Chương 3: Cậu thật hiểu tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu có số tiền không dùng đến như này không bằng chuyển thẳng cho tớ, làm gì phải mua lễ vật tặng cho hệ thống ah!

"Sao tớ phải chuyển tiền cho cậu?"

"Vậy cậu vào phòng phát sóng của tớ làm gì?"

Trong một góc nhà truyền đến âm thanh khe khẽ: "Báo cáo"

Tưởng Tinh sống không còn gì luyến tiếc mà tê liệt ngã xuống trên sô pha nhà Trương Tuyết Tề, ôm cổ Doug, vô cùng đau đớn nói: "Doug, nếu bố em phá sản rồi, em đến nhà chị, chị dựa vào phát sóng trực tiếp nuôi em.

Trương Tuyết Tề mắt nhìn thẳng không nhìn cô: " Tờ là bố nó, cậu là chị nó, vậy cậu nên gọi tớ là gì?"

Một đỏ một vàng, hai cái bát nhỏ, đựng đồ ăn anh chuẩn bị cho động vật sơ sinh. Trương Tuyết Tề bưng chiếc bát nhỏ màu đỏ của mèo con, dụ dỗ nó từ trông phòng đi ra. Duog sớm đã tha thiết ngóng trông, thèm nhỏ dãi, Tưởng Tinh buông tay, nó phe phẩy đuôi chạy qua.

Một to một nhỏ hai con vật nhỏ ăn đến vui vẻ.

"Tớ cũng có chút đói rồi." Tưởng Tinh nằm nghiêng trên sô pha, than vãn, " Nhà cậu có cái gì ăn không?"

Anh nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua từ bát của chó mèo, lại nhìn cô, ra hiệu nói: " Tới."

"Tớ nói là đồ cho người ăn."

Trương Tuyết Tề đầy vẻ đăm chiêu gật đầu: "Vậy cậu nên gọi tớ là gì?"

"Trương Tuyết Tề? Oppa? Onii chan?

Trương cẩu, Cẩu tặc.

" Cậu tựu xưng là chị gái của Doug, cậu nói xem cậu cần gọi tớ như nào?" Anh dựa vào bàn ăn, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn người chìm sâu trong sô pha, "Gọi đúng đã rồi hẵng xin ăn."

Để thể hiện sự tôn trọng, Tưởng Tinh ngồi thẳng người, nghiêm túc trả lời: "Lão Trương."Trương Tuyết Tề: "..."

"Tớ gọi bố tớ là lão Tưởng, cậu cũng không phải không biết." Tưởng Tinh xoè tay, điềm nhiên như không nói, "Chỉ cần là cậu vui, tớ sau này đều gọi cậu là lão Trương."

"Không cần." Trưởng Tuyết tề mở cửa tủ lạnh, cố gắng làm mình bình tĩnh, "Mẹ tớ cũng gọi bố tớ như này."

Tưởng Tinh yên tĩnh nhìn chằm chằm động tác của anh: " Cậu đang tìm gì vậy? Có gì ăn không?""Cậu hôm nay chưa ăn cơm?"

" Buổi trưa tuỳ tiện ăn tạm vài miếng, sau đó ngủ đến chiều." Cô bây giờ đói bụng cồn cào, cảm giác có thể nuốt được một con bò, đặc biệt sau khi chứng kiến ảnh chó mèo vui vẻ ăn uống.

Cô thừa nhận, cô đã nuốt nước miếng.Trương Tuyết Tề mở ngăn dưới tủ lạnh : "Sủi cảo đông lạnh, ăn không?"

Cô lắc đầu.

" Còn muốn bánh trôi mè đen."Cô nhắm mắt lại.Anh đóng tủ lạnh : " Tự gọi đồ ăn ngoài." " Chúng ta ra ngoài ăn đi!" Tưởng tinh chắp hai tay lại trước ngực, nhìn anh cầu xin.

" Lại muốn cọ tớ một bữa ăn đi." Trương Tuyết Tề ngồi tựa vào sô pha, từ từ tính kỹ, " Tính cả lần trước cậu vay tớ 5 nghìn tệ, công thêm bữa tối hôm qua------"

" Tớ mời khách!" Tưởng Tinh lập tức đánh gãy, hai lòng bàn tay cọ xát cào nhau, hướng anh chớp chớp mắt.

Trương Tuyết Tề bật cười.Anh liếc nhìn khay đồ ăn vặt trống không ở trên bàn trà, cùng với vô số túi bánh quy ở trong thùng rác.Xem ra là đói thật.

Ánh mắt giống như vô tình, lại giống như là hiển nhiên, dừng ở trên người cô.

Một thân đồ ngủ, đỉnh đầu bù xù, cả người lộ ra mệt mỏi. Không còn là bộ quần đùi yếm ngày hôm qua, mà là áo cộc tay quần lửng bình thường, bỏi vì lặn lộn trên sô pha một lúc, cổ áo lệch sang bên vai, trước ngực lộ ra một mảng trắng nhỏ.

Không chỉ vậy, phần cánh tay và bắp chân đều lộ ra, tạo thành sự tương phản rõ nét với chiếc ghế sofa màu xanh đậm bên dưới .Cảm giác vi diệu và hoảng hốt, cô dường như đột ngột trưởng thành rồi.Chiều cao không đổi, ngoại hình như cũ, nhưng cảm thấy có nơi nào đó không giống. Có thể là sau khi tốt nghiệp cao trung gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, thường xuyên liên lạc trực tuyến, còn ngoại ttuyến thì ở những nơi khác nhau. Anh học ở thành phố khác, cô ở lại thành phố của bọn họ, chỉ những ngày lễ tết hai nhà mới tụ họp liên hoan mới gặp mặt.

Mặc dù cô vẫn giống trước đây, trong nhà không có người, liền thích chạy sang nhà anh. Quan hệ của hai người hoàn toàn không vì thời gian và khoảng cách mà trở nên xa lạ.

" Đàm Lực có hẹn, cậu muốn ăn cơm, đợi lát nữa chúng ta liền đi." Trương Tuyết Tề suy nghĩ nói.

Dựa vào giác quan thứ 6 của mình, anh cảm thấy việc Đàm Lực đột nhiên hẹn ăn cơm tràn đầy mục đích, giống như đang giấu diếm anh việc gì đó, rất khác so với vẻ lười biếng tuỳ tiện trước đây.Nhưng cũng không thể nói rõ.  ......

Đàm Lực cũng thấy anh từ chối dứt khoát, kiên trì mấy bận không có kết quả, về sau thoả sang lần sau.

" Được a! Vậy tớ về nhà đổi quần áo, 20 phút sau gặp nhau dưới lầu."

Một giây trước còn giống như người bại liệt tứ chi, một giây sau liền nhảy nhót chạy như bay mà đi ra ngoài tiểu khu chạy.

Là sợ anh đổi ý?

Trương Tuyết Tề lấy điện thoại, ấn vào cuộc trò chuyện tin nhắn với Đàm Lực trên wechat, trả lời.

Trương Tuyết Tề: Thời gian địa điểm? Đêm nay gặp.

Trương Tuyết Tề hai tay đút trong túi quần , vô cùng buồn chán đứng im bên cạnh hình nộm thổi khí đang lắc lư mình thu hút khách hàng.

Đàm Lực liếc nhìn đồng hồ, còn có hai cô gái trẻ vừa nói chuyện xong với anh, mặt đầy tiếc nuối rời đi.

Chúng ta hẹn là quán bên cạnh, không phải nhà này." Đàm Lực bước tới tiếp đón, " Cậu đứng sai chỗ rồi."

Trương Tuyết Tề nghe vậy quay đầu lại.

Đàm lực theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một gương mặt tươi cười quen thuộc, một bóng người từ trong ra ngoài xuất hiện ở cửa cửa hàng.

"Hi, Đàm Lực, cậu đến rồi." Tưởng Tinh một tay cầm một cây kem ốc quế, đứng ở phía trước bức tường lớn màu đỏ mỉm cười với anh, " Đêm qua không ăn được, đêm nay có thể cùng nhau ăn rồi."

Đàm Lực đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chợt nhận ra, cuối cùng ánh mắt rối rắm mà kỳ quái đánh giá một nam một nữ trước mặt.

Trương Tuyết Tề trấn tĩnh, hoàn toàn phớt lờ anh.

" Chuẩn bị ăn cơm rồi, cậu còn mua nhiều như vậy."

" Không nhiều, liếm liếm là hết rồi." Tưởng Tinh một chút cũng không để tâm, hai mắt đổ dồn lên que kem, " Lúc cậu không thể đưa sự lựa chọn, liền muốn cả hai."

" Nói rất hay !" Đàm Lực đột nhiên chen lời, vẻ mặt trộm cười nhìn Trương Tuyết Tề, lúc người ở phía sau cau mày, anh ho nhẹ nói: " Mua xong rồi vậy chúng ta liền đi vào thôi, tớ đặt chỗ rồi."

Tưởng Tinh vừa ăn vừa gật đầu, đi theo bọn họ.

Trương Tuyết Tề rũ mắt liếc cô, bỗng nhiên nhẹ kéo cánh tay của cô.

Có người qua đường đi lướt qua vai cô.

" Làm sao vậy?" Tưởng Tinh ngơ ngác thắc mắc nhìn anh.

Trương Tuyết Tề bất động thanh sắc cùng cô đổi vị trí, cô ở phía trong anh đứng phía ngoài, thấp giọng thúc giục: " Ăn nhanh đi, tan hết rồi."

  ......

Vừa gọi món xong, Đàm Lực nhận điện thoại quay lại liền nói: " Có một người bạn ở gần đây, một lát nữa có khả năng sẽ qua tới đây, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, mọi người không để ý nhiều thêm 1 đôi đũa đi."

Trương Tuyết Tề ngồi cạnh lối đi, chầm chậm ngước lên nhìn thẳng vào Đàm Lực.

Tưởng Tinh ngồi bên cạnh Trương Tuyết Tề, ở phía bên trong. Cô còn đang lướt xem bình luận của mọi người dưới đoạn video ngắn, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Đàm Lực: " một người sao?"

"Đúng."

" Bàn của chúng ta vừa hay có bốn chỗ, vẫn có thể ngồi được." Cô một tay chống cằm ôm má, " Tớ không sao cả, cùng nhau ăn đi."

Nói xong, hai người đồng thời nhìn sang Trương Tuyết Tề.

Người đàn ông luôn giữ im lặng nhận lấy hai đạo ánh mắt, một cái trưng cầu ý kiến, một cái ý vị thâm trường.

Anh nhàn nhạt mở miệng: " Đều được."

"Vậy tôi đi đón cô ấy." Đàm Lực đứng dậy đi ra ngoài, " món lên các cậu cứ ăn trước đi."

" Không sao, chúng tớ không vội." Tưởng Tinh lắc lắc đầu tiếp tục xem điện thoại, xem như đáp lại. Nhưng người đã đi rồi, ngược lại giống như đang nói với chính mình.

"Không phải là rất đói sao?" Trương Tuyết Tề liếc nhìn cô một cái."

" Tớ đã ăn hai cái kem rồi." Tưởng Tinh thoả mãn cười hai tiếng, " Coi như cậu mời."

Trương Tuyết Tề thế nhưng là người đầu bảng mới của phòng phát sóng trực tiếp của cô.

Người bên cạnh dường như nhàn nhạt thở dài: "Đêm hôm qua những cái kia đủ cho cậu ăn nửa tháng rồi."

" Cậu hết tiền liền bảo tớ." Tưởng Tinh rất có phong độ bạn bè, " Tớ có thể nuôi cậu mấy ngày."

Chiếc hộp nhung màu đen đặt ở trên bàn.

" Gì đấy?" Cô vô cùng kinh ngạc.

" Quà sinh nhật của cậu." Anh vẻ mặ bình tĩnh, " Ngày lễ tháng 5 không phải không quay về sao."

"Là gì vậy?"

Miệng hỏi, tay đã gấp không thể chờ nổi mở ra.

Một chiếc vòng tay bằng vàng được thiết kế hoa hồng xếp tầng.

Kim cương sáng lấp lánh, mười phần thiếu nữ.

"Oa! Cậu thật hiểu tớ." Tưởng Tinh không hề keo kiệt khen ngợi.

Trương Tuyết Tề chậc một tiếng : " Sinh nhật tớ cậu tặng gì?"

" Sinh nhật cậu vào cuối năm, còn chưa đến."

" Thế còn trước kia?"

" Tớ nhớ năm ngoái tặng cậu một chiếc áo khoác lông vũ."

Sinh nhật của anh vào mùa đông, áo khoác lông vũ ấm áp đồng hành.

Trương Tuyết Tề gật đầu trả lời: " Năm ngoái tớ đều ở Hải Nam thực hiện dự án, cậu tặng tớ áo khoác lông vũ."

Tưởng Tinh phì cười một cái, không nhịn được cười bò: " Sau này có thể mặc mà."

Đến giờ ăn, trong tiệm người ra vào ồn ào náo nhiệt.

Các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, Tưởng Tinh ánh mắt them thuồng nhìn chằm chằm, đột nhiên nhớ ra một việc: " Người bạn mà Đàm Lực nói, cậu có quen biết không ?"

" Chắc là có." Anh đáp

"Vậy là quen biết."

"Nếu đúng như suy đoán của anh.

  ***

Vân Hiểu Nguyệt

Lúc cô gái tự giới thiệu mình, ánh mắt nhìn vào Tưởng Tinh.

Suy cho cùng ở đây chỉ có mỗi mình Tưởng Tinh không quen biết người bạn mới này.

"Vân trong Vân Đoá ( đám mây), Hiểu trong Xuân Hiểu, Nguyệt trong Minh Nguyệt." Cô trả lời thắc mắc của Tưởng Tinh.

" Tên của cậu thật giống một bài thơ." Tưởng Tinh cười nói, " Còn tớ, Tưởng có bộ thảo trên đầu,Tinh Tinh những ngôi sao lấp la lấp lánh.

Cách giới thiệu mang đậm phong cách Tưởng Tinh.

Đàm Lực không kiềm chế được, trực tiếp cười thành tiếng.

" Cậu thật đáng yêu." Vân Hiểu Nguyệt đôi mắt cong cong, lúc cười má lúm đồng tiền hiện lên, " Cậu chính là người bạn đó của A Tề đúng không?"

A Tề.

Tưởng Tinh chớp chớp mắt, đương nhiên mà đằng hắng một tiếng: " Cậu biết tớ?"

"Hiểu Nguyệt là bạn học cùng trường đại học bọn tớ." Đàm Lực liếc nhìn người anh em ngồi ở phía đối diện, giải thích cho Tưởng Tinh.

" Lúc trước chúng tớ là một nhóm nhỏ đi theo thầy giáo làm bài tập, thường cùng nhau ăn cơm nói chuyện, có nói qua về cậu."

" Nói về tớ cái gì?" Tưởng Tinh tò mò hỏi.

Khi kết thúc câu hỏi, cô nhìn sang Trương Tuyết Tề, nhưng từ khi Đàm Lực đưa Vân Hiểu Nguyệt đến, anh trở nên trầm mặc hơn, giống như không muốn tham gia vào cuộc thảo luận, dáng vẻ hết sức chăm chú ăn cơm.

Tưởng Tinh không có được câu trả lời, dùng bả vai chọc anh.

" Nói các cậu cảm tình thật tốt, từ bé cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã." Vân Hiểu Nguyệt đúng lúc lên tiếng, không nhanh không chậm mà nói, " Dù sao quan hệ hai người rất tốt, trong nhà đều quen biết, là bạn bè mười mấy năm."

Tưởng Tinh bừng tỉnh, mỹ nhân trước thong thả ung dung mà đoan trang.

Váy trắng giày trắng, không có quá nhiều phụ kiện đi kèm hay trang điểm đậm, sạch sẽ dễ chịu, phù hợp với hình ảnh mối tình đầu trong khuôn viên trường học.

Trương Tuyết Tề cùng Vân Hiểu Nguyệt.

Phải hay không từng có một đoạn?

  ......

Bốn người, không đúng, ba người nói chuyện trời nam biển bắc.

Có một người, chỉ trả lời, không nói chuyện.

Đàm Lực giữa đường còn nói: " Tưởng Tinh cậu có phải cảm thấy cùng Hiểu Nguyệt gặp nhau quá muộn."

Vân Hiểu Nguyệt thanh thuần mỹ lệ, cử chỉ hào phóng, không kiêu ngạo không nóng nảy, làm cho người khác cảm giác như tắm gió xuân, thực sự nói chuyện rất tốt.

Tưởng Tinh từ nhà vệ sinh đi ra, gặp Đàm Lực đứng ngoài cửa đang ôm cây đợi thỏ, anh không nói hai lời liền kéo cô đi ra ngoài tiệm từ cửa sau.

" Muốn đi đâu?"

" Cho bọn họ không gian."

"Vì sao!" Tưởng Tinh đứng nguyên tại chỗ không đi.

Đàm Lực lộ ra nụ cười cao thâm khó đoán: " Này, nói xem tâm tình hiện tại của cậu như nào?"

" Rất không thoải mái, có chút không hiểu cùng tức giận." Cô nói đúng sự thật.

" Là bởi vì cảm thấy Trương tuyết Tề cùng Vân Hiểu Nguyệt quan hệ trong tối ngoài sáng không thể nói rõ?" Đàm Lực nhiều năm không làm người tốt, dứt khoát đả kích hai phát liên tiếp, " Nói cho cậu biết, Trương Tuyết Tề lúc học đại học có một người bạn gái duy nhất, chính là cô ấy."

Đàm Lực thấy Tưởng Tinh nhăn mày, có điều gì đó gần như đã rõ: " Cậu có phải hay không thích..."

" Tớ còn chưa ăn no."

"Hứ?"

" Mãi nói chuyện cả buổi, chúng ta ăn còn chưa được 20 phút, đồ ăn còn thừa rất nhiều nữa." Tưởng Tinh ủi xìu thẩn thờ bước đi, ngữ khí tiếc hận, " Các cậu ấy chắc chắn cũng không ăn được bao nhiêu, thật lãng phí."

Đam Lực dường như hiểu được tâm trạng trước kia của Trương Tuyết Tề: " Không phải trước lúc ăn cơm cậu đã ăn kem rồi sao?"

" Kem là kem, cơm là cơm." Tưởng Tinh không hề đồng ý, "Nếu đã muốn hẹn bọn họ, sao không hẹn riêng đi."

" Tớ hẹn là hẹn riêng." Đàm Lực bộc bạch

Không nghĩ đến Trương Tuyết Tề dẫn theo cậu.

" Khó trách Trương Tuyết Tề không đáp ứng cậu." Tưởng Tinh nhìn thấu thủ đoạn của Đàm Lực, " Cậu ấy rất thông thông minh, chắc chắn đoán được mục đích cậu hẹn ăn cơm không đơn thuần, mới mãi không đồng ý."

Hai người chầm chậm dạo bộ trên phố đêm.

" Vậy cậu nói xem vì sao hôm nay cậu ấy đồng ý?"

" Tớ xin cậu ấy dẫn tớ ra ngoài ăn cơm."

" Thế thôi hả?"

" Ừ."

Đàm Lực thở dài lắc đầu: " Tớ thật không thể hiểu được hai cậu, quen biết nhiều năm như vậy, nhà cậu ấy nhà cậu tuỳ tiện ra vào, thật sự không có một chút suy nghĩ nào?

" Chúng tớ là bạn tốt." Tưởng Tinh cảm thấy Đàm Lực hôm nay không thể hiểu được, " Nếu chúng tớ có thể ở bên nhau, thì sớm đã thành rồi, còn cần chờ đến hôm nay?"

Đàm Lực nhướn mày nhìn cô một cách kỳ lạ: " Cậu thật sự nghĩ như vậy?"

" Có phải cậu muốn nói giữa nam và nữ không có tình bạn đơn thuần?" Tưởng Tinh nghiêng người tránh qua lũ trẻ chạy nhảy nô đùa trên quảng trường, ánh đèn phản chiếu lên mặt cô, " Thật ra tớ có từng thử qua."

" Thử qua cái gì?"。"

" Tỏ tình với Trương Tuyết Tề."

Đàm Lực ngoái đầu về phía sau, từ tứ chi đến tế bào đều đang nói: Tôi phátb hiện có gian tình.

" Sau đó như nào?""

" Cậu ấy từ chối tớ."

Đàm Lực ăn trái đắng nhìn chằm chằm cô: " Cậu đang nói đùa, hay thật sự từng thích cậu ấy?"

" Là thật đi, lúc đó còn nhỏ, tớ cũng không biết có tính là thích hay không." Tưởng Tinh đi đến bên đài phun nước, tìm thấy chỗ chưa có ai ngồi, liền ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh.

Đảm Lực ngồi xuống cạnh cô.

" Chỉ nghĩ là, có vấn đề gì không biết có thể hỏi cậu ấy, gặp chuyện phiền phức có thể tìm cậu ấy, có chuyện không biết làm thế nào cũng có thể cùng cậu ấy tâm sự, cmả giác thật tốt." Tưởng Tinh nhớ lại chuyện cũ, phát hiện đó đã là chuyện của nhiều năm trước, " Sau đó có người nói với tớ, nếu sau này cậu ấy có bạn gái, tớ và cậu ấy phải bảo trì khoảng cách, không thể tiếp tục tuỳ tiện qua nhà cậu ấy, không thể chuyện gì cũng tìm cậu ấy."

" Đúng vậy." Đàm Lực phụ hoạ, " Bởi vi cậu ấy không phải của cậu."

" Cho nên! Vì để không trở nên đơn độc như thế, tớ đã quyết định đem người bạn thân nhất trở thành bạn trai."

Vì thế, cô tỏ tình với Trương Tuyết Tề.

Đàm Lực nghe ra được nguyên nhân: " Vì vậy lúc cậu tỏ tình, không nói cậu thích cậu ấy, mà nói cậu không muốn để cậu ấy thành người của người khác?"

Không phải.

Tưởng Tinh lắc đầu hai cái: " Tớ nói là, tớ không muốn mất cậu. Sau đó cậu ấy bảo, tớ suy nghĩ."

" Sau đó thì sao?" Đàm Lực càng nghe càng hưng phấn, không ngờ đến hai người này còn che giấu một đoạn bí mật như này. Lấy tư cách là bạn chung của hau người, thời cao trung anh không phải học tập chính là chơi game, hoặc là xem chút đồ vật mà nam sinh đều sẽ xem, trực tiếp bỏ qua một đoạn đặc sắc như này.

Tưởng Tinh không biết nghĩ đến cái gì, bất ngờ rụt vai cười cười, trở nên vặn vẹo không thể vặn vẹo hơn.

Đàm Lực phát huy miệng lưỡi linh hoạt trong đàm phán kinh doanh, thúc giục cô tiếp tục nói.

" Sau đó, tớ liền đợi cậu ấy phản hồi." Tưởng Tinh ngại ngùng nghiêng đầu, " Chỉ có điều là đến thời gian đã hẹn, tớ không nghe được câu trả lời của cậu ấy."

" Xảy ra chuyện gì vậy?" Mau! Anh muốn nghe cao trào và kết cục.

Tưởng Tinh liếc nhìn anh một cái, sau đó lại sờ sờ cổ, nhỏ giọng nói: " Ngày hôm đó tớ nói với cậu ấy, tớ thích giáo thảo của lớp số 3, chính là mgười đứng đầu trong danh sách 10 giọng hát của đêm văn nghệ, Hứa Thư Trạch.

  "......"

" Vì vậy tớ liền nói với cậu ấy, cậu ấy không cần uỷ khuất chính mình làm bạn trai tớ nữa, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn tốt của nhau."

  "......"

Đàm Lực cười khan hai tiếng, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc vỗ vỗ bả vai Tưởng Tinh.

Trương Tuyết Tề, người anh em của tôi.

Thật thảm.

  --

Tưởng Tinh vội vội vàng vàng trở lại nhà hàng, bàn của họ đã có khách mới.

Cô chỉ về hướng bàn ăn, sốt ruột hỏi quầy lễ tân: " Xin hỏi vừa rồi ở bàn kia, lúc dọn bàn mọi người có thấy một cái hộp vuông màu đen, bên trong là một chiếc vòng tay xếp tầng.

Lễ tần gọi nhan viên phục vụ tới, hỏi hết một lượt, đều nói không nhìn thấy.

Cô không từ bỏ, lại đi đến hỏi khách mới ở bàn kia. Hai cô gái lắc đầu, lúc ngồi xuống rất sạch sẽ, không có bất kỳ hộp quà nào.

Có thể hay không là bị Trương Tuyết Tề bọn họ mang đi rồi?

Vừa định gọi điện, nhưng lại dừng lại.

Trong đầu vọng lại câu nói cuối cùng của Đàm Lực: " Tưởng Tinh, trước đó tuổi còn nhỏ thì không nói, nhưng mọi người đều biết rõ, bạn thân và bạn trai không giống nhau, cậu nếu thật sự xem Trương Tuyết Tề là bạn thân, ý thức về khaonrg cách nhất định phải có. Nếu không sau này cậu ấy mang bạn gái về nhà, liền nhìn thấy cậu điềm nhiên như không nằm trên sô pha nhà cậu ấy, vậy làm sao đây. Ý của tớ, chắc cậu hiểu đúng không?

Tưởng Tinh mất mát mà thả tay xuống.

Đường phố rực rỡ ánh đèn, người đi đường qua lại không ngớt, thành phố về đêm náo nhiệt sôi động, dường như tất cả mọi người đều lướt ngang qua cô, chỉ có cô đi ngược chiều, hướng theo chiều ngược lại mà đi.

Đêm hôm nay Trương Tuyết Tề lái xe lại đây, cô hiện tại 1 mình tìm trạm tàu điện ngầm.

Tưởng Tinh mờ mịt nhìn xung quanh, lấy điện thoại ra chuẩn bị xem bản đồ, đầu cúi thấp đi về phía trước một đoạn, trực tiếp đâm vào lòng một người qua đường.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc đi đường đừng cúi đầu nhìn điện thoại." Người nào đó trong lời mang theo khiển trách.

Cô sững sờ nhìn người đứng ngược sáng trước mặt.

Trương Tuyết Tề nheo mắt, cau mày nhìn cô: " Cùng Đàm Lực đi vệ sinh liền không thấy bóng người, đã đi chỗ nào tiêu dao rồi? Vứt tớ lại ở nhà hàng thanh toán."

" Trương Tuyết Tề..." Tưởng Tinh giọng nói khe khẽ, ngón tay nhẹ kéo gấu áo T-shirt, " Quà cậu tặng tớ, tớ quên cầm đi rồi, lúc nãy tớ vừa quay lại tìm, nhưng tìm không thấy."

Trương Tuyết Tề không nói chuyện, rũ mắt nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.

Áy này cùng uỷ khuất dâng tràn trong lòng.

Cô thế nhưng đến chính mình cũng không ngờ được, mỗi lần gặp vấn đề, gặp phải khó khắn, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh, câu đầu tiên là hỏi anh: " Phải làm sao đây?"

" Cái vòng tay đó chắc là rất đắt đúng không?" Cô còn nhớ logo, dù sao cũng không rẻ, còn là mẫu mới. Trước là tặng quà trong trong phòng phát sóng tối qua, tiếp đó là hôm nay tặng quà sinh nhật, cô tiu ngỉu tựa trán lên cánh tay anh, " Thật sự không thể tính rõ nữa, tớ thiếu cậu quá nhiều....."

Tiền

Có thứ gì đó được đề trên đầu cô.

Tưởng Tinh chầm chậm ngẩng đầu lên, một tay sờ lên đỉnh đầu, tay của anh thuận thế rời đi.

Cô chạm đến một góc hình vuông, cầm xuống nhìn thử, là chiếc hộp nhung màu đen bị thất lạc.

MỞ ra, chiếc vòng hoàn hảo nguyên vẹn, yên tĩnh nằm trong hộp, phát sáng rực rỡ.

" Cầm cho chắc, vứt bừa bãi." Trương Tuyết Tề bất lực thở dài.

Không tiếp tục nhiều lời, xoay người hướng tới địa điểm nổi tiếng mà đi.

Tưởng Tinh bước nhỏ đuổi theo anh.

"Vân Hiểu Nguyệt đâu rồi?"

"Đi rồi."

"Đi đâu?"

"Không biết."

"Cậu không đưa cô ấy về nhà sao?"

"Không tiện đường."

  ......

Im lặng một vài giây.

Tưởng TInh khẽ hỏi: " Đàm Lực nói, cô ấy là bạn gái thời đại học của cậu?"

Không có phản ứng.

Cô lại nói: " Tớ chưa từng nghe cậu nhắc qua."

Bước chân không dừng.

" Cậu sau này có bạn gái rồi, có còn tặng quà sinh nhật cho tớ không?"

Trương Tuyết Tề không chịu được nữa: " Cậu nói xong chưa?"

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, mím môi một lúc, cuối cùng biến thành tiếng thở dài: " Xem tình hình."

"Cậu vẫn tặng quà tớ đúng không?" Tưởng Tinh nhẹ giọng nói, " Ngay cả khi cậu có bạn gái đi nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt."

"Ờ." Anh đáp lại bằng một chữ.

" Bây giờ thì sao?" Tưởng Ting ngẩng đầu nhìn anh, đối diện có người đang chạy xe đạp hướng đến, cô trong vô thức muốn trốn sau lưng anh nhường đường.

Tay của Trương tề đã nhanh hơn cô một bước, kéo cô về phía sau mình.

"Bây giờ?" Anh dường như phải nhớ lại câu hỏi vừa rồi, dùng việc lặp lại để che giấu sự quên lãng ngắn ngủi, " Hiện tại không có."

"Ồ."

Cô chậm rãi gật đâug, anh đột ngột dừng bước xoay người sang.

"Cái hộp đâu rồi?" Trương Tuyết Tề mở miệng hỏi.

Tưởng Tinh ngay lập tức dùng hai tay dâng lên.

Anh mở chiếc hộp vuông, cầm láy vòng tay, ánh mắt nhìn qua cổ tay của cô: " Bên trái hay bên phải?"

Cô giật mình, phản ứng chậm nửa nhịp: "Cậu đang hỏi đeo bên nào đúng không?"

Chữ "trái" còn chưa nói ra, anh đã nhìn thấu tim cô, tay phải đã nhấc cổ tay trái của cô lên.

Vòng tay mát lạnh quấn lên làn da cô, cài chặt khoá vòng tay, những ngón tay thô ráp của anh lướt qua cổ tay cô, im lặng ngắm nhìn cài giây: " Xong rồi."

Chiếc hộp rônngx quay trở lại tay cô.

Khoé miệng từng chút hiện lên ý cười, Tưởng Tinh trái ngắm phải nhìn, sự yêu thích không hề giấu, ngước mắt lên nhìn anh, rơi vào một góc ánh đèn của thành thị.

Sáng ngời như ngôi sao.

"Hiện tại__________"

Giọng nói trầm thấp của Trương Tuyết Tề, giống như vô số đêm những năm trở lại đây cùng cô ngắm nhìn trăng sao.

"Vui rồi chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro