Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, all27 chi 1827

"Tiền bảo kê!" Vẫn như cũ là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo quen thuộc, đứa trẻ tóc đen vươn tay, tiếp nhận tiễn, mặt không biểu tình khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra cái khác cảm tình tồn tại, thấy hắn cái dạng này, ta không khỏi có chút quấn quýt .

Tuy rằng ta rất muốn đem Tsuna bồi dưỡng thành một cái nam tử hán, nhưng cần phải là nhi tử biến thành mặt than sẽ không được rồi, cái kia luôn luôn ngọt ngào mà gọi ba ba Tsuna cũng sẽ biến mất sao? Ôi, trời! Ta không thể tiếp nhận, Nana, em hãy nói cho anh biết với nên làm thế nào mới tốt.

Đối với nhà mình phụ thân quấn quýt tâm lý, bé conTsunayoshi đương nhiên là không biết rồi, lúc này hắn ngọt ngọt ngào ngào mà cắn lô bánh bao mới ra lò, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hồng nộn cái miệng nhỏ nhắn nghiêm túc mà thổi hơi nóng của bánh bao, đôi mắt màu hạt dẻ trong veo như nước bởi vì nhiệt khí mà bịt kín một tầng hơi nước, nhìn qua càng chọc người trìu mến .

Một chút không cẩn thận, bánh bao trong tay Tsunayoshi từ trong lòng bàn tay bé nhỏ rơi xuống, tìm nơi nương tựa tốt đẹp hơn chính là ôm ấp của đất mẹ .

"A, bánh bao! !" Thấy bánh bao rơi trên mặt đất, Tsunayoshi vội vã bỏ qua bàn tay to của chính mình phụ thân, lo lắng nhìn về phía bánh bao không ngừng lăn bước đi.

Bánh bao lăn a lăn, sau đó tại đụng tới vật ngăn cản, rốt cục dừng lại.

Vật trở ngại – đứa trẻ tóc đen đang thu tiền bảo kê đột nhiên cảm thấy có một vật gì đó nóng hầm hập ở bên chân, hắn mặt không biểu tình mà cúi đầu, sau đó nhìn thấy bánh bao đã bị bùn đất dính đầy chính ra vẻ vô tội nhìn hắn.

"Bánh bao!" Một tiếng gọi phi thường thật nhỏ mang theo nồng đậm đồng âm truyền vào trong tai hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, chỉ thấy một bé con mái tóc tóc màu hạt dẻ mang vẻ mặt lo lắng hướng phía hắn chạy tới, đôi mắt nâu to tròn ánh lệ lóng lánh, tụa như chịu cái gì ủy khuất. Đứa trẻ tóc đen ngẩn ra, hắn tựa hồ thấy một chú thỏ con chọc người trìu mến, hơn nữa long thỏ lại là nâu.

Đối với động vật nhỏ không rõ hảo cảm cùng tính nhẫn nại đứa trẻ tóc đen trực tiếp dừng lại bước chân bất động , hắn muốn nhìn một chút đối phương có đúng hay không thực sự giống như động vật nhỏ.

Nửa ngày sau, Tsunayoshi rốt cục chạy tới, bé con hơi thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tinh mịn mồ hôi hột từ trên trán trượt xuống, đôi mắt nâu to tròn chớp chớp, Tsunayoshi - kun trong mắt chỉ có bánh bao tồn tại, tự nhiên đã quên đứng ở trước mặt đứa trẻ tóc đen, đúng lúc bé con muốn xoay người lại nhặt bánh bao thì, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đem bánh bao nhặt lên.

Tsunayoshi trừng mắt nhìn, theo bàn tay quỹ tích vẫn hướng về phía trước, cuối cùng in vào mắt chính là ánh mắt quan sát đầy hứng thú của đứa trẻ tóc đen.

Tsunayoshi lần thứ hai trừng mắt nhìn, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng sang một bên, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó, mà đứa trẻ tóc đen vốn có chính là một cái ít lời thiếu ngữ, hắn cũng trầm mặc mà không nói lời nào, đôi mắt phượng lẳng lặng mà dừng ở người trước mắt.

Qua nửa ngày sau, Tsunayoshi rốt cục mở miệng nói, nói ra lời thiếu chút nữa làm cho người ở đây tập thể rớt cằm.

"Nii - san, ngươi đã đói bụng sao?"

Trời ạ, đứa nhỏ này thực sự là không biết sống chết, tự nhiên xưng hô với Hibari Kyoya như vậy! Bọn họ còn nhớ kỹ, lần trước có một thằng nhóc chảy nước mũi như vậy kêu người trước mắt một tiếng nii - san, kết quả sau đó thê thảm không gì sánh được, trực tiếp bị đá vào bệnh viện ở một tháng mới chuyển tốt, hi vọng đứa nhỏ này không rập khuôn theo thằng nhóc kia, rõ ràng lớn lên như vậy khả ái.

Ngay chúng chủ tiệm lắc đầu thở dài, đứa trẻ tóc đen, cũng chính là Hibari Kyoya, vẫn đang mặt than thì, Tsunayoshi lắc lắc cái đầu nhỏ, mở hồng nộn cái miệng nhỏ nhắn, lần thứ hai phun ra để cho bọn họ tập thể trợn mắt nói, "Bánh bao bẩn rồi, không thể ăn , nii -san ngươi ăn của ta được sao?"

Trời ạ! Cái đứa nhỏ này quả thực chính là không biết sống chết, lẽ nào hắn không biết Hibari Kyoya luôn luôn ghét nhất bị ăn bị người khác chạm qua gì đó sao? Hơn nữa hắn thích ăn chính là hamburger, không phải bánh bao! Ôi, hắn nhất định sẽ bị cắn chết , nguyện chúa phù hộ hắn nhanh lên một chút từ bệnh viện đi ra đi!

Nhìn trước mắt tiểu hài tử kia tràn ngập thiện ý ánh mắt, trên khuôn mặt băng lãnh Hibari thoáng buông lỏng dấu hiệu, hắn lắc đầu, ngữ khí khó có được chứa một tia tâm tình ba động, "Không thích!"

Cái đứa nhỏ này kia thực sự giống động vật nhỏ như nhau, vừa nhỏ vừa mềm, hơn nữa con mắt cũng cùng động vật nhỏ như nhau, rất trong suốt.

"Vì sao a? Bánh bao ăn ngon a!" Tsunayoshi đơn thuần nghe được bánh bao mình thích lại bị người trực tiếp nói không thích, bé con có chút thụ thương mà mở mắt to, nhìn chằm chằm trước mắt đứa trẻ tóc đen, cố chấp mà muốn một đáp án.

Người bên cạnh đều lấy tay che khuất con mắt, bọn họ không đành lòng nhìn đứa nhỏ này gặp bất hạnh .

Sau đó để cho bọn họ lần thứ hai khiếp sợ chính là, Hibari Kyoya dĩ nhiên không có cắn chết đứa nhỏ này, trái lại còn mở miệng giải thích, hắn hai tay cắm túi quần, đôi mắt phượng thâm trầm như mực nhìn trước mắt khuôn mặt non nớt khả ái nghiêm túc này,nói nhỏ, "Hamburger rất tốt ăn!"

"Hamburger!" Tsunayoshi nghiêng đầu, khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn lộ ra vẻ hoang mang, "Hamburger là cái gì? Tsunayoshi không biết!"

"Hamburger so với bánh bao ăn ngon!" Nói đến điểm ấy thì, Hibari ngữ khí so với bình thường cứng rắn không ít, hắn suy nghĩ một chút, bổ sung một chút, "Nước chấm được chế biến ăn cũng rất ngon!"

"Thật vậy chăng?" Nhìn được vẻ mặt khẳng định của hắn, Tsunayoshi tâm sẽ không thể không dao động lên, bé con nhìn một chút trong tay bánh bao, lộ ra làm khó xử thần sắc, "So với bánh bao rất tốt ăn sao? Ở nơi nào ăn vậy a?"

"Ta mang nhóc đi!" Hibari chủ động mà vươn tay, kéo tay Tsunayoshi.

"Cảm tạ!" Bé phát hiện ra anh trai tóc thẳng này hẳn là người săn sóc ôn nhu, Tsunayoshi không khỏi ngẩng đầu, đối hắn ngọt ngào cười.

"... ..." Hibari thấy nụ cười đó, cả người chấn động, trắng nõn hai gò má xuất hiện rặng mây đỏ, hắn kho khan, cuối cùng cũng là khôi phục trở về, sau đó không hiểu mà phun ra một câu nói, "Hibari Kyoya!"

"A?" Tsunayoshi trên đầu toát ra một cái thật to dấu chấm hỏi, bé con không giải thích được mà nhìn Hibari, kỳ vọng đối phương có thể cho một lời giải thích

"Tên của ta!" Thấy bé con tiếp tục làm hình dạng khả ái, Hibari khóe môi nhếch lên, lần đầu tiên mở miệng giải thích.

"Nga, em là Sawada Tsunayoshi, Kyoya - nii !" Sắc đỏ nhanh chóng lan trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tsunayoshi, bé con hưng phấn mà nói ra tên bản thân.

"Ân, động vật nhỏ, chúng ta đi ăn hamburger trước!" Thấy hắn cái dạng này, Hibari trong mắt không khỏi hiện lên một tia ôn nhu, hắn cầm lấy tay Tsunayoshi, mang theo tiền bảo kê đã thu tốt, chậm rãi ly khai con đường, lưu lại mọi người hóa đá cùng còn đang tự hỏi người nào đó.

"Quả nhiên vẫn là làm cho Tsuna theo hắn được rồi!" Ta nhẫn tâm dặn lòng, cuối cùng cũng là đem nụ cười ngọt ngào của Tsuna bỏ, ô ô, Tsuna, ba ba làm những chuyện như vậy đều là vì suy nghĩ cho tiền đồ của con.

Vì vậy, khi ta ngẩng đầu, đang định đem tin tức này nói cho Tsuna thì, sau đó, ta lúc này mới tựu phát hiện, Tsuna nhà ta không thấy!

Không biết lúc nào không thấy ! Tsuna lớn lên khả ái, như vậy chẳng lẽ là bị bọn buôn người cấp bắt cóc sao?Ôi! ! ! Không! Thượng đế, vì sao muốn đối với ta như vậy, ta làm sai cái gì? Có chuyện gì hướng về phía ta tới là được rồi a! Vì sao muốn liên lụy đến Tsuna a!

Ta nói, hiện tại vấn đề là cái này sao?

Ta quỳ trên mặt đất, khóc chính là một tay nước mũi một tay nước mắt, hoàn toàn không để ý ta quang huy vĩ đại hình tượng ( tự nhận là ), a! ! Ta muốn như thế nào trở lại đối mặt Nana a! Ta khả ái thiên chân vô tà Tsuna vẫn chỉ có 5 tuổi a! Ta thật vất vả mới làm cho hắn thoát ly Xanxus ma chưởng, qua hai năm, rơi vào cái kia Yamamoto Yuriko trong tay, hiện tại thật vất vả lừa Nana nói bọn họ dọn nhà, giả tạo thư tín đã lừa gạt Nana, số điện thoại cũng sửa lại, nhà của ta Tsunayoshi vẫn là khó thoát ma chưởng sao? Hắn hiện tại nhất định tại mỗ cái trong góc phòng khóc mà kêu ta đi! Yên tâm đi! Tsuna, ba ba lập tức phải đi cứu ngươi !

Ta rất nhanh nắm tay, vội vã đứng thẳng dậy, hai mắt loạn nhìn xung quanh, nỗ lực tìm ra Tsuna nhà ta.

Đáng tiếc, khi ta ở chỗ này đi vài vòng, chưa từng phát hiện Tsuna, muốn hỏi người, nhưng phát hiện mọi người tất cả đều giống như trúng tà, hai mắt dại ra, trong miệng lặp đi lặp lại nói một câu nói, "Không khả năng..."

Bọn họ đây là làm sao vậy? Ta gãi gãi đầu, quyết định không hề suy nghĩ những điều này, hiện tại là quan trọng nhất chính là tìm được Tsuna!

Nghĩ tới đây, ta lên dây cót tinh thần, bước chân, hướng về con đường không biết trước mặt chạy đi...

Sắc trời đã đen, ta khuôn mặt tiều tụy mà đi ở trên đường về nhà sờ sờ trái tim, trong lòng bi phẫn, ô ô, Nana ta xin lỗi ngươi a! Ta đã không tìm được bảo bối nhi tử nhà chúng ta a! Tsuna, ngươi yên tâm! Ba ba lập tức đã đi xuống đưới với con ! ( Tsuna: ta không chết! )

Ta mở cửa nhà, cạn kiệt sức lực mà kêu một tiếng, "Nana ~" sau đó hai mắt thấy chính mình bảo bối nhi tử, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đợi ta trầm tĩnh lại bao lâu, ta thì thấy bất hạnh rồi.

Ai có thể nói cho ta biết! ! ! Vì sao cái đứa nhóc tóc đen kia sẽ ở nhà của chúng ta a! ! ! Vì sao hắn đang đút nhà của ta Tsuna ăn hamburger a! ! Còn có Nana sao em có thể hung phấn như vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra a! !

"A! Ba ba! Ba đã về rồi!" Nghe được thanh âm của ta, Tsunayoshi vội vã nhảy xuống cái ghế, hướng ta chạy tới, không biết có đúng hay không của ta ảo giác, ta phảng phất thấy Tsuna ăn mặc áo cưới thuần trắng, bên cạnh tân lang là cái kia tiểu quỷ a...

"Phốc! ! ! !" Rốt cục thừa chịu không nổi kích thích quá lớn, ta trực tiếp phun ra một búng máu, ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc dần dần rơi vào hôn mê ở giữa, mơ mơ màng màng mà nghĩ, Tsuna a! Ba ba xin lỗi con a... Ta rõ ràng là hi vọng con biến thành một cái nam tử hán ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro