Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Chương 1: Xuyên qua tới thế giới Thần miếu thờ】

Cương Cát tỉnh lại là thấy mình nằm trên một cái ghế công viên.

Cương Cát ???

Hắn nhìn xung quanh. Ban đêm? Hắn thế nào lại ở chỗ này?

Trạch Điền Cương Cát nhớ bản thân đang thay đồ trong phòng tắm xong bước ra ngoài bỗng nhiên cơ thể bị tử khí viên thiêu đốt nóng bừng cơ thể.

Tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy cố khí bỏng rát đó trôi trong ngực.

"Cứu!"

Giật mình, Cương Cát đứng đậy nhìn nơi phát ra âm thanh thấy một cún con nhìn lên, ngạc nhiên một nam nhân tóc vàng đeo kính mặc quần áo đạm mạc bám gắt gao cột rên, "Cứu! Ai——Ai đó làm ơn đuổi con chó này dùm đi!"

Đứng xem Tsuna biểu tình vô ngữ tiến tới gần xua xua chú cún đang sủa tai tiếng, chú cún lùi lại quay thân bốn chân chạy đi.

...

"Cảm ơn rất nhiều!" Nam nhân đeo kính ngồi cúi ôm đầu mũ thở một hơi, Cương Cát nhướn mày bên cạnh nói ánh mắt hơi lo lắng.

"Anh ... có sao không?"

"Xin lỗi, tôi không chịu được mấy loài động vật giống chó ... Chỉ là lâu rồi không trở lại thị trấn này. Vậy mà về đã bị chó rượt," Nam nhân đeo mắt kính hơi chỉnh kính nói một bên rơi lệ lộ hơi thương tâm dở khóc dở cười biểu tình, Tsuna hắc tuyến lùi lại. "Có vẻ như tôi ở đây không được cư dân chào đón..." Tsuna ngây người gật đầu biểu tình "Nga" một tiếng.

Bỗng nhân nam nhân đeo kính ngẩng đầu dò hỏi, "Có phải ... cậu là người ở đây không?"

"Không," Tsuna giấu đi chua xót trong ánh mắt nhắm mắt lắc đầu thần sắc mệt mỏi nhìn lên trời, "Tôi lạc đường, còn không biết tôi gia* ở đâu nữa? Tôi chẳng có nơi nào để về cả." Hơn nữa ... không biết họ còn nhớ tới hắn hay không.....

(*)Gia/môn: nhà

Tsuna ánh mắt âm trầm nhìn xa xăm, nam nhân đeo kính nhạy bén cảm nhận được hơi thở ưu thương tới gần vô vai nam nhân trẻ tóc nâu kém mình hai xăng-ti-mét, "Nói thật ra nhưng tôi là một kẻ bỏ nhà đi," Nam nhân cúi xuống thở dài nói, "Đã vài chục năm rồi, tôi còn không biết người trong gia như thế nào ... chắc chắn Tomoe sẽ đánh tôi ngay khi thấy mặt tôi."

"Ân..." Tomoe, vợ anh ta ư? Tsuna vẫn ngửa đầu trả lời, "Dù vậy, vẫn không sao mà phải không? Chỉ cần anh được về nhà thấy được người nhà mình bảo hộ, trân trọng vẫn ở đấy chờ đợi anh, cũng là một điều may mắn rồi." Tsuna mỗ mặt băng sơn khí chất chợt hòa tan mỉm cười nhạt ấm nhu hòa.

"Tiếc rằng, tôi không có nhà để về nữa."

Ngơ ngác nhìn nhan sắc anh tuấn mỹ lệ khuôn mặt, ánh mắt phượng hẹp nâu vàng nhạt đồng tử nhu ấm, Tsuna đánh ??? biểu tình. Nam nhân đeo kính ngơ ngẩn cảm nhận rung động bên lồng ngực ôm lấy.

Thần cũng có thể có rung động? Ta vậy mà có tình cảm đối nhân loại?

"Tiên sinh, tiên sinh?"

"Ân?" Nghe thấy giọng nói trầm thấp, nam nhân thoát khỏi cõi thần nhìn chằm chằm Cương Cát, bỗng nhiên nam nhân hai tay ôm lấy bả vai Cương Cát nói, "Tsunayoshi tiên sinh...nếu vậy cậu lấy ngôi nhà của ta đi!"

"Ha?" Tsuna ngạc nhiên chớp chớp lông mi, nam nhân nhìn cảm thấy ngứa tới run lồng ngực tiếp tục nói.

"Không! Ý ta là ta không thể bỏ trống ngôi nhà mãi được!"

"Ân?"

"Hơn nữa nếu cậu sống ở đó, ta sẽ bớt một phần gánh nặng, và quan trọng nhất là..." Nam nhân tiến tới hơi nhô lên hôn lên trán Cương Cát, "Cậu có vẻ thích hợp, làm chủ nhân ngôi nhà đó hơn ta."

Nam nhân lui ra mỉm cười đưa một tờ giấy nhỏ để vào tay Cương Cát, "Hãy đến địa chỉ trong mảnh giấy này, nói với họ là ta Mikage bảo cậu đến. Ta chắc chắn họ sẽ chào đón cậu—với tư cách là vị chủ nhân mới." Tsuna nghi hoặc ôm lấy trán mình nhìn nam nhân xưng hô chính mình "Mikage" tên xoay người ôm mũ mỉm cười rời đi.

Chủ nhân mới...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro