Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mùa hè oi bức, thời tiết nóng đến dọa người.

Những ngôi nhà trong thôn Thành Trung, nhà nọ kề nhà kia, nắng và gió không lọt vào được, cầu thang chậc hẹp cực kỳ tối tăm, còn có chút mùi rác rưởi thối rữa. Leo cầu thang lên lầu sáu, Trần Miểu mồ hôi đầm đìa, vào phòng mở tủ lạnh tìm đồ uống trước.

Nửa chai Coca tối hôm qua chưa uống xong đều vào trong miệng cô, Trần Miểu ngồi trên sô pha mắt nhìn thời gian trên chiếc di động cũ nát.

Còn nửa tiếng bố mẹ cô mới tan làm, cô lau môi, đứng dậy vào phòng bếp vo gạo nấu cơm, cắt nốt nửa phần bắp cải tối hôm qua dư lại và cất đi dùng dần.

Bận đến không kịp rửa tay, điện thoại cô vang lên.

Trần Miểu không thể không ra cầm di động, nhìn trên màn hình là Trần Hân gọi đến.

Cô chần chừ một giây, ấn nghe, không đợi cô mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền ra một tiếng cười lười nhác: "Em gái nhỏ?"

Trần Miểu rất quen thuộc giọng nói này, trong giấc mơ của cô vang lên trăm ngàn lần, mỗi lần gặp hắn, Trần Miểu đều không thể khống chế được nhịp tim của mình. Lúc này cũng vậy, dốc sức nhảy múa, cô đỏ mặt hỏi: "Sao vậy ạ?"

Cố Diệc Cư ngừng lại một chút rồi hạ giọng: "Giúp chị của em mang một bộ quần áo tới đây, tốt nhất là quần dài."

Ba chữ "chị của em" làm cho Trần Miểu bừng tỉnh, cô lúc này mới phản ứng lại đây là số điện thoại của Trần Hân chị mình, bọn họ đang ở cạnh nhau?

Làm sao họ lại ở cạnh nhau?

Tại sao điện thoại của Trần Hân lại ở trong tay hắn?

Trần Hân từ trước tới nay khinh thường việc đi chơi với họ.

"Nhóc à?" Đầu dây bên kia, giọng nói của Cố Diệc Dư lại truyền đến. Thời kỳ vỡ giọng đã qua, giọng hắn trầm hơn nhiều so với giọng nam bình thường, như đang nói lời âu yếm bên tai.

Trần Miểu cắn môi dưới, trả lời: "Các anh ở đâu?"

"Phòng bi-da, em biết nơi đó." Cố Diệc Cư vẫn mang một nụ cười nhẹ trên mặt.

Cô đương nhiên biết nơi đó.

Cô luôn đến đó tìm hắn.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Miểu bóp điện thoại một lúc lâu. Nhớ tới trước khi nghỉ hè, nhóm Cố Diệc Dư gặp Trần Hân ở cổng trường Nhất Trung. Cố Diệc Dư dựa vào dưới tán cây cười và nói em gái nhỏ, chị của em lớn lên thật xinh đẹp...

Đúng vậy, Trần Hân rất đẹp.

So với vẻ ngoài thanh tú của Trần Miểu, Trần Hân giống mẹ, lông mày thanh mảnh và đôi mắt cong, cho dù không cười nhưng người ta vẫn cho rằng cô ấy đang cười, tóc đen nhánh luôn xoã ngang vai, 18 tuổi nên dáng người trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, làm người nhìn không thể rời mắt.

Mọi người đều cảm thấy Trần Hân xinh đẹp, đẹp đến chói mắt.

Giống như gương mặt, thành tích của Trần Hân cũng tốt, là học sinh giỏi của Nhất Trung. So sánh chị ta với Trần Miểu, chính là một trời một vực, Trần Miểu vẫn đang chật vật ở lớp cuối cùng.

Trần Hân đã sớm vào lớp chọn, được mọi người tôn sùng là nữ thần.

Ngay cả bố mẹ cũng thiên vị Trần Hân.

Mà Trần Hân luôn tỏ ra khinh thường nhóm người Cố Diệc Cư hư hỏng, ngoảnh mặt làm ngơ.

Hôm nay, bọn họ lại ở cùng nhau.

Trần Miểu cảm thấy như thể lãnh thổ của mình đã bị xâm chiếm, khó chịu không tả được. Cô vào phòng Trần Hân, ập vào mặt là hương hoa thoang thoảng. Cô lục tung tủ quần áo và tìm thấy một chiếc quần đồng phục học sinh vừa được giặt sạch, dừng một chút, cô lại lấy một chiếc quần lót.

Không có gì ngạc nhiên khi Trần Hân tới kỳ.

Kỳ kinh nguyệt của Trần Miểu và c chị ta kém nhau 3 ngày.

Cầm lấy túi chứa quần, Trần Miểu xuống lầu. Bên ngoài đã là xế chiều, ánh chiều tà rơi xuống cầu thang, làm cho cô có chút hoa mắt. Trần Miểu đi đông đi tây giữa những ngôi nhà chật chội trong thành phố, cuối cùng đến phòng bi-da.

Phòng bi-da ở tầng 2. Ở tầng 1, một chuỗi tiếng Anh nghiêng nghiêng do Cố Diệc Cư vẽ trên vách tường.

Nó có nghĩa là "Lên lầu tìm anh"

Trần Miểu bước lên cầu thang, đẩy cánh cửa khép hờ của phòng bi-da. Trong phòng có tiếng nói chuyện thưa thớt, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Diệc Cư. Hắn đang ngồi trên bàn bi-da, một tay cầm cơ, trong miệng cắn một điếu thuốc, đang nói chuyện với ai đó. Như thể nghe được gì đó, Cố Diệc Dư nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô.

Đầu ngón tay chỉ vào ghế sô pha trong góc.

Trần Miểu bị hắn nhìn, nhịp tim lại tăng nhanh, cũng gật đầu với hắn, đi đến chỗ góc đó.

Trần Hân đang bối rối ngồi trên sô pha, mái tóc rối bù, quanh eo là một chiếc áo khoác, đó là đồng phục học sinh của trường trung học số 12.  Chị ta cầm một ly nước ấm, ngẩng đầu nhìn Trần Miểu.

Trần Miểu tiến lên hai bước, đưa túi cho chị ta, đỡ chị ta đứng dậy.

Trần Hân mím môi, cúi đầu nhìn quần áo trong túi, cầm lấy đi vào nhà vệ sinh. Trần Miểu nhìn chị ta vài giây rồi đi theo.

Trần Hân trên mặt có chút xấu hổ, cũng có chút sự thẹn thùng của thiếu nữ, cho nên đi rất nhanh.

Trần Miểu dựa vào bên ngoài nhà vệ sinh, khoanh tay chờ.

Ở chỗ này, còn có thể nghe thấy giọng nói thì thầm của Cố Diệc Cư, ngăn cách bởi bức tường sơn đen trắng. Hắn cười nhẹ hai tiếng, không chút để ý lại lười nhác, còn có chút ác ý,  tất cả đều truyền vào tai Trần Miểu, khiến cô vô số lần ảo tưởng nếu hắn ở bên tai cô cười như vậy...

Rất nhanh.

Trần Hân từ nhà vệ sinh đi ra, liếc nhìn cô một cái, đưa áo khoác cho cô.

Trần Miểu hỏi: "Của ai?"

Trần Hân hình như hơi không muốn trả lời: "Anh ta."

Trần Miểu cười: "Anh ta?"

Trần Hân rõ ràng không muốn nói, mặt chị ta còn có chút đỏ. Nghĩ đến là xấu hổ nhưng lại không thể không thừa nhận chị ta được Cố Diệc Cư giúp đỡ, Trần Miểu không thể hiểu chị ta đang nghĩ gì.

Câu trả lời "Anh ta" quá mức khó hiểu và mơ hồ.

"Bố mẹ về rồi sao?" Trần Hân cầm túi hỏi lại.

Trần Miểu: "Lát nữa chúng ta về nhà, bố mẹ hẳn là về rồi."

Lúc nói chuyện, hai người đã muốn đi ra tới bên ngoài, Cố Diệc Cư còn ngồi ở trên bàn bi-da, nghiêng đầu hỏi: "Ổn chứ?"

Ngọn đèn màu cam trên đầu chiếu vào mặt hắn, lúc sáng lúc tối, lại càng làm cho khuôn mặt góc cạnh cùng vẻ mặt dù không cười cũng có chút xấu xa của hắn càng thêm rực rỡ.

Hắn hỏi Trần Miểu.

Đôi mắt không hề liếc qua Trần Hân.

Trần Miểu không khỏi nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Trần Hân, Trần Hân cúi đầu không nói lời nào. Đại khái ở tận đáy lòng vẫn ghét bỏ Cố Diệc Cư, bởi vì hắn là người ở các trường cao trung ai nghe tiếng cũng sợ vỡ mật Cố gia.

Trần Miểu cắn môi, hơi ghen.

Tức giận vì Cố Diệc Cư không thể làm lơ Trần Hân, cô đưa áo khoác cho Cố Diệc Cư: "Của anh?"

Chiếc áo khoác được cô đặt trên bàn bi-da.

Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn, cười nói: "Nhóc con, có vết bẩn này."

Tiếng nói vừa dứt, Trần Hân đã giật lấy chiếc áo khoác.

Trần Miểu cũng thấy được một đốm đỏ nhỏ mặt trên áo khoác.

Ngay sau đó, cô cũng đỏ bừng mặt, cổ nóng ran, lắp bắp nói: "Em mang về... giặt sạch... sẽ trả lại cho anh."

Cố Diệc Cư thưởng thức cây cơ, gật đầu: "Được rồi, mau về đi, chiều rồi."

"Tạm biệt." Trần Miểu đỏ mặt, lôi kéo tay Trần Hân đi xuống lầu.

Khi đi đến cửa thang, Trần Hân lại nhét áo khoác cho Trần Miểu, động tác không lớn, nhưng nhìn ra được chị ta ghét bỏ. Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của Cố Diệc Cư.

Trần Miểu nhìn Trần Hân, bĩu môi.

Thật là mất mặt.

Hai bóng người xinh đẹp đi xuống lầu, một lúc liền không thấy.

Triệu Nghĩa cầm chai Coca đưa cho Cố Diệc Cư, dựa vào bàn bi-da cười nói: "Hai chị em mỗi người một vẻ, không biết Cố gia thích ai?"

Cố Diệc Cư ngửa đầu uống một ngụm, lười nhác dùng đầu ngón tay lau khóe môi: "Đều quá nhỏ."

"Thật sao? Vậy tại sao cứ nhìn chằm chằm vào cô chị làm gì? Tôi cảm thấy em gái thú vị hơn." Triệu Nghĩa và Trần Miểu cũng biết nhau, Trần Miểu không có việc gì liền tới phòng bi-da, ngẫu nhiên còn đi tiệm net tìm Cố Diệc Cư. Cô gái nhỏ dường như không có nơi nào để đi, luôn quanh quẩn trước mặt Cố Diệc Cư.

Điều này khá kỳ lạ.

Dù sao thì, Cố Diệc Cư chưa bao giờ gần gũi với các cô gái.

Ngay cả khi các cô gái theo đuổi hắn có thể xếp thành một vòng khắp thành phố Y.

Cố Diệc Cư liếc Triệu Nghĩa, nói: "Đừng có ý đồ với cô ấy, thật sự còn nhỏ."

Triệu Nghĩa cười: "Bảo vệ kỹ càng quá nha, nhưng tớ nghe nói... gia đình cô gái nhỏ rất thiên vị."

Cố Diệc Cư dùng tay bóp nát chai Coca, ném vào thùng rác, ừ một tiếng.

Triệu Nghĩa nói: "Hai chị em này đều khá tốt, tại sao bố mẹ lại thiên vị..."

——

Bố mẹ Trần bất công, chuyện này trong khu phố cũng không phải bí mật. Tất cả đều do miệng của mẹ Trần Miểu, Chu Lệ, đến chỗ nào gặp người đều khen cô con gái lớn Trần Hân. Nói cô ấy thành tích tốt, đoan trang, tính cách cũng tốt. Nhắc tới Trần Miểu, Chu Lệ rõ ràng có thái độ khác biệt.

Thường xuyên như thế, mọi người đều nhớ kỹ Trần Hân.

Biết rằng cô ấy học tốt, là học sinh giỏi, lớn lên lại xinh đẹp...

Về phần Trần Miểu, cô không có nhiều cảm giác tồn tại, cũng không cùng bố mẹ ra ngoài. Chu Lệ đại đa số đều kéo Trần Hân ra ngoài dạo phố.

——

Về đến nhà, Trần Kính Khang và Chu Lệ đã trở về. Nhìn thấy hai chị em vừa vào cửa, Chu Lệ nắm tay Trần Hân, lo lắng nói: "Hôm qua mẹ đã nói với con, hôm nay con đến kỳ, đừng ra ngoài. Tại sao con không nghe lời mẹ?"

Trần Hân nở nụ cười đầu tiên trong ngày, nói: "Con quên mất, bạn cùng lớp nhờ con giải đề với cô ấy."

"Bây giờ bụng có đau không?" Chu Lệ đau lòng nhìn.

Trần Hân lắc đầu: "Dạ không đau, chỉ hơi mệt."

Trần Kính Khang đang nấu ăn trong bếp thò đầu ra: "Hân Hân nằm xuống đi. Bố nấu cháo cho con."

Trần Hân gật đầu: "Dạ."

Sau đó chị ta đi vào phòng, đi được hai bước, chị ta nhìn Trần Miểu đang ngồi trên sô pha.

Trần Miểu lười nhác dựa vào tay vịn, lắng nghe bố mẹ hỏi han ân cần Trần Hân, mặt vô cảm chơi điện thoại. Trần Hân gọi Trần Miểu: "Em gái này"

Trần Miểu lúc này mới ngẩng đầu: "Gì?"

Trần Hân ngập ngừng nhìn áo khoác Cố Diệc Cư trên đùi Trần Miểu.

Trần Miểu nhìn theo tầm mắt của chị ta, cô nhếch miệng có chút châm chọc: "Muốn tôi giặt giúp chị à?"

Trần Hân bị nói trúng tim đen, mặt hơi hồng.

Trần Miểu cầm áo khoác ném qua một bên nói: "Chị tự giặt."

Tôi con mẹ nó mới không giúp chị.

Trần Hân nhìn phòng bếp, sợ bố mẹ biết, xoay người lại, khom lưng lấy áo khoác đồng phục nhét vào trong túi, sau đó vội vàng vào phòng.

Trần Miểu chậc một tiếng, cúi đầu tiếp tục chơi di động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro