Truyện Ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm không phải là thời gian dài, cô còn trẻ, còn tương lai và mộng tưởng, chỉ cần hai năm để cô học thiết kế. Anh và cô sẽ có một kết thúc viên mãn.

Vậy cớ gì anh không vì cô mà cố gắng chờ đợi.

"Em sợ, người ta thường nói, muốn đạt được một thứ gì thì phải đánh đổi bằng một thứ khác. Không có gì là vẹn toàn, em không muốn đat được điều này, rồi đánh mất ...". Nói đến đây cô ngừng lại, ngoảnh đầu ra cửa sổ.

Anh đỗ xe vào lòng đường, ngiêng người ôm chặt lấy cơ thể đang run lên của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào cổ anh mà khóc nấc lên. Cô gái bé nhỏ của anh, anh thương và yêu cô biết bao nhiêu, cho dù thời gian có dài nhường nào, chỉ cần cô còn muốn trở về, anh luôn đợi.

Cô ôm chặt lấy anh, như nguyện không thể cùng nhau hòa làm một. Cô yêu anh, yêu đến phát điên, nhưng cô không thể vì anh bỏ đi mộng tưởng, bỏ đi tương lai của bản thân. Cô phải đi, dù bất cứ giá nào cô đều phải đi, chỉ mong khi trở lại, anh vẫn ở vị trí này chờ đợi cô.
Tiếng nhạc thay đổi phá tan bầu không khí, giọng nữ pha chút nuối tiếc cất lên.

"Em quá ngốc
Biết rõ anh không phải người thích hợp
Biết rõ đây không phải duyên phận
Nhưng em vẫn bất chấp hết mình để yêu anh
Trong tình yêu có lẽ thế này là quá dại khờ
Có lẽ mãi mãi không có thứ gọi là vĩnh hằng
Nhưng em không muốn bỏ cuộc dù chỉ còn một chút hi vọng
Thà rằng ngốc nghếch cũng không muốn hối hận".

...

Ngày hôm sau anh qua nhà giúp cô dọn đồ đạc, anh xếp gọn quần áo vào valy một cách ngăn nắp, còn cô thì chạy khắp phòng vơ hết tất cả những món quà anh tặng nhét vào các chỗ còn trống có thể trong valy. Anh không thể ngăn cản đành ngậm ngùi ngồi nhìn. Một lúc sau, cô ôm một con gấu khá lớn đứng trước mặt anh. Nhìn anh bằng đôi mắt vô tội.

"Anh đừng đóng valy vội, còn sót rồi". Cô đưa con gấu đên trước mặt anh.
Anh nhìn con gấu to bằng cả người anh ở trước mặt, chỉ thiếu nước cốc cho cô một cái cho tỉnh. Nó to thế này, nhét vào đâu cho vừa.

"Em ngốc à, em chỉ đi có hai năm chứ không phải không trở về, mang đi nhiều thế để làm gì".

Cô trợn mắt nhìn anh, hàm ý anh mới là ngu ngốc.
"Thế lúc nhớ anh thì em ôm nó tạm, chứ nhìn qua face time thì có ôm được đâu. Lát lấy lọ nước hoa anh hay dùng cho em, em mang đi, hết mùi thì em xịt lên, thế là được".

Anh không thể cãi được cô, đành dâng lên lọ nước hoa của mình mà không một lời phản kháng trong ánh mắt hài lòng của cô.

...
Sân bay đông người nhộn nhịp, ở nơi đây diễn ra bao cuộc ly biệt rồi hội ngộ. Chứng kiến biết bao nhiêu mối tình duyên tan hợp ở nơi đây?
Cô kiễng chân hôn lên môi anh, mỉm cười: "Em đi đây".
Anh gật đầu, ôm cô thật chặt: "Sớm trở về, anh đợi".
"Chỉ mong sau khi trở về, anh vẫn là người ở đây đợi em".
"Nhất định là như thế".

Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, phần cổ chữ V lộ ra khuôn ngực đầy đặn, chiếc dây chuyền mỏng khiến chiếc cổ càng thêm phần gợi cảm. Chiếc váy được thiết kế nát nách, thân hình mỏng manh lại chuẩn mực của cô khiến không ít người liếc nhìn.

Anh nhìn cô, gật đầu dịu dàng.

Không ai biết rằng, khi cô quay lưng, anh rơi nước mắt. Khi anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô, lệ đã phủ đầy khuôn mặt xinh đẹp vừa rồi còn cố gắng gượng cười.

Cả hai đều không biết rằng, một lần ly biệt, là mãi mãi...
...

Đến hôm nay cô đã rời đi được ba tháng, ba tháng trôi qua, hàng ngày anh vẫn gọi cho cô đều đặn, những tin nhắn động viên an ủi chưa từng giảm bớt.
Mỗi tối khi cô song công việc, đều cùng anh trò truyện đến khi cả hai không mở mắt nổi nữa cùng chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay cô rất mệt mỏi, ngay cả bước đi cũng chẳng còn đủ sức, ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thành phố này xa lạ với cô đến mức, ba tháng trôi qua cô cũng không thể quen thuộc nổi.

Cô nhớ bố mẹ, đã quen ngày ngày ở nhà đều gặp gỡ, chỉ cần mở mắt dậy là có thể nhìn thấy. Trước đây, mọi việc đều có bố mẹ lo lắng, bây giờ tất cả mọi việc cô đều chỉ có thể dưa vào bản thân mình. Cô không muốn khiến bố me thất vọng.

Nhìn lên bầu trời đen kịt phía ngoài, cô lặng lẽ rơi lệ.

Ở giữa thành phố xa lạ, cô nhớ vòng tay của anh đến điên dại. Nhớ những lúc cùng anh đi trên các con phố. Nhớ nụ cười lúc vui, đôi mắt giận hờn khi giận. Nhớ lúc giận hờn không muốn gặp gỡ, nhưng chúng ta vẫn ở kề cận bên nhau, chung một thành phố, dưới một bầu trời.
Cô nhớ anh, nhớ đến bật khóc giữa thành phố xa lạ này

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cái tên: "My Love" nhấp nháy trên màn hình khiến trái tim cô trở nên ấm áp.

Cô nghe máy, không lên tiếng, anh cũng im lặng.

Một lúc sau cô mới nói

"Hôm nay em rất mệt, cũng rất nhớ anh".

" Anh biết, hôm nay anh cũng rất mệt, và cũng nhớ em". Chỉ nghe tiếng thở không đều của cô là anh cũng đủ hiểu, cô đang khóc, và đang rất buồn.

"Em sẽ trở về, nhanh thôi".
"Anh biết, anh đợi em".

"Ở đấy không cần phải làm việc quá sức, những việc không thể tự mình làm được thì thuê người làm, đồ đạc trong nhà hỏng thì đừng tự mình đụng tay vào, gọi bảo vệ dưới nhà là được. Anh không ngèo, nên em chỉ cần theo đuổi ước mơ của mình mà không cần quá sức, dù thế nào, anh vẫn đủ năng lực nuôi em".
"Em biết, cảm ơn anh".

...

Thấm thoát thời gian không chờ đợi bất kể điều gì, một năm trôi qua, cô và anh đã cách xa nhau được một năm. Nỗi nhớ ngày một đong đầy, cô chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, ngày trở về sẽ không còn xa nữa.

Chỉ mong sau này khi nhắc về thanh xuân, cô hay anh, dù vui hay buồn đều không dùng đến hai từ hối hận.

Chỉ cầu sau này nếu có lỡ rời xa, ai hỏi cô về quá khứ, cô muốn mình dõng dạc đáp:" Đúng, tôi đã từng yêu rất nhiều".

Chỉ cầu một đời không oán, không hối.

Cô bấm điện thoại gọi cho anh, bây giờ là bảy giờ tối, cô mới xong công việc và trở về nhà.

Chuông đổ một hồi lâu mà không có hồi đáp, cô nhắn tin cho anh.

"Anh đang bận à, rảnh gọi lại cho em nhé".

Hai hôm sau. Cô mới nhận được cuôc gọi của anh, anh nói, hai hôm nay anh có nhiều việc, bận rộn không kiểm tra điện thoại, anh nói xin lỗi rất nhiều. Cô không giận, ậm ừ cho qua, cho dấu đi sự bất an đang nhe nhói trong lồng ngực.
Cô tin anh.

...

Thời gian nhanh đến mức khi cô nhìn lại, cô không dám tin bản thân đã đi được một quãng đường dài đến thế. Chỉ còn vẻn vẹn hai tháng nữa là đến ngày cô trở về, ngày cô được ôm chặt lấy hình bóng cô nhớ đến điên dại. Được chui trong lòng anh quên đi bão tố bên ngoài.

Cô đặt bản thiết kế xuống bàn, day day thái dương, mấy hôm nay cô liên tục bị đau đầu. Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, cô bấm nghe máy.

"Mình đây".
"Sao rồi, vẫn tốt chứ?".
Cô mỉm cười: "Vẫn tốt, sắp hội ngộ rồi đấy".
Bạn cô ở đầu giây kia bật cười.
"Ờ, dạo này không có bạn rượu, nhanh về đi".

Hai người hàn huyên vài câu, đột nhiên đối phương im lặng, có phần ấp úng, cô hỏi.
"Sao thế?".
"Mày với người yêu thế nào, tốt không?".
Cô thành thật đáp.
"Vẫn tốt, dạo này anh ấy hơi bận rộn thôi. Sao thế?".
Bạn cô ậm ừ: "Thế là được rồi, tao cúp đây, làm việc đi".
Nhìn màn hình đen kịt, cô khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Có những chuyện, dù nghi ngờ nhưng cũng không nên tìm hiểu quá rõ.
...

Còn ba ngày nữa là đến ngày trở về, vé máy bay đã đặt. Đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong hết, chỉ còn đợi đến ngày là cô sẽ trở về ngay với thành phố mà cô nhớ nhung biết mấy.

Cả ngày hôm nay anh không gọi cho cô, lúc sáng cô gọi anh không nghe máy, chỉ nhắn tin lại cho cô hai tin nhắn là "anh bận". Cô cũng không làm phiền anh thêm.

Trên đường đi về chung cư, cô bấm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
"Em sắp về rồi".
"Anh vẫn đang bận à".
"Em rất nhớ anh".

...
Ngày hôm sau cô vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào, gọi cho anh thì anh tắt máy.

Nỗi lo lắng không tên nổi lên, cô gọi về cho bạn mình, hỏi rất nhiều người nhưng họ đều nói không biết anh ở đâu. Không ai nói cho cô biết điều gì đang diễn ra.
Cô đứng giữa đường, lồng ngực như bị bóp ngẹn đến khó thở. Cô lập tức gọi cho hãng máy bay, đổi chuyến bay sớm nhất trong tối ngày hôm nay. Trở vè nhà và lấy đồ đạc, cô di chuyển ra sân bay một cách nhanh nhất.

Nếu anh bình an là tốt. Hoặc sảy ra chuyện gì, nếu anh đang gặp bất trắc, cô nên ở bên anh lúc này.

Ngồi trên máy bay đợi khởi hành, cô nhắn tin cho anh.
"Em sắp về rồi".
"Anh có ổn không?".
"Em rất lo lắng".
"Anh đang ở đâu".
"Em đang ở trên máy bay".
"Chồng à, em rất sợ".
"Chồng, gọi cho em đi".
"Chồng, anh có thể ra sân bay đón em được không?".

Ở một góc máy bay, cô gái mặc bộ quần áo màu đen ôm mặt rơi lệ, xung quanh không ai biết điều gì diễn ra, chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp rơi nước mắt cũng đủ cảm thông.
Cô ngồi trên taxi mà như ngồi trên đống lửa, đôi tay siết chặt lấy nhau. Cô trở về nhà trong sự ngỡ ngàng và vui mừng của bố mẹ, cô hỏi bố mẹ dạo này có găp anh không, họ nói mấy tháng nay rất ít khi anh qua nhà. Cô nói với bố me cô ra ngoài một lát rồi trở về.

Cô lấy xe tự lái, ngồi trong xe, cô chưa biết định hình bản thân nên đi tìm anh ở đâu. Cô đến cửa hàng anh, hiện tại đã muộn, nhưng cửa hàng vẫn mở cửa, cô đi vào trong, nhân viên đều là người mới, cô hỏi.

"Cho chị hỏi có anh ... ở đây không?"
Nhân viên lắc đầu nhìn cô, hỏi lại cô.
"Chị là bạn của anh ... ạ?".
"Ừh, anh ấy đâu?". Cô sốt ruột hỏi nhanh.
"Anh ấy nằm viện được hai ngày rồi chị".

Trái tim cô như bị ai nện búa một phát mạnh, đau đến rơi lệ. Cố gắng giữ cho đôi chân đứng vững, nén nước mắt đang trực trào rơi xuống, cô hỏi.
"Tại sao, anh ấy bị làm sao?".
Nhân viên khó hiểu nhìn cô, nhưng vẫn trả lời.
"Tối hôm trước anh ấy lái xe đưa bạn gái đi chơi, vô tình bị xe khác đâm phải, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chắc ngày kia là anh ấy ra viện chị ạ".

Hai chữ bạn gái như mũi tên đâm mạnh vào lồng ngực cô, lúc này cô thực sự không thể đứng vững, ngã xuống mặt đất. Khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi môi hồng ngay đã không còn chút huyết sắc.

Người bạn gái của anh ở đây, vậy bạn gái kia là thế nào?

Nỗi sợ hãi của cô nay đã trở thành hiện thực?

Cô từng sợ hãi, nếu như đạt được một thứ này, phải đánh đổi bằng thứ khác. Thành công của cô, phải trả giá bằng người đàn ông cô yêu sao?

Cô bật cười cay đắng, mạnh mẽ đứng lên hỏi địa chỉ bệnh viện. Lịch sự mỉm cười rời đi.

Đứng trước cửa phòng bệnh của anh, cô đắn đo rất lâu mà không thể chạm đến tay nắm cửa.
Cánh cửa này mở ra, tình yêu này sẽ kết thúc.
Cánh cửa này không mở, tình yêu này cũng sẽ kết thúc.

Vậy cớ gì cô phải hèn nhát đến thế?

Cô hít một hơi sâu, mở cánh cửa trước mặt ra, bên trong là cảnh tượng cô cả đời muốn quên.

Anh đang nằm trên giường bệnh, cô gái kia ngồi bên cạnh, đang cúi người hôn lên môi anh. Một tay anh đặt lên eo cô ấy.

Như có cảm giác có người đang nhìn, anh nghiêng đầu nhìn ra phía cửa. Giây phút này tất cả như đóng băng, hai người trên giường đồng thời nhìn về phía cô.

Anh như chết đứng mà không biết phải nói gì.

Cô châm rãi bước vào, không đau khổ, không rơi lệ, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ thường thấy.

"Anh khỏe chứ?".

Anh không đáp, cô gái kia đỡ anh ngồi dậy.

Cô ngiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh anh, cô hỏi.
"Cô có biết tôi không?".
"Tôi biết". Cô gái đáp kiêu ngạo.
"Cô quen anh ấy bao lâu?".
"Một năm".
Nói xong cô bật cười mà quay lưng rời đi.

Đến khi ra khỏi bệnh viện, cô mới như sụp đổ.

Thực sự giây phút vừa rồi cô rất muốn hỏi anh, rất muốn hỏi. "Em chưa từng quên đi hình dáng của anh, chưa từng quên đi nụ cười năm ấy, nhưng anh đã quên mất em rồi đúng không?".

Nhưng cô không thể cất thành lời, không thể được.
Đau rất đau, trái tim cô đau lắm, bao nhiêu cố gắng như vụn vỡ.

Thành công cô đạt được, cuối cùng lại đánh mất đi một thứ khác.

Cô từng không muốn biết rõ quá nhiều về những điều anh đang làm ở thành phố này, cô biết, anh sẽ có một vài sai lầm, nhưng vì cô rời đi nên cô sẽ chấp nhận nhắm mắt. Nhưng đến giây phút này, dù anh đã sai nhưng cũng chưa một câu xin lỗi cô. Cô thất vọng như muốn chết đi ngay khoảnh khắc này.

Có một số đau đớn, dù muốn cô cũng không thể mở miệng. Chỉ đành giấu ở trong lòng. Để lâu hoá ly rượu, tự mình trút say...
Anh từng là mộng tưởng của cô, từng là tín ngưỡng, là một báu vật để cô tôn thờ. Nhưng cuối cùng anh là người khiến cô thất vọng.

Tình yêu, khoảng khách là để thử thách, là để đối phương hiểu sự quan trọng của nhau. Nhưng đôi khi khoảng cách chính là một cách giết chết tình yêu một cách vô hình, giết chết một cách đau đớn mà không thấy máu.

Khi sự tin tưởng và kỳ vọng của bản thân khiến mình thất vọng, nó đau đớn đến nhường nào chứ?

Trời đổ mưa, mưa rơi khiến khuôn mặt cô đau rát, cô ngồi xuống bật khóc. Mặc kệ bao người qua lại nhìn bản thân như một kẻ điên.

Tình yêu của cô, sao lai đau đớn đến thế.

Cô từng sợ hãi nếu mình đi, sẽ dang dở tình yêu này, sẽ dang dở anh, dang dở cô. Cuối cùng, tất cả đã dang dở, tình yêu không trọn vẹn này, cô phải quên bằng cách nào đây.
"Em từng đứng trước thành phố xa lạ vì nhớ anh mà bật khóc. Em trở về thành phố em yêu thương biết mấy, nhưng vì anh thành phố này cũng trở nên xa lạ, và em lại bật khóc trước những gì quá đỗi thân quen".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro