Chương 8: Không Đến Nỗi Tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời hoàng hôn đổ màu vàng rực nơi chân trời, vẽ lên những bóng đen dài nhấp nhô theo từng bước chân của đám thiếu niên.

I-pin đứng trên vai Tsuna nói chuyện cùng với mọi người, bầu không khí hài hòa dưới bầu trời cam sắc rực rỡ và yên bình. Tsuna không nói cùng họ, chỉ trả lời khi được hỏi, bởi vì anh vẫn còn gặp khó khăn trong giao tiếp, và nói nhiều, liên tục thì cổ họng sẽ trở nên đau rát khó chịu. Tsunayoshi đã không còn cảm giác đau từ lâu, nhưng cơ thể tất nhiên sẽ phản ứng, và sự khó chịu dâng lên. Anh đã hạn chế nói chuyện.

Nhưng đổi lại, việc yên lặng lắng nghe ân thanh xung quanh, tiếng xào xạc của lá cây trong gió, tiếng cánh chim bay lượn trên bầu trời, và cả tiếng nói cười xung quanh, chúng đều đem lại sự thoải mái cho Tsuna. Có vẻ như anh sẽ không phải hối hận với quyết định bước ra thế giới bên ngoài của mình.

"Như thế này cũng không đến nỗi tệ..."

Tsunayoshi đi giữa mọi người, anh nhắm hai mắt lại giống như đang thật kĩ càng cảm nhận thế giới xung quanh mình, đôi chân vẫn nhẹ bước đi. Và ở vào một khoảnh khắc nhỏ khi mà mặt trời gần như đã biến mất nơi chân trời xa xôi, tất cả mọi người đều có thể thấy được một cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ mà họ chắc chắn không bao giờ có thể quên được.

Ấy là một khoảnh khắc nhỏ, khi cánh môi nhợt nhạt kia giương lên một nụ cười hiền hòa và dịu dàng. Trên nền trời hoàng hôn đỏ rực phía sau, mái tóc nâu dài bồng bềnh trong gió bởi ánh sáng phản chiếu mà ngả cam. Tsunayoshi trên môi nở một nụ cười nhỏ nhắn, đôi tay giang ra cảm nhận gió cùng mùi hương của thiên nhiên lùa qua thân thể, phảng phất như cùng không gian hòa làm một, giống như là hiện thân của bầu trời, bao bọc lấy tất cả trong vòng tay ấm áp.

Con tim mọi người đều trở nên rung động, mỗi lúc lại đập nhanh hơn như muốn vọt hẳn ra ngoài mà lao tới vùng ấm áp kia. Nhưng tất cả liền tức khắc cứng đờ khi Tsunayoshi mở mắt, đối diện với họ là đôi đồng tử nâu đậm chứa vực sâu đen kịt không thấy đáy. Nó nhắc nhở họ rằng, Tsunayoshi của hiện tại chưa hoàn toàn là Tsunayoshi. Anh chỉ là một thiếu niên nhỏ bé mất đi tất cả mọi thứ trong cuộc sống, kể cả màu sắc của nó.

Tsunayoshi quay gót, dường như là muốn ngắm nhìn kĩ hơn bầu trời trước mắt, nhưng rồi cũng như bao ngày khác, thứ trước mắt anh chỉ là một khoảng không xám xịt, ngay cả mặt trời cũng không có chút màu sắc nào. Tsunayoshi tự hỏi, hoàng hôn có màu như thế nào? Tsunayoshi không hỏi, bao giờ anh mới có thể lại nhìn thấy những sắc màu của thế giới xung quanh. Tsunayoshi đã thôi hi vọng bản thân có thể lại ngắm nhìn những màu sắc lấp lánh của thế giới một lần nữa.

Mọi người đứng phía sau đều thấy được, người giờ đây giống như con thiêu thân bất chấp mà lao vào ngọn lửa, tự hủy hoại bản thân mình. Tsunayoshi hòa lẫn với nền trời đỏ rực, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, đều không thể giữ lại được dù chỉ là một mảnh nhỏ.

"Nii-san, chúng ta mau về thôi, nếu không mama sẽ lo đó." Ieyatsu lên tiếng gọi Tsuna trở về. Cậu mỉm cười với anh, và đưa một bàn tay ra phía trước.

"Ừm." Tsunayoshi xoay người lại nhìn em trai nhỏ và bạn bè xung quanh, nhẹ gật đầu. Anh nắm lấy bàn tay màu xám và bước đi, song song với mọi người.

Thiếu niên tóc nâu sẽ chẳng biết được anh đã gieo cho họ cái gì, cũng chẳng biết được họ đã suy nghĩ gì, về điều mà tất cả đều quyết tâm muốn bảo vệ.

Dù sao thì, bàn tay này ấm áp thật đấy, phải không?

.

.

.

.

.

.

.

"A? Giờ này mà vẫn còn người bán hàng rong ở chỗ này sao?" Ieyatsu lên tiếng khi thấy một xe hàng nhỏ bán bánh bao ở ven đường.

Yamamoto và Gokudera sớm đã chia tay hai anh em Sawada ở ngã tư họ vừa đi qua. Giờ chỉ còn cả hai và Reborn cùng I-pin. Mà hai đứa nhóc nhỏ tuổi này lại chú ý tới nơi mà Ieyatsu chỉ, chính xác hơn là nhìn chăm chăm vào ông chủ nhỏ xíu của xe bánh bao.

I-pin vui mừng kéo kéo Tsuna chỉ tới chỗ đó, anh nhìn theo, thấy có vẻ như cô bé muốn ăn bánh bao thì lên tiếng nhắc nhở:

"Không được... Sắp ăn tối..."

Giọng nói như cũ khàn đều vang lên. Và Ieyatsu thề rằng cậu không muốn nghe một chút nào. Nó không có cảm xúc, không hề hợp với Tsuna. Hơn nữa nghe rất yếu ớt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Tsuna đã chịu đựng quá nhiều thứ, và Ieyatsu không muốn anh chịu nhiều hơn nữa, như là ất đi giọng nói hay gì đó.

Nhưng Ieyatsu lại hoàn toàn mâu thuẫn với chính suy nghĩ của bản thân, khi mà cậu rõ ràng không muốn nghe giọng nói như thế phát ra từ miệng anh trai tuyệt vời của mình, nhưng lại mong muốn anh có thể nói nhiều hơn. Tsunayoshi sống trong bóng tối quá lâu rồi, đến mức gần như đã tách biệt hẳn với thế giới xung quanh. Vì thế Ieyatsu, với tư cách là một người em trai, cậu mong muốn anh trai mình có thể hòa nhập hơn. Và giao tiếp là một điều cần thiết.

Đúng như Mama nói, Tsuna cần nói chuyện nhiều hơn, biết đâu cũng có thể cải thiện giọng nói của mình, khôi phục nó trở về.

"Nii-san nói đúng đó I-pin. Sắp ăn tối rồi, giờ ăn thứ khác sẽ đầy bụng, lát nữa không ăn được nữa đâu." Ngừng lại suy nghĩ của mình, Ieyatsu tiếp lời Tsuna.

"Vâng..." I-pin xụ mặt hơi thất vọng nhưng nhanh chóng được xốc lại tinh thần bởi lời quảng cáo "đồ ăn mama làm rất ngon".

Cả ba vui vẻ đi về nhà với niềm mong chờ bữa tối, bỏ lại một Reborn lẻ loi sớm đã đi tới xe hành bán bánh bao từ bao giờ.

"Oi, Reborn. Cậu nhóc đó..." Ông chủ bán bánh bao che kín mặt mũi lúc này lên tiếng, rõ ràng là giọng nói non nớt của trẻ con, giống như Reborn vậy. Con khỉ trắng trên vai kêu lên một tiếng đế vào câu nói. Dù mắt đã được che đi bởi kính râm vẫn có thể dễ dàng thấy được ánh mắt đó đang hướng về phía hai anh em vừa đi qua.

"Ừ. Là nhóc ấy, nhưng mà... có chút khác." Reborn trả lời.

"Sao lại thành ra như vậy? Em ấy không nhớ anh sao?" Ông chủ nhìn Reborn và hỏi, vài giọt mồ hôi lăn trên trán. Dường như là có chút lo lắng và khẩn trương.

"Tôi cũng không biết." Reborn kéo mũ che đi đôi mắt như thường lệ, hiếm thấy sử dụng ngữ khí không chắc chắn mà nói.

"Thời gian này tôi sẽ điều tra thử. Cậu cứ làm việc của cậu đi, Fon."

"Vậy, những người khác thì sao?" Fon hỏi.

"Không nên nói. Cả đám mà kéo tới sẽ rất phiền phức."

"Được rồi, vậy việc của Tsuna tôi giao lại cho anh, Reborn. Nhưng mà tình hình cụ thể tôi cần phải biết."

"Ờ. Tôi sẽ nói."

-----------------------------

"Reborn? Cậu đi đâu giờ này mới về? Nhanh vào đi mọi người đang ăn tối rồi." Ieyatsu vừa từ nhà vệ sinh ra, bắt gặp Reborn trên hành lang.

"Đi mua bánh bao." Reborn cong môi cười, giơ túi bánh nóng hổi lên trước mặt.

"A? Nếu thế thì chờ ăn tối xong đã. Vào ăn thôi, mọi người đang chờ rồi. Hôm nay Nii-san cũng xuống ăn đó, đều nhờ I-pin cả. Phải cảm ơn cô bé mới được. À, nhờ đó mà tối nay mẹ làm nhiều món lắm luôn, như là..." Ieyatsu vừa đi vừa kéo Reborn vào phòng bếp vừa luyên thuyên về bữa tối.

Căn bếp nhỏ ấm cúng, trên chiếc bàn gỗ bày đầy thức ăn đủ sắc màu bắt mắt ngon lành. Nana vẫn còn đang đưa ra thêm vài món, và Bianchi trợ giúp bày bố trang trí, thoạt nhìn như một bàn tiệc thịnh soạn. Lambo như mọi khi thô lỗ vồ vập thức ăn trước khi mọi người kịp động đũa, nhưng lần này nhóc đã bị I-pin ngăn cản, và rồi hai đứa chạy vòng vòng quanh bếp.

Tsunayoshi ngồi yên vị ở một góc nhìn tất cả. Cả bàn tiệc rực rỡ trong mắt anh vẫn tẻ nhạt như cũ. Không mùi vị, không màu sắc, chỉ có hình dạng đẹp mắt. Tóc mái trước mặt khẽ rung động, tầm mắt anh đảo quanh căn bếp, mọi người còn đang cười nói vui vẻ xung quanh. Không một ai có màu sắc cả, giống như Tsuna chỉ đơn giản là một khán giả đang đứng trước thước phim đen trắng về cuộc sống của mọi người xung quanh anh.

Bất quá, đối với Sawada Tsunayoshi mà nói, thước phim này cũng không đến nỗi tệ. Và nó sẽ còn tuyệt hơn nếu như tràn ngập những sắc màu anh đã quên mất từ lâu. Mặc dù anh cũng không còn hi vọng vào đôi mắt đã chết của mình nữa.

Ngồi vào chiếc ghế được kê thêm đệm cho phù hợp với chiều cao của bản thân và bàn ăn, Reborn khẽ nhìn lướt qua thiếu niên đang ngồi ngay ngắn yên lặng ở góc bàn, lại cong môi mỉm cười. Ánh mắt đen láy của hắn đã thấy đôi môi kia cong lên một độ cung nhỏ nhàn nhạt khó phát hiện.

Cuối cùng, không phải mọi việc vẫn đang tiến triển rất tốt sao? Vẫn còn hơn là để Tsunayoshi quay lại căn phòng tràn ngập bóng tối kia.

----------------END CHƯƠNG 8-------------

HAPPY NEW YEAR!!!

Tôi tính bão nhưng mà viết hông kịp :'). Từ giờ đến lúc đi học thêm được chương nào thì cố thôi. Tại Tết năm nay tồy quá nên mất mịa tâm trạng. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, đừng như Tết của tôi :').

Cảm ơn vì đã đọc!

[4/2/2022]
#Ki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro