Chương 14: Học Trò Của Reborn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm không trăng không sao lại buông xuống trên nền trời Namomori yên tĩnh. Người người nhà nhà đều đã nghỉ ngơi bằng một giấc ngủ dài sau một ngày làm việc năng suất. Chỉ có một thiếu niên vẫn đang trằn trọc lăn qua lộn lại trên chiếc giường trong căn phòng nhỏ của mình.

Thiếu niên đó chính là Sawada Ieyatsu.

Lăn lộn tới nửa đêm Ieyatsu mới ngừng lại, chớp mắt nhìn lên trần nhà. Cậu không ngủ được, sau khi biết thêm nhiều hơn một trong hàng tá nỗi đau của anh trai mình.

"Này Reborn, còn thức không?"

Ieyatsu nhìn lên chiếc võng nhỏ mắc cao trên trần nhà, trên đó là đứa trẻ 5 tuổi, đôi mắt đen láy to tròn vẫn mở lớn. Dấu hiệu duy nhất cho thấy nó đang ngủ là bong bóng mũi khổng lồ phập phồng to nhỏ.

"Chắc là không rồi nhỉ." Ieyatsu dường như sắp bắt đầu sự nghiệp tự kỉ trong đêm của mình.

"Nè, cậu biết chuyện gì đó về Nii-san phải không? Tớ có cảm giác dường như hai người có quen biết."

Reborn đang ngủ: quả là siêu trực giác.

Không thấy Reborn có động tĩnh, Ieyatsu lại nói tiếp:

"Và có lẽ là, cậu đã gặp anh ấy trong lúc mà anh ấy mất tích ở Nhật Bản. Tức là Nii-san ở Ý vào khoảng thời gian đó? Có phải anh ấy dính líu tới Mafia không? Chuyện này chẳng hay ho chút nào." Ieyatsu kết thúc câu nói bằng một cái thở dài.

Reborn vẫn đang ngủ: Baka-Yatsu sẽ hết baka vào ban đêm sao? Sau này cho học bài thâu đêm.

Bỏ qua cơn lạnh sống lưng bất chợt, Ieyatsu lại tiếp tục luyên thuyên:

"Cậu biết lý do anh ấy sợ bác sĩ, phải không? Tớ nghĩ rằng cậu biết một phần những gì anh ấy đã trải qua, Reborn ạ. Tớ mong cậu nói cho tớ những gì cậu biết."

Một khoảng lặng kéo dài, và Ieyatsu thở dài lần nữa.

"Ồ, và, tất nhiên là cậu không nghe thấy. Sát thủ có thể ngủ say vậy ư? Có vẻ thiếu chuyên nghiệp đấy."

Lần này, Reborn ném một cái búa cao su vào đầu Ieyatsu trong khi bong bóng mũi còn chưa vỡ. Ngay sau cú đau nhẹ, cậu chàng tóc nâu nghe thấy tiếng trẻ con quen thuộc cất lên:

"Mau ngừng luyên thuyên và ngủ đi, Baka-Yatsu! Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai, và đừng có ý kiến với trình độ của sát thủ số 1 thế giới."

Khi Ieyatsu nhìn lên, đứa trẻ kia đã lại rơi vào giấc ngủ với bong bóng mũi phập phồng. Ieyatsu chỉ cười nhẹ và im lặng sau đó.

Gió lùa qua cửa sổ đang mở làm rèm cửa bay phấp phới. Cậu chàng tóc tâu nhìn lên bầu trời và chợt nhận ra, cái màn đêm yên tĩnh và tối tăm này, không ngờ cũng dễ chịu đến lạ.

Có lẽ, anh trai cậu đã luôn cảm nhận được cơn gió đêm thư thái như thế này, và bình tâm lại trước những nỗi ám ảnh của quá khứ.

Bóng tối đôi khi lại là sự xoa dịu nhẹ nhàng dành cho một tâm hồn đang vỡ vụn.

----------------------

Một tuần sau đó, Tsunayoshi đã không đi học. Ieyatsu đã xin phép cho anh và buộc lòng phải giải thích tình hình của anh với những người bạn.

Hibari sau khi nghe được đã suýt đi dẹp các bệnh viện và phòng khám tư nhân ở Namimori, và còn muốn xóa sổ sự tồn tại của blouse trắng và kim tiêm. Nhưng nhờ sự khuyên ngăn vật vã của mọi người và cả cấp dưới, cuối cùng viễn cảnh ấy đã không xảy ra. Dẫu sau, bệnh viện và bác sĩ, cả những mũi tiêm, cần tồn tại để cứu giúp mọi người.

Mọi người tình nguyện chờ đợi đến khi Tsunayoshi ra khỏi căn phong tối của mình. Họ gửi đến anh những lời chúc, những món quà, và cả trái tim của mình. Cả đám đều tin rằng, Tsunayoshi sẽ sớm vượt qua thôi, và họ sẽ lại cùng nhau bước đi trên con đường ngập nắng. Bởi vì, anh ấy chính là sợi dây gắn kết cả bọn lại với nhau. Họ sẽ vì anh mà càng nỗ lực hơn nữa.

"Vậy, gửi lời hỏi thăm của tới tới Tsuna nhé!" Yamamoto cười nói. "Lần sau tớ sẽ đem sushi qua."

"Tôi cũng vậy, Ieyatsu-sama. Mong ngài ấy sớm trở lại trường học." Gokudera nói.

"Cảm ơn hai cậu. Tớ sẽ chuyển lời tới anh ấy." Ieyatsu giơ ngón cái, đáp lại với một nụ cười.

Và họ tạm biệt nhau ở ngã rẽ phía trước. Khi về nhà, Ieyatsu đã giật mình bởi hai hàng người cao to mặc vest đen đúng chất Mafia xếp hàng trước cửa nhà mình. Chắc chắn lại liên quan tới Reborn rồi.

Cậu thận trọng đi qua con đường được tạo bởi hai hàng người, mở cửa bước vào nhà.

"Con về rồi." Và cậu thấy mẹ mình trong bếp ngó ra với khuôn mặt đỏ ửng và nụ cười tươi hơn thường ngày.

"Ara, mừng con về, Yakkun! Con có khách trên phòng đó! Mẹ không ngờ là Yakkun lại có bạn đẹp ttai như thế."

"Mẹ! Con của người cũng là hotboy trên trường!!!"

Ieyatsu lên phòng với nỗi bất an.

Và sau đó, cậu gặp Boss thứ mười của nhà Cavallone, Chiến Mã Dino, là học trò cũ của Reborn cũng có nghĩa là sư huynh của cậu. Nhà Cavallone là một trong những đồng minh của Vongola.

Ieyatsu đã tưởng rằng Dino thật ngầu với cái danh Boss Mafia và màn cứu nguy cả bọn khỏi lựu đạn của Lambo, nhưng cậu đã nhầm. Vị sư huynh này chỉ ngầu khi đứng trước thuộc hạ của anh ta thôi, còn khi không có thuộc hạ, anh ta hậu đậu đến mức khiến người ta đau đầu.

Đúng là dính tới Reborn thì chẳng có ai là người bình thường cả. Ieyatsu tự tin rằng cậu là kẻ duy nhất còn bình thường. Nhưng cậu không nhận ra, cậu đang trên đà trở thành một tên brocon là nỗi phiền muộn của đàn sói sau này. Thế giới này không có ai là bình thường cả, tỉnh mộng đi Ieyatsu!

Khi Dino rời đi, Ieyatsu mới thôi suy nghĩ về việc liệu các boss Mafia khác cũng ngớ ngẩn như thế. Và tới tận lúc ăn tối xong, cậu chàng mới nhớ ra mình có việc cần thảo luận với vị gia sư của mình.

"Tớ đã làm xong bài tập về nhà hôm nay, Reborn. Đừng hòng giao thêm bất kì bài tập nào nữa mà hay nói về vấn đề đêm hôm trước đi." Ieyatsu nghiêm túc lôi sách vở ra cho Reborn kiểm tra.

"Việc gì cơ? Ồ, có lẽ là việc cậu tự kỉ ban đêm. Tôi nghĩ mama cần biết vấn đề này." Reborn vừa lật vở vừa nói.

"Không phải! Tớ biết cậu đã nghe nó mà! Hãy nói tớ biết về Nii-san!" Ieyatsu đập bàn.

"Được rồi, bình tĩnh đi." Reborn gập vở vào khi xác nhận bài tập đã được xử lí hết (dù vẫn còn câu sai). "Cậu đã làm bài rất tốt, tôi công nhận sự chăm chỉ của cậu. Và giờ, cậu có ba câu hỏi như phần thưởng của mình."

Ieyatsu thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh rồi hạ giọng hỏi:

"Cậu có quen biết với anh trai tớ từ trước?"

"Phải. Cậu ta là học trò của tôi."

"Cái gì?! Anh ấy đã phải chịu những bài luyện tập địa ngục của cậu khi còn chưa đầy 10 tuổi ư? Tên độc ác! Cậu có phải con người không?!" Ieyatsu không nhịn được phun ra nỗi lòng mình.

"Cậu thật sự muốn hỏi mấy câu đó à? Cậu chỉ có ba câu hỏi, và cậu còn hai câu."

"À không, ý tớ là, tớ muốn hỏi rằng anh ấy có ở Ý vào thời điểm đó không?"

"Cậu ấy quả thực ở Ý, và lúc đó, cậu ấy chưa có những triệu chứng như bây giờ."

"Vẫn còn là một Dame-Tsuna suốt ngày lẽo đẽo theo ta đi."

"Vậy là anh ấy đã bị vướng vào Mafia từ lúc đó sao?"

"Có lẽ vậy, tôi cũng không chắc."

"Đúng ra thì, số phận cậu ấy gắn liền với Mafia đã được định đoạt từ lúc sinh ra rồi."

"Tại sao anh ấy lại sợ bác sĩ?"

"Cậu đã sử dụng hết ba câu, Baka-Yatsu."

"Ểhh? Đừng đùa chứ! Nốt một câu nữa thôi!"

"Không. Sát thủ số 1 thế giới không thích nói đùa đâu."

"Xạo vừa thôi!" Ieyatsu phun tào trong lòng.

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì đấy." Reborn ném cho Ieyatsu một ánh mắt cảnh cáo khiến cậu sợ hãi, nhưng sau đó vị gia sư đặt tay lên cằm với vẻ suy tư cân nhắc và rồi mang ra một sấp giấy: "Hừm, tôi sẽ trả lời thêm một câu nữa nếu cậu hứa hoàn thành sấp đề nâng cao này trong đêm nay."

Ieyatsu thề rằng kẻ trước mặt chính là ác quỷ đội lốt em bé ngây thơ! Cậu mà sai cậu làm con tró!

Uất ức là vậy, nhưng Ieyatsu ngậm ngùi đồng ý với hai hàng nước mắt. Cậu tự nhủ vì anh trai. Nếu cậu biết thêm về anh sẽ có thể nghĩ ra cách cải thiện sức khỏe và bảo vệ anh ấy tốt hơn.

"Vậy, tại sao anh ấy lại sợ bác sĩ? Hay kiểu những người mặc blouse trắng và cả kim tiêm ấy."

"... Tôi nghĩ cậu biết về những thứ kiểu như thí nghiệm trên cơ thể con người, đặc biệt là trẻ em của những tên nhà khoa học điên, phải không?" Reborn im lặng vài giây rồi bắt đầu giải thích.

Ieyatsu gật đầu, và cậu đã hiểu ra gì đó.

"Bọn chúng bị pháp luật xử lí, nhưng không phải bị tiêu diệt hoàn toàn. Một số hợp tác với Mafia, một số thì tự thành lập nhà Mafia để tiếp tục những thí nghiệm vô nhân đạo của mình. Suy cho cùng, Mafia là những tổ chức nằm ngoài vòng pháp luật. Đặc biệt hơn, giới Mafia còn có ngọn lửa Dying Will, thứ khiến cho bọn chúng hứng thú hơn cả."

"Dying Will ư? Tớ nghĩ nó là kiểu biến sự hối hận trước khi chết thành sức mạnh."

"Sau này sẽ giải thích sâu hơn cho cậu. Tóm lại, Dying Will là đề tài thu hút các nhà khoa học, đặc biệt là những kẻ điên. Mà ngọn lửa đó, ai sinh ra cũng đều có cả, chỉ là có kích hoạt được hay không thôi."

Ieyatsu trầm mặc. Có lẽ anh trai cậu vô tình bị bắt khi chúng đang kiếm con mồi. Hoặc có thể, chúng biết về việc anh ấy mang huyết thống Vongola.

"Chúng tôi đã bắt gặp Tsuna ở một phòng thí nghiệm đổ nát, còn tìm được hồ sơ thí nghiệm có ghi thông tin của cậu ấy. Tới đây thì cậu hiểu rồi chứ?"

"Ừ... từ từ đã! 'Chúng tôi' là sao? Còn ai khác nữa ư?" Ieyatsu muốn nghiêm túc suy nghĩ về anh trai, nhưng cậu không thể vứt cái chi tiết nhỏ kia ra khỏi đầu. Reborn có lẽ đã sống với ai đó vào khoảng thời gian đấy.

"Cậu đã hết lượt hỏi rồi, tôi thậm chí đã trả lời nhiều hơn những gì cậu hỏi. Bây giờ thì yên lặng và làm bài tập đi!" Reborn từ chối trả lời và cho Ieyatsu một búa Leon vào đầu.

Sau đó vị ác ma thay bộ vest của mình thành bộ đồ ngủ và leo lên võng từ từ chìm vào giấc mộng, để lại một Ieyatsu với đống bài tập và những thắc mắc ngổn ngang trong đầu. Với tinh thần không thể tập trung nổi, liệu sáng mai cậu chàng brocon này của chúng ta có phải ăn bom thay cơm không đây.

---------------END CHƯƠNG 14---------------

Hôm nay toi lên nhà bà ăn giỗ và ở đó không có mạng nên toi đã cày được tận hai chương. Haha, quá năng suất! Toi sập roai với chính mình :')).

Toi đang không biết triển arc tranh nhẫn như nào, dù arc Kokuyo còn chưa có viết =))

Cảm ơn vì đã đọc!

[23/7/2022]
#Ki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro