15. All27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tsuna Đích Táng Lễ
(Lễ tang của Tsuna)

Tác giả: HOKYING
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Chrome Dokuro
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Lễ Tang | Và sau đó...

"Ehh ha hả... Có ai tới nói cho tôi biết... chuyện gì... đang xảy ra không."

Nhìn dưới chân mình —— không đánh sai chữ nhỉ...

Hiện tại (cơ thể của) Vongola Juudaime đích xác là nằm trong quan tài màu đen...

Nhưng không biết vì sao, linh thể của cậu, lại lơ lửng phía trên cơ thể của mình...

Cũng tức là nói, Vongola Decimo Sawada Tsunayoshi tận mắt nhìn thấy lễ tang của mình —— trò đùa không buồn cười nhất thế kỷ này!

Nhìn Gokudera sắp khóc ra, Yamamoto rơi những giọt lệ chưa từng thấy, Mukuro cười vặn vẹo như đang kế hoạch điều gì, Lambo ngốn sạch kẹo rồi chảy nước mắt nước mũi, và Ryohei onii-san đang nhìn cơ thể của mình.

Ngay khi Tsunayoshi đau lòng và cảm động, onii-san đột nhiên bùng nổ: "Tsunayoshi!! Cái thứ này tôi nhìn mà thấy chật thay cho cậu đấy!!"

Rống xong, onii-san định lao tới hất bung cái nắp quan tài của Decimo lên, lại bị người bên cạnh níu lại.

"... Ryohei vẫn tinh thần lắm nhỉ..." —— Tsunayoshi không biết nên cười hay nên khóc.

Tục ngữ nói: Có một thì có hai... Dù sao ngoài ý muốn chỉ cần xuất hiện, vậy nhất định sẽ nối đuôi nhau mà tới...

"Huhu... Sư đệ đáng yêu của anh ơi, sao em lại mất sớm như vậy... Rõ ràng đã hứa là sẽ sinh một đống baby cho sư huynh rồi mà."

Nhìn ngựa gỗ sụt sùi nằm khóc bên cạnh quan tài của mình.

"À rế ai hứa với anh chứ! ... Không đúng! Trọng điểm là em đâu có sinh em bé được!" —— lảm nhảm không ngừng như thường ngày...

Ngẩng lên nhìn bầu trời, lại cúi xuống, sư huynh bảnh bao không biết vì sao đã mất tích...

"A a, kế tiếp là Bel à..."

Nhìn Bel, nhìn đến khi đối phương hôn mình...

"Ê này hoàng tử điện hạ! Cậu tính làm gì với một người không có năng lực phản kháng hả!"

Vốn còn định lảm nhảm, Tsunayoshi lại thấy Bel bị mọi người kéo vào trong góc, rất nhiều tạp âm va chạm vang lên... Mơ hồ có thể nghe được tiếng rên như "Máu của hoàng tộc~"...

Những người còn lại cuối cùng cũng chịu đi con đường bình thường rồi... Tsunayoshi bắt đầu quan sát họ.

Squalo đầy sát khí và bi thương, cơ thể Mammon run lên nhè nhẹ, XANXUS ra vẻ rối rắm, Ken như là nóng lòng muốn làm gì, Chikusa hành lễ (khiến Tsunayoshi cảm động vô cùng), Chrome như động vật nhỏ bị vứt bỏ...

Tsunayoshi che ngực.

Đôi mày khẽ cau lại, nụ cười quá đỗi hạnh phúc.

Khóe mắt ướt lệ, như đột nhiên nhận ra được gì.

"Nói vậy mình đã chết thật rồi sao..."

Nhìn lại bàn tay, trong suốt.

"Quá đáng thật đó! Không ai nhìn thấy mình à! Lẽ nào mình phải vĩnh viễn ở trong hình dạng này?!"

Tsunayoshi đang nghĩ cho tiền đồ thân là u linh của mình.

Reborn và Hibari tới.

Reborn đè thấp vành nón, chỉnh nhẹ lại hơi thở rồi mới tiến tới nhìn Tsunayoshi.

"Phốc!!" —— gần như là phun máu.

Mọi người nhìn CEDEF lộ ra vẻ kinh ngạc —— một vẻ mặt trước nay chưa từng thấy.

Reborn chỉ vào Tsunayoshi đang ôm đầu rơi lệ lơ lửng phía trên quan tài.

"Dame, Dame-Tsuna?!"

Mọi người nhìn theo ngón tay của Reborn... Không có gì cả.

"Arcobaleno, nhìn thấy ảo giác à, tôi hiểu tôi hiểu mà." Rokudo Mukuro vỗ vai Reborn như một người từng trải.

Reborn không hề nể tình tặng cho anh một phát súng.

Vội vàng chạy tới.

"Này! Dame-Tsuna!" —— tiếng gọi run rẩy, lại đầy hy vọng.

U linh đang lơ lửng giật mình, xoay người lại.

"Cậu nhìn thấy tôi à, Reborn?!"

"Vớ vẩn!"

Ngay khi Tsunayoshi cảm ơn trời đất rốt cuộc có người nhìn thấy mình, Reborn đã kéo cậu xuống và ôm vào lòng.

"Dame-Tsuna, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy hả."

Giọng nói vẫn run rẩy, khiến Tsunayoshi cho rằng đối phương đang khóc. Sau đó nhớ tới vô số tiền án của gia sư nhà mình... Cậu lập tức phủ định —— cái tên này sao có thể khóc chứ!

Những người khác thấy Reborn không giống như giả bộ, lập tức bu lại.

"Tại sao chỉ có mình Reborn-sensei thấy được Juudaime chứ! Không công bằng!"

Nụ cười ác ma của Reborn bò lại lên mặt.

"Đương nhiên là vì, Dame-Tsuna yêu ta nhất."

Bùm, bom · siêu nặng đã nổ.

"Ê này Tsuna ~ cậu tốt hơn hết là giải thích rõ cho tụi này mọi chuyện đi nhé~"

Yamamoto gác thanh Shigure Kintoki lên vai, nở một cười xán lạn với không khí.

Tsunayoshi nhìn Yamamoto thầm nhủ.

Takeshi! Tớ đứng ở góc sáu mươi độ lệch về phía phải tính từ tầm mắt cậu! [Cậu nhìn cái cây bên kia làm chi vậy!]

Hibari vẫn luôn im lặng, nâng cằm suy nghĩ điều gì, rồi đột nhiên sực nhớ ra.

"Nhẫn Bầu Trời."

"Hở?"

Họ trước là kinh ngạc, sau đó nhớ tới Nhẫn Bầu Trời xác thật là ở chỗ Reborn (lấy thân phận của CEDEF lạm dụng chức quyền.)

"Ehh? Nhẫn Vongola còn có chức năng này à?!"

"Nhẫn Vongola khác có hay không thì ta không biết." Reborn không biết vì sao rất vui vẻ.

Nhẫn Vongola khác...

Đúng rồi! Nhẫn Bão / Mưa / Sương Mù / Mây / Sấm Sét / Mặt Trời của mình đâu?!

Thế là một cơn lốc quét về tổng bộ Vongola lục tìm chiếc nhẫn (sợ lũ cuồng phá hoại này khiến Vongola phá sản nên Tsunayoshi đã tịch thu nhẫn của họ giấu ở chỗ khác...) rồi quét trở về.

"A a! Juudaime! Đã lâu không gặp, ngài vẫn không thay đổi gì cả!"

"A ha ha, Hayato cũng tươi tắn lắm." [Mới có mấy ngày thôi mà...]

Gokudera chảy nước mắt nhào tới, rồi bị Yamamoto đạp ra.

"Tsuna lần này cậu chơi lố quá rồi đấy~"

"... Takeshi, nếu có thể tôi cũng hy vọng đây chỉ là một trò chơi." Tsunayoshi bất đắc dĩ rơi lệ.

Nhân lúc Yamamoto bị Gokudera kéo đi quyết đấu, Mukuro duỗi tay ôm lấy Tsunayoshi.

"A~ Tsuna thân ái cậu ngày càng giảo hoạt rồi."

"Câu này nghe chẳng buồn cười tí nào cả. Mukuro."

"Cút ngay." Tonfa nện vào.

"Kyoya." Mỉm cười.

"..." Nhất thời không biết nên nói gì. Hoặc là nói đang bận xấu hổ?

Nhưng xin đừng quên những người bị bỏ lơ bên cạnh.

"Ê các Hộ Vệ. Nhìn tui bây cứ như một lũ điên ấy, ông cũng muốn gặp tiểu quỷ!" Squalo vung kiếm.

"Hoàng tử cũng đã lâu không được rờ vào nhẫn rồi~"

"Tiền có thể tạm gác lại."

"Giao nhẫn ra đây, lũ rác rưởi."

"Tôi cũng muốn! Sư đệ đáng yêu ơi!"

"Nếu là vì thỏ con, pyon." Thay răng.

"..." Trầm mặc lấy YOYO ra.

"Cho dù là Mukuro-sama... Em cũng muốn gặp boss." Giơ tam xoa kích lên.

Vì thế đây là Ring Battle lần thứ hai!! (nổ súng)

Thấy mọi người xem mình như người vô hình, Tsuna nghẹn lời hỏi trời xanh.

"Thần ơi! Ngài đang làm cái quỷ gì thế!" —— ... Không được nói thô tục nha Usagi-hime!

Thần: Người ta, người ta mới không phải là vì nhận được thư cầu xin viết như tối hậu thư nên thả thỏ con đi đâu! (Thần rơi lệ mà chạy)

Trả lời Tsunayoshi là một cơn mưa như trút nước...

Về phần mọi người vội vàng dừng trận đấu này lại rồi mang thân thể của Tsunayoshi về lâu đài Vongola, ngày hôm sau Tsunayoshi sống lại, từ đây họ sống những ngày hạnh phúc chính là tiếp sau đó...

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro