Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Declaration: I don't own KHR! Akira Amano does!

"Tiếng Nhật."

"Tiếng nước ngoài."

'Suy nghĩ.'

#Địa điểm

Hồi ức

[Văn bản]

~ thời gian ~

(A/N)

***

#bệnh viện

Tsuna's P.O.V.

Tôi từ từ hé mở đôi mắt, 'Mình lại trở về bệnh viện... Được rồi, tại sao mình lại ở đây nữa đây?' Tôi mơ màng nghĩ.

"Tsuna-nii! Tạ trời đất, anh vẫn ổn..." Tôi chớp mắt.

'Tsuki? Em ấy đang làm gì tại nơi này? Chẳng phải mình ở đây là vì thương tích trong công việc sao?' Ngay lúc này, loạt ký ức chợt ùa đến về khoảnh khắc khi tôi giải cứu cậu em trai của tôi và Gokudera khỏi vụ nổ.

"T-Tôi thành thật xin lỗi, Juudaime!... Tôi xin lỗi!" Gokudera cúi sầm đầu trước tôi. Cậu ta gọi tôi là Juudaime? Tôi có nghe lầm không vậy?

Bản thân có lời muốn nói nên tôi tìm kiếm quyển tập của mình nhưng tôi lại không thấy nó đâu cả. Để rồi Hibari-san tận tay đưa nó cho tôi. Gượm đã... Hibari anh ấy đang làm gì ở đây?!

"Động vật ăn tạp ngu ngốc..." Anh nói, vô cùng khẽ khàng chỉ đủ để tôi nghe thấy.

Tôi giở quyển tập ra và tìm thấy một lời nhắn nhỏ.

[Vì sao lại không dùng đến ngọn lửa của ngươi hay thế nào đó?!] được viết trên trang giấy.

Tôi ngước mắt nhìn anh 'Em quên mất? hehe...' Anh lườm tôi rồi cất bước rời đi.

Ừ thì... tôi đã nói dối và tôi biết rằng anh thừa biết điều ấy. Kỳ thực, trước kia tôi đã chẳng hề 'quên' dùng đến ngọn lửa của mình, tôi căn bản 'không thể'. Tôi không biết nó đã diễn ra như thế nào, tôi chỉ là không thể kích hoạt ngọn lửa bầu trời hay bất kỳ ngọn lửa nào khác của tôi, thứ duy nhất có thể kích hoạt chính là cái màu đen. Hơn ai hết, tôi biết chắc rằng ngọn lửa đen kia tuyệt nhiên chỉ có thể khiến sự việc càng thêm tồi tệ.

Điều này thỉnh thoảng xảy đến, nhưng tôi cực kỳ kiêng kị nếu nó hoàn hành vào thời điểm nguy cấp như thế. Vì lẽ đó, để cứu lấy cậu em trai của tôi và Gokudera, tôi mới bất đắc dĩ dùng thân thể mình để bảo vệ họ.

"Cậu thật liều lĩnh đấy, Baka-Tsuki." Reborn đang ngồi bên cạnh tôi mở lời.

"Cậu cũng vậy, Dame-Tsuna. Làm sao cậu có thể xen ngang vào cuộc chiến của kẻ khác như thế chứ?" Tôi chỉ có thể im lặng nhìn y.

Tôi đặt bút xuống trang giấy, viết: [Bởi vì tớ không muốn em trai của mình phải chịu thương tổn. Tớ thiết nghĩ nó chỉ đơn thuần là một trận đánh bình thường nhưng khi nó đạt đến ngưỡng điên rồ ấy, tớ không khỏi cảm thấy bứt rứt và quyết định ngăn nó lại dù cậu có đồng ý hay không, Reborn-san.] kèm theo một ánh nhìn kiên quyết.

[Và còn Toshi thì sao? Em ấy ổn chứ?] Tôi khẩn trương hỏi và 'ổn' ở đây có nghĩa là 'cậu có tra tấn em ấy hay không?'

"Vậy ra cậu có lo lắng cho gia đình của mình..." Y nhếch miệng cười.

[Đương nhiên rồi, tớ không quan tâm bản thân có là gì trong mắt họ, họ vẫn là một phần trong gia đình của tớ.]

'Phải, họ chính là gia đình của tớ dẫu tớ chẳng là gì đối với họ. Tớ không muốn mất đi người nào nữa trong cuộc đời mình và tớ sẽ bảo vệ họ bằng bất cứ giá nào, bất kể nếu nó có giết chết bản thân tớ đi chăng nữa.' Dường như thấu hiểu được hàm ý tiềm ẩn trong lời nói của cậu, Reborn chỉ đơn thuần nghiêng nhẹ chiếc fedora.

Tsuki's P.O.V.

Tôi một lần nữa bật khóc và nghẹn ngào nói: "Em xin lỗi, Tsuna-nii..." Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã luôn làm một người ngoài cuộc ngày ngày mỗi khi anh ấy bị bắt nạt. Hoặc là bởi người anh song sinh của tôi, Toshi-nii, hoặc là bởi những tên du côn khác. Tôi chỉ mặc kệ dẫu cho bản thân biết rằng mình có thể và đã phải nên làm điều gì đó.

Anh ấy xoa xoa mái đầu tôi. Tôi ngước lên, mắt hướng về đôi đồng tử mang ánh hoàng hôn ấm áp cùng nụ cười dịu dàng, [Đừng như thế... em không thể làm một đứa trẻ mít ướt đâu nha. Một ngày nào đó em sẽ trở thành một vị boss mà, đúng không?] anh ấy bảo. Tôi cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, lần cuối cùng tôi nhìn thấy nụ cười của anh là bao lâu rồi? Phải chăng là trước khi anh ấy đột ngột mất tích trong tận bốn tháng trời? Ôi, tôi nhớ những nụ cười ấy biết bao.

"Đừng bận tâm, Tsuna-nii. Em sẽ không trở thành người đó... Tou-san đã bảo vậy..." anh ấy nhìn tôi khó hiểu ở lời này.

"Đúng thế. Ta mới nhận được tin tức rằng Nono đã sớm quyết định những ứng cử viên của ngài và vì lẽ đó, Iemitsu chỉ có thể chọn một người. Và ông ta đã chọn Toshi." Reborn đính chính.

"Tch! Mặc dù Juudaime chính là thích hợp cho ngôi vị Vongola Decimo hơn, vì cái gì ông ta lại không chọn ngài ấy? Ngài ấy chẳng phải cũng có dòng máu Vongola sao?" Gokudera bất mãn ta thán.

"Quả thực, nhưng có vẻ như Iemitsu không công nhận cậu là con của ông ta." Reborn nhíu mày, chính tôi cũng không khỏi sôi trào lửa giận vì hành vi của cha mình đi.

"Vậy còn Tsuki-sama thì sao? Vì sao ngài ấy không được chọn, ngài ấy vẫn tốt rất nhiều so với tên chuột nhắt kia!" Tôi thiết nghĩ chắc hẳn cậu ta đã sớm quên mất rằng anh em ruột của 'tên chuột nhắt' kia đang lắng nghe những lời này của cậu ta rồi đi.

[Đừng phán xét hắn ấy như vậy, Gokudera-kun. Hắn chẳng qua chỉ là không giỏi giao thiệp với người khác thôi. Chứ tớ biết rằng hắn có ý tốt a.] Được rồi, tôi không thể tin được là anh cả của tôi vẫn còn tin tưởng tên anh trai song sinh kia của tôi như thế, bởi vì hơn ai hết tôi thừa biết người anh song sinh của tôi ghét anh ấy đến dường nào và luôn luôn tìm cách để thể hiện điều ấy.

Gokudera thì cứ liên tục nói lời "Xin lỗi" với chúng tôi hết lần này tới lần khác. Tôi thở dài.

[Còn Tsuki thì sao? cậu không định =h=à=n=h=x=á=c= em ấy nữa chứ?] Tsuna-nii hỏi Reborn. (A/N: phần hành xác bị gạch bỏ.)

"Thật đáng buồn thay, ta sẽ không thay đổi điều đó." Reborn nhếch mép.

[Hả?]

"Phải, ta thích cậu ấy như một trò tiêu khiển của mình và thật chẳng muốn mất đi nó đâu." Tsuna-nii toát mồ hôi hột, cả tôi và Gokudera nữa, kỳ thực.

"Đừng bận tâm, Tsuna-nii. Làm như thế em mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn và đủ khả năng để bảo vệ anh." Tôi ngẩng mặt tuyên bố.

"Cả tôi nữa! Tôi nguyện đi theo ngài đến tận cùng thế giới, Juudaime!" Gokudera lại cúi mình.

Tsuna-nii thẫn thờ chớp mắt.

[Làm ơn đừng gọi tớ là Juudaime, Gokudera-kun... còn nữa, anh chỉ có thể làm một gánh nặng mà thôi, nên xin em đừng, Tsuki.] Anh ấy bày ra hàng chữ trên giấy và lắc đầu.

"Em/Tôi không cần biết!" Chúng tôi đồng thanh thốt.

"Ngài xứng đáng để được gọi là Juudaime!" Gokudera nói.

"Và anh không phải là gánh nặng nào cả Tsuna-nii. Em xin lỗi vì em đã em đã luôn thờ ơ trước sự tình, vì em đã đối xử tồi tệ với anh như Toshi-nii và cha mẹ của chúng ta. Em đã sợ hãi... nhưng em sẽ không như như thế nữa. Em sẽ bảo vệ anh khỏi họ và bất cứ ai có ý muốn thương tổn anh. Chúng là anh em mà, phải không nào?" Tôi kiên định tiếp lời.

Một bầu tĩnh lặng bao trùm...

Tsuna-nii khẽ thở dài rồi cuối cùng anh mỉm cười, [Có vẻ như việc thay đổi suy nghĩ ấy của em đã là bất khả thi rồi nhỉ?] Cả hai chúng tôi nhìn nhau và giương nụ cười chân thành về phía đối phương. Để rồi lại cùng nhau bật cười khúc khích. 

Reborn's P.O.V.

'Xem ra cậu đã cướp mất hộ vệ Bão Tố tương lai cũng như cánh tay phải tương lai đắc lực nhất của Toshi rồi, Tsuna...' Tôi thầm tư lự trong khi bản thân cũng không khỏi giấu đi sự hài lòng trước diễn cảnh mỹ mãn.

'Về phần Baka-Toshi, hắn vẫn còn cần dạy dỗ dài dài đây.' Sau đó, tâm trí ta lại nảy lên đầy rẫy những ý tưởng mọi phương pháp để ta trừng phạt hắn một lần nữa vì sự việc lần này.

~TBC~

Vote?

Comment?

Anything???

* translated : 22/04/2019 *
Translator: MinAmi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro