1 tự chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt Hoa Sơn khai, thiên điều hiện, trầm hương quỳ trên mặt đất, nước mắt từng  giọt từng giọt nhỏ  xuống hồ nước.
Thánh liên khai mở , Tam Thánh Mẫu trở về.
Tất cả mọi chuyện thoạt nhìn giống như là đương nhiên.

Trên Thiên Đình giờ đây đã thiếu đi một tiểu nhân người người khinh bỉ. Trong các quán trà nhỏ tại nhân gian, nơi nơi truyền xướng  đều là chuyện hiếu tử trầm hương cứu mẹ cảm động đất trời.

Mỗi người kể chuyện , ai cũng có thể đem chuyện xưa này nói ra một cách hoàn mỹ, những chi tiết đó cũng khá đúng với những gì hắn trải qua.
  Tuy nhiên vẫn không thể tránh khỏi sai sót đó là họ đem trầm hương tân bốc đến tận trời cao, đem Dương Tiễn hận không thể dẫm đạp dưới chân.

Vì thế, ở các quán trà mỗi một lần nói, đều có thể kiếm đủ số phàm nhân cảm động cùng thóa mạ.
Mặc kệ là thôn dân lưu gia thôn đã  tự mình trải qua  như thế nào ,họ vẫn là  không thể  hiểu rõ người khác, bọn họ rất thích thú với câu chuyện này như uống máu gà sơ hở là động tay động chân, nói bóng nói gió.

Nhưng  không một ai biết được vai chính bị thoá mạ trong chuyện xưa kia giờ ở nơi nào.
Lúc bổ Hoa Sơn , người vốn là đã ngã vào suối nước Côn Luân kia liền biến mất.

Có thể nói người nọ đã từng rất cường đại, nay vô duyên vô cớ biến mất khiến người ta không khỏi bất an trong lòng , Trầm hương cũng thượng tấu lên Thiên Đình, thỉnh cầu phái người đi điều tra.

Thật đáng tiếc , điều tra mấy tháng ở hạ giới  người kia vẫn biệt lai vô dạng. Thiên Đình liền tuyên bản án lấy lý do người nọ tội ác tày trời hồn phi phách tán.

Đối với chuyện này tuy rằng không cam lòng, nhưng trầm hương cũng đành bất đắc dĩ.

Ngày tháng trôi đi mọi chuyện đã lưu mờ vào dĩ vãng.

Ở Thế gian mỗi một quán trà sẽ có một người kể chuyện xưa về tiểu anh hùng trầm hương cứu mẹ không biết mệt mỏi, nói đến chỗ hứng thú nước miếng bay tứ tung.

Nói Dương Tiễn kia làm hết chuyện ác  bây giờ ngăn cản trầm hương đoạt lấy Khai Thiên Thần Phủ thất bại, tự nhiên chột dạ, bị đám người trầm hương vây quanh khó có thể chạy thoát. Trầm hương hét lớn một tiếng, Dương Tiễn ngươi là tên tiểu nhân đê tiện , hôm nay trầm hương sẽ vì tam giới trừ bỏ mối nguy hại là ngươi.

Nói đến đây, quần chúng trong quán trà rất xúc động, có người hô to một tiếng, giết tên đê tiện tiểu nhân này, ngay sau đó tiếng hô" giết " dâng lên như sóng triều, mãnh liệt mênh mông.

Trong một góc của quán trà có một người đang ngồi đó hắn đưa lưng về phía họ, ngón tay thoáng chốc lại gõ xuống mặt bàn.

Trầm hương cứu mẹ, hắn biết chuyện này. Không thể tưởng được đã lâu như vậy rồi mà trong nhân gian vẫn còn có thể nghe được phiên bản chuyện xưa này.

Lần đầu tiên hắn có hứng thú đến nhân gian, liền tìm một chỗ tốt để ngồi coi như tới nghe một câu chuyện xưa.

Lúc cao trào gần kết thúc, làm hắn đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện.
Hắn muốn đi Côn Luân xem một chút

hắn đã từng xem người kia là đối thủ duy nhất của hắn trong tam giới .hắn đã từng cùng người đó quyết chiến một trận
đáng tiếc, hắn chưa từng tận hứng. hắn đã từng.....cho rằng người nọ cũng là một nhị lang đỉnh thiên lập địa. Đã từng như vậy……

Ai ngờ, thế sự biến hóa muôn vàn, mọi chuyện trên thế gian con người không thể tự quyết định được.
Bất quá chỉ qua mấy năm , người kia liền điên đảo vinh hoa.

Núi Côn Luân đẹp đẽ hùng vĩ, lạnh lẽo mà siêu phàm thoát tục, dù là tiên cảnh trên trời cũng không thể so được với khung cảnh băng khiết này.

Truy y nhân đi rất chậm, hắn từng tới đây một lần duy nhất  chính là sự kiện vây công dưới chân núi lúc trước.

Đứng Bên Suối nước , hắn nhớ rất rõ, người kia ngã xuống lại vẫn  kiêu ngạo như cũ.

Hắn Chậm rãi ngồi xổm bên dòng suối duỗi tay hứng một chút nước, lại giật mình khi thấy một vật lạ bay ra  từ trong nước.

Toàn thân xanh biếc, lại có quang hoa nhu hòa

Bảo Liên Đăng.

Truyền thuyết nói rằng sau trận chiến ở Côn Luân, Bảo Liên Đăng liền mất tích.

Hắn nhớ tới trước đây Thiên Đình lập án điều tra chuyện người nọ mất tích  giờ khắc này, chính mình lại dễ dàng nhặt được bảo liên đăng cũng đã từng mất tích trước đó.

Khóe miệng gợi lên một tia ý cười.

Đem Bảo Liên Đăng thu vào trong tay áo , khoanh tay rời khỏi núi Côn Luân.

Chiếc đèn này có liên quan đến quá  nhiều chuyện xưa , đến tột cùng trong nó ẩn chứa điều gì đây. Truy y nhân trở lại động phủ nơi mình tu hành, trong đầu chuyển suy nghĩ, tay lơ đãng sờ vào cành hoa sen trên đèn

Đột nhiên đầu ngón tay chợt nóng, giống như đang sờ vào nồi nước sôi.

Truy y nhân lúc này mới bừng tỉnh, nhảy bật lên, lại thấy  Bảo Liên Đăng phát ra quang hoa không giống bình thường.

Từ trong quang hoá một thanh âm thần bí vang lên.

“Hì hì hì…… Ngươi là thật thú vị …… Hì hì hì……”

Truy y nhân đứng lặng một bên, nhíu chặt lông mày, ai có thể nói cho hắn biết, Bảo Liên Đăng tại sao lại đột nhiên nói chuyện không?.
Cũng may cả đời hắn thu phục rất  yêu quái , nên hắn cũng có kinh nghiệm già dặn.

“Đèn huynh, lời này là như thế nào?”

“Hì hì hì… Lần đầu tiên có người xưng hô như vậy với ta… Thân khoát truy y, nhưng tướng mạo lại rất coi được,không kỳ sao?.”

“Có ai nói khoát truy y là phải hung thần ác sát sao . Nơi Tây Thiên , đều là bảo tướng trang nghiêm.”

“Hừ.” Bảo Liên Đăng cười lạnh một tiếng, cũng chẳng buồn đáp lại,ngược lại nói, “Đối với thân phận của ta, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Kỳ quái thì như thế nào.dáng vẻ này của đèn huynh, ta cũng thật sự không muốn  đánh nát để xem đến tột cùng "

“Ngươi quả nhiên rất thú vị. Thân là sư phụ trầm hương, Phật môn Đấu Chiến Thắng Phật, lại…… Làm ta rất tò mò.”
“Ngươi có dám cùng ta đánh cược một lần không .”

Đánh cược? Cùng một quả đèn đánh cược, nghe có vẻ mới mẻ
“cược cái gì?” Dù sao hắn hiện tại cũng chán đến chết
Vả lại hiện giờ trong lòng hắn còn có  một thứ xúc cảm kỳ quái, khó có thể quên đi.

“ đánh cược chấp niệm của ngươi .”

“Ta đã thành Phật, không có chấp niệm .”

“trong lòng ngươi có chấp niệm , chỉ là ngươi không biết thôi.” Bảo Liên Đăng cười, “Đem hồn phách của ngươi đi vào trong đèn , nếu ngươi không có chấp niệm khi mở mắt ra tự nhiên vẫn còn ở chỗ này, nếu ngươi có chấp niệm thì sẽ rơi vào thời không chấp niệm đó.
Nhưng nếu ngươi quả nhiên rơi vào đó, thì tuyệt đối không thể nhúng tay vào bất cứ việc gì.”

“ nghe cũng được đấy .” truy y nhân ôm cánh tay cười.

“Như thế nào, có dám cùng ta đánh cược một ván?”

“Đánh cược cũng không sao.”  truy y nhân vô cùng sảng khoái, hồn phách ly thể, chậm rãi tiến vào trong Bảo Liên Đăng .

Bảo Liên Đăng quang hoa hiện ra, ngay sau đó vẽ ra một mạt tiểu ý những nhìn không ra cảm xúc cười: “Tôn Ngộ Không, lần đánh cược này ngươi thua chắc rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro