Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Thời đại này, ở nơi này, cũng sẽ có một người không biết xấu hổ đến như vậy?


Diện tích gần một trăm nghìn mét vuông, một trăm năm lịch sử, hàng nghìn cuốn sách, đó là trong thư viện của trường đại học đứng đầu thành phố, có thể tưởng tượng được bình thường có bao nhiêu người ra vào thư viện trường đại học A, những chỗ ngồi tốt trong phòng đọc và phòng tự học luôn không bao giờ đủ. Đặc biệt là chỗ ngồi gần cửa sổ, chỗ có ổ cắm điện, chỗ không bị ánh nắng chiếu vào lại yên tĩnh, trình độ tranh giành của sinh viên có thể so với các chuyên gia trong bệnh viện lớn.

Thêm nữa căng tin ở cách xa, đồ ăn không thể mang vào, thức ăn nhanh trong siêu thị cũng chỉ có rất ít, bên trong thư viện có quy định rõ ràng sinh viên không được rời khỏi chỗ ngồi hơn ba mươi phút, đủ loại khó khăn chồng chất, hình ảnh giờ nghỉ trưa trong thư viện đại học A quả thật là một mớ hỗn độn.

Tuy nhiên, có khó khăn, thì mới có cơ hội làm ăn!

Hôm nay, Lật Đình cầm trong tay chiếc thùng giữ ấm ba tầng đến bãi đất trống phía sau tòa nhà C tòa nhà chính của thư viện đại học A, dưới tàng cây đã đầy người đứng đợi sau khi nhận được tin nhắn nhìn chẳng khác nào dân tị nạn,...không phải, mà là các bạn học sinh trước mắt nhìn chẳng khác gì những con sói đói ngửi được mùi thịt.

Lật Đình bình tĩnh mở nắp chiếc thùng giữ ấm, một tay cầm điện thoại di động quét mã thanh toán, bước về phía trước...quét một cái, đưa một hộp cơm, quét một cái, lại đưa một hộp cơm, tiếng tít tít vang lên vui vẻ giữa tiếng khò khè của những con sói đói.

"Này...Hộp cơm này có vẻ không đúng, tôi gọi cơm hải sản cà ri, đây là gà mà? Lại còn đắt hơn năm đồng." Bỗng nhiên một người trong đám sinh viên nhìn hộp cơm vừa nhận được trong tay hoài nghi hỏi.

Quá trình phát cơm đang trôi chảy bỗng bị gián đoạn bởi lời kháng nghị yếu ớt này, Lật Định thậm chí ngay cả quay đầu cũng không quay lại.

"Không có hải sản, chỉ có thịt gà, không ăn thì đưa lại đây."

Người kháng nghị quả quyết ngậm miệng lại.

"Cái kia...Người anh em." Sau khi phát xong hộp cơm cuối cùng, đang sắp xếp lại nắp thùng bỗng một nam sinh phía sau Lật Đình lên tiếng, "Cậu buổi chiều có rảnh không, thay tôi đến tầng bảy chiếm một chỗ được không? Bạn gái của tôi chiều sẽ tới ôn tập, tôi đã nói với cô ấy là chiếm được chỗ rồi."

Lật Đình không nói chuyện, thấp người dọn dẹp lại đồ đạc trên đất.

"Vẫn giá cũ." Nam sinh lo lắng.

Lật Đình đóng lại hộp giữ nhiệt.

"Thêm mười đồng?"

Lật Đình đảo mắt nhìn xung quanh.

"Lại thêm năm đồng?"

Lật Đình nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

"Cùng lắm là thêm năm đồng thôi được không, tổng cộng những bốn mươi, không thể nhiều đến như vậy được, tôi không có đủ tiền." Nam sinh khẩn thiết.

"Bây giờ là cuối kỳ..." Lật Đình cuối cùng cũng lên tiếng trả lời, giọng nói của cậu vô cùng mềm mại, cùng với bề ngoài đẹp trai làm cho người đối diện rất có cảm tình, nhưng lần nào cũng vậy dùng biểu tình cao ngạo nhìn người khác, làm cho lời của cậu nghe vô cùng xa cách, "Giữa hè, cuối kỳ, thứ ba, buổi chiều...lại còn là tầng bảy, nơi này vào thời điểm này, ngoại trừ tôi, cậu thử tự mình tới đó đi?"

Nam sinh vẻ mặt ỉu xìu, nhìn trái nhìn phải không ít sinh viên đã ăn cơm xong cùng nối đuôi nhau trở về như một bầy cá, khẽ cắn răng.

"Được, tám mươi, đưa trước năm mươi tiền cọc, chuyển khoản!"

Lật Đình nghe điện thoại di động truyền tới tiếng "leng keng" dễ nghe, cuối cùng nhìn màn hình nhàn nhạt gật đầu một cái.

Xoay người nhét thùng giữ nhiệt vào một bụi cây rậm rạp gần đó giấu đi, Lật Đình trực tiếp đi vào thang máy, nhấn 7F.

Các cuốn sách về công nghệ thông tin, kỹ thuật và luật phần lớn đều nằm ở từ tầng sáu tới tầng chín trong khu A, thông thường đây là một trong những khu vực đông nhất của thư viện. Không mặc đồng phục quán ăn, Lật Đình áo thun quần jean vẻ ngoài hoàn hảo phù hợp với một sinh viên nhẹ nhàng khoan khoái nhập vào giữa đám sinh viên đại học A, thậm chí so với không ít nam sinh còn trưởng thành hơn.

Lật Đình quen thuộc đi tới đại sảnh tầng bảy, cũng không có vội vàng đi vào phòng đọc bên trong, mà là đứng ở cửa lặng lẽ quét một vòng xung quanh, dù sao cũng đang là thời gian ăn trưa, khu A còn khoảng mấy vị trí trống, nhưng dù ít dù nhiều cũng đều có đồ dùng cá nhân đặt trên đó, chứng tỏ rằng chủ nhân chỉ tạm rời đi rồi sẽ trở về.

Trái ba, phải năm, trước hai, sau tám...Lật Đình đếm, vị trí bàn bốn người, cậu thong thả chậm rãi lấy ra chiếc điện thoại 4 inches của mình hướng về phía trong chụp ảnh lại, xác nhận hình ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng, Lật Đình lúc này mới đẩy cửa bước vào.

Hai tay bận rộn trên bàn làm việc, nhân viên quản lý đang vội vàng sắp xếp công việc ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn thấy Lật Đình không chịu nổi liếc mắt, nhỏ giọng mắng: "Lại nữa rồi...Đầu cơ trục lợi làm ăn trái phép, thật sự không sợ bảo vệ khoa biết được sẽ ném cậu ra ngoài à?"

Lật Đình đối với loại công kích không chút khách khí này đã hoàn toàn miễn dịch, mặt vẫn không đổi sắc gật đầu: "Làm ăn trái phép đương nhiên là không tốt, nhưng so với một số người trông nom lại tự đi ăn trộm, không biết là người nào dễ bị bảo vệ khoa..."

Nửa câu sau còn chưa nói hết đã bị bịt miệng lại: "Tôi, tôi không có..."

"Không có thành công là bởi vì bị tôi phát hiện..." Lật Đình nhanh chóng chộp lấy cánh tay heo kia tháo gỡ một cách khó chịu, không nhịn được vạch trần đối phương, lại gõ gõ mặt đồng hồ, ý bảo mình không có thời gian.

Nhân viên quản lý bị uy hiếp sắc mặt so với vừa rồi càng đen hơn mười phần, che giấu tức giận và không cam lòng, nói: "Tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp tùy tiện rời số của người hẹn đặt trước, gần đây những người từ viện Kinh Tế và Công Nghệ của chúng tôi đã tới nâng cấp hệ thống, sinh viên vừa học vừa làm như tôi không có quyền can thiệp vào bên trong, quan trọng là mọi thao tác cũng sẽ đều bị tra ra."

Thất Lật Đình trầm mặc không nói, đối phương sợ cậu ta không tin, tiếp tục nhấn mạnh.

"Là thật, phiên bản cũ của hệ thống đặt trước luôn luôn tự mình bỏ sót vài số hẹn trước, lúc đó chúng ta có thể chèn thêm vào, nhưng bây giờ hệ thống mới này hệ số an toàn đặc biệt cao, xác nhận một lần sẽ liền phản hồi một lần, lặp đi lặp lại, không cần phải động chân động tay, phiền phức thật là phiền phức, người thiết kế quả thực có..."

Đang tự mình hăng hái than phiền, thanh âm lại đột ngột ngừng hẳn.

Lật Đình dường như có cảm giác, theo đường nhìn đột nhiên ngưng tụ của đối phương chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy phía sau mình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam sinh cao lớn, đang yên lặng nhìn bọn họ.

Nhân viên quản lý trong nháy mắt trở nên vô cùng khẩn trương, cúi đầu hỏi: "Phương...Phương học trưởng, sao anh lại tới đây? Có phải trong thư viện...có vấn đề gì không?"

Nam sinh được gọi là "Phương học trưởng" liếc mắt nhìn tới, cái nhìn kia kỳ thật không có gì, nhưng có lẽ là do người này cao lớn hoặc có thể bởi ngoại hình cao ngạo của anh ta, không khỏi làm cho ánh mắt sinh ra một cảm giác áp bách đối phương.

Nhưng mà Lật Đình vẫn như cũ không có bất kỳ biểu cảm gì, nhìn lướt qua đối phương rồi đi tới bên bàn quản lý.

"Không có gì, máy móc có thể phục vụ tốt cho con người. Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi kiểm tra xem những cuốn sách này có thể mượn được không?" Phương học trưởng vừa nói vừa lấy ra một tờ ghi chép rất nhiều tên sách đưa qua.

"Được, được, chờ một chút." Nhân viên quản lý vội vàng gõ trên bàn phím, một bên dùng khóe mắt trộm liếc về phía người trước mặt, nặn ra một nụ cười nói: "Cái kia, thật sự...vừa rồi chúng tôi đang nói là, hiện tại hệ thống bên trong thư viện...ừ...tuy rằng còn có nhiều điểm phức tạp, nhưng, thế nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, như việc kiểm tra việc mượn đọc này cũng rất thuận tiện và chính xác...Tất cả mọi người nghĩ so với phiên bản cũ dùng tốt hơn nhiều lắm...Trường học thay đổi rất đúng lúc, người thiết kế suy nghĩ cũng rất chu đáo, ha ha."

Phương học trưởng nghe xong ngay cả lông mi cũng không hề nhích lên một chút, như một ngọn núi bất động "Ừ" một tiếng.

Nhân viên quản lý vô cùng lúng túng, thấp tha thấp thỏm vẻ mặt khổ sở cả nửa ngày cuối cùng cũng đứng lên nói: "Tra, tra được rồi, Phương học trưởng cả bảy cuốn sách này đều đã bị mượn cả rồi chỉ trừ lại có một quyển, không biết có thể trả trước ngày nghỉ hay không, mà quyển còn dư lại kia cũng chỉ có thể xem chứ không thể mượn ra ngoài. Nếu như Phương học trưởng cần, tôi, tôi có thể đem quyển sách này tới cho anh, chủ yếu là vẫn phải chờ một chút, phòng đọc hiện tại không còn chỗ..."

Phương học trưởng nhìn xung quanh một vòng, chân mày khẽ nhíu, có chút khó chịu.

Lúc này một nữ sinh vừa vào cửa đúng lúc nhìn thấy anh ta, ngạc nhiên bước nhanh tới.

"Phương Hòe Ninh, cậu cũng tới đọc sách sao?"

Đây là một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài tươi sáng, dễ làm cho người khác cảm thấy vui vẻ, người được gọi là Phương Hòe Ninh đối với cô gái xinh đẹp như vậy biểu tình lại không chút thay đổi, một tay đặt lên trên mặt bàn một tay vẫn đút ở trong túi, chỉ có nửa người trên quay sang lịch sự gật đầu chào cô gái.

"Ừ, kiểm tra lại tài liệu một chút." Anh nhàn nhạt trả lời.

"Lúc này thật sự là rất nhiều người, cậu tìm được chỗ ngồi chưa? Mình và bạn học vừa rồi đã chiếm chỗ cho hai người, nhưng buổi chiều cậu ấy không đến, để cho cậu dùng nhé." Nữ sinh dường như cũng không chú ý đến vẻ lạnh nhạt của anh ta, khéo léo nhận ra tình hình hiện tại nhiệt tình đưa ra lời mời, ánh mắt dán chặt vào gương mặt hoàn hảo của Phương Hòe Ninh.

Phương Hòe Ninh không đáp, mím môi như đang suy nghĩ.

Nữ sinh tiếp tục thuyết phục: "Không sao đâu, chỗ kia không có người khác ngồi, bỏ không rất phí, cậu bận rộn như vậy, cần gì phải mất công không được việc gì như vậy."

Quản trị viên có tội từ lâu đã vội vã đi về phía kệ sách khu C, cầm quyển sách không được mượn ra ngoài vui vẻ mang tới.

"Phương học trưởng?"

Phương Hòe Ninh nhìn quyển sách, hình như đã bị thuyết phục thành công.

Nhận lấy sách nói tiếng cảm ơn, Phương Hòe Ninh đang muốn đi, lại bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Lật Đình, rơi xuống trên người nhân viên quản lý.

"Hệ thống cũ của thư viện trước đây hoạt động có rất nhiều vấn đề, nhưng nếu có truy cập vi phạm cũng sẽ bị ghi chép lại, lúc cập nhật phiên bản mới, tôi cũng đã sao lưu các ghi chép cũ đó, chỉ cần cần đến, mọi lúc, mọi nơi, đều có thể tra ra chi tiết."

Nói xong, Phương Hòe Ninh xoay người rời đi.

Lật Đình đứng ở phía bên kia liếc mắt nhìn nhân viên quản lý đang sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, đảo mắt, sau đó quay đầu bước nhanh lên trên, hai ba bước đã đuổi kịp một nam một nữ đi ở phía trước.

Phương Hòe Ninh và nữ sinh kia chỉ cảm thấy có bóng người đi qua, nhìn qua nhìn lại, hai vị trí trống ngay trước mặt lúc trước bây giờ đã bị chiếm mất một chỗ.

"Này...bạn học, đây là chỗ của chúng tôi." Cô gái tự nhiên tiến lên ngăn cản, thuận tiện chỉ chỉ vào máy tính xách tay trên bàn làm chứng cứ.

"Ừm." Lật Đình lên tiếng trả lời, cái mông lại một chút cũng không có ý di chuyển. "Thật ngại quá, chỗ này bây giờ là của tôi."

Nhờ vào sự chính xác của đồng hồ, Lật Đình mở điện thoại ra trước mặt cô gái, trên màn hình là ảnh cậu vừa chụp, trong đó có hai cô gái, thời gian là nửa tiếng đồng hồ trước. Sau khi thấy cô gái đã nhìn rõ, Lật Đình đưa tay chỉ lên đồng hồ bên trong thư viện, giống như là mình bởi vì tuân theo quy định nên mới bất đắc dĩ làm vậy.

Có là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được cậu ta đã có chuẩn bị từ trước nên mới đến đây, nghĩ đến thật vất vả mới có thể vô tình gặp được Phương Hòe Ninh, cô gái đương nhiên là rất khó chịu, nhưng vẫn nỗ lực nhịn xuống bực dọc mà năn nỉ nói: "Vị bạn học này...Chúng tôi có tổng cộng hai người, chỉ có chỗ này là còn chỗ ngồi, bên kia vẫn còn một chỗ cũng đã rời đi nửa tiếng, cậu chỉ có một người, có thể hay không..." Ý này chính là muốn Lật Đình giúp người hoàn thành ước muốn.

"Như vậy...cũng không phải không được." Lật Đình sau khi nghe xong gật đầu một cái.

Cô gái kia tưởng rằng như vậy là xong, đang muốn cười cảm ơn, rồi lại nghe thấy Lật Đình buồn bã nói: "Còn phải phụ thuộc vào mức độ hào phóng của bạn trai bạn nữa..."

Hai chữ "bạn trai" này làm cô gái hết sức vui vẻ, nhưng khi ánh mắt dời xuống ngón tay đang gõ nhè nhẹ trên điện thoại của Lật Đình, còn có màn hình cũng đã chuyển sang phần mềm thanh toán, cô không khỏi sửng sốt.

Đây là...có ý gì?

Không biết rằng còn có loại người này?

Chỉ là một chỗ ngồi trong thư viện mà thôi, thời đại này, ở nơi này, còn có thể loại này...còn có người không biết xấu hổ đến mức này?

Phim truyền hình cũng không còn thể loại như này nữa!

Giữa không khí giằng co ngột ngạt, Phương Hòe Ninh phá vỡ im lặng, lên tiếng: "Không cần, ngồi xa hay gần cũng vậy thôi, cậu ngồi ở đây, tôi đi chỗ khác cũng được."

Nói xong, cũng không cho cô gái thời gian để phản đối, lạnh lùng nhìn qua Lật Đình, Phương Hòe Ninh mang theo sách đi đến khu khác.

Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến, lại nhìn sang vẻ mặt khóc không ra nước mắt chỉ hận không thể cho mình một dao nhưng lại bởi vì quá mất mặt mà không thể làm gì khác ngoài tức giận rời đi của cô gái, Lật Đình lắc đầu, lẩm bẩm cảm thán: "Xem ra đây không phải là một người bạn trai hào phóng..."

Bất chấp ánh nhìn khinh bỉ của những người xung quanh đã chứng kiến toàn bộ quá trình đối với mình, Lật Đình thong thả ung dung lấy tờ giấy đặt lên mặt bàn, nhìn vào tên cuốn sách được sao chép bằng bút lông, bàn tay vo lại tờ giấy rồi ném đi, nắm giấy rơi vào sọt rác cách đó không xa.

Lại một đơn hàng được giải quyết xong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro