chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không cần để ý, đạo diễn Trương cứ tiếp tục đi, tôi sẽ không quấy rầy."

Nói không cần để ý, nhưng ngược lại, người này vẫn tiếp nhận chiếc ghế dựa phó đạo diễn niềm nở đưa đến, tự nhiên ngồi xuống. Trầm Khánh Khánh sau khi rời khỏi, mắt cũng không thèm nhìn anh, lại phát hiện mọi người bên cạnh cô đều dán mắt vào anh, trong ánh mắt có sùng bái cùng mê luyến không nói nên lời.

Trầm Khánh Khánh khinh thường, sợ cô không tới quay phim sao? Sao lại phải tự mình đích thân đến giám sát, Trữ Mạt Ly cũng thật rảnh rỗi quá rồi!

Trương Hiển Chính kịp phản ứng lại, cười ha ha theo sát phía sau tiếp đón Trữ Mạt Ly, sau đó tập trung tinh thần một lần nữa: "OK, chuẩn bị, 5, 4, 3, 2, 1, ACTION!"

Cảnh diễn này là Dương Phàm đóng vai Hầu Phương Vực mang theo vài công tử thân phận không tầm thường đến kỹ viện tìm lạc thú, đang lúc kỹ viện tổ chức hội thi hoa khôi lớn. Vốn nghe danh kỹ nữ đầu bảng Lí Hương Quân mỹ mạo thiên tiên, mềm mại đa tình, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, ca phú thi từ tài hoa vô song, chỉ tiếp khách quý, trên hội thi hoa khôi hé lộ khuôn mặt nhỏ xinh độc nhất. Vậy nên sao quanh trăng sáng, dường như công tử nhà giàu toàn thành đều chạy tới xem, Hầu Phương Vực cũng tới xem một phong thái ấy.

Mà Trầm Khánh Khánh đang diễn Lí Hương Quân bị ma ma ép ra múa, trăm mối không tình nguyện.

Cảnh này nhìn qua là một màn diễn rất đơn giản, nhưng đây là cảnh diễn đầu tiên, rất nhiều diễn viên thường không thể lập tức nhập vai ở cảnh đầu tiên mà bị đạo diễn mắng cho mặt đầy "máu chó" (nguyên văn là cẩu huyết), ví dụ như Lam Tường vừa rồi.

Lúc này, Liêu Khả Nhi ở phía trước dẫn đầu đám kỹ nữ tại hội thi khoe sắc, có thể nói trăm hoa đua nở. Các tướng quân nâng chén vui mừng, khung cảnh náo nhiệt.

Máy móc đã sắp đặt xong, Trầm Khánh Khánh hít vào một hơi, nhắm chặt mắt, khi mở mắt lần nữa là Lí Hương Quân xinh đẹp vô song.

Cô buông mắt thuận theo, thắt lưng thanh mảnh mềm mại đi tới. Tức khắc, trong đại đường lặng ngắt như tờ. Hương Quân sắp múa một vũ khúc, Trầm Khánh Khánh uyển chuyển cúi đầu trước mặt mọi người, mềm mại không xương, đôi môi nhợt nhạt mỉm cười, nhưng ý cười kia lại chưa tới đáy mắt, một đôi con ngươi đen láy luôn bao phủ một lớp sương mù. Thật sự đã nhập vai một Lí Hương Quân tâm cao khí ngạo bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ, hoàn mỹ không chút sứt mẻ, ngay lần đầu đã nhập vai như vậy, những người khác ở bên cạnh nhìn thấy vừa ao ước vừa đố kỵ. Diễn viên xuất sắc không chỉ làm bản thân nhập vai, còn có thể kéo người bên ngoài nhập vai. Dương Phàm, Lam Tường lập tức cảm thấy dường như chính mình đang ở kỹ viện đệ nhất thiên hạ thời Tần Hoài, ngắm nhìn kỹ nữ.

"Cắt!"

Trầm Khánh Khánh còn chưa bắt đầu múa, Trương Hiển Chính ra lệnh một tiếng. Mọi người đều ngẩn ra, Trầm Khánh Khánh ngẩn người, lập tức yên lặng dừng động tác, nhìn về phía Trương Hiển Chính.

Trương Hiển Chính đang đứng lên: "Khánh Khánh, em là một danh kỹ, là tên đầu bảng, làm sao lại lộ ra khuôn mặt để tang chồng như vậy? Em phải tỏ ra thanh cao, thanh cao, hiểu không?"

Trong đầu những người khác cùng lúc có một dấu chấm hỏi, nét mặt vừa rồi là nét mặt vợ để tang chồng sao?

Sắc mặt Trầm Khánh Khánh thản nhiên, gật gật đầu.

Trương Hiển Chính ngồi xuống một lần nữa: "Đoạn vừa rồi, làm lại từ đầu."

Trầm Khánh Khánh đi về đến bối cảnh lầu hai, vuốt vuốt mái tóc dài, hạ mi mắt chuẩn bị.

"ACTION."

"Chờ chút." Trầm Khánh Khánh lập tức kêu lên: "Tôi cần một sa mỏng che mặt."

"Khăn che mặt?" Trương Hiển Chính trách móc: "Cảnh này không cần khăn che mặt."

"Em nghĩ nên thử một lần."

Trương Hiển Chính lại cân nhắc, không tình nguyện lắm, nói: "Mau lấy đi!"

Nhân viên tổ đạo cụ lập tức tìm được một mạng che mặt trắng, Trầm Khánh Khánh đeo vào, khuôn mặt tinh xảo như ẩn như hiện, càng động lòng người.

Quay phim lần nữa.

Trầm Khánh Khánh che mặt chậm rãi xuống lầu, cũng không nhìn người bên ngoài, một tay để không một tay vịn cầu thang, bước đi hơi chần chừ, Tang ma ma bên kia lớn giọng giới thiệu.

Cô yên lặng đến trước mặt mọi người, quét mắt lướt nhẹ đám đông một lượt, lại cúi đầu rất nhanh, trong nháy mắt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như mưa rơi sáng tháng hai, rơi xuống trên người làm cho người ta không khỏi run lên.

Lý do vì cần có sa che mặt, nhìn không rõ nét mặt của cô, nhưng đôi mắt kia tuy là dịu dàng quyến rũ, căn bản lại không thèm để ý quan to quý nhân gì trước mắt.

"Cắt! Cắt!"

Trầm Khánh Khánh không biết bản thân lại sai cái gì, nhưng cô vẫn dừng động tác, chờ Trương Hiển Chính lên tiếng.

"Góc độ vừa rồi không đúng, ai ở kia cản màn ảnh?" Trương Hiển Chính chỉ vào một diễn viên phụ phía trước, người nọ lập tức rời đi.

"Khánh Khánh, chú ý một chút! Được, bắt đầu lần nữa!"

Nếu chỉ là một lần, Trầm Khánh Khánh còn có thể cho rằng là bản thân bụng dạ tiểu nhân.

Nhưng bây giờ cô không là kẻ xấu cũng phải là tiểu nhân. Một cảnh quay quay liền hai lần như vậy, vấn đề này cô thực sự không cảm thấy bản thân có gì không đúng. Là một diễn viên giàu kinh nghiệm, cô luôn để ý cảnh quay, cũng không biết tại sao lại bị người che màn ảnh. Thế nhưng Trầm Khánh Khánh đã sớm đoán được Trương Hiển Chính sẽ chỉnh cô. Vậy nên mặt ngoài giấu diếm một chút, cô cười cười, trở lại vị trí lần nữa, chờ đợi quay phim.

Một lần cuối cùng này là qua, kế tiếp là cảnh múa. Trầm Khánh Khánh không xuất thân từ trường múa chuyên nghiệp, nhưng vì vai diễn này, cô có tìm thầy Hạ chăm chỉ luyện tập, bây giờ nhảy múa đã có chút hình chút dạng. Thực tế khi quay phim sẽ không đòi hỏi cả một đoạn, đạo diễn chỉ quay đặc biệt nổi bật một chút. Trầm Khánh Khánh đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng với âm nhạc, điệu múa mềm mại bắt đầu. Nhưng cô chưa múa được hai bước, đạo diễn lập tức hô lớn theo: "Cắt cắt cắt".

Trầm Khánh Khánh nhíu mày thu tay lại, đứng ngay ngắn, mỉm cười hỏi: "Đạo diễn Trương, lần này làm sao vậy?"

Đạo diễn lớn giọng bắt đầu chỉ trích: "Điệu múa này căn bản không giống một điệu nhảy. Em xem cánh tay em, thắt lưng em, không đủ ý vị. Khánh Khánh, em có tập luyện kỹ lưỡng hay không? Đưa lưng về màn ảnh làm gì? Cảnh diễn như vậy, anh cũng muốn cắt bớt ba lần, những người khác đều vì em, phối hợp làm đi làm lại. Em là diễn viên, có nên làm gương hay không?"

Trương Hiển Chính quả thật là đạo diễn có gu cổ quái, cũng nghe nói hắn đòi hỏi quay phim luôn tráo trở, từ nhà đầu tư cho đến diễn viên, từ bối cảnh đến trang phục, hắn luôn làm theo ý mình. Bây giờ hắn khẩu Phật tâm xà với Trầm Khánh Khánh, rõ ràng nghi ngờ khả năng diễn xuất của cô. So với loại giọng điệu này, Trầm Khánh Khánh càng thích loại đạo diễn chửi ầm lên, mắng cho thích, nhưng chỉ ra sai lầm đúng chỗ.

Trầm Khánh Khánh suy nghĩ nên đối phó với con heo đầu thối như thế nào, người kia vẫn ngồi như vô hình, thực tế đã sớm trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Trữ Mạt Ly lên tiếng.

"Đạo diễn Trương" Trữ Mạt Ly chỉ là nói nhẹ một tiếng, toàn trường quay nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả Liêu Khả Nhi đang bổ trang cũng không để ý phấn nhào trên mặt, quay đầu chăm chú nhìn Trữ Mạt Ly.

Đạo diễn Trương mỉm cười: "Trữ tổng, anh đã nói anh chỉ đến xem, không lên tiếng?"

Trầm Khánh Khánh hơi nhăn mày, con heo mập này rất can đảm, dám nói chuyện với Trữ Mạt Ly như vậy? Hậu thuẫn Kiều Hàn Thâm của hắn thế nào cũng phải kính Trữ Mạt Ly ba phần, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, Trữ Mạt Ly cũng không phải ông chủ mặt cười mà thiện tâm.

Trữ Mạt Ly một thân phong độ vuốt nhẹ cằm, đôi mắt phượng xinh đẹp đảo trên người đạo diễn Trương, cũng không nói là hàm ý gì, nghe giọng anh trầm thấp dễ nghe nhưng thật ra ẩn chứa vài phần ý cười: "Đạo diễn Trương, tôi chỉ muốn nói, cửa đang mở."

Khi anh nói mặt không đổi sắc, giống như đang nói cái quần bạn đẹp lắm. Khi anh nói chuyện luôn hòa nhã, mặc kệ là lời thô tục lưu manh, nói gì cũng đều rất dễ nghe, người nghe không cảm thấy bị coi thường. Hiển nhiên, phần lớn mọi người tuyệt đối không tin Trữ Mạt Ly sẽ nói lời như vậy.

Một câu nói vô tâm này của Trữ Mạt Ly tức khắc làm Trương Hiển Chính ngẩn người, lập tức nhìn Trầm Khánh Khánh căm thù tận xương tủy. Mặt con heo kia từ trắng chuyển thành đỏ, lại từ đỏ thành tím, sau đó biến thành màu gan heo, rất ngoạn mục.

Trữ Mạt Ly xem như không thấy khuôn mặt đổi màu của tên Trương đó, ôn hòa nói với Trầm Khánh Khánh: "Khánh Khánh, đừng ngại, nhìn thẳng vào ống kính."

Trầm Khánh Khánh cố nén cười, sau đó cô nhận thấy người xung quanh đều nén cười thật rất vất vả. Tuy rằng Trữ Mạt Ly thật sự chưa nói cái gì, nhưng người thông minh đều hiểu, anh là ngầm cảnh cáo đạo diễn Trương. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, đừng nói đến người trước mắt là người đại diện của Hoàn Nghệ.

Nhưng Trữ Mạt Ly nói ra như vậy cũng làm cho một ít người càng thông minh hồ đồ.

Liêu Khả Nhi cắn chặt răng, lén trừng mắt với Trầm Khánh Khánh. Không có đạo lý, rõ ràng cô nghe nói Trữ Mạt Ly căn bản không cần Trầm Khánh Khánh, hơn nữa theo như cô biết quan hệ riêng tư của bọn họ cũng không mờ ám*. Trước đó Trầm Khánh Khánh đã sớm bị người chơi xấu, suýt nữa đánh mất tư cách tham dự giải thưởng Kim Tôn. Trữ Mạt Ly không thu xếp trấn áp xuống giúp cô, cuối cùng vẫn nhờ Ted ứng phó với ban tổ chức Phương Lý. Còn có thời gian đầu, Trầm Khánh Khánh nhờ nịnh bợ con gái Trữ Mạt Ly nên mới được Trữ Mạt Ly chú ý tới. Trữ Mạt Ly chiều con gái có tiếng, bởi vì con gái thích mới cho Trầm Khánh Khánh cơ hội diễn xuất.

*mờ ám: nguyên văn là cua đồng.

Từ khi Trầm Khánh Khánh đá An Thiến đi, cô mới trở thành một cây tiền của Hoàn Nghệ. Mà An Thiến được đồn là bạn gái của Trữ Mạt Ly, An Thiến đi rồi Trữ Mạt Ly cũng không còn che chở cho Trầm Khánh Khánh, có đôi lúc còn nghe được tin đồn hai người cãi nhau. Tuy nhiên cô ta là kẻ vững vàng, không biết dùng thủ đoạn gì làm ra liên tiếp một lượng lớn tin đồn, nhưng cuối cùng lại cầm giải thưởng. Thật sự là kẻ đê tiện có chiêu đê tiện.

Trong lòng Liêu Khả Nhi có phần khó chịu, cô tự nhận là ngoại hình xinh đẹp hơn Trầm Khánh Khánh, tuổi cũng trẻ hơn Trầm Khánh Khánh. Hơn nữa gia thế cũng xứng đôi với Trữ Mạt Ly. Tuy rằng Trữ Mạt Ly có con gái tám tuổi, nhưng không làm suy giảm hình tượng của anh, hình tượng một người cha tốt càng có thể làm các cô gái mê muội.

Chỉ cần bám víu Trữ Mạt Ly, chỉ cần anh nói một câu, người đứng đầu của Hoàn Nghệ, chẳng sợ trong giới giải trí không địa vị gì không chiếm được?

Có điều, chuyện nhìn thấy hôm nay rốt cuộc là như thế nào! Chưa bao giờ nghe Trữ Mạt Ly mở miệng giúp Trầm Khánh Khánh, tuy lời nói hơi khó hiểu làm người ta đoán không ra.

Bên kia, Trữ Mạt Ly đã đứng dậy, anh nói với Trương Hiển Chính khuôn mặt từ màu gan heo đã khôi phục lại: "Tôi không quấy rầy nữa."

Anh không nói vì sao đến, cũng không giải thích vì sao đi. Trữ Mạt Ly chính là người như vậy.
Trương Hiển Chính đang lúc tức giận không thể phát tác, tốt nhất đừng trêu ghẹo vị trước mắt này, hắn cười làm lành nói: "Trữ tổng đi thong thả, có cơ hội chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

Trữ Mạt Ly không đáp được hay không, chỉ là ý tứ không rõ quét mắt qua tên đầu heo Trương Hiển Chính, sau đó lại giống như khi đến, ung dung ra ngoài.

Anh đi rồi, quay lại cảnh này thêm lần nữa. Sau đó Trầm Khánh Khánh quay phim cũng được thuận lợi hơn. Nhưng đối với việc Trữ Mạt Ly ra tay giúp đỡ, Trầm Khánh Khánh không có gì cảm tạ, còn không phải anh đẩy cô vào cảnh nước sôi lửa bỏng này hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro