Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào buổi sáng Từ đội trưởng." Từ Tân Trì đi qua phòng làm việc đầy khói thuốc, kèm theo những lời chào hỏi uể oải của các thành viên trong đội, anh vỗ bàn: "Dậy đi, thời hạn giải quyết vụ án chỉ còn hai mươi bốn tiếng nữa. Tăng tốc độ lên, khi nào vụ án kết thúc, tôi sẽ mời mọi người đi ăn Cẩm Thiện Đường. "

Cẩm Thiện Đường là khách sạn hạng sang tốt nhất ở đây, các đội viên nghe xong lời này tinh thần tỉnh táo trở lại, không khí trở nên sôi động hơn trước.

"Sếp, báo cáo khám nghiệm tử thi đã được đưa ra. Có nhiều vết thương trên người. Nguyên nhân cái chết là do ngạt thở." Từ Tân Trì nhận báo cáo, xem qua một vài lần. " Được, tiếp tục điều tra các mối quan hệ của nạn nhân, kiểm tra quanh nơi làm việc và sinh hoạt có camera giám sát không, bắt đầu loại bỏ các nghi can."

Sau khi giao nhiệm vụ, Từ Tân Trì bước vào văn phòng của mình, đứng trước bảng trắng suy nghĩ về sơ đồ các mối quan hệ. Là đội trưởng đội hình sự trẻ nhất từ ​​trước đến nay trong cục cảnh sát, Từ Tân Trì không thiếu những lời phê bình cùng chỉ trích, cái gì mà phú nhị đại, đi cửa sau, không có năng lực, nhưng anh chẳng thèm quan tâm, cần phá án thì phá án, cần hưởng thụ thì hưởng thụ, không rảnh để quan tâm mấy lời vô thưởng vô phạt đó.

Tuy rằng sở hữu pheromone Alpha đỉnh cấp, Từ Tân Trì không thèm dùng chúng đàn áp người khác để có được sự phục tùng, đồng thời anh có thể kiểm soát pheromone rất tốt. Trong đồn cảnh sát gần bốn năm, chưa một ai ngửi thấy mùi pheromone của Đội trưởng Từ. Đôi khi mọi người còn nghi ngờ rằng liệu anh ấy có phải Beta hay không.

Khi Tù Tân Trì đang xem kết quả điều tra mới nhất do các thành viên trong nhóm của mình gửi về, điện thoại liền đổ chuông.

"Alo, mẹ à?" Anh nghe máy "Có chuyện gì vậy?"

"Tiểu Trì, cuối tuần về nhà đi nhé, và nhớ ăn mặc cho chỉnh tề." Mẹ Từ dặn dò một phen, nói Từ Tân Trì mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa không được quá tập trung vào công việc, nói mãi ba phút mới ngưng.

Anh đáp lại từng người một, "Được rồi, con nhớ rồi, con cúp máy nhé."

Mẹ Từ muốn nói thêm điều gì đó, Từ Tân Trì ở đầu dây bên kia bận công việc liền vội rời đu, không khỏi thở dài, soạn một tin nhắn cho con trai: "Cuối tuần con về, giúp mẹ đi đón một cậu nhóc nhé, hai đứa cùng đi về luôn " Gửi kèm luôn địa chỉ và ảnh.

Một lúc sau Từ Tân Trì cầm điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn này, anh không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ coi đó là khách, anh trả lời "Vâng" rồi đem việc này vứt ra sau đầu.

Sau một ngày mệt mỏi, vụ án cuối cùng cũng có manh mối. Cả đội tăng ca đã hoàn thành công việc trước thời hạn. Từ Tân Trì đã thực hiện lời hứa của mình, đưa mọi người đến Cẩm Thiện Đường, yêu cầu một phòng riêng đặt một bàn đầy những sơn hào hải vị.

Các thành viên trong đội mắt đều toả ra kim quang, sau khi đồ ăn được đưa lên, Từ Tân Trì không có cảm giác ăn uống nên cầm bao thuốc đi ra ngoài. Tìm thấy một sân thượng yên tĩnh, anh lấy ra một điếu thuốc, vừa định đốt thì đột nhiên ngửi thấy mùi hương cam chua ngọt, chậm chạp mà hoà tan, dính nhớp quanh quẩn ở trong không khí.

Từ Tân Trì ngay lập tức nhận ra đây là pheromone của Omega, hẳn là do pheromone gần đến thời kỳ động dục sẽ không ổn định. Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, tránh để tin tức tố này quấy nhiễu trở thành bên động dục bị động, đưa tay cầm nắm cửa, lại bị một bàn tay tinh tế khác nắm lấy: "Tiên, tiên sinh có thể giúp em một chút, được không? "

Từ Tân Trì quay đầu lại nhìn, trong bóng tối chỉ thoáng thấy đôi mắt rũ xuống giống cún con của đối phương, dường như đang ánh lên vài giọt nước mắt, cái miệng nhỏ vội vàng thở hổn hển, chắc là một thiếu niên đi?

Từ Tân Trì kéo bàn tay gầy guộc nắm chặt cánh tay của mình ra, nói nhỏ: "Thuốc ức chế của em đâu? Tôi giúp em lấy."

"Thuốc ức chế của em... dùng hết rồi." Lời nói của cậu bé càng lúc càng khó, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, mùi pheromone thoang thoảng ngoài sân thượng cuốn vào trong khách sạn. Từ Tân Trì không nhịn được liền gọi điện cho người phụ trách yêu cầu anh ta nhận phòng ngay lập tức rồi bế cậu nhóc mềm mại bước nhanh vào đó.

Sau khi đặt người xuống, nhân viên khách sạn mà Từ Tân Trì nhờ mua hộ thuốc ức chế cũng đã được giao cho thiếu niên: "Em tự xử lý đi, tôi đi đây."

"Ơ, thưa ngài, chờ đã." Thanh niên vội vàng đánh rơi thuốc ức chế xuống giường, đuổi theo Từ Tân Trì, không ngờ triệu chứng tuy đã thuyên giảm nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục, chân nhũn đến mức suýt nữa quỳ trên mặt đất. May mắn thay, Từ Tân Trì đã quay lại kịp thời đỡ lấy cậu.

Anh lại giúp cậu bé nằm lên giường: "Có chuyện gì không?" Cuối cùng, anh mới nhìn rõ bộ dạng của đối phương, mái tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt rũ xuống phản chiếu tầng hơi nước. Có chút quen mắt? Từ Tân Trì tìm kiếm trong đầu hồi lâu mà không nhớ ra là ai nên đành phải bỏ cuộc.

Thiếu niên có chút ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn anh: "Cảm ơn tiên sinh đã giúp. Tiền phòng và thuốc ức chế anh muốn nhận thế nào ạ?"

"Không cần đâu" Từ Tân Trì thấy người ta còn trẻ, khách sạn cũng không phải hạng thường, giá phòng đương nhiên có chút xa xỉ, sợ người trẻ không đủ tiền, anh tự chống tay " Em nghỉ ngơi cho tốt là được, lần sau đừng lơ là như vậy, rất nguy hiểm đấy. "

"Không được, em vẫn phải đưa nó. Em sẽ thêm WeChat của anh và chuyển qua đó nhé." Đôi mắt của cậu thanh niên kiên định, "À, nhân tiện, em tên là Dư Cảnh Thiên, hôm nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều!"

Từ Tân Trì liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Dư Cảnh Thiên, gật gật đầu: "Em không cần gọi tôi là tiên sinh. Tên tôi là Từ Tân Trì."

Hai người trao đổi WeChat xong, Từ Tân Trì rời đi, là Alpha thật sự không thích hợp ở lâu trong phòng với Omega. Đi ra ngoài không được bao lâu, điện thoại nhận được tin nhắn của đối phương kèm theo một sticker chú cún đáng yêu đang vẫy đuôi nói lời cảm ơn, trông có hơi giống mình, Từ Tân Trì mỉm cười tắt màn hình điện thoại.

Bên kia sau khi Dư Cảnh Thiên cảm thấy khá hơn, vì vậy vui vẻ nằm ở trên giường, cầm di động oanh tác tin nhắn trong lí túc xá:

"Tin lớn! Tin lớn lái lơ!"

"@tất cả thành viên"

"Ra hết đi, tao muốn thông báo một tin tức cực lớn!"

Bạn cùng phòng không nhịn được nữa đáp lại: "Tốt hơn là mày nên có chuyện quan trọng, bằng không mang đầu tới gặp trẫm."

"Tao vừa đến Cẩm Thiện Đường hôm nay để thương lượng hợp đồng với người đại diện của mình, nhưng khi vừa đến, anh ấy nói với tao là anh ấy có việc bạn đột xuất với cuộc họp của công ty. Không còn cách nào khác, tao ..."

"Nói trọng điểm."

"Như mày biết, thời gian động dục của tao chỉ có mấy ngày này thôi. Tình cờ là, tao vừa hết thuốc ức chế. Kết quả, tao đứng hóng gió ở sân thượng liền động dục."

"Mày có nói trọng điểm không!" Bạn cùng phòng tức giận gửi sticker người đàn ông cầm búa.

"Trọng điểm là! Tao gặp được một soái ca cực xịn! Vai rộng eo thon chân dài lại còn siêu cấp đẹp trai! Tính tình còn cực kì tốt. Anh ấy thuê giúp hộ tao phòng, mua hộ tao thuốc ức chế, còn đặc biệt là một quý ông chân chính không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ! Từ trên xuống dưới trong ra ngoài đều là style của tao ! " Dư Cảnh Thiên hào hứng gửi 10 tin nhắn liên tiếp trong nhóm, kèm theo 20 sticker tràn ngập tình yêu.

"Không tồi, mày có được thông tin liên hệ chưa?" Bạn cùng phòng nghe Dư Cảnh Thiên nói không có việc gì, trong lòng nhẹ nhõm, bắt đầu hỏi chuyện phiếm.

"Tao có rồi nhá, đã thêm WeChat với lý do chuyển tiền cho anh ấy." Dư Cảnh Thiên đắc ý, kiêu ngạo bắt chéo chân.

"Vậy mày nhớ nói chuyện với người ta đấy nhé, đừng chỉ chuyển tiền không, cẩn thận người ta xoá mày luôn." Bạn cùng phòng lạ gì tính bạn mình, mạnh miệng vậy thôi chứ ở ngoài nhát như thỏ đế ấy. Ba năm qua giới thiệu cho Dư Cảnh Thiên cũng không ít người, mỗi lần kết thúc đều là cậu ấy không chịu nhắn tin tiếp.

"Tao biết rồi mà! Chính tao tự chủ động sao có thể không chịu nhắn được?" Dư Cảnh Thiên nói như vậy thôi, mấy ngày sau đều bị công ty môi giới lôi đi, làm gì có thời gian để đi tìm Từ Tân Trì.

Vài ngày sau, Từ Tân Trì đến trường đại học Thủ đô đón người như đã hẹn, sau khi đậu xe ở cổng trường, anh vội vàng mở tin nhắn của mẹ Từ để kiểm tra đối tượng được đón.

" Dư Cảnh Thiên, 21 tuổi, là sinh viên khoa Biểu diễn âm nhạc của Đại học Thủ đô. " Kèm theo một bức ảnh.

Dư Cảnh Thiên ? Đó không phải là đứa trẻ ở Cẩm Thiện Đường mấy ngày trước à ? Từ Tân Trì có chút kinh ngạc, không biết mẹ hắn làm sao lại gặp được đứa nhỏ như vậy, vừa hạ điện thoại xuống liền nhìn thấy Dư Cảnh Thiên mặc áo sơ mi trắng nhảy nhót đi ra khỏi cổng trường.

Anh xuống xe chào hỏi, Dư Cảnh Thiên nhìn thấy Từ Tân Trì ở cổng trường mình, hai mắt sáng lấp lánh, lon ton chạy tới: "Trùng hợp thế, sao anh lại ở đây?"

Từ Tân Trì khoanh tay, định trêu chọc cậu: "Đi dạo quanh đây một chút, còn em? Định làm gì thế?"

"À, em định đến nhà bạn bố mẹ dùng bữa." Dư Cảnh Thiên nhìn người đàn ông cao hơn mình gần nửa cái đầu, có chút ngượng ngùng nhíu mày, không dám nhìn thẳng vào mắt người ta " Em, em sẽ đợi ở đây. "

Từ Tân Trì gần như không nhịn được cười: "Ồ? Thật sao? Em biết biển số xe người ta à?" Anh dựa vào đầu xe, cong môi nhìn về phía tóc người kia. Hôm nay cũng là đầu xoăn nhỏ dễ thương, trong lòng ngứa ngáy muốn vươn tay xoa một chút.

Dư Cảnh Thiên cảm thán: "À vâng! Biển số xe! Em đang tìm ..." Cậu vội vàng mở máy, nhìn hình ảnh chiếc xe và biển số xe do mẹ gửi cho cậu, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn chiếc xe mà Từ Tân Trì đang dựa, kinh ngạc mở to mắt: "Anh tới đón em á?!"

Từ Tân Trì cuối cùng cũng thấp giọng cười một tiếng, vươn tay kéo cổ tay Dư Cảnh Thiên đang sững sờ tại chỗ, đem người nhét vào ghế phụ của xe: "Nói đợi người liền đợi thật, còn không biết nhìn biển số xe, đúng là ngốc. "

"Hehe, em bị căng thẳng á." Dư Cảnh Thiên cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp bao phủ lấy cổ tay mình, nhiệt độ trên mặt dần dần tăng lên, có chút ửng hồng. " Không biết là sao đột nhiên dì muốn mới em tới ăn cơm nha?" Hai người thắt xong dây an toàn, Dư Cảnh Thiên nhớ ra mới muốn hỏi.

"Tôi không biết, mẹ tôi bảo tôi trực tiếp đi đón em " Từ Tân Trì nổ máy "Lúc đó tôi cũng hơi bận, không có hỏi nhiều."

Dư Cảnh Thiên ngắm nhìn khuôn mặt của người kia, quai hàm sắc nét, lông mi cũng dài, mũi cũng đẹp nữa, trông anh ấy đẹp trai quá, đẹp trai quá, Dư Cảnh Thiên gào thét trong lòng, muốn tìm chủ đề gì để nói chuyện : "Vậy anh đang đi làm đúng không ạ?"

"Ừ, hơn em bốn tuổi." Từ Tân Trì lúc lái xe cũng không nói nhiều, ánh mắt nhìn về phía trước, thấy Dư Cảnh Thiên ngó tới ngó lui, hoang mang một hồi, anh mới chủ động lên tiếng "Anh thuộc đội điều tra vụ án, hôm đó có xảy ra một số sự việc, bên trên yêu cầu phải hoàn thành sớm trước thời hạn nên vì vậy anh không có thời gian để hỏi lại. "

Cái đầu lông xù của Dư Cảnh Thiên quay lại: "Ái chà! Interpol!" Cậu lập tức cảm thấy Từ Tân Trì đẹp trai 100 điểm, "Vậy anh thường không có thời gian nghỉ ngơi sao? Mệt mỏi lắm ạ?"

Từ Tân Trì cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu nhóc vui vẻ trở lại: "Lúc đầu tôi rất mệt. sau khi quen thì đỡ hơn một chút. Tôi thường gặp phải tình trạng bị gọi dậy vào nửa đêm để đi thực hiện nhiệm vụ hoặc đơn giản là đi tuần vào ban đêm. "Cảm nhận được ánh mắt sùng bái từ phía Dư Cảnh Thiên, trong lòng mơ hồ một khoảng, trái tim đập liên hồi," Sau này tôi sẽ kể em nghe một chút về mấy vụ án mà tôi từng gặp được. "

"Ok nhá!" Khi Dư Cảnh Thiên nghe Từ Xinchi nói "Sau này", trái tim cậu lập tức trở nên nhẹ nhõm, nụ cười cũng trở nên rạng rỡ hơn.

Trường học cách nhà Từ Tân Trì không xa, đi 20 phút là đến, anh đỗ xe đưa Dư Cảnh Thiên vào nhà. Bàn ăn đã dọn từ lâu, chỉ đợi mỗi hai người, cha mẹ Từ thấy cậu đến thì nhiệt tình chào hỏi, đưa Dư Cảnh Thiên ngồi xuống: "Tiểu Thiên đến rồi, ngồi đi."

"Con chào cô chú ạ." Dư Cảnh Thiên đối với trưởng bối đều rất biết ăn nói, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào khiến cha mẹ Từ Tân Trù không ngừng mỉm cười.

Ăn xong ba lượt, cặp phụ huynh nhìn nhau, mẹ Từ hắng giọng: "Tiểu Thiên, thật ra, lần này gọi con qua ăn tối, còn có một chuyện muốn nói với con."

Miệng Dư Cảnh Thiên vẫn còn đang phồng lên, nghe xong liền nhanh chóng nhai vài lần, giống như hamster nhỏ đang vụng trộm, Từ Tân Trì ngồi bên cạnh nhìn cảm thấy một bầu trời đáng yêu, đưa tay lên vuốt ve cậu: "Đừng lo lắng, từ từ ăn đi. "

Dư Cảnh Thiên cố gắng ăn xong cơm, nhìn về phía cha Từ và mẹ Từ: "Cô chú nói đi, cháu đang nghe ạ."

"Thực ra, ông nội hai đứa lập hôn ước với nhau từ lâu rồi, hôm nay chính là để muốn giới thiệu hai con với nhau." Ngay từ lời mở đầu của mẹ Từ, cậu bị sặc, sau đó mãnh liệt mà ho khan. Từ Tân Trì ở đằng sau đưa rót một ly nước đưa cho cậu "Bố, mẹ, hai người còn chưa nói cho con biết có việc này mà?"

Mẹ Từ cãi lại: "Hôm đó mẹ gọi cho con là vì muốn nói chuyện. Ai biết được con cúp máy sớm như vậy, không trách mẹ được."

Từ Tân Trì không nói nên lời, quay đầu lại nhìn Dư Cảnh Thiên đang đỏ bừng mặt vì ho, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn, đôi mắt ươn ướt, trông thật đáng thương.

"Tiểu Thiên, con nghĩ thế nào?" Mẹ Từ ngập ngừng hỏi.

"Con, con ..." Đương nhiên, trong lòng Dư Cảnh Thiên có 10.000 nguyện vọng, cậu ước mình có thể có cơ hội tìm hiểu về Từ Đẹp Trai, nhưng trước mặt rất nhiều người, đặc biệt là trước mặt crush, cậu không thể mở miệng được, do dự hồi lâu, lời chưa nói ra được, ngược lại là trên má càng ngày càng đỏ.

"Mẹ, mẹ đừng ép người ta." Từ Tân Trì giải vậy cho cậu. "Em ấy mới năm ba thôi. Thật không công bằng khi để em ấy kết hôn sớm như vậy." Anh giơ cổ tay lên và nhìn đồng hồ. "Chúng con nên đi bây giờ, buổi chiều con còn có chuyện."

Từ Tân Trì kéo Dư Cảnh Thiên đi ra ngoài, lại bị cha Từ gọi lại: "Chờ một chút," ông đứng dậy, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Thật ra hôn ước giữa hai đứa không chỉ là do thỏa thuận của ông bà đôi bên, nhưng tài chính nhà chúng ta gặp một chút vấn đề, cần sự giúp đỡ của gia đình Tiểu Thiên. Chỉ có hai gia đình mới đáng tin cậy và cả hai đều có thể cùng có lợi. "

Từ Tân Trì đã qua cái tuổi phản nghịch "Tình yêu là do chính bản tự quyết định"lâu rồi, anh luôn tỏ ra thờ ơ, không quan trọng là do bố mẹ giới thiệu hay chính mình biết, cảm thấy hợp liền tiến tới thôi, nhưng Dư Cảnh Thiên thì khác, em ấy chỉ là đàn em, có lẽ anh không muốn bị lợi ích của công ty ràng buộc với tình yêu của bản thân. Từ Tân Trì không nói thêm lời nào, biết mình không có quyền tranh cãi vì người khác, dù là đồng ý hay phản bác, những lời này cũng chỉ có thể do chính Dư Cảnh Thiên nói ra.

Anh đã sẵn sàng đối với lời từ chối của Dư Cảnh Thiên, hoàn thành kế hoạch trong đầu, không ngờ người bên cạnh lại nói: "Cô, chú, con không có vấn đề gì." Từ Tân Trì có chút không thể tin được, nghiêng mặt nhìn về phía người nọ, tình cờ là cậu cũng đang làm thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, không biết là do ngại hay là kiềm chế, thời điểm hai người nhìn nhau, Dư Cảnh Thiên giống như bị giật điện, vội quay đi.

"Tốt quá, Tiểu Thiên Thiên thật là hiểu chuyện. Vậy thì tuần sau hai đứa đính hôn luôn nhé." Trên đường trở về, lời nói của cha Từ không ngừng văng vẳng bên tai Dư Cảnh Thiên, cậu còn chưa kịp hồi phục lại, mấy ngày hôm trước còn nhất kiến chung tình với đối phương, vậy mà tuần sau liền đính hôn với người ta. Cậu mơ mơ hồ hồ, mừng như điên đến mức không nghe thấy tiếng Từ Tân Trì gọi mình.

"Dư Cảnh Thiên? Dư Cảnh Thiên?" Từ Tân Trì kêu lên vài lần, cậu mới tỉnh lại khỏi giấc mộng: "A? Chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy cậu không làm sao, anh không khỏi nở nụ cười: "Đang suy nghĩ gì thế?" Buổi chiều sau bữa tối xe bị kẹt cứng, từng dòng xe chậm rãi chuyển động, "Em còn trẻ như vậy, sao phải đi đính hôn với một người xa lạ, em thực sự nguyện ý à? "

Dư Cảnh Thiên lo lắng cắn chặt môi dưới, nhịp tim càng ngày càng lớn, vì sợ Từ Tân Trì sẽ nghe thấy: "Em nguyện ý." Cậu dừng lại, sợ suy nghĩ của mình lộ ra quá rõ ràng, "Dù sao hai công ty có thể cộng hưởng lẫn nhau. Em cũng không bị ảnh hưởng gì. "

Từ Tân Trì gật đầu, chỉ khen Dư Cảnh Thiên hiểu chuyện, liền không hỏi lại nhiều.

Kể từ đó, lần gặp lại đối phương đã là tiệc đính hôn.

Cả hai người đều đến sớm, trang điểm và làm tóc, thay bộ vest rồi trao nhẫn. Từ Tân Trì mang theo Dư Cảnh Thiên đi chúc rượu mỗi bàn, nói những lời hay ho. Ngày dài kết thúc, so ra còn muốn mệt hơn cả làm bài tập.

Đêm đó, cả hai được an bài sống luôn trong nhà mới, nói rằng muốn hai người họ nhanh chóng làm quen càng tốt. Hành lý đã được đóng gói và gửi đến, bảo mẫu cũng sắp xếp đồ đạc ra ngoài, chỉ chờ dọn vào.

Khi trở về nhà mới, Dư Cảnh Thiên có chút ngại, ngồi co ro trong góc sô pha, hơi cảm thấy bất lực. Từ Tân Trì cởi tân trnag đầy mùi rượu ra, hỏi Dư Cảnh Thiên "Em muốn đi tắm trước không?"

"À, được." Dư Cảnh Thiên bật người khỏi ghế sô pha như một con nai sợ hãi, cầm lấy quần áo chạy nhanh vào phòng tắm.

Căn nhà lớn chỉ có một phòng ngủ, Từ Tân Trì nhìn chiếc giường lớn trong phòng liền thở dài, bật máy tính lên làm việc.

Sau khi cả hai tắm xong, anh lấy hai tờ giấy mới in ra và gọi Dư Cảnh Thiên đến phòng làm việc. "Đây là thỏa thuận tôi vừa soạn thảo. Xem qua và ký lên nếu em đồng ý." Thỏa thuận rõ ràng và có ghi "Hợp đồng hôn nhân". " Đại khái trong cuộc hôn nhân này cả hai sẽ không tham dự vào đời sống riêng tư của nhau, tôi cũng sẽ không đánh dấu em. Sau khi công ty bên tôi xoay đủ vòng vốn, lợi nhuận và cổ tức của công ty em, em có thể ly hôn, hẳn là sẽ không lâu lắm. "

Thỏa thuận cũng quy định cụ thể Từ Tân Trì sẽ ngủ trong phòng làm việc trong thời gian chung sống, Dư Cảnh Thiên sẽ ngủ trong phòng lớn, khi bố mẹ hai bên đến sẽ hợp tác với nhau ngủ chung một phòng; Khi Dư Cảnh Thiên động dục sẽ khiến Từ Tân Trì mẫn cảm, nên anh sẽ không ở nhà, và thuốc men sẽ được chuẩn bị đầy đủ cho bất kì tình huống nào."

Dư Cảnh Thiên sững sờ, cúi đầu nhìn hợp đồng, chỉ cảm thấy chói mắt, chói mắt đến mức nước mắt đều đảo quanh ở hai hốc mắt, uỷ khuất gặm nhấm trái tim, có phải Từ Tân Trì ghét bỏ cậu không? Thật nhẫn tâm, rõ ràng là hai người chuẩn bị kết hôn, nhưng Từ Tân Trì lại xa cách như người xa lạ, thật là "không can thiệp", hóa ra chỉ có cậu mong chờ như một kẻ ngốc.

Dư Cảnh Thiên cúi đầu, tuyệt vọng chớp mắt để cầm nước mắt, khóc ra sẽ cực kì mất mặt, cậu không muốn khóc. Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, cầm bút trên bàn ký ngay ngắn: "Được, em đồng ý."

_________________

Quả fic 4k từ đầu tiên tôi dịch=))))))))) ôi tình yêu đẹp lắm anh ơi=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro