CHƯƠNG 20: DẠ YẾN (TIỆC ĐÊM)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Thuần khi tỉnh dậy mơ màng nhìn thấy một người đang đứng ở đầu giường nhìn mình, bất giác y kinh hãi tròn mắt.

"Ngươi là ai?"

Người đến nhìn nhìn y, ngưỡng mộ tràn ra mặt không hề che giấu.

"Thần y công tử, ta là Lý Hành. Đã ngưỡng mộ đại danh của công tử từ rất lâu nhưng ngài ở Vạn Trùng Sơn, ta không có cơ hội bái phỏng, thật không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà y thuật thật không ai sánh bằng!"

Người đến chính là Lý Hành, Ngụy Thuần nhìn hắn một lúc, người này chừng chưa đầy ngũ tuần, gương mặt ôn hòa, tóc được búi cao để lộ vầng trán cao cùng vài nếp nhăn nhàn nhạt nơi đuôi mắt. Nhưng ánh mắt lại thập phần trong sáng. Ngụy Thuần từ từ ngồi dậy, Lý Hành lập tức vươn tay đỡ lấy y. Sau khi tựa lưng vào giường, Ngụy Thuần nhìn hắn nhàn nhạt trả lời.

"Lý đại phu quá lời, ta bất quá chỉ là may mắn tiếng lành đồn xa, cũng là thiên hạ nói quá!"

"Ể, thần y đừng khiêm tốn! Lý Hành tài sơ học thiển, lần trước độc trên người Bạch giáo chủ ta đã dốc sức nhưng vẫn không chữa được, thần y chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi đã chữa khỏi cho ngài ấy, quả thật y thuật đã vượt xa tầm hiểu biết của Lý Hành. Còn có cổ độc hạ trên người Huyết Ma, Lý Hành bó tay nhưng công tử chỉ vài ngày đã trị dứt... Ta nhiều năm qua không hứng thú với bất kỳ điều gì trừ y thuật, những thứ như vậy là lần đầu trong đời Lý Hành được nhìn thấy. Ta từ thời mới bắt đầu học thuật đã đi khắp nơi, đọc qua rất nhiều sách vở, cũng gặp rất nhiều người để trao đổi y thuật nhưng đều chưa từng gặp bất kỳ ai cao minh như công tử...Ta còn nghe nói thần y chỉ một mình học thuật, cũng chưa từng rời khỏi Vạn Trùng Sơn mà trình độ thiên hạ đệ nhất như vậy, Lý Hành thật quá khâm phục! Không biết...không biết có thể nhận ta làm đồ đệ hay không?"

Ngụy Thuần nghe xong lời cuối bỗng dưng nhìn Lý Hành một cách sâu sắc, y cũng không ngờ người có danh vọng trong giang hồ như Lý Hành, nếu tính về tuổi tác hắn hoàn toàn có thể làm phụ thân y, vậy mà còn muốn bái y làm sư phụ? Quả thật ngoài ý muốn Ngụy Thuần cũng có phần nể phục sự ham học hỏi này của hắn. Y nhàn nhạt nói.

"Lý đại phu, ngài đã chữa cho ta mấy ngày qua có phải hay không?"

Lý Hành nhìn Ngụy Thuần hết sức cung kính trả lời.

"Dạ phải!"

"Vậy chắc đã biết ta trúng loại cổ trùng, có thể khó qua khỏi mùa đông năm nay. Thân ta còn lo không xong, làm sao có thể giúp ích gì cho đại phu? Huống chi Ngụy Thuần tính tình cô độc, ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ nhận đồ đệ..."

Nghe đến đây Lý Hành không nhịn được liền hỏi y một câu.

"Thần y...có phải ngài có điều gì khúc mắc trong lòng hay không?"

Ngụy Thuần khẽ nhíu mày một cái, cũng không trả lời. Thấy vậy Lý Hành liềm tiếp tục.

"Phong hàn có thể tránh, vì sao không tránh?"

"Ngụy Thuần sống cũng chỉ liên lụy đến người khác, cảm thấy vô cùng mệt mỏi!"

"Thần y...ngài ấy có biết không?"

Ngụy Thuần khẽ giương đôi mắt mờ mịt nhìn về Lý Hành, hắn mới nói thêm một lần nữa.

"Huyết ma, ngài ấy có biết thần y đang mang bạo bệnh trong người hay không? Hắn đã mất trí nhớ...liệu hắn đã biết hay chưa?"

Ngụy Thuần nghe xong âm trầm một chút, nét mặt khẽ chùng xuống. Y phóng mắt ra ngoài khung cửa chìm vào khoảng không vô định.

"Việc đó...cũng không còn liên quan đến hắn!"

Ngụy Thuần khẽ thở dài một cái cũng không muốn nói nữa. Thấy vậy Lý Hành đành đứng lên.

"Dù sao ta vẫn mong thần y nhận ta làm đệ tử. Xin thần y nghĩ lại!"

Ngụy Thuần không có nói với hắn nữa mà khẽ nhắm mắt lại, Lý Hành biết y không muốn làm phiền nên đành lui ra ngoài. Hắn vốn dĩ còn muốn nói với Ngụy Thuần việc đêm qua Hoàng Chính Dương vào thăm y, nhưng hắn không biết Ngụy Thuần đã biết hay chưa. Còn có nếu nói ra hắn không dám chắc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nên đành giữ lại như một bí mật mà vô tình mình nhìn thấy đi.

Khi Lý Hành đã ra ngoài, bên trong Ngụy Thuần cảm thấy thật ngột ngạt, một lát sau từ từ đứng dậy rồi rời khỏi phòng. Bên ngoài một mảng gió nhẹ đìu hiu, sen trong hồ nở rộ một màu hồng. Hương thơm tinh tế theo gió mát quyện vào nhau làm lòng Ngụy Thuần thanh sảng. Cảm giác bức bách nhiều ngày qua dường như được gỡ bỏ phần nào. Y bất chợt giương mắt nhìn những cánh chim xa xa liền cánh tung bay chao lượn trên mặt hồ mà không khỏi thấy lòng mình động.

Nỗi nhớ Hoàng Chính Dương chưa bao giờ nguôi trong trái tim y. Nửa năm bị giam lỏng trong cấm cung bên cạnh Lục Cảnh Hào nhưng y không ngày nào quên đi Hoàng Chính Dương. Đến khi thân thể suy tàn không còn sức lực, Lục Cảnh Hào mới chấp nhận để y ra đi.

Ngụy Thuần nhớ rõ lần đó sau khi được Hoàng Thiếu Hoa cứu thoát khỏi lao tù của Thiên Thượng, y ngụ lại Hoàng phủ vài ngày. Y những ngày đó kiên quyết không nói chuyện cùng Hoàng Thiếu Hoa, cũng không ăn không uống, để hắn hoàn toàn chết tâm với việc phục vị, nhưng bất ngờ Ngụy Thuần gặp lại Hoàng Thiên Tường.

Kẻ đó giống như bóng ma luôn bám lấy y làm y nghẹt thở. Gương mặt giống Hoàng Chính Dương như hai giọt nước nhưng lại khiến y vô cùng chán ghét. Một đêm trời trong gió mát y đã lặng lẽ rời khỏi, còn để lại một phong thư cho Hoàng Thiếu Hoa, nói rõ bệnh tình của mình, càng muốn hắn đừng tìm y nữa.

Nhưng đi được chưa bao lâu liền bị sát thủ Thiên Thượng truy đuổi. Đến lúc tưởng rằng đã chết thì có người đến cứu, sau đó Ngụy Thuần bị mê man bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở một nơi xa hoa, y nhớ mình đã nhìn thấy Lục Cảnh Hào.

Ngụy Thuần vẫn ngồi đó giương mắt lơ đãng nhìn vào từng chiếc lá sen vì gió thổi khẽ lật lật.

"Đừng đi có được không?"

Ngụy Thuần vẫn nhớ rõ như in câu nói của Lục Cảnh Hào khi y chuẩn bị rời khỏi hoàng cung. Đó cũng là đêm trước khi hắn đăng cơ. Đêm đó, Lục Cảnh Hào từ phía sau ôm y thật lâu, y cũng không có đẩy hắn ra, y biết người này vì y mà đau lòng, y cũng không muốn làm tổn thương hắn. Nhưng Ngụy Thuần phải rời đi, hoàng cung, nơi đó không phải là chốn y thuộc về. Nửa năm sống trong cung, y như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son. Ngụy Thuần không muốn ở lại, càng day dưa không rõ với Lục Cảnh Hào khiến y càng thêm khó xử. Và còn một nguyên nhân nữa, sức khỏe Ngụy Thuần ngày càng suy kiệt, trước khi mùa đông đến, trước khi y kết thúc sinh mạng mình, chỉ muốn một lần nữa nhìn thấy Hoàng Chính Dương, thật quá nhớ hắn!

"Ngụy Thuần, khi nào cảm thấy mệt mỏi hãy trở về, nơi này...hoàng cung vẫn là nhà của ngươi!"

Câu nói cuối cùng của Lục Cảnh Hào khiến Ngụy Thuần không thể nào quên được. Người đó với y quá nặng tình. Nửa năm ở hoàng cung hắn vẫn luôn quan tâm chăm sóc y. Nếu không phải vì thấy y ngày càng sa sút tìu tụy, ngày càng trầm lặng, hắn nhất định cũng không để y rời khỏi.

"A Hào, có phải nếu ta nghe lời ngươi thì hôm nay cũng sẽ không cảm thấy đau lòng như vậy? Là tự ta đa tình có phải hay không?"

Vành mắt Ngụy Thuần ửng đỏ, đôi mắt không tiêu cự chìm đắm vào không gian trước mặt. Bóng lưng y cô độc trơ trọi giữa chốn hồng trần như một kẻ lạc bước bơ vơ. Bất giác tiếng nói của người hầu văng vẳng theo gió đưa đến tai Ngụy Thuần, khiến y không muốn nghe cũng không thể được.

"Sáng nay ta chải tóc cho giáo chủ còn thấy ngài cười thật hạnh phúc! Nửa năm nay ngày nào ngài cũng cười vui vẻ như vậy, trông rất là đẹp đi!"

"Không phải đêm qua giáo chủ cùng Huyết ma ở bên nhau ân ái suốt đêm hay sao? Đèn còn tắt rất sớm. Chẳng trách giáo chủ xuân ý dào dạt như vậy!"

"Cũng phải, nửa năm qua hai người thật đúng là mỗi ngày hạnh phúc, mỗi ngày hoan lạc. Giáo chủ xinh đẹp lại tài giỏi, Huyết ma thì võ công cao cường còn có soái khí như vậy, đúng là trời sinh một cặp! Huyết ma thực sự cưng chiều giáo chủ đi, cái gì mà Hy nhi, Hy nhi, thật đáng yêu!"

Họ còn nói với nhau điều gì đó nhưng Ngụy Thuần cũng không nghe được tiếng nào nữa. Y thấy đầu óc mình một mảng trống rỗng, hai tai lùng bùng không nghe rõ âm thanh. Ngụy Thuần nhếch mép cười lạnh một cái, sau đó lặng lẽ trở về phòng.

Đêm đó là trăng rằm, Nhật Nguyệt thần giáo tổ chức dạ yến thiết khách, rất nhiều bang phái được mời đến. Ngụy Thuần cũng nhận được thiếp mời. Y định sau đêm nay thì rời khỏi, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây dây dưa làm mình thêm đau lòng, nên quyết định đến dạ yến để nhìn Hoàng Chính Dương một lần cuối. Từ Thiếu Phương chẳng qua chỉ là một cái cớ để y ở lại chữa bệnh cho Hoàng Chính Dương mà thôi, huống chi y cũng không muốn gặp Từ Thiếu Phương ở một chỗ như thế này. Giờ đây độc trên người Hoàng Chính Dương đã hoàn toàn loại bỏ, y cũng không còn lý do ở lại.

Thời gian không còn nhiều nữa, y phải đi tìm Từ Thiếu Phương trước khi thân thể không thể tiếp tục. Nếu may mắn có thể gặp được thì tốt, không thì cũng không sao, coi như nơi đó sẽ là nấm mồ chôn vùi thân xác của y đi. Với Ngụy Thuần mà nói, bây giờ chết ở nơi nào cũng không có gì là khác nhau. Đều là một thân xác đìu hiu, cô tịch.

Khi Ngụy Thuần đến dạ yến thì nhìn thấy trên đầu hoa đăng kết thành tràn sáng rực rỡ. Giữa đài là hàng trăm mỹ nữ xiêm y đỏ rực múa vũ. Một bên cầm sư tỳ bà vang lên. Tiếng đàn ngân vang cùng mùi thức ăn và rượu ngâm thơm lừng lan tỏa. Trăng đêm bị lu mờ bởi ánh đèn lồng ngọn đỏ ngọn vàng.

Xung quanh là nhiều bàn tròn đã đầy đủ quan khách. Người hầu đứng thành hàng dài phục vụ chu đáo. Quả nhiên là ma giáo, tổ chức tiệc tùng cũng xa hoa như vậy! Giống như hoàng cung nơi y cùng Lục Cảnh Hào nhiều lần cùng xem lúc trước. Nhớ lại mỗi khi y buồn, hắn đều mời cầm sư cùng vũ nương về múa hát cho y xem. Nhưng Ngụy Thuần không thích hợp với nơi đó, mãi mãi cũng không hợp. Y chỉ thích núi rừng của y, chỉ thích rừng phong lá đỏ nơi y cùng Hoàng Chính Dương từng ở cùng nhau.

Trên đài cao là Bạch Vân Hy, hôm nay hắn mặc một bộ hồng y rực rỡ, tóc đen dài mềm mại như nhung mượt mà quấn trên trường bào đỏ. Mắt vẽ xếch lên thật sắc, môi thắm son đỏ tươi, trên vầng trán trắng tuyết điểm một cánh hoa đào diễm lệ. Nhìn hắn có bao nhiêu phong tình vạn chủng. Bên cạnh hắn là Hoàng Chính Dương. Ngay từ khi Ngụy Thuần bước vào ánh mắt Chính Dương đã nhìn chầm chầm vào y. Ngụy Thuần vẫn như thường lệ, một thân bạch y mỏng manh, gương mặt vì bệnh tật mà không còn huyết sắc. Nhìn y tinh khiết tựa như giọt sương mỏng manh, chỉ cần một tia nắng chiếu vào cũng sẽ bốc hơi bay mất.

Thực khách đến đông đủ, hôm nay nhận được thiếp mời của Nhật Nguyệt thần giáo những kẻ bận rộn nhất đều đến. Ngoài nể mặt uy danh của Bạch Vân Hy còn có một mục đích, chính là thần y công tử Hứa Ngụy Thuần mất tích vào nửa năm trước không biết vì lý do gì lại xuất hiện cùng ma giáo. Bọn họ đến mong muốn tìm kiếm một cơ hội mời y về ngụ lại bang phái mình. Một thần y có thể chữa bách độc, bách bệnh trong thiên hạ duy nhất chỉ có mình Hứa Ngụy Thuần, họ không thể không muốn chiếm giữ làm của riêng.

Nhưng Ngụy Thuần lại không biết bất kỳ ai trong số họ. Khi y bước vào hàng trăm đôi mắt như sói lang nhìn y thèm khát. Bọn chúng muốn có được y từ rất lâu, thật không ngờ hôm nay ma giáo lại mời được y đến đây. Quả nhiên Bạch Vân Hy thật có bản lĩnh!

Đối với ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình Ngụy Thuần cũng không lưu tâm. Y lặng lẽ đến bên một chiếc bàn trong góc khuất rồi lẳng lặng ngồi xuống. Ngụy Thuần đưa mắt liếc một cái liền nhìn thấy Hoàng Chính Dương đang ngồi cùng Bạch Vân Hy trên ghế cao, nơi đó dành cho chủ tọa của dạ yến. Hoàng Chính Dương đang nâng chén rượu nhạt lên miệng uống một hơi. Bạch Vân Hy một bên gấp thức ăn dâng đến miệng hắn. Ngụy Thuần cũng không nhìn nữa, y chầm chậm rót cho mình chút rượu. Vừa định uống thì liền nghe có tiếng khàn khàn phát ra từ phía đối diện. Từ lúc nào môn chủ Đường môn đã đến bên cạnh y, tay còn cầm theo ly rượu của chính mình.

"Vị này có phải là thần y công tử Hứa Ngụy Thuần?"

Ngụy Thuần giương đôi mắt nhàn nhạt nhìn về kẻ đang nói.

"Có chuyện?"

"Tại hạ là Hoa Phù Dung, môn chủ Đường môn, đã nghe danh thần y từ rất lâu, thật không ngờ có duyên tương ngộ tại đây!"

Ngụy Thuần thủng thẳng uống cạn chung rượu rồi đặt xuống bàn chậm rãi rót tiếp cho mình một ly nữa. Gương mặt trắng bệt, nhìn y lúc này có bao nhiêu yếu ớt.

"Ta không quen ngài!"

Một câu nói này của Ngụy Thuần cũng khiến cho người kia khẽ chau mày một chút. Nhưng hắn nhanh chóng bật cười khanh khách.

"Không sao, trước lạ sau quen. Chúng ta trước đây chưa từng gặp gỡ hẳn là thần y không biết cũng phải!"

"Ta không định sẽ làm quen ngài!"

Lúc này ý cười trên mặt Hoa Phù Dung tắt hẳn, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi. Đường môn là một đại môn phái chuyên dùng độc, trong thiên hạ ai nghe qua đều ớn lạnh. Không ngờ lúc này ngay tại yến tiệc đông đảo người đến từ nhiều môn phái mà hắn phải chịu mất mặt như vậy khiến Hoa Phù Dung không khỏi bực tức trong lòng. Xung quanh mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngụy Thuần cùng hắn.

"Thần y công tử quả thật ngông cuồng!"

Bất giác một người khác đi đến nhập hội cùng Hoa Phù Dung lên tiếng.

"Tuổi trẻ tài cao nhưng cũng thật ngông cuồng!"

Người vừa đến chính là Thánh cô Độc Vô Tình của Tây Vực. Theo sau còn có thủ vệ của nàng. Ngụy Thuần nhìn thấy người này bỗng dưng đưa mắt lên nhìn, chân mày khẽ nhíu lại một cái. Y ngửi thấy mùi của thảo dược mát rượi nhưng nhan nhác trong đó chính là một thứ mà y có thể nhận ra.

"Thì ra nàng ta chính là người đã cho ong độc tấn công Bạch Vân Hy. Nhưng vì sao lại đến đây bênh vực cho Đường môn? Chẳng lẽ họ vốn cùng một bọn?"

Ngụy Thuần cũng không nhìn nữa, nâng chén rượu uống cạn một hơi che đi đôi mắt khẽ liếc về hướng Hoàng Chính Dương một cái.

"Vì sao không trả lời ta? Hay ngươi nghĩ mình có bản lĩnh liền xem thường người khác?"

Ánh mắt những kẻ xung quanh đều đổ dồn lên người Ngụy Thuần, bọn họ chỉ biết y thuật của y cao minh nhưng không biết thái độ làm người của y thế nào nên thật sự rất tò mò. Năm xưa chỉ nghe đồn tính tình y cổ quái, chỉ chữa bệnh cho người có duyên, ai cầu đều không được. Nếu bọn họ hiểu thêm về y một chút biết đâu có cơ hội mời người về thì sao?

Từ lúc nào môn hạ của Đường môn cũng đã vây đến bên người Hoa Phù Dung, dường như hôm nay nếu Ngụy Thuần không cho họ một câu trả lời thỏa đáng, bọn họ sẽ không cứ vậy mà ra đi. Ngụy Thuần đặt chén rượu mình xuống bàn, nhàn nhạt nhìn Hoa Phù Dung.

"Môn chủ, Ngụy Thuần bất quá chỉ là một người hành y, cũng không có bất kỳ ý tứ gì. Chẳng qua tính tình Ngụy Thuần thanh lãnh, từ nhỏ cũng không quen ở chốn đông người ồn ào náo nhiệt, nên có phần thất thố cùng môn chủ. Môn chủ hôm nay đến đây chào hỏi thì cứ xem như là may mắn cho Ngụy Thuần đi. Câu trả lời này đã làm hài lòng môn chủ hay chưa?"

Lời lẽ Ngụy Thuần không nặng không nhẹ, cứ như một người đang nói chuyện bình thường, hoàn toàn nghe không ra ý tứ vinh hạnh gì trong đó, càng giống đang muốn chỉ trích Hoa Phù Dung là một kẻ hẹp hòi. Hoa Phù Dung ngược lại càng thêm tức giận nhưng hắn không muốn mất lòng Hứa Ngụy Thuần. Hắn chỉ muốn mượn sức ép của Độc Vô Tình để Ngụy Thuần đi một chuyến đến Đường môn của hắn mà thôi.

"Thần y đã nói quá, ta cũng không có ý này!"

Ngụy Thuần không nói gì. Lúc này, y cảm thấy mình đã nhìn Hoàng Chính Dương đủ, đến lúc y phải rời khỏi chốn thị phi này, nhưng trước khi đi, y muốn làm rõ một chuyện. Ngụy Thuần bỗng nhiên đứng lên, như vô tình vấp ngã, toàn thân liền chạm vào Độc Vô Tình, trong lúc chạm vào nhau, Ngụy Thuần ngửi thấy rất rõ mùi hương đó. Y hơi nhếch môi lên cười một cái.

Bất giác Độc Vô Đình tung chưởng hất Ngụy Thuần văng ra, ngay lúc tưởng rằng thân thể phải ngã thật đau liền cảm thấy toàn thân rơi vào một lồng ngực quen thuộc. Xung quanh là tiếng la hét, người trong dạ yến đều đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Lập tức một chưởng lực phát ra, Độc Vô Tình kinh hãi phi thân lên, liền sau đó chiếc bàn sau lưng nàng vỡ tung. Thủ hạ của nàng xông lên chắn trước mặt nàng. Những người ở dạ yến đã vây quanh Ngụy Thuần, nhìn Độc Vô Tình như kẻ thù, dường như bọn họ muốn tranh thủ thời cơ có thể lấy được hảo cảm của thần y đi. Bất giác Hoa Phù Dung lên tiếng.

"Huyết ma, xin ngài thủ hạ lưu tình, hôm nay dù gì đến đây cũng đều là khách của giáo chủ!"

Y vừa dứt lời lập tức Bạch Vân Hy từ trên cao bay đến, tà áo đỏ của hắn làm cả một vùng mỹ lệ. Hắn nhếch môi lên cười.

"Các vị đều là thượng khách của bổn giáo, thần y công tử lại đang chữa thương cho hôn phu của ta. Nên vì bảo vệ thần y mà hôn phu ta có hơi nóng nảy. Các vị lượng tình ta mà bỏ qua. Dương, ta nói có phải hay không?"

Hai từ hôn phu này làm Ngụy Thuần đang tựa trong lồng ngực Chính Dương liền hồi mộng. Y lập tức đứng thẳng người khẽ thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng Chính Dương. Còn hắn từ lúc ôm Ngụy Thuần cũng không lưu tâm đến những người xung quanh, nên hắn căn bản không có nghe Bạch Vân Hy đã nói gì. Nhưng lửa giận của hắn còn chưa có nguôi, hắn nhìn Độc Vô Tình mà ánh mắt âm trầm. Khi thấy người trong lòng rời khỏi hắn liền cảm thấy một chút mất mát. Còn có Bạch Vân Hy một bên nhìn Chính Dương ôm ấp Ngụy Thuần, trong mắt liền sinh địch ý.

Đang lúc xung quanh yên lặng bỗng dưng có một giọng nói cất lên.

"Giáo chủ, hay là như vậy đi, để tránh ngài khó xử, ta sẽ mời thần y công tử sang chỗ của ta làm thượng khách vài ngày có được hay không?"

Người vừa nói chính là Đường Vũ, chủ nhân của Kiếm Khoái sơn trang. Luận về danh vọng thì là danh tiếng truyền đời, có rất nhiều đệ tử, luận về địa vị cũng là một đại môn phái có danh tiếng trên giang hồ. Chỉ là bọn người này chuyên làm những việc trong bóng tối nên cũng qua lại cùng Nhật Nguyệt thần giáo khá thân thiết. Lời của Đường Vũ khiến những kẻ khác nghiến răng nghiến lợi, vì sao bọn họ không phải là người lên tiếng trước cơ chứ, nếu như Hứa Ngụy Thuần đến Kiếm Khoái sơn trang trước thì không phải bọn họ hôm nay đến đây là phí công vô ích hay sao?

Bạch Vân Hy nghe vậy thật cũng muốn tìm một cái cớ đuổi Ngụy Thuần đi, vì Hoàng Chính Dương mấy ngày qua đã trị dứt độc, để y ở lại cũng chỉ làm Bạch Vân Hy càng không an tâm. Nhất là vừa rồi lúc Ngụy Thuần bị Độc Vô Tình đánh, vẻ mặt thất kinh của Hoàng Chính Dương đã bị Vân Hy thu hết vào trong mắt.

"Vậy cũng tốt, thần y công tử không biết thấy như thế nào? Kiếm Khoái sơn trang là nơi non nước hữu tình, rất hợp để công từ điều hòa thân thể đi!"

"Hắn không đi đâu cả!"

Bất giác Hoàng Chính Dương lên tiếng, hắn từ từ tiến lên chắn trước mặt Ngụy Thuần, ánh mắt dữ dội làm những kẻ xung quanh phải lùi bước. Trước đây bọn chúng ai cũng đều sợ hãi Huyết ma, chỉ là nửa năm nay hắn không giết người, lại sắp trở thành phu quân của Bạch Vân Hy, dưới sự bảo hộ của Bạch Vân Hy, bọn chúng đã bớt e sợ Huyết ma hơn. Chỉ là bây giờ bỗng dưng Huyết ma đứng ra giữ lại thần y công tử, hay là hắn đã nhớ lại chuyện xưa? Nhớ đến một Huyết ma lãnh huyết vô tình, giết người không gớm tay nửa năm trước làm bọn họ không khỏi một trận rùng mình.

"Ta sẽ đi!"

Hoàng Chính Dương bất giác xoay lại nhìn Ngụy Thuần. Y từ lúc nào hướng về Bạch Vân Hy nhàn nhạt nói, cũng không nhìn Chính Dương một lần.

"Thương thế của phu quân ngươi đã hết. Ta cũng không còn lý do ở lại. Sáng mai ta sẽ rời khỏi!"

Hoàng Chính Dương bất giác trừng mắt nhìn y, tay hắn từ lúc nào bắt lấy cổ tay y siết chặt, lời hắn nói như thứ âm thanh trầm thấp từ chốn địa ngục vang lên.

"NGƯƠI DÁM?"

Cổ tay bị hắn siết đến đau đớn. Ngụy Thuần lạnh mặt nhìn hắn, chân mày khẽ nhíu lại.

"Chuyện của ta cũng không đến lượt ngài quản. Buông tay!"

Chính Dương vẫn trừng mắt nhìn y, phút chốc xung quanh như giảm xuống vài độ, Ngụy Thuần nhàn nhạt nhìn hắn, lặp lại lần nữa lời nói của mình.

"Buông tay!"

Hoàng Chính Dương từ từ buông cánh tay y ra, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung trừng y. Ngụy Thuần chuẩn bị rời khỏi, cũng không nhìn đến hắn. Người của Kiếm Khoái sơn trang liền lên tiếng, trong giọng nói không che đậy được kích động cùng một chút lên mặt với những bang phái khác. Hôm nay cùng đến, nhưng người mời được thần y công tử lại là Kiếm Khoái sơn trang của bọn họ.

"Vậy ngày mai ta sẽ đến đón công tử."

Ngụy Thuần không trả lời mà nhanh chóng rời đi. Y cũng chưa từng nói sẽ đến Kiếm Khoái sơn trang, chỉ nói sẽ rời đi mà thôi. Chỉ là Đường Vũ đã quá vội vàng, hắn lên mặt sớm như vậy, họa này cũng chính là hắn tự làm tự chịu. Sau khi Ngụy Thuần rời đi, trong dạ yến nổi lên một trận ồn ào, có cả tiếng tranh cãi. Hoàng Chính Dương siết tay thành quyền, Bạch Vân Hy nhìn thấy liền đỏ mắt, nhưng y kiềm xuống cơn thịnh nộ trong lòng.

"Dương...ta thấy mệt, đưa ta về nghỉ ngơi một chút có được hay không?"

Hoàng Chính Dương không nói gì, cũng không để ý đến Vân Hy, cứ như vậy bước dài rời khỏi dạ yến. Hắn hướng về nơi Ngụy Thuần ở. Vừa đến nơi liền đạp cửa xông vào. Ngụy Thuần lúc này đang nằm trên giường dưỡng thần xoay lưng về phía hắn. Nghe tiếng động y khẽ xoay người lại, liền sau đó Hoàng Chính Dương như cuồng phong thịnh nộ lao đến tóm lấy y kéo dậy, còn cúi đầu cắn một miếng thật mạnh lên vai y. Ngụy Thuần đau đớn đẩy hắn ra, hét lên.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi!"

Hoàng Chính Dương trừng mắt nhìn y, lúc này trong đáy mắt hắn là lệ khí.

"Ai cho ngươi ly khai?"

Ngụy Thuần không trả lời câu hỏi của hắn, y nhìn hắn một lúc rồi nhếch mép lên cười. Nhìn y lúc này đã rất tìu tụy tựa một chiếc lá khô sắp rời khỏi cành.

"Ngài lấy tư cách gì ngăn cản ta? Ta chỉ trị dứt bệnh của ngài rồi rời khỏi, vì sao còn không cho ta đi?"

Vừa dứt lời, Ngụy Thuần đẩy hắn một cái rồi rời khỏi giường. Nhưng chưa bước được mấy bước liền bị Hoàng Chính Dương nắm lấy đẩy mạnh vào tường, toàn thân bị giam lại bởi hai cánh tay vững chắc của hắn. Ánh mắt hắn lúc này rất dữ tợn, Ngụy Thuần cũng không nhìn hắn.

"NHÌN TA!"

Hắn bỗng dưng một tay nắm lấy cằm Ngụy Thuần kéo lên. Đôi mắt trong suốt của y hướng đến hắn, phút chốc làm hắn cảm thấy tim mình lại đập rộn lên.

"Ta và ngươi trước đây từng ở bên nhau, có phải hay không?"

"...Không có!"

"Ngươi đang nói dối!"

Hoàng Chính Dương nhìn sâu vào mắt Ngụy Thuần nhưng hắn không tìm ra bất cứ thứ gì từ đó.

"Không có chính là không có! Tin hay không là tùy ngươi. Trước đây ngươi cũng như những người kia, muốn lấy thuốc của ta nên bắt lấy ta. Ta với ngươi vốn không có bất cứ giao tình! Nếu không, ta cũng không trao đổi điều kiện mới chữa cho ngươi."

Hoàng Chính Dương bất giác nhíu mày, miệng hắn còn lưu manh nhếch thành một nụ cười. Dường như hắn không tin những gì Ngụy Thuần vừa nói.

"Vậy vì sao không chờ Từ Thiếu Phương mà đã rời đi?"

Ngụy Thuần vẫn thản nhiên nhìn hắn. Y lòng lúc này đã đau thành dạng gì rồi nhưng bên ngoài vẫn như tuyết sơn, không hề đổi sắc.

"Ta đã chờ quá lâu, cũng không muốn chờ nữa."

Hoàng Chính Dương nghe đến đây cũng không muốn nghe nữa. Hắn nhắm nghiền mắt hít một hơi lạnh rồi từ từ mở mắt ra. Kèm theo là giọng nói mang tính không khoan nhượng của hắn.

"Ngươi...không được ly khai! Là gì cũng được, nhưng không được ly khai!"

"Ngươi dù mất trí nhớ nhưng vẫn bá khí như vậy...Dương...ta thật nhớ ngươi, rất nhớ ngươi!"

Ngụy Thuần kiềm xuống cơn xúc động trong lòng, y hơi hé môi hít khí. Hắn nhìn cánh môi Ngụy Thuần, ánh mắt hắn dán chặt vào đó như muốn nếm lại tư vị ngọt ngào của đêm qua. Cảm giác cánh môi này mềm mại tan vào với hắn làm hắn không ngừng cầu khát. Hoàng Chính Dương khẽ nuốt nước bọt một cái. Hắn liền dời ánh nhìn lên đôi mắt y. Đôi mắt tròn xoe, đen lay láy, đồng tử khẽ lay động nhìn hắn. Hàng lông mi dày cong cong như cánh quạt nhấp nháy tựa thu thủy hàm xuân. Hắn thật như muốn chìm sâu vào đôi mắt của y.

Một tay Hoàng Chính Dương bỗng dưng vươn lên khẽ chạm vào đôi mắt của Ngụy Thuần. Hắn nhìn y càng lúc càng mê muội. Hơi thở của y phả nhè nhẹ lên chóp mũi hắn, lồng ngực y phập phồng trong ngực hắn. Chỉ cần khẽ cúi đầu liền có thể hôn được y. Hắn chậm rãi tiến đến, ánh nhìn chuyển từ mắt đến đôi môi y.

Bất giác bên ngoài có tiếng động, Yến Thanh từ lúc nào xông vào làm Ngụy Thuần giật mình đẩy Hoàng Chính Dương ra.

"Huyết ma, bên ngoài dạ yến đang giao chiến, giáo chủ cần ngài đến trợ giúp!"

Hoàng Chính Dương nghe xong khẽ nhíu mày nhìn Ngụy Thuần.

"Đi đi, ta thấy trong người rất mệt, thật muốn ngủ!"

Hắn nhìn y một lúc rồi rời đi, trước khi ra ngoài còn vọng lại một câu.

"Chuyện hôm nay còn chưa xong, ta sẽ quay lại!"

Dứt lời hắn rời đi, Ngụy Thuần nhìn theo bóng lưng của hắn, tim nhói lên từng hồi, cứ như ai dùng dao hung hăng đâm lấy y. Lúc này thật muốn lao đến ôm lấy hắn, bảo hắn đừng rời xa y, bảo hắn hãy mang y đi, thời gian còn lại bọn họ sẽ đến Cát Cốc, tận hưởng thời khắc ngắn ngủi bên nhau. Nhưng y nào có thể! Ngụy Thuần cắn răng nhắm nghiền mắt hít một hơi dài. Yến Thanh liền nhìn Ngụy Thuần khẽ nheo mày, hắn định mở miệng nói nhưng chưa kịp liền nghe Ngụy Thuần nói một câu.

"Cô nương khi nãy ta va chạm ở dạ yến chính là người đã hạ độc giáo chủ của ngài. Bảo hắn cẩn thận!"

Yến Thanh nghe xong liền giật mình một cái, lời nói định thốt ra ở miệng chưa kịp đã vội vàng chạy đi.

Ngụy Thuần nhìn theo bóng người dần khuất đi, căn phòng thoáng chốc lại trở nên yên tĩnh. Ngụy Thuần cũng không muốn cứu Bạch Vân Hy, nhưng vì hắn sẽ là người sau này sẽ thay y cùng Hoàng Chính Dương sống đến bạc đầu, y không thể không vì Chính Dương mà suy nghĩ thay hắn.

Nhìn Hoàng Chính Dương khi nãy quyết liệt như vậy xem ra y cần phải rời đi sớm một chút. Nếu hắn không thể buông tay hoặc giả hắn nhớ lại thì sau này khi y chết đi hắn sẽ làm sao? Y không thể vì sai lầm nhất thời đến đây tìm hắn mà hại hắn mất đi một tương lai tốt đẹp. Hắn từ nhỏ đã bất hạnh, cô độc dạ hành, bây giờ có Bạch Vân Hy chịu bầu bạn cùng hắn, Vân Hy sẽ thay y chăm sóc cho hắn...Ngụy Thuần tuy không cam lòng nhưng y có lựa chọn khác hay sao? Chính là không có!

Ngụy Thuần lẳng lặng thu tay nải rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Nơi dạ yến tiếng đàn cầm cùng ca vũ vẫn còn náo nhiệt, xem ra đã thu xếp tranh chấp xong rồi, bên này một mảnh trăng cô độc treo trên không. Ngụy Thuần xách lên tay nải, kiềm không được nhíu nhíu mày, mắt khẽ nhắm nghiền lại. Y nhớ đến Hoàng Chính Dương, nhớ đến những ngày tháng còn bên nhau giữa bọn họ. Y luyến tiếc, y đau hắn! Một dòng nước mắt không tự chủ rời khỏi hốc mắt.

"Nhất nhật phu thê bách dạ ân! Chính Dương, ta cùng ngươi tuy chưa từng bái đường thành thân, chưa trước thiên địa se duyên kết tóc...nhưng ta đã xem ngươi như trượng phu của mình. Ta từng mơ ước chúng ta mãi mãi vững kết đồng tâm, mãi không xa rời. Nhưng...tạo hóa trêu ngươi, chính là không muốn ta cùng ngươi bạc đầu giai lão. Nay người bên cạnh ngươi cũng không phải là ta....ta không trách ngươi cũng chưa từng trách ngươi. Chỉ trách Ngụy Thuần bạc mệnh, không thể may mắn cùng ngươi nên duyên phu phụ. Là Ngụy Thuần vô năng!"

Y ngừng suy nghĩ lại một lúc nhìn sâu vào trong màn đêm thăm thẳm.

"Chính Dương...sinh mạng ta đến đây đã sắp tận, nếu nhận lại ngươi nhưng lại không thể ở bên ngươi, sẽ khiến ngươi vì ta mà đau lòng, vì ta mà không sống tiếp...những hy sinh trước đây ngươi vì ta làm, những vết thương của ngươi vì ta mà chịu...ta không muốn ngươi tái lặp! Quên đi cũng tốt! Coi như một lần nữa tái sinh, ngươi có cuộc đời mới, quá khứ với ngươi đã quá cay nghiệt... Nếu ta không sinh ra, ngươi cũng không thống khổ như vậy, nếu chúng ta không gặp nhau thì ngươi vẫn là một Huyết ma ung dung tự tại, đỉnh thiên lập địa... Ta chết rồi, sau này ngươi có nhớ lại cũng không trách ta chứ?"

Ngụy Thuần cúi đầu, nước mắt thành dòng rơi xuống, dưới mặt đất liền như đóa hoa sen bùng nở.

"Thành tâm chúc ngươi hạnh phúc...Hứa Ngụy Thuần mãi ghi chặt hình bóng của ngươi vào tim...mãi mãi cũng không quên! Kiếp sau nếu có gặp lại xin đừng yêu ta, vì ta chỉ là một kẻ mang đến cho ngươi bất hạnh mà thôi..."

Ngụy Thuần run run vươn bàn tay lau khô nước mắt trên mặt mình, y lên ngựa rồi vụt đi. Bóng bạch y cùng suối tóc đen tuyền trong gió tung bay. Cũng không biết rằng sau khi y vừa rời khỏi, Hoàng Chính Dương cũng đến, nhưng người đã như cánh bướm trắng bay đi mất, chỉ còn vương lại trong căn phòng là mùi hương của y.

--------------------

Mãi đến vách núi thì Ngụy Thuần ngừng lại, bản thân lảo đảo ngã xuống ngựa. Gió đêm cùng trăng khuya một mảnh cô độc treo trên cao. Ngụy Thuần ngồi cheo leo trên vách núi nhìn xuống nhân gian đang chìm trong mộng cảnh dưới kia. Y rút tiêu trúc đặt trên môi, đau lòng thổi nên một giai điệu. Tiếng tiêu trúc như tiếng khóc ai oán của một tâm hồn đang thổn thức vì yêu.

Ngụy Thuần cũng không ngờ đời này y có thể yêu một người sâu sắc như vậy. Yêu đến tê tâm phế liệt, đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến trường di hận. Nước mắt không ngừng rơi xuống đất, Ngụy Thuần ngẩng cao đầu tiêu trúc liền rời khỏi tay rơi xuống. Y há miệng ngăn tiếng nức nở trong lòng. Bờ môi run lên bần bật, máu từ miệng bỗng phụt ra. Y cắn răng nhíu mày.

Bất giác Ngụy Thuần vô lực buông mình ngã về phía sau, bóng y phiêu dật như cánh bướm mỏng manh giữa cơn gió mạnh mẽ của đêm hè. Đến khi y nằm trên mặt đất, máu đã tuông thấm đẫm một mảng bạch y. Mắt Ngụy Thuần vẫn thủy chung nhìn ánh trăng lành lạnh trên kia, cuối cùng chớp chớp vài cái, mi mắt yếu ớt khép lại, y chìm vào hôn mê.

Khi Ngụy Thuần mở mắt ra lần nữa liền cảm giác mình đang ở trên cỗ xe ngựa. Bản thân nằm trong một lồng ngực vững chắc. Y khẽ chớp mắt vài cái liền nhận ra Lục Cảnh Hào. Hắn ôm y trong ngực, tay không ngừng vuốt ve gương mặt y, mắt hắn không tiêu cự chìm vào một nơi xa xôi. Ngụy Thuần khẽ gọi.

"A Hào..."

Lục Cảnh Hào nghe y gọi liền nhìn xuống, ánh mắt hắn liền trở nên ấm áp. Ngụy Thuần nằm trong ngực Cảnh Hào, nhìn hắn một lúc rồi từ từ khép bờ mi lại như muốn ngủ, y trong mộng thì thầm một câu. Âm thanh như có như không nhưng hắn vẫn nghe được.

"Ta thật đau... không muốn ở lại đây nữa, a Hào...mang ta đi, có được không?"

Lục Cảnh Hào bỗng nhiên thở dài một cái, hắn áp môi mình lên mắt y khẽ hôn. Phát ra âm thanh từ tính.

"Gả cho ta có được không? Ta sẽ mãi mãi bảo vệ ngươi, mãi mãi cũng không làm ngươi đau lòng!"

Ngụy Thuần nghe thấy tiếng tim Lục Cảnh Hào đập vang trong lồng ngực. Y bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, y đã không còn chút sức lực nào nữa, thật chỉ muốn tìm một chỗ an ổn ngủ, không phiền muộn, không suy nghĩ, không bi lụy nữa. Thật lâu sau Lục Cảnh Hào tưởng rằng mình sẽ không còn nghe tiếng của Ngụy Thuần thì bỗng dưng y thều thào.

"...Được..."

Lục Cảnh Hào cảm thấy tim mình nẩy lên một cái, dù hắn biết Ngụy Thuần không phải thật lòng yêu hắn, nhưng hắn tin y rồi sẽ mở rộng lòng ra với mình. Từ khi Ngụy Thuần rời đi hắn luôn cho người theo bảo vệ y. Tin tức của y liên tục mang về cho hắn. Hắn biết y vào ma giáo, hắn biết y trở bệnh, nhưng hắn muốn y chết tâm với Hoàng Chính Dương nên nhịn để y ở bên ngoài vài ngày. Và quả thật không ngoài dự đoán, y thực sự đã chết tâm với Chính Dương.

Lục Cảnh Hào cũng vừa vượt ngàn dặm xa xôi đến đây chuẩn bị đón Ngụy Thuần, thật không ngờ rằng khi vừa đến nơi liền ôm được y lúc y ngất đi bên cạnh mép vực. Nếu Ngụy Thuần không ngất xỉu mà nhảy xuống vực thẳm thì sẽ ra sao? Hắn không dám nghĩ đến. Hắn không muốn mất y, mãi mãi cũng không bao giờ muốn.

Lục Cảnh Hào khẽ hôn lên trán Ngụy Thuần, mi tâm y, gò má y, rồi đến môi y. Ngụy Thuần không mở miệng nhưng cũng không tránh đi. Y nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Lục Cảnh Hào hôn lên cánh môi y mút nhẹ rồi rời đi, xem như trân bảo mà giữ lấy.

"Ngụy Thuần, ngươi đã đồng ý, cả đời này cũng đừng hòng rời xa ta!"

Cảnh Hào vừa nói vừa lấy chiếc áo choàng lông chồn trắng tuyết phủ lên hắn và Ngụy Thuần, rồi áp má mình lên trán y, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Liền lúc đó, một con ngựa phi nước đại như điên tung gió lướt qua xe họ. Hắn là Hoàng Chính Dương, hắn đang rong rủi tìm ái nhân của mình. Bên ngoài một cơn gió mạnh hất tung chiếc rèm trắng bay lên, thấp thoáng xa xa là hình bóng Hoàng Chính Dương phong trần ngồi rạp trên lưng ngựa, áo choàng đen tung bay theo gió. Đến ngã ba chiếc xe ngựa chở Hứa Ngụy Thuần rẽ trái hướng về kinh thành, còn Hoàng Chính Dương lại rẽ sang phải hướng về Kiếm Khoái sơn trang.

Cuộc đời chính là những ngả rẽ mà có lẽ nếu một lúc nào đó không có duyên thì mãi mãi cũng không thể nào tương giao!

-----------------------

HẾT CHƯƠNG 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro