ghost

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

B í v l . 

 Lờ mờ sáng,cậu tỉnh dậy trong cơn đau đầu,hai bên thái dương như bị ghìm chặt lại.

'Tch....khó chịu thật.'

Cậu ngồi dậy,nhìn ra xung quanh

'Không phải căn phòng đó...được rồi...'

Cậu mới thực sự bình tĩnh lại,cậu đã ngỡ là cậu bị Tsubaki tóm cổ và lúc cậu được cứu giúp vốn chỉ là cậu tưởng tượng.

Mà chính cậu bây giờ cũng không biết đây là đâu nữa.Nhìn cái đồng hồ đang treo trên tường

'3 giờ sáng rồi à.' 

Hiện tại thể trạng cậu vẫn chưa ổn định,đi lại vẫn còn nhức nhối,ê ẩm lắm.Cậu mở cửa phòng,bước ra ngoài.

Nhìn qua cửa kính ban công,trời đêm nay đẹp lắm,đứng từ tầng này thấy được cả trăng và sao.Dù là đang 3 giờ sáng nhưng ánh trăng soi từ bên ngoài vào làm cậu bỗng chốc khựng lại.

'Đã bao lâu mình không ngắm trăng rồi nhỉ?'

Đúng thật là đã lâu rồi cậu chưa ngắm trăng như này,kể từ cái ngày hắn ta trút giận lên cậu thì bản thân Isagi chỉ sống trong đau đớn và sợ hãi.

Bây giờ thấy cảnh này,cậu cũng chỉ ước mình có thêm thời gian để tận hưởng.Để trái tim vốn đã nát vụn,cả cái thân thể đầy đau đớn này được nghỉ ngơi,hàn gắn.

Nhưng cậu không thể ở lại đây được lâu hơn,chính cậu cũng biết rằng nếu ở lại đây thì chỉ khiến người khác phiền thêm thôi.

Cậu dẹp bỏ cái ý định ngắm trăng của mình đi rồi chạy lại phía cửa,tìm đường ra ngoài.

'Uii..khóa lắm thế này?Dở rồi.'

Loay hoay một hồi cũng chẳng biết cách,cậu lục tủ tìm chìa khóa.

*Lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch.... :))*

Đang tìm thì bỗng rầm một phát rõ to sau lưng.Cậu giật mình quay lại nhìn thì thấy cánh cửa phòng ngủ bị bật ra

'gì thế?gió thổi à?'

Không thấy ai bước ra,mà tẹo gió cũng chẳng có.Vốn đã yếu bóng vía,song giờ gặp cảnh này vào 3 giờ sáng.Cậu lại chẳng sợ ddais ra quần ấy.

'mẹ kiếp,chuyện mẹ gì xảy ra vậy??'-thâm tâm cậu gào thét

Run như cầy sấy rồi mà vẫn không biết lí do cửa lại tự đập,cậu đành cố kiếm chế rồi tìm khóa tiếp.

*cạch cạch cạch... :'))))))*

Cậu lại run lên,quay về phía cánh cửa lúc nãy

'mẹ kiếp thôi đi thôi đi thôi đii'

Isagi đổ hết mồ hôi hột rồi,cái tiếng động quái quỷ gì vừa phát ra vậy??

'Tập trung tập trung,do mình sợ quá nên tưởng tượng ra thôi' - Isagi trấn an isagi.

Đang tiếp tục lục khắp các tủ thì cậu thấy có bóng người đằng sau,cậu dừng tay lại.Mặt đứt không còn một giọt máu

'gì?gì thế'

Cái bóng cao cao,đứng yên cách cậu khoảng vài bước chân.

'.....'

Cậu thực sự rất sợ rồi,cậu không dám quay lại nhìn.Đành ôm lấy nỗi sợ thấu tận xương tủy mà ngồi xuống đất.

"này..."

Nước mắt cậu đổ xuống,mẹ kiếp sợ vãi cả chấy ra,giờ cậu chỉ biết nhắm chặt mắt,bịp tai vào rồi ngồi yên đấy thôi.

NAGI tiến về phía cậu,thu hẹp khoảng cách.Lúc đứng ngay sau cậu rồi, cậu chàng dùng tay kéo mạnh tay cậu ra.

"A!!"

Cậu giật mình,quay về phía sau thì nhìn thấy Nagi đang quỳ người xuống

"Hơ...?Nagi?"

Isagi bấy giờ mới đỡ sợ,cậu buông nốt tay còn lại đang bịt tai,thả lỏng người ra.Nagi cũng không cầm tay cậu nữa,đứng dậy rồi lùi về sau.

"Cậu..vẫn còn nhát cáy như ngày nào nhỉ?"

"....."

"Tôi còn nhớ cái ngày bọn mình ra ngoài chơ-"

"Đừng...đừng khơi gợi lại chuyện cũ nữa."

"Hơ?"

"Tôi và các cậu đã chấm hết rồi.Tôi rất biết ơn việc các cậu đã cứu tôi lúc nãy và chắc chắn tôi sẽ đền đáp mấy cậu."

"Bây giờ cậu định đi đâu?"

"Đi đến nơi tôi có thể sống một cuộc đời hạnh phúc hơn ở bên mấy cậu." 

'Đi đâu bây giờ?'

Haha,thứ cậu vừa phun ra làm cậu phải gượng cười.Có nơi nào cho cậu về không?Còn ai chấp nhận cậu không?Chẳng ai cả,chẳng nơi nào.

Cậu nói điêu có tốt không?

"Không,cậu nói dối tệ lắm." -nagi nói

"gì?" 

"Cậu không điêu được nữa.Cậu chẳng còn nơi nào để về đúng không,isagi?"

"Haha,gì thể?Đường đường là thiếu gia đầy tiền bạc trong tay,tôi thừa nơi để về ấy chứ?"

"Thôi đi,bọn tôi biết hết rồi.Cả cuộc hôn nhân giữa cậu và Tsubaki và việc cậu bị bạo hành."

"Gì chứ?Sao có thể..?"

"Sao mấy cậu lại biết được..?"

Isagi nức nở,cậu dựa người vào lồng ngực của Nagi. Nagi cũng im lặng,ôm cậu vào lòng,vuốt tấm lưng của cậu một cách dịu dàng nhất mà người ít thể hiện cảm xúc như cậu chàng có thể làm để an ủi Isagi.

"Nagi,giờ tôi  làm thế nào đây?Một người không có gì trong tay như tôi bây giờ thì làm như nào để thoát khỏi người đầy tiền tài,danh vọng như Tsubaki được? giờ tôi báo cảnh sát hay nói với mọi người ngoài kia liệu có ai tin tôi không?"

"Không...."

"Vì tôi không có tiền,vì tôi giờ đây không còn gì trong tay đúng chứ?"

Nagi im lặng.Sự thật đúng là vậy,cái dư luận tàn nhẫn này chỉ ca ngợi cậu ấy khi cậu ấy có tiền.Và lúc cậu ấy quay lại trong sự trắng tay thì dù có phát ngôn ra làm sao,dù có trên mình đầy thương tích thì liệu có ai đồng cảm? 

Bản thân cậu chàng cũng vốn hiểu rõ,Nagi không an ủi,cậu ấy muôn Isagi thấu hiểu sự bất công giữa ranh giới "nghèo" và "giàu".

Không ai bảo vệ được Isagi của hiện tại cả,dù là người bị hại thì chỉ cần Tsubaki thanh minh chắc chắn nòng súng dư luận sẽ hướng về phía cậu.

Họ cũng không phải khá giả,người hoàn cảnh không tốt bao che cho nhau thì chỉ làm nòng súng kia mạnh mẽ hơn thôi.

Isagi của bọn họ cần phải mạnh mẽ hơn,cần phải làm quen với điều mà từ trước đến giờ họ vẫn trải qua từng ngày.

"Không sao đâu Isagi,mình cùng cố gắng rồi kiện lại Tsubaki nhé?"

"Không thể được..."

"Sao vậy?"

"Cậu nhìn lại tình hình đi?! Rất dễ để thấy được bọn mình đang thua hắn ta bao nhiêu mà?? Với khối tài sản của hắn ta thì cậu nghĩ bao giờ mình có thể với tới cơ chứ??Cả đời còn lại,tớ và tất cả các cậu vĩnh viễn là người dưới đáy xã hội rồi ngày ngày bị công kích thôi!!"

"Nếu mày muốn thì ở dưới đấy một mình với lũ thiếu nghị lực ngoài kia đi." -Rin bước ra,nói

"Bọn tao không có nhu cầu ở với một đứa không có cố gắng như mày đâu thứ hời hợt."

"R-rin?" 

"Đừng gọi tên tao với cái bộ dạng thảm hại đấy của mày.Chẳng bao giờ là muộn cả,mày chưa thử sao biết được? Nếu bây giờ mày bỏ cuộc để sống cái cuộc đời thảm hại đúng như cách mày nói thì dù thế nào mày cũng sẽ bị công kích rồi bị thằng chó kia lôi về.Còn nếu bây giờ mày thực sự cố gắng thì biết đâu có thể?"

"Đúng đó Isagi"- Cả Bachira,chigiri và reo bước ra nói

"Mấy cậu...."

"Isagi,mình cùng cố gắng nhé?Chúng ta nhất định sẽ làm được đấy." sae đi đến bên an ủi cậu

"Aha....Không còn cách khác nhỉ?Cảm ơn mọi người nhé,tôi sẽ cố gắng" cậu nở nụ cười thật từ đáy lòng mình sau bao nhiêu vết thương mà Tsubaki để lại.

___________________________________________________

omg omg omg omg omg omg omg omg

                                           THI TỐT THI TỐT                   THI TỐT THI TỐT

                               THI TỐT                             THI TỐT                                     THI TỐT

                                    THI TỐT                               NHÉ                                THI TỐT

                                           THI TỐT                                                      THI TỐT

                                                           THI TỐT                              THI TỐT

                                                                                  THI TỐT   

Chưa check cta =))))












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#allisagi