Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Zosk

Trong những con hẻm nhỏ của khu ổ chuột ở Nam Thành, gió đông lạnh thấu xương gào thét qua vách tường hẹp dài.

Lộc Dư An giật giật bàn tay tê dại, cuối cùng viết lên bức tranh một chữ ký.

Bức tranh này đã bị trì hoãn rất lâu rồi, bức tranh có lối vẽ tỉ mỉ đậm nhạt hài hòa, nơi đó có người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng đang ôm hai đứa trẻ trong lòng, với vài nét bút ít ỏi, người phụ nữ rũ mắt cúi đầu, sự dịu dàng hiện lên trên giấy, trong lòng là hai đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.

Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu đã xin lỗi và hủy tất cả các bản vẽ đã nhận.

Bác sĩ đã nói rất rõ ràng với cậu, bệnh tình đã lan rộng nên có cố điều trị cũng không còn ý nghĩa.

Chỉ có bức tranh này, cậu vẽ một chốc lại dừng một lát, cuối cùng vẫn cắn răng sửa chữa cho xong.

Chỉ có bức tranh này là khác biệt, nó là tác phẩm dở dang mà mẹ đã để lại.

Đây cũng là tác phẩm duy nhất và cũng là tác phẩm cuối cùng mà cậu cùng mẹ vẽ ra.

Thật ra thì cậu hoàn thành cũng không được tốt lắm, vả lại như cậu đây thì cũng chẳng được coi là đã được học vẽ, chỉ là khi còn bé có một đoạn thời gian cậu đi theo một vị hàng xóm tính tình cổ quái nên đã học được qua loa, về sau tay phải của cậu bị thương, cho dù cậu có cắn răng phục hồi, thì cũng không thể hoàn toàn hồi phục như trước. Vốn dĩ vẽ tranh đối với cậu mà nói không phải là chuyện dễ dàng gì, huống chi từ sau khi được chẩn đoán chính xác mắc ung thư dạ dày, cậu càng ngày càng sa sút.

Mà việc vẽ tu bổ lại càng khó khăn hơn so với vẽ một bức mới.

Nhưng cậu đã làm được rồi.

Thiếu niên hiếm khi lộ ra nụ cười rất nhạt, các đường nét khuôn mặt của cậu vốn xinh đẹp u ám đến mức có chút hung hãn, giữa hai lông mày còn có một vết sẹo dữ tợn rộng bằng ngón cái. Cậu không thích cười, luôn kiêu ngạo không hòa hợp khi đứng giữa một đám người, khí chất quanh người cực kỳ giàu tính công kích. Người bên cạnh hoặc là cảm thấy cậu không dễ tiếp cận, kính trọng nhưng xa lánh, hoặc là cảm thấy cậu ngang ngược thô bạo, là một khúc xương mọc lệch, không có thuốc chữa.

Nhưng mà nụ cười này của cậu, không hiểu sao lại hòa tan đi sự hung hãn trên người, thậm chí trên gương mặt quá mức gầy gò của thiếu niên có chút yếu ớt dịu dàng.

Bây giờ là thời điểm lạnh nhất của mùa đông.

Trong phòng cũng chỉ khá hơn bên ngoài một chút mà thôi.

Hiệu quả giữ ấm của căn nhà cũ bằng gỗ cũng không tốt, trên người Lộc Dư An mặc đồ có hơi cồng kềnh, nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh cóng đến có chút tê rần.

Đường dây cũ kỹ của khu ổ chuột không chịu nổi công suất của máy điều hòa không khí hoặc các thiết bị sưởi ấm khác, nếu sử dụng rất dễ bị đứt cầu dao, còn có tai họa ngầm về an toàn, vì vậy chủ nhà đã ra lệnh cấm sử dụng.

Tòa nhà thuê chung sát vách có đôi tình nhân thường xuyên dùng công suất lớn, thiếu chút nữa đã gây ra hỏa hoạn. Cô gái nhỏ thuê chung với bọn họ tức giận cãi nhau một trận với đôi tình nhân nọ. Nhưng da mặt cô nàng mỏng, chẳng những cãi không lại đôi tình nhân miệng tục tĩu kia, ngược lại còn bị người đàn ông trong đôi tình nhân uy hiếp, ấm ức đến nỗi nửa đêm ngồi ở bên cửa rơi nước mắt. Khi đó bệnh tình Lộc Dư An còn chưa nghiêm trọng như vậy, cậu tìm một cơ hội, chặn người đàn ông kia ở trong hẻm nhỏ, sau đó cả nhà đó tức thì khách khí với cô gái nhỏ kia rất nhiều.

"Meo meo—— " Tiếng meo meo nho nhỏ vang lên từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh với lớp sơn màu nâu đỏ đã bong tróc loang lổ.

Cách tấm kính, trên người con mèo màu cam được bao phủ một lớp tuyết mỏng, mở to mắt hạnh thật to ngốc nghếch cọ vào cửa sổ thủy tinh.

"Cạch" một tiếng, Lộc Dư An vừa mới mở ra một khe hở cho cửa sổ gỗ cũ kỹ, con mèo màu cam không kịp đợi lập tức chen vào, lắc lắc lớp tuyết mịn trên người, rồi ngồi xổm trên bệ cửa sổ, dùng đuôi cuốn lấy chân trước, thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay Lộc Dư An.

Nhưng Lộc Dư An cau mày đẩy con mèo ra xa một chút.

Con mèo này là do khách thuê trước đây nuôi, sau này vị khách thuê dọn đi nhưng bỏ lại nó.

Con mèo màu cam không những không dễ thương mà còn là một con mèo xấu xí nhất trong số những con mèo mà Lộc Dư An từng thấy. Xấu xí, đánh nhau cũng không giỏi, nếu không đã chẳng bị những con mèo khác cắn đến nỗi chân bị thương, bị cào thành mặt hoa, trên người quanh năm bị thương, vừa xấu vừa hói.

Thậm chí chỉ số thông minh cũng không ổn lắm.

Đến ngay cả phòng đã đổi chủ mà cũng không phát hiện ra.

Mèo hoang lang thang bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt, chúng nó vĩnh viễn không biết tới gần bọn nó là người hay là quỷ.

Lộc Dư An không muốn khiến nó có nhận thức sai lầm nên luôn đẩy con mèo nhỏ màu cam ra.

Nhưng mỗi lần con mèo màu cam đều kiên nhẫn đến gần, dụi thân thể bẩn thỉu vào góc áo Lộc Dư An, lấy lòng nũng nịu kêu, lại không biết như vậy sẽ càng thêm xấu xí.

Nếu như nói lúc không làm nũng còn có mấy phần thanh tú, làm nũng rồi cũng chỉ còn lại có *dầu mỡ.
*Thuật ngữ này hiện nay chủ yếu được cư dân mạng TQ sử dụng để chế giễu sự bóng nhẫy, nhếch nhác, luộm thuộm.

"Thật ngốc." Lộc Dư An nhịn không được thấp giọng.

Sau khi cậu chết, sau này nó làm sao bây giờ? Người thuê nhà kế tiếp sẽ như thế nào, nhỡ đâu con mèo đó vẫn ngốc nghếch tới gần thì làm sao.

Nó vừa ngốc vừa xấu, ngay cả bán manh cũng không thuần thục thì sao lừa được phiếu cơm* kế tiếp đây?
*Ý chỉ người sẽ cho con mèo ăn

Nó thậm chí còn không biết đánh nhau, Lộc Dư An ở trong ngõ nhỏ gần đó nhìn thấy nó vài lần, dường như ngay cả đồng loại cũng ghét bỏ nó, mỗi lần đều bị đàn mèo khác nhau đuổi theo đánh, không hề có sức đánh trả, chỉ có thể bị đánh đến kêu meo meo.

Khuôn mặt Lộc Dư An hiếm khi xuất hiện vài phần sầu lo.

Chờ sau khi cậu chết, ai sẽ chăm sóc con mèo hề đây?

Không phải cậu không nghĩ đến nhỡ đâu, chẳng qua cậu cũng không dám hy vọng xa vời vào sự tử tế của vận mệnh.

Cuộc đời hai mươi năm của cậu tựa như trò đùa của vận mệnh, bị cắt thành hai bộ phận hoàn toàn khác nhau.

Trước năm tuổi cậu là đứa con út được chờ đợi từ lâu của nhà họ Lộc, là tiểu bá vương nói một không nói hai trong nhà, được bố mẹ yêu thương, được anh trai bảo vệ, được nâng ở lòng bàn tay nhận muôn vàn chiều chuộng, *sao vây quanh trăng.

Những gì có thể nhớ được từ ký ức xa xăm và mơ hồ là một căn phòng đầy đồ chơi, cùng với các món ăn nhẹ và bánh ngọt không thể gọi tên.
*Chúng tinh phủng nguyệt: có nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Mà năm năm tuổi ấy hết thảy chuyển biến đột ngột, cậu ngoài ý muốn rơi xuống nước, gặp nạn lớn không chết, trôi về phía hạ lưu, được một hộ gia đình không có con nhặt về nhà. Bọn họ thấy cậu tuổi nhỏ thân thể lại khỏe mạnh, nổi lên ý đồ xấu, muốn coi cậu là con nuôi, với tâm tư để làm sổ tiết kiệm. Ban đầu những người đó đối với cậu còn có chút kiên nhẫn, nguyện ý dỗ dành tính tình thiếu gia của cậu, cho đến khi cậu đổi xưng hô gọi bố mẹ.

Bởi vì cậu còn nhỏ nên ký ức có chút mơ hồ, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng có chuyện duy nhất cậu rất rõ ràng mình không phải con của những người đó, mơ hồ nhớ rõ giọng nói dịu dàng của mẹ và tấm lưng dày rộng rắn chắc của bố, từ đầu tới cuối kiên trì những người đó không phải bố mẹ của cậu.

Dù cho tất cả mọi người bên cạnh đều nói cho cậu biết, bọn họ mới là bố mẹ của mình.

Cậu cũng chưa từng dao động.

Gia đình kia mất kiên nhẫn chuyển sang ghét bỏ giữ cậu lại chẳng có ích gì, lại không vứt được phiền phức này, đã từng có thời gian rất lâu nhốt cậu vào phòng chứa đồ.

Có lẽ cậu kiêu căng từ nhỏ, hết lần này tới lần khác xương cốt cứng rắn, cho dù như thế nào cũng một mực không chịu sửa miệng.

Phòng chứa đồ tối đen để lại ấn tượng cực kỳ sâu trong ký ức của cậu.

Trong phòng chứa đồ chật chội chỉ có một cánh cửa sổ cao đến mức chỉ khi cậu ngửa đầu mới có thể nhìn thấy, đây chính là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng này.

Khi đó đúng lúc tuyết lớn, sự rét lạnh của bức tường xi măng xuyên thấu qua quần áo mỏng manh mang đi tất cả nhiệt độ trên cơ thể cậu, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ kính chiếu lên bức tường xi măng tạo ra một ô vuông nho nhỏ là nguồn nhiệt duy nhất của cậu.

Cậu cố gắng cuộn tròn người dưới ánh mặt trời, giống như một chú chó nhỏ lang thang.

Thật ra cậu rất yếu ớt, từ nhỏ đã sợ lạnh cũng sợ đau.

Nhưng cậu lại không muốn đổi xưng hô, cậu không ngừng run rẩy lặp lại trong lòng, mẹ cậu là người mẹ dịu dàng nhất, bố cậu là siêu anh hùng không gì không làm được, bố rất nhanh sẽ tới cứu cậu.

Cậu chỉ cần kiên trì một chút là được.

Cậu co ro ôm lấy bản thân lạnh như băng hết lần này tới lần khác nhìn cây du lớn ngoài cửa sổ kính, ý đồ lừa gạt chính mình, không xảy ra chuyện gì cả, một giây sau, bố mẹ sẽ đau lòng ôm lấy cậu.

Đáng tiếc không có gì xảy ra.

Chỉ có rét lạnh, phảng phất muốn làm đông từng tấc máu một.

Nhưng cuối cùng, ý thức của cậu đã mơ hồ.

Cậu đã không còn những ký ức đau khổ kia nữa, nhưng cậu luôn nhớ rõ cành cây cong queo chiếm hơn nửa tầm nhìn cửa sổ phòng chứa đồ.

Cậu biết loại cây này, loại cây này gọi là cây du, bố cậu đem nó về trồng một cây du lớn trong sân nhà, ngoài cửa sổ kính phòng cậu có thể nhìn thấy một góc cây du to.

Nhìn cái cây đó như thể đang ở nhà vậy.

Cậu mơ mơ màng màng sốt vài ngày, về sau gia đình đó không muốn mất công chăm sóc cậu trong khoảng thời gian này, lại không muốn để cho cậu bệnh chết ở nhà mình, nên sang tay bán cậu đi.

Trải qua mấy năm bị bán, Lộc Dư An vẫn tránh nhớ lại, mỗi lần nhớ tới cậu sẽ bị những tầng bóng tối nhìn không thấy biên giới ép đến không thở nổi.

Cậu chống đỡ đi qua những ngày đó, bởi vì cậu vẫn tin tưởng vững chắc, rằng bố mẹ cậu, vẫn luôn đang tìm cậu.

Và cậu sẽ vượt qua bóng tối này và gặp lại họ.

Nhưng thời gian từng ngày trôi qua, chỉ sống sót thôi đã hao hết toàn bộ tinh thần và sức lực của cậu, ký ức của cậu đối với gia đình cũng dần mờ nhạt, ngoại trừ một ít ký ức sâu sắc, cậu không nhớ nổi tên của bố mẹ. Dần dần cậu không còn chờ mong nữa, không mong đợi sẽ không có đau khổ.

Sau đó Vương Như cứu cậu ra, tiếp theo Vương Như gả cho Lý Phương Gia, cậu đi theo Vương Như trở thành con nuôi của nhà họ Lý.

Lý Phương Gia và Vương Như mang theo cậu chuyển vào trong thành phố, Vương Như coi như che chở cậu, nhưng chính bà cũng bị Lý Phương Gia đánh chửi, có thể giúp gì được cho mình đây? Khi đó cậu còn nhỏ, ngược lại còn phải bảo vệ Vương Như không bị Lý Phương Gia đánh chết.

Sau này Vương Như mang thai, sinh ra Nhạc Nhạc.

Mấy năm đó ngược lại sống khá giả, ngoại trừ việc cậu càng ngày càng có vẻ dư thừa ở trong nhà. Lý Phương Gia thậm chí nguyện ý vì Nhạc Nhạc là con một đời thứ ba của nhà họ Lý, lấy tiền lương trong nhà xưởng về nuôi gia đình.

Mỗi ngày trời vừa sáng, cậu sẽ chuyển ghế, giẫm lên phía trên, phải đứng lên nó đun nước nóng cho cả nhà, lớn hơn một chút thì nấu cơm cho cả nhà.

Nhưng mà Nhạc Nhạc càng lớn lại càng không thích hợp, rõ ràng không giống như những đứa trẻ khác. Cậu bắt Vương Như đưa Nhạc Nhạc đi bệnh viện, cuối cùng chẩn đoán trí lực của Nhạc Nhạc có khiếm khuyết, cần phải uống thuốc lâu dài thì tình hình mới không tiếp tục xấu đi.

Tình trạng kinh tế vốn giật gấu vá vai của nhà họ Lý cũng bởi vậy mà trở nên càng hỏng bét, mà Lý Phương Gia bắt đầu trở nên tồi tệ. Mỗi lần ông ta say rượu là bắt đầu nổi điên. Vương Như đều ngã nhào lên người cậu và Nhạc Nhạc, vết thương trên người Vương Như đều không khá hơn, cho đến khi có một lần cậu cầm dao, chém vào tay Lý Phương Gia, ông ta mới bớt bớt lại.

Thế nhưng cậu không biết là, nhà họ Lộc sau khi cậu mất tích một năm, mẹ bởi vì xuống nước cứu cậu mà để lại mầm bệnh, tình trạng nhanh chóng xấu đi, bố nghe theo nghe theo ý kiến của bậc cha chú trong nhà, tính toán qua bát tự đã nhận nuôi Lộc Dữ Ninh xấp xỉ tuổi cậu từ trại trẻ mồ côi.

Có lẽ thật sự có tác dụng, từ sau khi Lộc Dữ Ninh về nhà, bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt hơn rất nhiều, mà sự tồn tại của Lộc Dữ Ninh, cũng giảm bớt trầm cảm của mẹ bởi vì mất đi cậu. Khoảng thời gian sau cùng của mẹ cuối cùng cũng có một chút tiếng cười.

Sau khi mẹ qua đời, Lộc Dữ Ninh ở lại nhà họ Lộc, cậu ta khôn khéo hiểu chuyện, cũng an ủi vết thương lòng của bố và anh trai rất nhiều.

Cũng từng chút một xóa đi từng chút dấu vết từng tồn tại của Lộc Dư An ở nhà họ Lộc.

Từ nay về sau nhà họ Lộc không còn Lộc Dư An nữa, chỉ có Lộc Dữ Ninh.

Sau đó cậu trở lại nhà họ Lộc, không giống như chủ gia đình nhà họ Lý say khướt mãi không có lúc tỉnh táo, Lộc Chính Thanh thỏa mãn tất cả chờ mong của cậu đối với chữ bố.

Khi Lộc Chính Thanh mang cậu từ nhà họ Lý trở về, cậu tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với bố mình, đắm chìm trong vui sướng được trở về nhà, sống vô cùng hạnh phúc một thời gian.

Cho đến khi cậu nhận ra ba bố con và anh trai của nhà họ Lộc vui vẻ bên nhau, dáng vẻ cậu vĩnh viễn không chen lọt vào được vô cùng chói mắt.

Cậu biết mình không nên oán hận, cậu nên cảm ơn Lộc Dữ Ninh đã làm bạn với bố và anh trai nhiều năm như vậy.

Nhưng cậu không làm được, sự ghen tị dường như đã thiêu đốt khắp trái tim cậu.

Tay của Lộc Dữ Ninh, trắng nõn thon dài, có thể dùng đàn dương cầm loại lớn mà cậu khi còn bé chỉ dám ở ngoài tủ kính xa xa liếc mắt một cái, đánh ra khúc nhạc êm tai, cũng biết ý nghĩa của những nốt nhạc đơn giản đối với cậu mà nói tựa như sách trời.

Mà tay của cậu lại tràn đầy vết thương, cực kỳ thô ráp, chỉ biết đánh người như thế nào mới có thể khiến người ta ngã xuống, lại còn không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.

Lộc Dữ Ninh học ở trường tốt nhất Nam Thành với thành tích xuất sắc, còn cậu lại ở trường rác rưởi kế bên, tất cả giáo viên đều nhìn cậu lắc đầu ngao ngán.

Cậu giống như vịt con xấu xí, ngay cả một trái tim không ghen tị cũng không thể có được.

Cậu ghen tị, dáng vẻ bố nhẹ nhàng mà uy nghiêm dặn dò Lộc Dữ Ninh, ghen tị lúc anh trai mang theo Lộc Dữ Ninh chơi bóng rổ cúi đầu cười dịu dàng, ghen tị ba người bọn họ ở trên bàn cơm nhìn nhau cười ăn ý.

Xung quanh ba người họ giống như có kết giới không thể nhìn thấy, cậu có cố gắng ra sao cũng không đi vào được.

Khi bố và anh trai đối mặt với mình, chỉ có xa lạ và không được tự nhiên.

Cậu đã làm rất nhiều chuyện, muốn cho bố nhìn thấy cậu, chấp nhận cậu.

Nhưng càng như vậy, cậu lại càng ghen tị.

Cuối cùng không hề ngoài ý muốn, mâu thuẫn giữa cậu và Lộc Dữ Ninh càng lúc càng lớn. Những người chung quanh nhìn cậu, tựa như nhìn một con quái vật không biết thỏa mãn mưu toan dùng huyết thống đi bắt nạt đứa con nuôi tội nghiệp và tốt bụng.

Bố cậu nhìn cậu với ánh mắt chỉ có sự thất vọng sâu sắc, nhưng cậu làm hết thảy chỉ là muốn cho trong mắt bố và anh trai chỉ nhìn thấy cậu mà thôi.

Vào năm thi đại học, trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến Lộc Dữ Ninh, cộng thêm tay cậu bị thương, thất bại thảm hại, cuối cùng chỉ vào được một trường đại học tầm thường. Bố và anh trai đều là con cưng của ông trời, việc học chưa bao giờ thành vấn đề, cậu quả thực chính là lạc loài của nhà học Lộc.

So sánh với cậu, Lộc Dữ Ninh thi vào Học viện Mỹ thuật số 1 toàn quốc, hơn nữa được đại sư nhận làm *đệ tử quan môn, lại càng giống con nhà họ Lộc hơn.
* Là đệ tử cuối cùng được sư phụ thu nhận nên sư phụ sẽ rất cẩn trọng khi thu nhận đệ tử quan môn.

Sự hoàn hảo của Lộc Dữ Ninh khiến cậu càng trở nên xấu xí hơn.

Tính cách của cậu và Lộc Dữ Ninh cũng không hợp, mâu thuẫn không ngừng trở nên gay gắt, cuối cùng cậu gần như không có cách nào sống cùng một mái nhà với Lộc Dữ Ninh.

Nhưng cậu biết Lộc Dữ Ninh không thể rời đi.

Cho nên chỉ có thể là cậu rời đi.

Thậm chí bố giận dữ mắng nếu cậu bỏ đi thì đừng trở về nữa, cũng không ngăn cậu rời đi.

Nhưng nếu như ở cùng với Lộc Dữ Ninh, cậu thật sự không biết mình sẽ làm ra gì nữa. Cậu không muốn kết cục lại rơi vào cảnh khốn cùng, hoàn toàn khiến cho bố và anh trai thất vọng.

Ba năm trước cậu xách theo vali hành lý thấp thỏm bước vào nhà họ Lộc, ba năm sau cậu lại mang theo vali hành lý chật vật rời khỏi nhà họ Lộc. Trong thời gian ba năm thứ duy nhất cậu mang theo từ nhà họ Lộc chỉ có bức tranh mẹ vẽ một nửa.

Ngày cậu rời khỏi nhà họ Lộc, cũng giống như suy nghĩ của cậu, không nhấc lên một chút gợn sóng ở nhà họ Lộc to như vậy. Bố vẫn như thường lệ sáng sớm đã đi tham gia hội đồng quản trị, anh trai mang theo Lộc Dữ Ninh đi kiểm tra sức khỏe, lúc cậu kéo hành lý rời khỏi nhà họ Lộc, thậm chí trong đại sảnh vắng tanh không một bóng người.

Cậu quả thật đã làm được không trở về nhà họ Lộc nữa, cậu đi theo người hàng xóm học vẽ bất quy tắc, thế nhưng ở trên mạng rất được hoan nghênh. Cậu dựa vào điều này nhận về cho mình một vài đơn hàng, việc nuôi sống bản thân liền không thành vấn đề. Ngay cả sau khi cậu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, cậu lấy ra quỹ mẹ để lại cho cậu, để lo liệu cho việc điều trị cũng không có vấn đề gì.

Nhà họ Lộc cũng giống như chưa từng có đứa con này, chưa từng đi tìm cậu.

Khi được chẩn đoán bị ung thư cậu cũng không nói với họ. Vốn dĩ cậu cũng muốn nói cho bọn họ biết, lúc có kết quả chẩn đoán, cậu rất hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là muốn tìm bố và anh trai, nhưng điện thoại của bọn họ cậu không gọi được. Cậu mạo hiểm mưa to chạy đến nhà họ Lộc, quanh quẩn ở cửa chính suốt một buổi chiều, cuối cùng gặp được thư ký Đỗ đến nhà họ Lộc lấy tài liệu. Dưới ánh mắt thương hại của thư ký Đỗ, mới biết được bọn họ đưa Lộc Dữ Ninh ra nước ngoài du lịch, gần đây sẽ không trở về.

Cho nên cậu từ bỏ.

Chỉ là hôm nay, hôm nay là sinh nhật của bố.

Cậu nhớ rõ khi còn bé mẹ vụng trộm mang theo cậu tuổi nhỏ chuẩn bị bức tranh này, muốn lấy nó làm niềm vui bất ngờ cho sinh nhật của bố. Mẹ còn nói, tính tình bố và anh trai đều không tốt, cậu và mẹ nên nhẫn nhịn bọn họ, chăm sóc thật tốt cho bọn họ.

Chỉ đáng tiếc là, mẹ vẫn chưa vẽ xong.

Bố và anh trai dường như cũng không cần cậu chăm sóc.

Chẳng qua cậu muốn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Cậu cũng không có thời gian.

Vẽ cũng không nhiều, cậu cẩn thận từng li từng tí gỡ vải vẽ tranh sơn dầu xuống, sau khi đóng khung đơn giản, cậu đặt ở trong ba lô của mình, trong ba lô còn có bệnh án của cậu. Cậu vốn định lấy ra, thế nhưng lúc lấy ra lại do dự.
Cho dù đã thản nhiên tiếp nhận, cậu vẫn hy vọng người thân của cậu có thể ở bên cạnh cậu.

Cậu cũng có chút sợ hãi.

Trước khi rời khỏi nhà, Lộc Dư An thay một bộ đồ vest màu trắng vừa vặn, tuy rằng cậu thích quần áo thể thao thoải mái hơn.

Nhưng có vẻ như thế này mới thật sự giống người nhà họ Lộc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro