CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tha thứ cho ngày mưa đã mang anh đi

Đêm khuya khi bất ngờ bừng tỉnh

Phát hiện ra cuối cùng em đã không còn rơi nước mắt

Lúc đó, nhạc chuông di động reo vang, lại là bài Tha thứ, Thẩm Tiên Phi vội mò tìm di động của mình, nhưng khi thấy màn hình không có động tĩnh gì, anh mới nhận ra không phải di động mình đang reo.

“Chàng trai à, di động của bạn gái cậu đang reo kìa”, vị bác sĩ lại mấp máy môi.

Nhìn theo hướng tay chỉ của ông, trên giường, cạnh Tang Du, miệng túi xách của cô đang hé mở lộ ra một chiếc điện thoại màu bạc, bài Tha thứ không thể quen thuộc hơn đang vang lên.

Cô ấy cũng dùng bài này làm nhạc chuông, trùng hợp thật.

“Chàng trai, nhìn gì mà nhìn? Nghe máy nhanh lên, chưa biết chừng là mẹ vợ cậu gọi đấy!”

Thẩm Tiên Phi thầm thở dài, phục vị bác sĩ già nhiều chuyện này thật, nghe tiếng nhạc quen thuộc, anh tiến đến cầm di động lên, bấm nút nghe.

Bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Xin hỏi là cô Viên Nhuận Chi phải không ạ?”.

Viên Nhuận Chi? Chẳng phải cô ấy tên Tang Du hay sao? Chắc gọi nhầm số rồi.

Thẩm Tiên Phi nhìn cô gái nằm trên giường.

Khoan đã, giọng này quen quá, Thẩm Tiên Phi ngẩn người rồi nói: “Ồ, không phải…”.

“À, thế sao…” Thực ra Thẩm Tiên Phi chưa kịp nói hết, cô gái bên kia đã cướp lời, giọng kéo dài, ngữ điệu có vẻ rất mờ ám, tiếp tục nói: “Bạn của cô Viên, chào anh! Xin phiền anh chuyển lời lại với cô Viên là: ‘Cô Viên, chào cô! Đây là văn phòng của bác sĩ Mục Thát Lâm, cô đã hẹn ba giờ đến chẩn bệnh, bây giờ đã là năm giờ ba mươi tám phút hai mươi lăm giây, cô đã muộn hai tiếng ba mười tám phút và hai mươi lăm giây, là trợ lý đặc biệt của Mục tiên sinh, tôi xin nhắc cô, thời gian chẩn bệnh lần sau xin gọi điện hẹn trước một tuần, cảm ơn! Chúc cô sức khỏe!’”.

Lúc nghe ba chữ Mục Thát Lâm, khóe môi Thẩm Tiên Phi từ từ nhướn lên, chẳng trách giọng này sao mà nghe quen thế, đây chẳng phải là y tá trợ lý “đeo dính bên người” của A Mục tên Ngải Phi Phi sao?

Nghe xong một tràng tin nhắn của Ngải Phi Phi, Thẩm Tiên Phi không nhịn được cười to, cô y tá này luôn theo sát A Mục nên ngày càng nhạy cảm với thời gian rồi, anh lên tiếng: “Cô Ngải, có thể mời bác sĩ Mục nghe điện thoại được không?”.

Đầu bên kia lập tức vang lên một tiếng kêu ngạc nhiên: “Á… là… là… Thẩm tiên sinh?!”.

“Ừ, là tôi đây.”

“Bác sĩ Mục đợi anh rất lâu rồi, cứ nguyền rủa mãi trong văn phòng, bảo có phải anh đậu xe trên sao Hỏa hay không? Bác sĩ Mục cũng đợi cô Viên rất lâu, anh ấy ghét nhất người khác đến muộn. Thẩm tiên sinh sao anh lại ở cạnh cô Viên thế?”, giọng Ngải Phi Phi đầy tò mò.

“Cô Viên? Ồ, cô gọi nhầm số rồi, số này không phải của cô Viên mà là của một cô họ Tang. Chuyện này dài dòng lắm, lúc tôi lùi xe đã đâm vào cô Tang, nên bây giờ tôi đang đợi cô Tang tỉnh lại trong phòng cấp cứu của bệnh viện cô”, Thẩm Tiên Phi giải thích ngắn gọn.

“Không phải số của cô Viên?” Bên kia im lặng một lúc rồi lại nghe Ngải Phi Phi nói: “Thế ư… Vậy, bác sĩ Mục gọi cho anh rất nhiều lần nhưng di động của anh cứ báo là ngoài vùng phủ sóng, cuối cùng anh ấy giận quá bỏ đi trước rồi. Nhưng trước khi đi anh ấy có dặn là nếu anh gọi điện đến thì bảo bảy giờ, chỗ cũ, không gặp không về”.

“Được, tôi sẽ liên lạc với anh ta. Cảm ơn cô, Tiểu Ngải.”

Tiếng gọi “Tiểu Ngải” khiến Ngải Phi Phi ở đầu dây bên kia xúc động tới mức suýt ngất. Cô ta ôm điện thoại, hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt với chiếc gương nhỏ trên bàn, đổi sang vẻ mặt nhu mì đáng yêu, dịu dàng mềm mỏng nói: “Đừng khách sáo, Thẩm Tiên Phi, được giúp đỡ anh và bác sĩ Mục là vinh hạnh của tôi mà”.

Thẩm Tiên Phi cười rất tự nhiên: “Vậy được, bye”.

“Bye…”

Tắt máy xong, Thẩm Tiên Phi ngắm nhìn Tang Du mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh, làn da trắng trẻo, hai má hồng hồng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ như có thể bấm ra nước được, bộ y phục đắt tiền và cả túi xách da hàng hiệu, đến di động cũng là kiểu mới nhất hiện nay, người đẹp có vẻ ngoài sang trọng giàu có này không biết đã chịu áp lực tinh thần gì mà đến nỗi phải đi khám bác sĩ tâm lý, bất giác anh thấy thương tiếc thay cô.

Anh khẽ nhướn môi, đặt di động vào túi xách cho cô rồi kéo khóa lại.

Vị bác sĩ sau lưng im lặng nãy giờ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Chàng trai à, trong bảng xếp hạng mười nguyên nhân dẫn đến cái chết, sự cố ngoài ý muốn đứng đầu bảng, mà nguyên nhân sự cố ngoài ý muốn đó, tai nạn xe cộ luôn chiếm tỉ lệ cao. Không biết lái xe thì đừng lái, rảnh rỗi đi tạo ra những sự kiện chết chóc làm gì chứ?”.

Đối diện với vị bác sĩ già lẩn thẩn lại nhiều chuyện, Thẩm Tiên Phi chỉ thấy đau đầu.

Lúc ấy, cửa phòng bệnh bỗng vang lên một tiếng nói hung hăng: “438, cuối cùng đã tóm được ông!”.

Thẩm Tiên Phi nhìn lên, thấy ngay một cô y tá đang đứng chống nạnh, tạo thành dáng đứng “ấm trà” và quát vị bác sĩ kia.

Vị bác sĩ già kia thấy cô y tá bèn sải bước dứt khoát đến chỗ cô ta, đưa tay lên, dập chân, đứng nghiêm theo kiểu quân đội: “Ồ! 438 có mặt!”.

“438, ông dám lấy cắp áo blouse của bác sĩ chính, đáng tội gì đây?”, cô y tá quát.

Vị “bác sĩ già” bị cô y tá gọi là 438 chỉ bảng thông báo trên tường, đưa ngón tay trỏ lên môi: “Suỵt, đây là bệnh viện, y tá trưởng đã nói là không thể to tiếng làm ồn được. Nếu bị cô ấy tóm được thì hôm nay khỏi ăn cơm. Suỵt… bắt anh ta đi, lúc nãy anh ta la hét ở đây đó…”.

Con bệnh này đúng là đặc biệt.

Cuối cùng Thẩm Tiên Phi cũng hiểu, thì ra “vị bác sĩ già” kia là bệnh nhân khoa Thần kinh, số hiệu 438, nhớ lại chuyện lúc nãy bị ông ta đùa bỡn, thật là dở khóc dở cười.

Cô y tá chú ý thấy anh chàng đẹp trai đang đứng bên giường bệnh thì bỗng hoa nở tim bay tưng bừng, đưa tay phải lên vẫy vẫy, cười tươi như hoa: “Hi…”.

438 huơ huơ tay trước mặt cô y tá, cắt ngang hành vi mê trai đó, chỉ vào Tang Du đang nằm trên giường và cao giọng: “Cô hết cơ hội rồi, đó là bạn gái của người ta, nhìn thấy chưa? Cô và cô ấy, một người giống phượng hoàng trên trời, còn một người lại giống quạ đen dưới đất”.

“Ông im lặng đi nào!” Cô y tá cau mày lạnh lùng, liếc nhìn Tang Du nằm trên giường, kéo tay 438 với vẻ không cam tâm, hùng hổ nói, “Ông, theo tôi về phòng bệnh!”.

Khóe môi Thẩm Tiên Phi nãy giờ luôn giữ một nụ cười nhẹ, đúng lúc cô y tá kéo tay 438 bỏ đi, anh sải bước lại gần, gọi cô y tá lại: “Cô y tá, phiền cô cho tôi mượn bút một chút. Cảm ơn!”.

Cô y tá vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức dâng cây bút luôn mang theo bên người bằng hai tay, “Đừng khách sáo, anh cứ dùng đi”.

Đón lấy bút, Thẩm Tiên Phi quay lại bên giường bệnh, chăm chú nhìn Tang Du, không biết cô nàng này sẽ ngủ đến bao giờ nữa. Bảy giờ, anh và A Mục còn phải tụ tập với mấy người bạn học cũ đã lâu không gặp, buổi chiều anh đã trễ giờ, buổi tối không thể lặp lại, nên anh quyết định đi trước, không đợi cô tỉnh lại.

Nâng tay phải của cô lên, Thẩm Tiên Phi không kìm được vuốt ve mấy cái, trong đầu nảy ra mấy từ: “Cánh tay mảnh mai, làn da mềm mại như không có xương”. Mở lòng bàn tay cô ra, anh để lại tên họ và điện thoại của mình, cùng một lời xin lỗi.

Viết xong, anh nhẹ nhàng khép các ngón tay cô lại, ngắm gương mặt say ngủ kia một lúc rồi mới quay người trả cây bút cho cô y tá kia, nói: “Cảm ơn”.

Không đợi cô y tá mê trai hoàn hồn lại, Thẩm Tiên Phi đã sải những bước chân vững chãi rời khỏi phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#không