Không trong ngũ hành, ra ngoài tam giới
Không trong ngũ hành, ra ngoài tam giới
"Không trong ngũ hành, ra ngoài tam giới" là gì? Vấn đề
này nói ra rất hóc búa. Trước đây khi nói đến vấn đề này, có
nhiều khí công sư đã bị làm cho nghẹn [không biết ăn nói ra
sao] bởi những người không tin khí công. "Trong các vị luyện
công đây hỏi ai đã ra ngoài ngũ hành, trong các vị có ai không
còn trong tam giới?" Có một số không phải là khí công sư; 'khí
công sư' của họ là tự phong. Đã nói không rõ thì đừng nói, họ
lại dám nói, rồi bị người ta làm cứng họng. Gây tổn thất lớn cho
giới tu luyện, tạo nên hỗn loạn lớn; có người mượn cớ này để
công kích khí công. 'Không trong ngũ hành, ra ngoài tam giới',
là một câu của giới tu luyện, nguyên từ trong tôn giáo, là [câu
nói] sinh ra trong tôn giáo. Do đó chúng ta không thể tách khỏi
bối cảnh lịch sử ấy, không thể tách khỏi hoàn cảnh đương thời
[lúc bấy giờ] mà giảng vấn đề này.
'Không trong ngũ hành' là gì? Vật lý học cổ đại của Trung
Quốc chúng ta, [và] vật lý học hiện đại đều nhìn nhận rằng học
thuyết ngũ hành của Trung Quốc là đúng. Kim mộc thuỷ hoả
thổ, ngũ hành ấy cấu thành nên mọi sự vật trong vũ trụ; điều ấy
là đúng, do vậy chúng ta [mới] giảng về ngũ hành. Nói rằng một
người ra ngoài ngũ hành, [nếu] dùng cách nói hiện đại mà
giảng, chính là đã ra ngoài thế giới vật chất này của chúng ta;
nghe mà thấy thật huyền [hoặc]. Mọi người hãy nghĩ về vấn đề
này, các khí công sư có tồn tại công. Tôi đã [làm] qua thí
nghiệm, rất nhiều khí công sư cũng đều đã [làm] qua trắc
nghiệm như thế, [để] kiểm định năng lượng của họ. Bởi vì các
thành phần vật chất trong công này [thì] rất nhiều các thiết bị
mà chúng ta đang có hiện nay đều có thể kiểm định ra được,
cũng [có nghĩa] là [với] thành phần mà khí công sư phát ra chỉ
cần có một loại thiết bị [đó] tồn tại thì có thể kiểm định được sự
tồn tại của công. Hiện nay các thiết bị có thể đo thấy hồng
ngoại, tử ngoại, siêu âm, hạ âm, điện, từ, tia phóng xạ gamma,
nguyên tử, neutron. Các khí công sư đều có những vật chất ấy;
còn có những vật chất mà khí công sư phát ra vẫn chưa đo thấy
được, [vì] chưa có thiết bị. Miễn là có thiết bị [thì] tất cả chúng đều có thể được đo thấy; [người ta] phát hiện rằng vật chất các
khí công sư phát ra cực kỳ phong phú.
Dưới tác dụng của một trường điện từ nhất định, khí công
sư có thể phát ánh quang huy rất mạnh mẽ, đẹp vô cùng. Công
lực càng cao thì trường năng lượng phát ra càng lớn. Còn
người thường cũng có, nhưng rất nhỏ; một loại ánh quang huy
rất nhỏ. Trong nghiên cứu của môn vật lý cao năng lượng,
người ta nhìn nhận rằng năng lượng chính là những thứ như
neutron, nguyên tử. Nhiều khí công sư đã [làm] qua trắc
[nghiệm], những khí công sư nổi tiếng cũng đều tham gia. Tôi
cũng được đo, đo thấy tia phóng xạ gamma và neutron nhiệt
phát ra nhiều hơn vật chất thông thường [phát ra] từ 80 đến
170 lần. Lúc ấy kim của thiết bị thí nghiệm trỏ đến hết mức rồi;
vì kim đã trỏ đến tận cùng, [nên] rốt cuộc cũng không biết được
[nó] lớn ngần nào. Neutron mạnh mẽ đến nhường ấy, thật quả
là khó mà tin nổi! Người ta sao lại phát ra được neutron mạnh
mẽ đến thế? Điều đó chứng minh rằng những khí công sư
chúng tôi có tồn tại công, có tồn tại năng lượng; điểm này trong
giới khoa học kỹ thuật đã chứng thực được.
Ra ngoài ngũ hành, còn phải là công pháp tính mệnh song
tu; công pháp không phải là tính mệnh song tu thì chỉ tăng [cái]
công [xác định] tầng cao thấp. [Với] công pháp không tu mệnh,
thì không hề có vấn đề này, nó không giảng [vấn đề] ra khỏi
ngũ hành. [Còn với] công pháp tính mệnh song tu, thì năng
lượng của nó được tồn trữ trong tất cả các tế bào của thân thể.
Người luyện công thông thường của chúng ta, người mới tăng
công, [thì] viên lạp [hạt] năng lượng phát ra rất thô, có khoảng
cách, mật độ không cao, do đó uy lực rất thấp. Khi lên đến tầng
rất cao, mật độ năng lượng ấy so với phân tử nước thông
thường có thể gấp 100, 1000, [hoặc] 100 triệu lần; tất cả đều có
thể. Vì tầng càng cao, mật độ của nó càng lớn và càng tinh tế,
uy lực càng lớn. Trong tình huống ấy, ở trong mỗi một tế bào
của thân thể đã được tồn trữ năng lượng ấy-không chỉ trong
từng tế bào của thân thể trong không gian vật chất này của
chúng ta, mà trong tất cả thân thể tại các không gian khác,
phân tử, nguyên tử, proton, điện tử, cho đến các tế bào ở mức
hết sức vi quan-tất cả đều được chủng năng lượng ấy lấp đầy. Dần dần qua thời gian rất lâu, thân thể người đã hoàn toàn
sung mãn bằng chủng vật chất cao năng lượng ấy.
Vật chất cao năng lượng này có linh tính, nó [rất] có bản sự.
Một khi nó nhiều lên, mật độ lớn lên, sau khi sung mãn tất cả
các tế bào của thân thể người, [thì] nó có thể ức chế các tế bào
của xác thịt con người, [vốn là] các tế bào vô dụng nhất. Khi ức
chế vững chắc rồi, thì sẽ không xuất hiện sự tân trần đại tạ; rốt
cuộc [nó] hoàn toàn thay thế các tế bào xác thịt của người. Tất
nhiên, tôi giảng ra thì dễ, [nhưng] tu đến mức ấy là một quá
trình rất chậm. Khi chư vị tu đến mức này, tất cả tế bào của
thân thể chư vị đều được vật chất cao năng lượng này thay thế;
chư vị thử nghĩ xem, thân thể chư vị có còn cấu thành từ ngũ
hành không? Có còn là vật chất của không gian này của chúng
ta không? Nó đã cấu thành từ vật chất cao năng lượng gom
chọn từ các không gian khác. Thành phần của [chất] đức kia
cũng là vật chất tồn tại trong không gian khác; nó cũng không
chịu sự ước chế của trường thời gian của không gian này của
chúng ta.
Khoa học hiện đại nhìn nhận rằng thời gian là có tồn tại
trường; không nằm trong phạm vi của trường thời gian thì
không chịu ước chế của thời gian. Khái niệm thời-không của
không gian khác là khác hẳn so với bên này chúng ta; nó làm
sao có thể ước chế vật chất của không gian khác được? Hoàn
toàn không có tác dụng. Mọi người thử nghĩ xem, đến lúc ấy
chư vị chẳng phải đã không trong ngũ hành là gì? Chư vị có còn
cái thân thể người thường không? Hoàn toàn không. Nhưng có
một điểm: người thường nhìn không ra1
. Tuy rằng thân thể của
họ đã cải biến đến trình độ ấy, nhưng sự tu luyện chưa kết thúc,
[nên] họ cần tiếp tục đột phá tầng tu lên cao; do đó họ còn cần
phải tu luyện nơi người thường; người thường mà nhìn không
thấy họ2
thì không được.
Vậy sau đó thì sao? Họ ở trong quá trình tu luyện, tất cả các
tế bào [làm bằng] phân tử của họ tuy rằng được vật chất cao
năng lượng thay thế, nhưng nguyên tử có trình tự sắp xếp của
nó, trình tự sắp xếp của các phân tử, hạt nhân nguyên tử không
hề thay đổi. Trình tự sắp xếp các phân tử của tế bào [vẫn] là trạng thái như thế, [mà] sờ vào thì thấy mềm; mật độ trình tự
sắp xếp các phân tử của xương cần lớn, sờ vào thì thấy cứng;
mật độ các phân tử máu thì rất là nhỏ, nó là thể lỏng. Người
thường từ bề mặt mà nhìn thì không thể thấy được sự biến đổi
của chư vị; tế bào [làm bằng] phân tử của nó vẫn duy trì kết
cấu và trình tự bài trí như dạng ban đầu; kết cấu của nó vẫn
không phát sinh biến đổi; nhưng năng lượng bên trong nó đã
thay đổi rồi; do đó cá nhân này từ nay trở đi không già cỗi đi
một cách tự nhiên, những tế bào của người ấy [cũng] không tiêu
vong; vậy người này trẻ trung thanh xuân mãi. Trong quá trình
tu luyện, người ta sẽ trông ít tuổi; cuối cùng [bề ngoài của
người ấy] định lại ở nơi ấy.
Tất nhiên, cái thân thể ấy mà đụng phải xe hơi thì có lẽ
xương cũng gãy, một khi bị dao cắt thì vẫn chảy máu thôi. Bởi
vì trình tự sắp xếp phân tử của nó không đổi, chỉ là nó sẽ không
tự nhiên tiêu vong, sẽ không tự nhiên lão hoá; không có việc tân
trần đại tạ; đó chính là điều chúng tôi gọi là 'ra ngoài ngũ
hành'. Chỗ này có gì là mê tín? Dùng lý luận khoa học hoàn
toàn có thể giải thích được rõ. Có một số người [giải] nói không
được rõ lại cứ tuỳ tiện nói; người ta bèn bảo rằng 'ông làm mê
tín'. Bởi vì câu này nguyên từ tôn giáo, không phải là danh từ
xuất hiện từ khí công hiện đại của chúng ta.
'Ra khỏi tam giới' là gì? Hôm rồi tôi đã giảng rằng, điểm
chốt của tăng công là việc chúng ta tu luyện tâm tính, đồng hoá
với đặc tính của vũ trụ; [khi] đặc tính vũ trụ đối với chư vị
không còn ước chế nữa, tâm tính chư vị đã thăng hoa lên trên,
[thì] thành phần đức kia sẽ diễn hoá trở thành công. Không
ngừng tăng lên trên, thăng lên trên; sau khi thăng hoa lên cao
tầng, thì hình thành một cột công trụ. Công trụ này cao bao
nhiêu, thì công của chư vị cao bấy nhiêu. Có một câu thế này:
'Đại Pháp vô biên'; tất cả là tuỳ vào cái tâm của chư vị mà tu;
xét chư vị tu cao được đến đâu, tất cả là dựa theo lực nhẫn nại
và năng lực chịu khổ của chư vị. [Nếu] vật chất màu trắng của
bản thân chư vị dùng hết, [thì] vật chất màu đen của bản thân
chư vị có thể qua chịu khổ mà chuyển hoá thành vật chất màu
trắng. [Nếu] vẫn chưa đủ, [thì chất đen] của những người thân
và bè bạn, họ không tu luyện, chư vị thay họ mà gánh chịu tội
[nghiệp], và chư vị cũng có thể tăng công; đây là nói về người đã tu luyện đến tầng cực cao. [Là] một người thường tu luyện
chư vị chớ mong tưởng gánh chịu tội [nghiệp] cho thân nhân;
một người bình thường có nghiệp lực to lớn nhường ấy thì tu
không thành. Điều tôi giảng ở đây là [Pháp] lý tại các tầng khác
nhau.
'Tam giới' mà tôn giáo nói, là nói đến 9 tầng trời hoặc là 33
tầng trời; cũng lại nói trên trời, trên đất, và dưới đất, [chúng]
cấu thành các chúng sinh trong tam giới. Họ giảng rằng hết
thảy sinh vật trong 33 tầng trời đều phải qua lục đạo luân hồi.
Lục đạo luân hồi có nghĩa là đời này là người, đời sau có thể là
động vật. Trong Phật giáo giảng: 'Phải tận dụng những năm
[tháng] có ở đời này, bây giờ chẳng tu thì đến khi nào mới tu?'
Bởi vì động vật không được phép tu luyện, không được phép
nghe Pháp, có tu cũng không đắc chính quả, công mà [tăng lên]
cao thì phải bị trời diệt. Chư vị hàng trăm năm mà chẳng được
thân người; [có khi] hơn nghìn năm mới được thân người; được
thân người rồi cũng chẳng biết quý tiếc. Nếu chư vị thác sinh
thành một tảng đá thì vạn năm không ra được; tảng đá ấy nếu
chẳng tan nát, chẳng phong hoá, thì chư vị vĩnh viễn chẳng ra
được; được thân người nào có dễ chi! Nếu mà thật sự được Đại
Pháp, cá nhân ấy quả là quá may mắn. 'Nhân thân nan đắc'; đó
chính là đạo lý.
Chúng ta luyện công giảng về vấn đề tầng; tầng ấy hoàn
toàn dựa vào tự thân tu luyện; nếu như chư vị muốn nhảy ra
khỏi tam giới, công trụ của chư vị tu được rất cao rất cao rồi,
thì chẳng phải chư vị đã đột phá khỏi tam giới là gì? Có người
đả toạ một khi nguyên thần ly thể liền lên rất cao. Có học viên
viết trong bài trao đổi tâm đắc thể hội: 'Thưa Sư phụ, con lên
đến bao nhiêu bao nhiêu tầng trời rồi, con nhìn thấy những
cảnh tượng như thế như thế.' Tôi nói: 'Con lại lên cao hơn một
chút nào'. Người ấy nói: 'Con không lên [nổi] được nữa, không
dám lên nữa, lên cao nữa không được'. Tại sao? Bởi vì công trụ
người ấy cao được ngần ấy, người ấy [đã] ngồi trên công trụ của
mình mà lên. Đó chính là 'quả vị' giảng trong Phật giáo; [người
ấy] đã tu lên đến quả vị như thế. Nhưng đối với người [đang] tu
luyện mà nói, vẫn chưa đến đỉnh điểm của quả vị. Người ấy còn
không ngừng thăng lên trên, không ngừng thăng hoa, không
ngừng đề cao. Nếu công trụ của chư vị đã đột phá qua giới hạn của tam giới, thì chẳng phải chư vị đã ra khỏi tam giới là gì?
Chúng tôi đã từng trắc định, phát hiện rằng tam giới mà tôn
giáo nói đến, chỉ bất quá là trong phạm vi chín đại hành tinh
của chúng ta. Có người giảng mười đại hành tinh, tôi nói hoàn
toàn không có điều ấy. [Trong] những khí công sư trong quá
khứ, tôi thấy có người có công trụ vọt tận ngoài hệ Ngân Hà;
cao nhường ấy, họ từ lâu đã qua khỏi tam giới. Tôi vừa giảng về
'ra ngoài tam giới'; thật ra [nó] chính là vấn đề về tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro