Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó nói sai rồi, mày sẽ yêu đương, cũng sẽ được người khác thích.

Khi Lật Đình bước vào phòng, Điền Điển đang nằm trên giường gửi tin nhắn, nhìn thấy cậu lập tức bật dậy vui vẻ xoay vòng quanh.

Lật Đình dùng bả vai kẹp di động đang nghe điện thoại của Lật Hàm.

Lật Hàm nói: "Anh ơi, gần đây anh làm việc ở đâu? Còn làm ở cửa hàng gà rán kia nữa không?"

Lật Đình chọn một góc hướng Bắc của phòng khách, dùng một tay mở bàn xếp ra dựa vào tường, sau khi thử độ ổn định một chút thì đặt máy tính lên.

"Không, đổi rồi."

"Buổi chiều em vừa thi xong, tìm anh chơi được không." Giọng nói của Lật Hàm còn mềm hơn Lật Đình, khi làm nũng có thể khiến tim người nghe tan ra.

Lật Đình không lên tiếng.

Lật Hàm sốt ruột: "Có phải anh vẫn còn giận em không? Lần trước em nói thật, nếu anh không tin, em sẽ giải thích cho anh."

Lật Đình nói: "Không có, bây giờ anh đang làm ở một quán điểm tâm, ở đó khá bận rộn."

"À, thật không ạ?" Lật Hàm không yên tâm, do dự một lát vẫn nói ra một chút tình hình của mình, "Thật ra thì không phải em không muốn nói cho anh biết... chuyện mới được vài ngày nên chưa kịp, chủ yếu cũng là cảm thấy không đáng để nói."

"Cái gì không đáng?" Lật Đình đột nhiên hỏi, "Người không đáng hay chuyện không đáng?"

Lật Hàm sững sờ: "Đều... đều không đáng."

Nói ra khỏi miệng cậu ta mới nhận ra có gì đó sai sai, lập tức sửa lại: "Ơ, em không nói cậu ấy có ý gì xấu, cậu ấy xem như khá tốt. Hôm đó anh cũng thấy rồi, đẹp trai, rất được hoan nghênh ở trường bọn em, rất nhiều người thích cậu ấy nhưng cậu ấy không thích, chỉ theo đuổi em. Một thời gian sau em mới đồng ý quen cậu ấy." Cho dù Lật Hàm đã khống chế ngữ điệu của mình, nhưng vẫn không thể che giấu hết được một chút đắc ý nhỏ tuôn ra, "Cậu ấy đối xử với em khá tốt."

"Đẹp trai, nhiều người thích, đối xử với mày khá tốt thì có thể yêu đương với hắn à?" Lật Đình hỏi.

Giọng điệu của cậu không quá khích, vẫn bình tĩnh như trước, nhưng không hiểu sao Lật Hàm nghe ra sự sắc bén không có tình người, đâu có giống như anh ruột bình thường luôn tùy theo mình.

Lật Hàm buột miệng: "Vậy anh biết thế nào là yêu đương à? Anh đã từng thích ai chưa? Anh có người mình thích không?"

Lật Đình im lặng hồi lâu, tiếp đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Điền Điển đã kề sát đầu mình qua, ngắt cuộc trò chuyện luôn.

Điền Điển bị phát hiện nghe lén xấu hổ cười một tiếng, gãi gãi mái tóc lượn sóng ở nhà không thèm để ý đã rối thành tổ chim, cứng ngắc nói sang chuyện khác: "A, máy tính ở đâu ra vậy? Không phải mua chứ?"

"Nhặt." Lật Đình tháo dây thừng, bắt đầu lắp đặt.

Đừng nhìn thao tác buộc dây tháo dây lưu loát của Lật Đình, nhưng có vẻ không thạo mấy sản phẩm điện tử này, giày vò khốn khổ cả buổi, Điền Điển không nhìn nổi nữa vẫn xúm với cậu một tay, mất rất nhiều thời gian mày mò mới miễn cưỡng làm xong.

Mở máy thành công, Điền Điền nhìn vào màn hình máy tính gợi cảm không nhịn được huýt sáo một tiếng, lập tức cầm chuột sấn qua ngồi xuống.

"Oa, mày nghĩ gì mà muốn nhặt món đồ này về?"

Không thể trách Điền Điển giật mình, anh bạn cùng phòng của cậu ngay cả điện thoại cũng là hàng qua hai ba tay ở chợ đồ cũ, mà trong căn phòng trị ngoài tủ lạnh đèn điện ra thì hầu như không có đồ điện nào nữa. Cậu có hứng thú với loại sản phẩm công nghệ cao này từ lúc nào đây.

Lật Đình nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của Điền Điển, lại liếc mắt nhìn điện thoại của cậu ta ném ở bên cạnh nói: "Rảnh."

"Mày rảnh à?"

"Là mày rảnh."

Thỉnh thoảng thần kinh của Điền Điển thô như dây anten, thỉnh thoảng lại nhạy cảm bất ngờ, cậu ta bỗng nhảy dựng lên ôm chặt lấy Lật Đình muốn đi vội, cảm động nói: "Mày muốn cho tao cái máy tính này, mày biết tao mới thất tình, vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt, ban ngày ở nhà lại chán như con dán, cố ý mang về cho tao giải sầu đúng không? Tao biết ngay mày đối xử với tao tốt nhất, yêu tao nhất."

Lật Đình ghét bỏ tránh khỏi ngực cậu ta: "Tránh ra."

Điền Điển lại lập tức tỉnh ngộ: "Không sai, thay vì mê muội trai đểu, không bằng mê muội internet, tao không tin thế giới hiện thực không tìm được cao phú soái hoàn mỹ, thế giới giả tưởng vẫn không thể tìm được!"

Lật Đình thẳng thừng cho cậu ta một ánh mắt khinh thường không giữ lại chút nào.

Nhìn thời gian, Lật Đình phải chạy về nội thành làm việc, vừa đi vừa về nhiều lắm tốn mất hơn hai tiếng đồng hồ của cậu, thật ra thì cậu hoàn toàn có thể tan việc rồi mang về.

Nhanh chóng thay áo thun bị mồ hôi thấm ướt, Lật Đình rửa mặt xong chuẩn bị đi, lúc đóng cửa lại bị Điền Điển gọi lại.

"Lật Tử ơi..."

Giọng nói Điền Điển bỗng nhiên rút đi vui cười lúc nãy, đổi lại trầm thấp và nghiêm túc phù hợp với giới tính của cậu ta.

"Nó nói sai rồi, mày sẽ yêu đương, cũng sẽ được người ta thích. Bởi vì ngoài tao ra, luôn có một người sẽ biết... Lật Tử của chúng ta tốt nhường nào."

Lật Đình quay đầu nhìn bóng lưng với mái tóc rối bù xù, kéo băng ghế ngồi đó nghiêm túc chơi Freecell, bĩu môi một cái, yên lặng khép lại cửa.

...

Vương Phục Lương đoán không sai, Lật Đình cũng là một sinh viên đại học.

Lật Nhĩ Dương nói cũng không sai, trường đại học của Lật Đình thật sự hơi hạng bét, thậm chí không ra hồn, chứ nói gì là so sánh với đại học A sáng lấp lánh, cả hai quả thực cách nhau một trời một vực.

Quanh năm suốt tháng Lật Đình đi học chẳng được mấy buổi. Nếu theo cách nói của ba Lật, cậu là con trai cả nhưng đã bị lòng tự ti dẫn đến cam chịu, trong lòng biết không có tương lai tươi sáng, thậm chí không thèm ôm hy vọng. Suốt ngày sống không có lòng cầu tiến, nhìn như hối hả nhưng thật ra qua ngày nào hay ngày đó.

Lời này nghe chối tai, nhưng cũng không chỉ là ý kiến đơn phương. Chẳng hạn như Lật Đình quay về trường lầ cuối trước khi nghỉ, cũng không nhận được thái độ thân thiện từ bạn cùng lớp đã lâu không gặp.

"Số lần lên lớp ít như cậu ta cũng qua môn, dựa vào đâu chúng ta lại thi trượt? Có phải giáo viên này đã nhận tiền của vài người không?"

Biết rõ Lật Đình đã đến trước mặt, nhưng giọng nói bẩn thỉu kia không dừng lại, rõ ràng đang nói cho cậu nghe.

"Muốn thu tiền thì người ta cũng phải bỏ tiền ra chứ, có người nghèo kiết hủ lậu, lấy gì cho đây?"

"Hở? Mày không hiểu rồi, không đọc báo mới à, bây giờ sinh viên có thể làm giao dịch nhiều thứ, còn không phân biệt nam nữ."

Lời này vừa nói ra, liên tục vang lên những tiếng cười nhạo quái đản, đánh thẳng vào sau gáy Lật Đình.

Lật Đình dừng bước chân, quay đầu lại.

Nhóm người kia có cả trai lẫn gái, cầm đầu là một nam sinh, thật ra chiều cao cũng xấp xỉ Lật Đình, nhưng đầu hơi to, cả người nhìn hơi thô lùn.

Nhận ra ánh mắt của Lật Đình, đối phương ưỡn ngực, khó chịu nói: "Nhìn gì?"

Vừa nói xong, chỉ thấy Lật Đình không tránh không né, đi thẳng về phía gã.

Nam sinh khẽ giật mình: "Mày muốn làm gì?"

Lật Đình đứng trước mặt gã, ánh mắt quét một vòng trên mặt mấy người, rõ ràng là góc độ nhìn thẳng, không hiểu sao lại khiến đối phương cảm nhận được sự trịch thượng.

"Bây giờ quả thực có rất nhiều ưu điểm có thể làm giao dịch kiếm tiền, " Lật Đình nói, "Dựa vào mặt, dựa vào sức khỏe, dựa vào cái đầu. Nhưng nếu dựa vào những việc hèn hạ cũng được, bọn mày hẳn là một nhân tài kiệt xuất trong số đó."

Giọng nói của Lật Đình cực kỳ bình thản, lại khiến nam sinh kia nổi đóa, cao giọng quát, "Đjt mẹ mày muốn nói gì?! Nợ cũ trước kia của chúng ta vẫn chưa tính đâu?"

"Mày muốn tính sao?" Lật Đình đón lấy ánh mắt như giết người kia, hỏi rất nghiêm túc.

Bên cạnh có người thấy không khí giương cung bạt kiếm này lại chịu thua trước, kéo nam sinh cầm đầu kia nói: "Trình Bằng, muốn quậy cũng không thể ở đây, sau này hãy nói sau này hãy nói..."

Nam sinh tên là Trình Bằng kia lại không muốn dễ dàng bỏ qua, trái lại khiêu khích chỉ vào Lật Đình: "Lời này mày nên nói với nó, cũng không tin trong trường học thằng ranh này dám động... "

"Rầm!"

Vẫn chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, Trình Bằng đực mặt ra quay đầu nhìn lại, thấy ngay thùng rác inox dày chừng mấy centimet bên cạnh mình bị lõm một nửa ở giữa, mặt sơn mới tinh cũng bong ra từng mảng từng mảng, mà dư âm oang oang của vật cứng va chạm quanh quẩn bên tai Trình Bằng thật lâu chưa tiêu tan.

Lật Đình dù bận vẫn ung dung rút chân về, trong mắt toát lên vẻ nghi vấn, tựa như đang nói "Sau đó thì sao?"

Bọn họ đang ở phía sau tòa nhà dạy học, tiếng động như thế quanh quẩn một chỗ trong vườn hoa nhỏ đương nhiên làm người khác chú ý, phát hiện trên tầng ba đã có sinh viên và giảng viên thò đầu ra nhìn quanh, trong đám khiêu khích có kẻ sợ hãi.

"Lật Đình mày đừng ngang ngược, sớm muộn gì mày cũng nếm mùi đau khổ."

Vứt lại câu nói này, mấy người lôi kéo Trình Bằng rõ ràng đang tức xoay người rời đi, vừa đi vừa nổi giận chửi: "Đã nói với mày đừng chọc vào nó rồi. Nó là thằng điên! Nghỉ học cũng không thấy sợ!"

Lật Đình không có tâm trạng nghe lén họ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngồi lên chiếc xe điện tồi tàn của cậu lại chạy đến đại học A, nói đúng hơn là thư viện đại học A.

Cậu rõ chỗ ấy như lòng bàn tay, một mặt là công việc yêu cầu, mặt khác trường của Lật Đình thực sự quá đơn sơ, mỗi lần cần chút tài liệu hoặc sách tham khảo gì, thư viện đại học A thật sự là lựa chọn tốt nhất của cậu. Vì thế, cậu cố ý dùng tiền tìm sinh viên trong trường mượn thẻ sinh viên một lát, có thể tự do ra vào trong đó.

Nhiều sinh viên ở đại học A đã thi xong môn bắt buộc, thư viện kín người hết chỗ trước kia cuối cùng cũng vắng vẻ hơn, Lật Đình tự nhiên đi dạo ở tầng đã từng là khu đông đúc nhất, cẩn thận kiểm tra kệ sách. Khi bất ngờ tìm được mục tiêu của mình, trên gương mặt ảm đạm của cậu lóe ánh sáng vui mừng, thoáng cái chiếu sáng cả khuôn mặt. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng kia đã tối lại, khôi phục sự âm u ngày thường của cậu.

Lật Đình mượn đượcsách, cẩn thận ôm vào trong ngực đi ra ngoài, đang suy nghĩ mang về trong quán cất hay là mang về phòng trọ sẽ tốt hơn, ngẩng đầu lại đối mặt với một gương mặt quen thuộc.

"Anh? Sao anh lại ở đây?"

Người đến là Lật Hàm em trai cậu, còn người đứng bên cạnh Lật Hàm là nam sinh cùng trường mấy ngày trước chạm mặt ở sân sau nhà họ Lật, cũng là đối tượng đang hẹn hò của Lật Hàm.

Sau cuộc gọi điện lúng túng với Lật Đình, Lật Hàm vẫn chưa liên lạc lần nào, lúc này bỗng nhiên gặp được cậu, không khỏi tỏ ra rất áy áy. Nhưng hiện tại không phải cơ hội tốt để giải thích, cậu ta chỉ có thể ậm ờ chỉ chỉ người bên cạnh giới thiệu: "Ừm, anh ơi, cậu ấy tên Uông Cần, bạn học của em."

Nói xong lại như là sợ đề tài này tiếp tục, cậu ta nhanh chóng hỏi: "Anh, sao anh lại ở đây? Đến giao đồ à?"

"Ơ? Kia không phải sách chuyên ngành bọn mình sao?" Nam sinh tên Uông Cần bỗng nhiên chen miệng nói.

Lúc này Lật Hàm mới chú ý trong ngực Lật Đình ôm gì đó, nhìn một cái cũng rất bất ngờ: "Anh đến đây mượn sách à? Anh mượn sách chuyên ngành của bọn em làm gì? Còn là nguyên văn, em cũng đọc không hiểu đây..."

Lật Đình "À" một tiếng, lật cuốn sách đang cầm: "Làm thên cần dùng."

"Làm thêm còn phải dùng cái này á, giỏi vậy." Lật Hàm cảm thán.

"Sao mày lại ở đây?" Đến phiên Lật Đình hỏi cậu ta.

"Em quên nói cho anh, em làm dự án ở viện nghiên cứu máy tính đại học A, em xin thực tập trong kỳ nghỉ hè, xin liền sang năm hai, lần này cuối cùng cũng được rồi!" Nhắc tới chuyện này, Lật Hàm cực kỳ vui vẻ, "Nơi này quả nhiên siêu nhiều người trâu bò, phải gọi là không tầm thường. À, đúng rồi... em còn phải mời mấy anh chị nhóm em ăn cơm.... ơ, họ đâu cả rồi?"

Lật Hàm khó hiểu xoay người, chỉ thấy mấy anh chị khóa trên vốn đi cùng nhau đang lề mà lề mề theo sau cậu ta, nhất là hai nữ sinh, vừa đi vừa quay đầu, thỉnh thoảng còn cười đùa, một lúc lâu mới đến gần.

"Chị ơi, chị, các chị đang nhìn gì vậy?" Lật Hàm tiến lên trước ngoan ngoãn hỏi.

"Nhìn trai đẹp!" Mặt mũi đàn chị đỏ bừng cười nói, "Phương Hòe Ninh."

"Hả? Ai là Phương Hòe Ninh?" Lật Hàm lại hỏi.

"Phương Hòe Ninh mà em cũng không biết?" Đàn chị không dám tin, nói xong mới nhớ ra gì đó, gõ nhẹ lên đầu người trước mắt một cái, "Thôi, em mới đến. Nhưng kỳ nghỉ này em muốn sống tốt ở đây thì phải biết cậu ấy, đây chính là át chủ bài lớn viện máy tính chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing