệng gã hán tử nọ, quát tháo thù này không báo phi quân tử, gã thiếu gia Hàng Châu Tuần phủ kia cũng bị đánh khóc kêu la bảo là muốn gọi cha mình lại báo thù.


"Thật xin lỗi mọi người, vừa rồi bị bọn lưu manh vô lại quấy rầy, bây giờ không sao rồi. Tây Tử các chúng ta tiếp tục buôn bán, các vị cứ tiếp tục chơi, tiếp tục thưởng thức ca múa đi."

Vinh Cẩn Du thấy thủ hạ đều đã trở về, lại nghe thủ hạ thuật lại cơ bản sự việc. Hơi gật đầu, không để ý lời bọn du côn lưu manh nói.


Ngày hôm nay đã dám đánh bọn chúng chính là đã chuẩn bị chờ bọn hắn tới đây tự tìm phiền toái, chỉ là một Hàng Châu Tuần phủ nhỏ nhoi, Vinh Cẩn Du không thèm để ở trong mắt.


Vì vậy, Vinh Cẩn Du nói lời này với các vị khách khác xong, liền quay về hậu viện.


Mọi người nghe được chủ nhân Tây Tử các nói như thế, thầm nghĩ chắc người ta cũng có người đứng sau đây. Bất luận làm quan hay là thương nhân, mua bán lớn như vậy chắc hẳn phải có một hay hai chỗ dựa phía sau chứ. Nghĩ đến đây, mọi người cũng đều khôi phục nguyên trạng, tự do tiêu dao sung sướng.


' Ha ha ha ' "Hảo một câu, ai nói thanh lâu không cao nhã."


Nhìn đám người xung quanh từ từ tán đi, lại khôi phục nguyên dạng đăng hồng tửu lục (tiệc rượu phòng hoa ). Lúc này, bạch y thiếu niên mới vừa rồi vẫn ngồi ở trong góc giả làm quần chúng vây xem kia, vỗ tay một cái, khen ngợi Vinh Cẩn Du một câu nói ai nói thanh lâu không cao nhã.


Lời này hắn vốn cảm thấy khá thú vị, hơn nữa mới vừa rồi lại cảm thấy ánh mắt Vinh Cẩn Du như đã từng quen biết, nên muốn dùng cách này thu hút sự chú ý của đối phương.


Kỳ thực hắn thấy thủ đoạn, khí thế, không sợ quyền quý, hơn nữa lại có tài hoa của Vinh Cẩn Du, nói không chừng là mình có thể lợi dụng. Lúc này mới muốn kết bạn với hắn, có ý muốn tự mình thu phục.


Vinh Cẩn Du dừng bước, xoay người, nhìn người nọ, nói: "Vị công tử này, chúng ta từng quen nhau sao?"


Vinh Cẩn Du vốn đã xoay thân, cất bước về phía trước, nghe được lời nói này liền dừng lại. Nhìn thấy bạch y thiếu niên lúc nãy, lại có cảm giác khá quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra, liền đi lại gần bạch y thiếu niên kia.


Vinh Cẩn Du tất nhiên biết ở chỗ này mình quen biết không bao nhiêu người, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng vẫn hỏi, để không phải tự rối.


"A, ta chỉ là nghĩ lời công tử nói rất hợp lòng ta, nói quen biết, cũng chắc là không quen đâu."


Bạch y thiếu niên hơi cười cười, nụ cười có chút ôn nhu tựa như gió xuân ý vị, để cho lòng người nhìn thấy tinh thần sảng khoái không ít.

"Nga, chắc là tại hạ nhận nhầm người rồi. Vậy chẳng hay vị công tử đây có chỉ giáo những lời vừa nãy gì hay không?"


Nhìn mi mắt, gương mặt người này thật sự rất quen. Sao lại không nghĩ ra chứ? Quên đi, dù sao cũng đã nghĩ không ra rồi, cứ để vậy đi.


Vinh Cẩn Du suy nghĩ rất Tiểu Bạch, thái độ bất cần đời, thật là trời sanh tính cố chấp.


"A, chỉ giáo thì không dám nhận, cùng lắm thì tại hạ rất hứng thú với tài nghệ của công tử, chúng ta lãnh giáo với nhau một chút, kết giao bằng hữu được không?"


Ai u, nhìn bạch y thiếu niên người ta khí thế như vậy, nói lời nào lời nấy làm cho người khác nghe thật là không thể nào phản bác. Vừa khen ngợi người khác, còn không quên thuận thế nâng cao mình.


"Như thế cũng tốt, vậy chúng ta lên trên lầu hai bao một gian phòng ngồi đi, mời.

Ta dám cá, ngươi đã nói đến như vậy, ta có thể không đồng ý sao? Vinh Cẩn Du ở trong lòng thẫm nghĩ.


Vinh Cẩn Du thất thần ba giây liền lập tức bắt đầu phản ứng, thu hồi những suy tính trong lòng, ra dấu xin mời, bước sang bên cạnh nhường đường.


"Hảo, mời."Bạch y thiếu niên nghe được lời này, cũng khẽ gật đầu, nghiêng thân lên lầu.

Đến cửa, cũng chỉ có bạch y thiếu niên kia một người đi theo Vinh Cẩn Du vào gian phòng, còn lại đám người tùy tùng cũng ở lại bên ngoài chờ.


Hai người này mới vừa vào thì đã có gã sai vặt đưa nước trà tới.


"Tùy ý ngồi, mời uống trà" Vinh Cẩn Du đóng vai chủ nhà rất khách khí tiếp đãi khách.


"Công tử Tây Tử các nổi danh cao nhã, vừa tới Hàng Châu đã nghe được tất cả mọi người khen ngợi. Hiện nay tới đây xem một chút, quả nhiên là nghe danh không bằng thấy, cũng không uổng ta lần này tới Hàng Châu du ngoạn một chuyến."


Bạch y thiếu niên xoay người quan sát một chút bài biện chung quanh, ngồi xuống trước bàn. Thấy tiểu nhị đưa nước trà lui ra ngoài, liền mở miệng nói chuyện.


"A, đâu đâu, là công tử quá khen. Cùng lắm chỉ có mấy vị khách quen khen cho có chút mặt mũi thôi, nơi này tuy hơi thanh nhã, nhưng làm sao dám xưng cao nhã đây. Nghe công tử khẩu âm không giống người Tô Hàng, lại còn nói là tới Hàng Châu du ngoạn một chuyến, nói vậy nhà công tử ở rất xa nơi này phải không?"


Mới vừa rồi nghe công tử này nói chuyện cũng không giống như là nhân sĩ Giang Nam, sau lại lại nghe hắn nói tới Hàng Châu du ngoạn, quả nhiên không phải người nơi đây.


Vinh Cẩn Du nói mấy câu khách sáo, liền quanh co hỏi xuất xứ vị bạch y công tử này.


"Công tử cao kiến, ta là nhân sĩ Kim Lăng. Nói ra thật xấu hổ, tuy cách Tô Hàng không xa, nhưng lại là lần đầu tới nơi này."


Bạch y thiếu niên vừa nói, tầm mắt buông xuống uống một hớp trà, dường như che dấu đang suy tư cái gì đó.


"Kim Lăng? Thật tốt, vậy cũng cách Tần Hoài không xa, không biết công tử xưng hô như thế nào?"


Nghe được Kim Lăng, Vinh Cẩn Du hơi kinh ngạc hỏi tới tên họ bạch y thiếu niên này.


"Tại hạ Cố Nhạ Nhan, không biết công tử cao tính đại danh?"


Bạch y thiếu niên nói tên mình, liền lập tức hỏi tới tên Vinh Cẩn Du.


"Tại hạ họ Vinh, tên một chữ Ngọc, không dám trèo tới cao tính đại danh, vô danh tiểu tốt mà thôi."


Vinh Cẩn Du cùng bạch y thiếu niên kia cho biết tên họ lẫn nhau thì hai người ở trong lòng cùng nhau suy đoán.


Cố Nhạ Nhan, nghe danh tự này sao lại có chút nữ tính hóa, Vinh Cẩn Du lơ đãng nhìn một chút Cố Nhạ Nhan, nhưng không nhìn ra gì cả.


Khi Vinh Cẩn Du làm bộ như lơ đãng len lén quan sát Cố Nhạ Nhan, Cố Nhạ Nhan cũng là đang quan sát Vinh Cẩn Du.


Vinh Ngọc, người này thoạt nhìn dáng dấp anh tuấn tiêu sái. Nhưng nhìn kỹ lại có chút thông minh, lễ phép, khiêm tốn, cũng không quá tâng bốc. Nhưng có khi lại có ngẩn ngơ ngốc ngốc, không ngẩn người thì cũng ngây ngốc. Nhìn dáng vẻ nhân phẩm ban chiều xem như không tệ, hắn xử lý sự việc không gọi là tàn nhẫn, nhưng cũng khá khôn khéo, nếu để cho hắn đối phó với mấy tên quan lớn triều đình ngoan cố, cậy mạnh, cổ hủ cũng thích hợp.


Chỉ mấy câu trò chuyện cũng bắt đầu thay đổi ánh nhìn của Cố Nhạ Nhan đối với Vinh Cẩn Du.


Cứ như vậy, hai người bọn họ phỏng đoán lai lịch cùng thân phận đối phương.


Nhưng không ngờ khi Vinh Cẩn Du quay đầu đi hướng khác, ánh mắt hắn như kẻ trộm sáng lên, vô tình nhìn thấy trên lỗ tai Cố Nhạ Nhan có nhĩ động. (ý là xỏ lỗ tai)


Ở cổ đại trừ từ nhỏ thân thể không tốt, sợ nuôi không sống nổi, nam hài mới có nhĩ động, nuôi giống như một cô gái, nếu không nam nhân quyết sẽ không bao giờ đánh nhĩ động. Nghĩ tới đây trong nháy mắt Vinh Cẩn Du nhìn chằm chằm lỗ tai Cố Nhạ Nhan đến ngây ngô, đột nhiên hắn liền nhớ lại, thiếu niên Cố Nhạ Nhan này không phải là thiếu nữ Cố Nhạ Nhan ban chiều sao.


Nhưng thật may Vinh Cẩn Du không giống Cố Tư Mẫn nhỏ mọn như vậy. Đại sự quan trọng hơn, chỉ là việc nhỏ bỏ qua được thì cứ bỏ qua. Chuyện này nếu đã qua, vậy coi như xong. Với lại người ta như thế nào cũng là một cô gái, không thể thừa dịp người ta mặc nam trang mà trả thù được, làm thế sẽ không phước đức chút nào.


Vinh Cẩn Du nghĩ tới đây, bản tính thương hương tiếc ngọc trổi lên.


Nhưng thái độ người này buổi chiều với buổi tối khác quá nhiều a? Chẳng lẽ là nhân cách phân liệt?


Khi Vinh Cẩn Du trầm mặc hồi lâu, vẫn còn nhớ tới cái bạt tai ban chiều vào giờ ngọ của Cố Nhạ Nhan, còn cả thái độ khác biệt lúc ban tối, thì Cố Nhạ Nhan ngược lại mở miệng trước.


"Nhìn cách ăn mặc của Vinh công tử thật giống thư sinh, hà cớ gì lại ở Hàng Châu mở thanh lâu sở quán này?"


Cố Nhạ Nhan suy nghĩ một chút, quyết định thuần phục đối phương trở thành thủ hạ của mình, vì mình mà dốc sức làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro