Chương 3. Transfer Student, perfect and pervert

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường trung học Namimori, tầng thượng, Sawa Tsunayoshi
Cánh cửa trên tầng thượng trường học mở ra một cách ồn ào mở ra lối vào cho Sawa Tsunayoshi. Cậu thanh niên đi về phía lan can màu xanh lá. Cậu bám vào nó và nhìn lên bầu trời đầy mây, thở dài nặng nề. Cậu mới chỉ ở trường được có nửa ngày và cậu thực sự mệt mỏi vì nó. Bạn cùng lớp cậu, mặc dù cậu chắc chắn họ không phải người xấu, đã không thương tiếc trêu chọc cậu vì sự vụng về của mình. Tiếng cười của họ, khi cậu vấp vào chiếc cặp, vẫn vang lên trong tai cậu. Họ cũng trêu cậu vì khả năng học tập của cậu. Họ đã chế giễu cậu khi cậu có vấn đề khi đọc tiếng kanjii trong giờ học văn học Nhật Bản, và vào lúc tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ nghỉ trưa cậu đã nhận được cái biệt hiệu là Dame-Tsuna.
Đôi mắt nâu của cậu buồn rầu khi cậu nhớ lại các sự cố khác nhau. Cậu đã nhận thức được sự vụng về không thể chữa khỏi được trong một thời gian dài nhưng cậu lại không nhận ra được những tên thanh niên độc ác lại có thể lấy nó làm trò đùa như thế. Họ cười một cách thoải mái và hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của cậu. Nói về điều đó, cậu đã từng bị chế giễu; sau cùng thì chính cha cậu đã làm điều đó rất nhiều lần. Tuy nhiên, có sự khác biệt giữa tiếng cười và tiếng nói của cha cậu với Sawada Ienari. Trong khi Papa của cậu trêu khi cậu mắc lỗi, ông lại ca ngợi cậu khi cậu làm được việc tốt và thỉnh thoảng sẽ có những cử chỉ trìu mến với con trai mình. Cho dù là gì, Tsuna luôn cảm thấy được yêu thương. Người bạn học tóc vàng của cậu mặt khác lại công nhận sự tồn tại của cậu khi cậu ấy cười với cậu. Khoảng thời gian còn lại Tsunayoshi không hề xuất hiện trong đôi mắt cậu thanh niên ấy.
Và với hầu hết các bạn cùng lớp khác cũng như vậy. Chỉ có vài người là không tham gia vào những trò trêu chọc không ngừng. Đặc biệt là một người. Đó là cô gái tên là Sasagawa Kyoko, người có mái tóc ngắn màu cam. Cô trông thực sự lo lắng khi cậu ngã xuống đất và đã hỏi cậu có sao không trong giờ nghỉ tiếp đó. Người bạn tóc đen của cô, Kurokawa-san, đã gọi cậu là khỉ nhưng dường như đồng thời rất vui khi thấy cậu vẫn ổn. Ngoài hai cô gái đó, một vài người bạn cùng lớp không hề cười cậu, đơn giản là chẳng thèm quan tâm tới cậu và chẳng cố để tiếp xúc với cậu thanh niên tóc nâu.
Phải, đó không phải vấn đề. Dù sao thì cậu không tới Nhật để kết bạn. Thò tay vào trong túi mình, cậu lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật và mở nó ra. Cậu cười buồn khi cậu nhìn vào bức ảnh nằm trong chiếc hộp. Cậu tới vì ông ấy. Cha của cậu.
Nhẹ nhàng, cậu lướt ngón tay trên bức hình người đàn ông cao lớn người đang bế Tsunayoshi 7 tuổi. Đứa trẻ tóc nâu đang cười rạng rỡ và nhìn người đàn ông ấy một cách trìu mến. Người đàn ông ấy có vẻ mặt tương tự, khi ông nhìn đứa bé trong tay ông, mặc dù nụ cười của ông có kín đáo hơn.
Tsunayoshi đóng mạnh chiếc hộp, trước khi những giọt nước mắt mà cậu có thể cảm thấy được trên mí mắt có thể lắn xuống má cậu. Cậu nhắm mắt lại và hít một hơi thở sâu trước khi lại mở mắt ra và nhìn lên lần nữa. Ngày đó có đầy mây. Cả bầu trời xám xịt và không khí thì lạnh. Cứ như thể chính bầu trời đang tức giận vậy. Sự so sánh ấy khiến Tsuna mỉm cười. Tiếng cửa mở ra phía sau khiến cậu nhảy dựng lên.
Cậu quay sang, đối mặt với anh thanh niên tóc đen dường như lớn tuổi hơn cậu, và đang khoác chiếc áo khoác đen trên vai.
"Động vật ăn cỏ." Anh thanh niên nói, đôi mắt xám lạnh lùng của anh dừng lại trên đôi mắt Tsuna. "Chuông đã reo 5 phút trước rồi. Trốn tiết là không thể tha thứ. Ta sẽ cắn cậu tới chết."
Chiếc tonfa đập vào lan can mơi mà mặt Tsuna đã ở đó chỉ một giây trước.
"Hiie!" Tsuna thét lên, người nhanh chóng ngồi xuống sàn khi chiếc tonfa bắt đầu vung tới cậu. "E-em x-x-xin lỗi! Em sẽ đ-đi ng-ngay!"
Với những lời này, Tsuna nhanh chóng chạy đi, nguyền rủa mình vì không nghe thấy tiếng chuông trước khi người đáng sợ này tới. Cậu chạy xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất, chỉ dừng lại để thở khi cậu chắc chắn anh thanh niên tóc tổ quạ đáng sợ không theo sau cậu.
Trên tầng thượng, anh thanh niên giống chim sẻ kia đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi mà tên động vật ăn cỏ hấp dẫn vừa biến mất. Đôi mắt xám lóe lên sự nguy hiểm khi hình ảnh cậu thanh niên ăn cỏ hiện lại trong tâm trí người Hội trưởng. Cho dù nó đã được lên kế hoạch hay không, tên động vật ăn cỏ đã xoay sở để né đòn tấn công của anh thực sự là một điều kì diệu đối với lời đồn về sự vô dụng của cậu. Vì cậu chuyện về sự vụng về của cậu đã tới tai toàn trường, thậm chí tới tai cả người đáng sợ nhất Namimori. Tất nhiên, Hibari vẫn nghĩ tên động vật ăn cỏ ấy yếu một cách thảm hại, nhưng giờ anh lại tự hỏi liệu còn gì khác về cậu so với những gì mà anh đã thấy tận mắt không. Anh sẽ phải kiểm tra cậu sau...
_________________________________________________________________________________

Sáng hôm sau, trên đường, Reborn và Ienari
"Cậu đang phải lòng Sasagawa Kyoko, phải không?" Reborn tình cờ hỏi khi cậu đi trước cậu học trò ngu ngốc của mình một chút.
"S-sao cậu biết được điều đó, Reborn?!" cậu thanh niên tóc vàng kêu lên.
Đứa bé kéo chiếc mũ phớt xuống, che đi đôi mắt mình, nhếch mép cười.
"Baka-Nari, nó quá rõ ràng." cậu nói. "Cậu sẽ đi tỏ tình với cô ấy."
"Cái gì?! Cậu đang nói về điều gì vậy? Không đời nào tớ đi tỏ tình đâu." Ienari vặn lại, lắc đầu dữ dội.
Khó chịu trước thái độ của người học trò, Reborn nắm lấy cây búa Leon và đánh vào đầu cậu. Rất mạnh. Cậu thanh niên tóc vàng lấp tức cúi xuống thút thít khi cậu ôm lấy đầu mình.
"Tôi nói cậu sẽ đi tỏ tình, vì vậy cậu sẽ phải làm vậy." Reborn nhấn mạnh.
"VIỆC TỚ CÓ TỎ TÌNH HAY KHÔNG LẠI LÀ VIỆC CỦA CẬU SAO?!"
"Cuối cùng cũng tới lúc rồi." đứa bé tiếp tục cố tình lờ đi cậu học trò đang la hét của mình.
Leon lại biến dạng lần nữa, biến thành hình dạng của một khẩu súng lục.
"Chết đi." Reborn nói chĩa khẩu súng vào học trò mình. "Đi chết ngay lập tức."
Ienari mở to mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé.
"Đó là đồ chơi, phải không?" cậu thì thầm, nhìn khẩu súng nghi ngờ.
Cậu nhóc sát thủ không trả lời và kéo cò. Viên đạn bay vào trán cậu thanh niên và cậu ngã xuống đất, đôi mắt vẫn mở ra.
"REBORN!" cậu thanh niên tóc vàng hét lên khi cậu bật dậy, xé toạc quần áo mình ra ngoại trừ quần đùi. "MÌNH SẼ TỎ TÌNH VỚI SASAGAWA KYOKO VỚI DYING WILL CỦA MÌNH!"
Cậu bé đang nhếch mép cười quan sát khi học trò cậu mặc quần đùi lao về phía trường học, ngọn lửa cháy trên trán cậu. Bắn Baka-Nari cảm thấy tốt hơn là cậu nghĩ. Đó là đạn Dying Will.
"Erm, cậu nhóc?"
Cố không để lộ sự ngạc nhiên Reborn quay lại. Cậu ngạc nhiên khi thấy người lén lút phía sau cậu không ai khác chính là Sawa Tsunayoshi.
"Ciaossu. Cậu muốn gì, Dame-Tsuna?" nhóc sát thủ hỏi, nhìn lên cậu thanh niên.
Cậu thanh niên dường như chán nản trước suy nghĩ là ngay cả đứa bé kia cũng biết được cái biệt hiệu của cậu.
"Erm, Sawada-kun sẽ ổn chứ?" cậu thanh niên hỏi.
Cậu bé kiểm tra cậu thanh niên. Cậu thanh niên thực sự có vóc dáng rất yếu ớt; cậu trông như một bóng ma vậy. Nếu không cậu sẽ không bao giờ có thể gây ngạc nhiên với người sát thủ số một thế giới.
"C-cậu có đang nghe tôi không vậy?" Sawa Tsunayoshi người đang bắt đầu nghĩ cậu bé đang lờ đi cậu hỏi.
"Cậu ta sẽ ổn thôi." Reborn nói, trả lời câu hỏi trước đó của cậu thanh niên.
"Vậy sao? Đúng vậy, sẽ ổn thôi."
Cậu thanh niên đứng thẳng dậy và rời đi. Reborn nhanh chóng nhảy lên đầu cậu thanh niên và ngồi đó.
"Hi-hiie!" Dame-Tsuna thét lên ngạc nhiên. "C-cậu đang làm gì vậy?"
"Im đê, Dame-Tsuna." đứa bé khuyên nhủ, đá nhẹ vào đầu cậu thanh niên.
"Ouch." cậu thanh niên lầm bầm khi cậu bắt đầu đi tới trường.
Reborn đang tận hưởng chuyến đi. Tóc của Tsunayoshi mềm hơn và thoải mái hơi tóc của Baka-Nari. Có lẽ cậu đánh giá cậu thanh niên này quá nhanh: sau cùng cậu có thể là một học sinh tốt hơn Baka-Nari.
"Tên cậu là gì?" Dame-Tsuna hỏi.
"Reborn."
"Cậu là em trai Sawada-kun sao?" cậu thanh niên tò mò hỏi.
"Không, tôi là gia sư tại nhà của cậu ta." đứa bé hỏi. "Tôi đang huấn luyện cậu ta thành boss mafia."
"Heee, điều đó thật tuyệt, Reborn-kun." cậu thanh niên nhẹ nhàng nói, giọng điệu của cậu cho thấy rằng cậu không tin vào lời mà cậu bé vừa nói. "Vậy đó là lí do cậu đang mặc com lê phải không? Vì cậu ở trong mafia?"
"Yeah."
Họ im lặng bước đi trong vài phút, hay đúng hơn là Tsuna đi bộ còn Reborn thì ngồi. Sự yên bình thoải mái của họ bị ngắt quãng khi họ tới cổng trường cấp hai Namimori đúng lúc Ienari đang tỏ tình.
"SASAGAWA KYOKO, CẬU SẼ ĐI CHƠI VỚI TỚ CHỨ?" cậu thanh niên tóc vàng đang mặc quần đùi hỏi.
Từ trên đầu Tsuna, Reborn nghe thấy cậu thanh niên khúc khích cười nhẹ. Điều này, vì vài lý do, khiến cậu nhếch mép cười.
Một khi sự lay động được tạo nên bởi màn trình diễn ít hỏi của Sawada Ienari kết thúc, Tsunayoshi tiến tới cánh cổng. Khi cậu đi qua cậu thanh niên tóc vàng người vẫn đang mặc quần đùi nhưng bằng cách nào đấy hiện mặt cậu đang đỏ bừng, Reborn nhảy xuống đất, hạ xuống ngay bên cạnh học trò mình. Nhận ra sự biến mất của trọng lượng cộng thêm, Tsunayoshi quay lại, mỉm cười khi cậu thấy Reborn.
"Cậu ở lại đây hả?" cậu hỏi thẳng. "Tớ đoán tớ sẽ gặp lại cậu sau, Reborn."
"Ciao, Dame-Tsuna." cậu bé trả lời.
Cậu thanh niên tóc nâu vẫy tay nhẹ và bước đi, để lại đứa bé và cậu thanh niên tóc vàng phía sau. Ienari quan sát sự trao đổi ấy một cách ngờ vực, trong khoảnh khắc quên đi cuộc tỏ tình ngẫu hứng và vẻ ngoài của mình.
"Cậu và Dame-Tsuna làm bạn từ bao giờ vậy?" cậu cay đắng hỏi, nhận cho chính mình một cú đá vào đầu tự cậu bé đang đội chiếc mũ phớt.
Trong khi cậu đang đánh học trò mình, chỉ vì cậu có thể, suy nghĩ của Reborn lại hướng về cậu học sinh chuyển trường kia. Cậu chắc có vẻ ngoài yếu ớt không tự nhiên cho lắm, nhưng ngoài điều đó thì cậu rất bình thường. Cậu không thể cảm nhận được khí của Reborn nếu không cậu sẽ không thấy thoải mái tới vậy khi ở cạnh nhóc sát thủ. Cậu thậm chí còn không lắp bắp nhiều như bình thường.
Không, Dame-Tsuna chẳng có gì bất thường cả. Cậu chỉ là một thanh niên vô dụng. Sự tương đồng kỳ lạ của cậu với một Mafia nổi tiếng nhất và cái cách mà cậu quay sang cái cây mà Reborn đang ngồi vào ngày đó chỉ là trùng hợp thôi. Cậu chẳng khác gì một học sinh dưới trung bình cả. Tuy nhiên, có gì đó kì lạ về cậu thanh niên ấy, trực giác cậu nhóc nói vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro