CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đâm phải Tang Du, thỉnh thoảng Thẩm Tiên Phi lại nhìn di động như một thói quen, nhưng đã gần một tháng rồi mà vẫn chưa nhận được điện thoại đòi nợ của Tang Du.

Có thể là vị Tang tiểu thư ấy không quan tâm, Thẩm Tiên Phi nghĩ bụng.

Tối qua xem tài liệu của các công ty tranh thầu lần này đến khuya, lúc anh đang tắm thì điện thoại của A Mục cứ gọi đến liên tục như hò đò.

Khi anh gọi lại thì A Mục nói với vẻ rất nghiêm túc: “Mặc kệ nhà thiết kế vĩ đại là cậu ngày mai có chuyện gì quan trọng, tạm thời gác sang một bên, mai bắt buộc phải bớt chút thời gian đến phòng khám của tôi một chuyến”.

Anh đang định hỏi xem là chuyện gì thì một câu nói của A Mục đã khiến anh tức đến suýt chút nữa thì nghẹn chết: “Vì cậu mãi không chịu nghe điện thoại nên quyền giải thích tôi sẽ giữ lại”, nói xong, A Mục cúp ngay điện thoại.

Nhìn điện thoại, vẻ mặt anh ngơ ngẩn.

Sáng sớm hôm sau, A Mục đã gọi điện nhắc anh, đúng tám giờ rưỡi phải đến phòng khám của cậu ta.

Thẩm Tiên Phi lái xe vào tầng hầm đậu xe của bệnh viện Nhân Ái, lần này anh rất cẩn thận, chỉ sợ lại đâm vào ai đó.

Đến khoa Tâm lý, anh gõ cửa, chào đón anh là một bóng áo hồng: “Thẩm tiên sinh, chào anh!”.

Ngải Phi Phi cúi xuống một góc chín mươi độ như phụ nữ Nhật Bản.

Thẩm Tiên Phi nhướn môi: “Tôi đến tìm A Mục”.

“Bác sĩ Mục đợi anh lâu lắm rồi.” Ngải Phi Phi thấy nụ cười khuynh quốc khuynh thành ấy thì lập tức làm dáng “Tây Thi ôm tim”, sau đó cung kính dẫn Thẩm Tiên Phi vào trong phòng khám.

A Mục vừa thấy Thẩm Tiên Phi, đôi mắt đa tình lập tức quan sát anh từ trên xuống dưới liên tục.

Cau mày, Thẩm Tiên Phi tỏ vẻ không hiểu: “Bác sĩ Mục, xin cậu thu ánh mắt như nhìn Godzilla lại hộ tôi”.

A Mục nhảy phắt đến trước mặt Thẩm Tiên Phi, không biết lôi đâu ra một khẩu súng đồ chơi, chĩa vào anh nói: “Thẩm Tiên Phi, bây giờ cậu có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi câu cậu nói sẽ trở thành chứng cứ trước tòa”.

Không biết có phải do A Mục nghiên cứu tâm lý học nhiều quá hay không, trong mắt Thẩm Tiên Phi mà nói với hành động hiện nay, anh nghi ngờ cậu ta nên chuyển đến khoa Thần kinh mới phải.

Thẩm Tiên Phi nói ngắn gọn: “Có phải cậu xem phim hành động Hồng Kông nhiều quá nên chuyển sang nghiên cứu Tâm lý học tội phạm à?”.

A Mục kéo anh lại, đẩy anh ngồi vào sofa đối diện, rồi kéo một chiếc ghế chân cao đến ngồi trước mặt anh, khẽ ho vài tiếng, uống vài ngụm nước thấm giọng, cuối cùng bắt đầu nói vẻ nghiêm túc: “A Phi, giờ tôi hỏi cậu vài câu, cậu nhất định phải trả lời thành thật, nếu dám che giấu nửa điều, anh đây sẽ đá cậu rơi thẳng từ tầng mười ba xuống đất đấy”.

“Tóm lại là chuyện gì?”, Thẩm Tiên Phi nhướn mày.

“A Phi, có phải cậu tốt nghiệp Đại học H?”

“Ồ, nói chính xác thì trước năm thứ tư học ở Đại học H, lên năm cuối nửa học kỳ sau đến học ở Central Saint Martins của Anh. Sao vậy?” Thẩm Tiên Phi cảm thấy từ tối qua A Mục đã bắt đầu tỏ ra rất thần bí, không đúng, phải nói là thần kinh mới phải.

“OK, dù sao cậu học ở Đại học H là được, lúc đó có phải cậu học chuyên ngành Thiết kế nội thất của khoa Mỹ thuật Thương mại không?”

“Ông anh của tôi ơi, hôm tôi nhận được thông báo nhập học ở trường đại học, chẳng phải cậu cũng biết đó thôi?”, Thẩm Tiên Phi buồn cười hỏi lại.

“Ừ ừ ừ, vậy tôi hỏi cậu nữa nhé, cậu có nhớ trong khoa chúng ta có phải chỉ mình cậu tên Thẩm Tiên Phi hay không?”

“Tất nhiên chỉ có mình tôi, chắc chắn hai trăm phần trăm.”

“Thế thì ở nước ngoài bao năm, cậu có kết hôn rồi ly hôn không?”

Nghe câu hỏi này, Thẩm Tiên Phi ngẩn người, sau đó đưa tay sờ trán A Mục, hỏi: “Có phải cậu khám cho bệnh nhân tâm thần nhiều quá nên cũng phát bệnh rồi không? Sao tôi có thể kết hôn sau đó ly hôn được?”.

“Nhìn vào mắt tôi và nói này. Cậu kết hôn chưa? Có ly hôn chưa? Có quen cô nữ sinh nào tên Viên Nhuận Chi học khóa sau, ở trường Đại học H không?”

Viên Nhuận Chi? Cái tên này nghe quen quá, hình như nghe ở đâu đó rồi. Thẩm Tiên Phi nhớ ra, là cô gái mà tháng trước đã bị anh đâm phải, Ngải Phi Phi, y tá trợ lý của A Mục gọi nhầm điện thoại đã nói đúng cái tên đó.

Thẩm Tiên Phi nhìn vào mắt A Mục, chưa bao giờ thấy cậu ta nghiêm trang như thế, anh cũng nói với vẻ nghiêm túc y như vậy: “Không. Không. Không quen”.

“Đại não của con người chia thành hai bán cầu trái và phải, theo nghiên cứu khoa học, tế bào não lý giải số học và ngôn ngữ tập trung ở nửa bên trái, còn tế bào não phát huy tình cảm, thưởng thức nghệ thuật tập trung ở nửa bên phải”, A Mục hơi gật gù, lùi ra sau vài bước, “Căn cứ vào nghiên cứu mới nhất khi thẩm vấn nghi phạm của Cục điều tra Liên bang Mỹ, lúc con người nói dối, mắt thường nhìn về phía trên bên phải”.

“Tóm lại cậu muốn nói gì? Cậu cho rằng tôi đang nói dối?”, Thẩm Tiên Phi có vẻ tức giận.

A Mục vỗ vai Thẩm Tiên Phi: “Người anh em, đừng kích động, tôi không bảo cậu nói dối, lúc nãy mắt cậu nhìn về phía bên trái”.

“Tên tâm lý học họ Mục kia, cậu có thể đi thẳng vào vấn đề chính không? Nói cho tôi biết, tôi từng là sinh viên trường Đại học H, với cô Viên Nhuận Chi ban nãy cậu nói rốt cuộc có quan hệ gì? Nó quan trọng đến mức nửa đêm còn gọi điện, rồi sáng sớm lại gọi đến nhắc tôi phải đến đây?” Thẩm Tiên Phi ngả người ra sau, dựa vào sofa, đợi A Mục cho mình một câu giải thích hợp lý.

“Theo lý thì làm trong ngành này, hồ sơ của bệnh nhân tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài”, A Mục đến trước bàn làm việc, lấy một tập hồ sơ rồi ném cho Thẩm Tiên Phi, “Nhưng vì dính dáng đến cậu, người anh em tốt nhất đời này của A Mục tôi đây, nên tôi không thể khoanh tay làm ngơ được”.

“Gì thế?”

“Cậu tự xem đi. Lần này anh đây đang làm chuyện phạm pháp đấy, nhưng nói đi nói lại thì cũng là vì giúp đỡ bệnh nhân, tôi đây rất thực tế.”

Thẩm Tiên Phi nhíu mày, mở tập hồ sơ ra, nhìn bệnh án trước mặt mình, càng xem hàng lông mày của anh càng nhíu lại.

A Mục đi qua đi lại liên tục: “Cậu còn nhớ một tháng trước, vào buổi tối chúng ta hẹn nhau đi ăn cơm mà cậu đâm phải người ta không, lúc đó tôi có nói với cậu là tôi hẹn khám bệnh cho một người đẹp. Đấy, chính là cô gái đó, Viên Nhuận Chi, hôm qua Phi Phi theo thường lệ đăng ký cho cô ta, tôi xem nguyên nhân bệnh mà Phi Phi viết đã ngẩn ra một lúc lâu. Cậu có thấy không, cái tên ở cột vợ/chồng, viết là ‘Thẩm Tiên Phi’, mà ‘Thẩm Tiên Phi’ này bằng tuổi cậu, vả lại cũng học chuyên ngành Thiết kế nội thất khoa Mỹ thuật Thương mại ở Đại học H nữa. Có thể cậu sẽ nói ‘Thẩm Tiên Phi’ này không cùng khóa với cậu, nhưng cậu nhìn xuống dưới đi, xem nội dung Viên Nhuận Chi kể lại, năm mà cô ta nhập học và cả năm mà ‘Thẩm Tiên Phi’ của cô ta nhập học, vừa hay, lại cùng khóa với chúng ta. Còn rất nhiều chuyện viết ra sau đó nữa, đúng là khá giống với những việc xảy ra trong lúc ấy thật”.

Thẩm Tiên Phi nhìn hồ sơ bệnh án, cả người cứng đờ, ngẩn ngơ một lúc mới nói: “Không phải là rất giống, mà thực sự là có những chuyện đó”.

Lúc A Mục nghe thấy câu đó, ngụm nước vừa uống vào đã phun ra ngay: “Thực sự là có chuyện đó, mà cậu vẫn không nhớ ra cô em xinh đẹp ấy à?”.

“… Tôi không biết.”

“Người anh em à, cậu thật sự không nhớ sư muội khóa sau này à? Có phải cậu đã cưa con nhà người ta rồi vô tình quất ngựa truy phong, hại người ta bây giờ phải đến chỗ tôi khám bệnh tâm lý không? Người ta thì ngày nào cũng mơ tưởng cậu là chồng của mình đấy.”

Thẩm Tiên Phi đanh mặt lại, gập tập hồ sơ trong tay vào rồi đứng lên, đập vào miệng A Mục một cách không nương tay, có vẻ tức giận: “Cậu tưởng tôi giống cậu, từ cấp hai đã biết theo đuổi con gái, suốt ngày phong lưu, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo à?”.

“Được rồi, tôi đã hẹn cô ta chín giờ đến, còn mười phút nữa. Hôm nay bảo cậu tới để cậu nhìn mặt xem có quen người ta không, nhớ lại thử coi. Nếu không liên quan tới cậu thì tốt nhất nhìn người ta xong hãy cút đi.”

Thẩm Tiên Phi cho hai tay vào túi quần tây, thở một hơi dài rồi nói với A Mục: “Có thể hút thuốc không? Tôi muốn hút một điếu”.

“Thẩm đại sư, đây là bệnh viện.” Đột nhiên, A Mục nhìn anh như nhìn quái vật, “Cậu học hút thuốc từ khi nào vậy? Ở Anh?”.

Thẩm Tiên Phi không trả lời, lúc ấy, điện thoại nội bộ reo vang.

A Mục nghe máy, là trợ lý Ngải Phi Phi, anh dặn dò cô vài câu rồi buông máy, nói: “Đến rồi đấy. Cậu tới nhìn thử xem có quen cô ta không?”.

Vén màn sáo lên, trong khoảnh khắc Thẩm Tiên Phi nhìn thấy Tang Du, anh thốt lên kinh ngạc: “Là cô ấy sao?”.

“Cậu quen cô ta thật à?”

“Khoan đã, lúc nãy tên trên hồ sơ bệnh án có phải là Viên Nhuận Chi?”

“Ừ, ừ.”

“Theo tôi được biết thì cô gái ngoài kia không phải tên Viên Nhuận Chi. Còn vì sao tôi quen thì cô ấy chính là người phụ nữ mà tháng trước tôi đâm phải, hôm đó là lần đầu tôi gặp cô ấy mà.”

A Mục xoa cằm, nhìn vào mắt Thẩm Tiên Phi, cậu ta không nói dối, thế thì hôm đó cô gái này và Thẩm Tiên Phi cùng thất hẹn là sự thực.

“Những người đến khám bệnh về tâm lý thường khá đặc biệt, đa số sẽ chọn cách khai tên giả, tôi thì quen chuyện đó rồi. Nhưng dù sao đi nữa, ‘Thẩm Tiên Phi’ mà cô ấy nói chắc chắn có dính dáng đến cậu.”

“Cô ấy tên Tang Du, lúc đó cũng vì bất đắc dĩ, tôi không biết cô ấy tên gì nên mới lấy chứng minh thư của cô ấy ra để đăng ký, không phải là tên Viên Nhuận Chi viết trong hồ sơ bệnh án.”

“Tang Du? Đợi đã, cái tên này quen quá…” A Mục véo vào đùi một cái, “Tôi nhớ ra rồi, con gái của Tang Chấn Dương, nhân vật máu mặt trong ngành Vật liệu xây dựng, hiện nay là Tổng giám đốc tập đoàn Tang thị. Tên này, cậu đúng là tốt số, được đại tiểu thư nhà giàu để mắt đến.”

Tập đoàn Tang thị?

Bất giác Thẩm Tiên Phi cau mày, hình như một trong những đơn vị tranh thầu cho hạng mục khách sạn Hoàng Đình lần này có cả Tang thị. Anh không kìm được lại nhìn cô gái tóc dài đó, sao cô ấy lại quen anh, sao lại biết nhiều chuyện về anh đến thế? Lẽ nào vì muốn giành được hạng mục Hoàng Đình nên đã giở thủ đoạn hay sao?

Trở lại bàn làm việc, cầm tập hồ sơ lên, A Mục nói: “Thẩm đại sư, cậu đi được rồi đấy. Tôi muốn một mình nói chuyện với người đẹp tổng giám đốc Tang thị, phân tích xem giữa cậu và cô ấy rốt cuộc là quan hệ gì. Đến lúc đó khoét được bí ẩn gì của cậu thì đừng quan tâm nhé, ai bảo cậu có ‘fans’ mạnh thế cơ chứ.”

Trước khi A Mục ra ngoài, Thẩm Tiên Phi ngăn cậu ta: “Tôi có thể nghe cậu và cô ấy nói chuyện không, tôi muốn tìm hiểu xem cô ấy biết được chuyện của tôi từ đâu”.

“Xin lỗi, Thẩm đại sư, cho cậu xem tư liệu về cô ấy đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp rồi.”

“Cậu vốn đã chẳng có đạo đức.”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#không