Hi vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5/9/2023

"Ánh sao đêm trăng tựa như ngọc

Một mảnh tình xưa nặng chữ tình"

Nàng và ta là hai thái cực đối lập.

Thế giới của nàng đầy sắc xuân xanh, thế giới của ta như một mảng u tối trộn lẫn từng mớ hỗn độn.

Nàng ngây thơ, thuần khiết và trong sáng biết bao. Cả dải ngân hà thu nhỏ cất gọn vào đôi mắt long lanh tỏa ánh ấy. Chất giọng nàng nhỏ nhẹ, mềm mại, gom những vị mật ngọt thành từng giai điệu du dương, thanh thoát, gợi hòa ca sóng sánh khơi dậy trái tim khô cằn chực chờ héo mòn của ta. Nàng hay cười, dịu dàng như một ánh trăng, soi rọi mọi ngóc ngách bên trong linh hồn đã sớm bị chìm đắm bởi niềm hoan lạc của bóng tối vĩnh cửu.

Nét vẽ trên những trang giấy trắng của nàng cũng thật đẹp làm sao. Quý phái, điềm đạm hệt như khí chất của nàng vậy. Nàng mơ màng di theo từng đường nét uyển chuyển, lòng ta lại xao xuyến đến kì lạ. Ta tự hỏi không biết nàng đang cảm thấy thế nào nhỉ? Khi nàng luôn nhìn vào khoảng không vô định và tự tưởng tượng một thế giới sinh động diễn ra bên ngoài rìa của mọi thứ. Chắc hạnh phúc lắm đúng không? Ta cũng hạnh phúc lắm. Ta được tự do, ta được sống, ta được tất cả. Nhưng chỉ khác là, trong thế giới đó không có nàng. Vì ta không muốn nàng phải đau khổ, ta không muốn vầng trăng sáng duy nhất còn tồn tại bị "tô màu" bởi đêm đen.

Ta không xứng sánh bước bên cạnh nàng, không xứng được yêu thương, cũng không xứng được mở khóa sợi dây xích ràng buộc trái tim nàng. Người xứng với nàng phải là một "mặt trời" rực rỡ, để có thể bảo vệ và nắm tay nàng cùng bước vào cánh cổng Tương Lai phía trước.

Nàng biết không? Ta luôn đứng từ xa trông ngóng nàng, chờ đợi một lần ánh mắt ẩn chứa sự ngọt ngào say đắm hướng về phía ta, khắc ghi hình bóng cằn cỗi này vào nơi sâu thẳm nhất - một nơi mà mãi mãi bị ẩn giấu trong chiếc hộp vô hình không bao giờ mở ra.

Đừng bao giờ khóc, nàng nhé. Giọt lệ trân quý này không nên vì ai mà rơi ra. Đối với ta, nàng vô giá. Nàng khóc, lòng ta sụp đổ, cả thế giới trong ta chìm vào một màu u ám. Như bị xé toạc ra thành từng mảnh, như bị hàng ngàn kim châm ghim vào xương tủy. Dòng máu lạnh lẽo hòa quyện cùng nỗi đau, ta không thể kìm được khát khao ôm dáng hình nhỏ nhắn của nàng, chạm đến gò má hồng hào và trao cho nàng một nụ hôn thật sâu. Nhưng nàng ơi, tại sao đời lại bất công đến thế? Tại sao ta không thể chân chính theo đuổi nàng như những kẻ khác? Rốt cuộc kiếp trước ta đã phạm phải tội lỗi tày đình gì? Kẻ vô dụng, đáng nguyền rủa này có thể xoa dịu vết thương lòng của nàng sao?

Ta dứt khoát cầm dao chặt đứt cánh tay mình. Lênh láng một vũng máu nhuộm đỏ thành sông. Hi vọng rằng cái mong muốn chết tiệt kia hãy theo cơn gió mà biến mất vĩnh viễn.

Ta đau quá. Đau đớn thay cho số phận của ta, đau đớn thay cho những tổn thương của nàng. Xin nàng hãy kêu gào thảm thiết, hãy để tiếng khóc của nàng vang dội đến ta. Để kẻ hèn mọn đây vững tin bảo vệ "vầng trăng sáng" đã cứu rỗi tâm hồn trống rỗng này.

A, khuôn mặt ta hình như có gì đó đọng lại. Phải rồi, nước mắt. Ta khóc rồi, khóc vì cái gì kia chứ? Nàng thậm chí còn chưa từng khóc thảm thương như vậy mà. Không phải. Đừng hiểu lầm ta. Ta không yếu đuối. Là do ta không điều khiển được cơ thể của mình thôi. Nào, không được khóc. Nếu ta khóc thì đâu thể bảo vệ nàng? Chỉ là cơn chướng đau nhỏ nhặt, ta chịu được. Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng thất vọng lần nữa đâu. Nhưng tại sao nước mắt ta cứ không ngừng rơi? Cảm tưởng như mỗi một giọt lại đong đầy thêm những nỗi đau khác.

Cầu xin Chúa. Xin Người, hãy lấy đi đôi mắt của con. Thà rằng làm một kẻ mù lòa, còn hơn nhìn nàng ngày đêm sống trong nhục nhã cùng những tuyệt vọng mà nàng phải gánh chịu. Con nguyện dùng chính đôi mắt tăm tối này, dẫu biết nó vốn dĩ đã không còn nguyên vẹn, chỉ mong đổi lấy hạnh phúc cả đời cho người con yêu.

Ta quỳ xuống trước Chúa, cầu cho nàng được hạnh phúc dù không phải ở bên ta.

Hãy để ta hi sinh bản thân mình vì nàng...Lần cuối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diary