Chap 21: The Role Play Part1: Yoshi Meets Keshi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đã đi tới nơi quái quỷ nào vậy hả Sawada?" một quyển kịch bản bay thẳng vào đầu Tsuna với tốc độ ánh sáng.

"OW!" Tsuna ôm đầu.

"Con nhỏ ngốc này! Sao ngươi dám đánh Juudaime như thế!" Gokudera hét lên với Hana, cả hai người mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

"Này Tsuna, sao cậu lại bị thương vậy?" trước khi Tsuna nhận ra, Yamamoto đã nắm lấy tay phải cậu để quan sát vết thương trên cánh tay. Ngay sau khi Gokudera nghe thấy điều Yamamoto nói, đầu cậu quay sang hướng của họ và nhìn chằm chằm vào vết thương của Tsuna như thể nó là một căn bệnh nan y "C-Cái-ai- AI ĐÃ LÀM ĐIỀU NÀY VỚI NGÀI JUUDAIME?"

Tsuna chỉ có thể đổ mồ hôi mà cậu rút tay mình lại "Bình tĩnh nào Gokudera... tớ chỉ gặp tai nạn thôi..." cậu nửa nói dối.

"Xin lỗi vì đã cắt đứt màn trình diễn tình bạn kì lạ của các cậu... nhưng chúng ta đang vội." Hana nhìn rất thiếu kiên nhẫn và khó chịu. Cả ba quay sang nhìn Hana dò hỏi trước khi thay đổi thái độ.

-oOoOo-

"Eh? Kenji bị tiêu chảy á." mọi người đồng thanh.

"Ừ, và cả những người đóng vai làm người bảo vệ của Yoshi, ngoại trừ Gokudera và Yamamoto." Hana khoanh tay nói.

"Thậm chí cả Kyoko-chan?" Tsuna hỏi, trông cậu rất lo lắng.

"Ah, đừng lo về cô ấy. Cô ấy chỉ bị đau họng và hứa sẽ xem vở kịch." Hana quay sang cậu thanh niên tóc nâu, cậu thở phào nhẹ nhõm "Thật không may cho nhân vật chính và vài người khác, họ đều bị đau dạ dày và ốm."

"Vậy còn người đóng thế thì sao?" một học sinh hỏi.

"Họ cũng ốm luôn..."

Tsuna không thể không nghi ngờ việc này có liên quan đến vị gia sư ác quỷ nhà mình...

"Vậy? Phải làm sao bây giờ? Không có họ, vở kịch của chúng ta sẽ hỏng hết." Một học sinh kêu lên.

"Ah... chúng ta cần phải có sự thay thế." Hana khoanh tay nói.

"Tay của Gokudera lập tức giơ lên "Tôi đề nghị Juudaime làm nhân vật chính!"

"Gokudera-kun..." Tsuna thở dài.

"Sao? Nhưng cậu ấy trông rất ổn với vai Kuran." Hana quay về phía cậu thanh niên bom khói.

"Tớ nghĩ Tsuna cũng có thể làm tốt vai chính." Yamamoto cũng giơ tay lên "Có lẽ chúng ta có thể tìm người khác đóng vai phản diện."

"Con trai toàn lũ ngu ngốc..." Hana thì thầm "Nó sẽ phải điều chỉnh rất nhiều nếu chúng ta tiếp tục đổi vai diễn!"

"Hohoho! Mọi người bình tĩnh nào!" Tất cả học sinh quay sang phía cậu nhóc Arcobaleno đang đứng trên bàn giáo viên, mặc chiếc áo dài màu đen trong khi giữ tấm bằng tốt nghiệp.

"Giáo sư Bo-reen..." Hana quay sang vị sát thủ đang hóa trang.

"Tôi thấy các cậu đang gặp khó khăn..." Reborn nói.

'Và cậu nghĩ đây là lỗi của ai chứ?' Tsuna thầm hét lên.

"...Vậy thì, vì không ai có thể giúp được, tôi sẽ giúp các cậu." Reborn cười nói "Tôi đã tìm ra vài người thay thế cho những vai diễn cần phải thay... và đừng lo lắng, họ có thể diễn các vai diễn rất tốt..."

Cậu thanh niên tóc nâu không thể không nhìn vào đứa bé trong nghi ngờ.

"T-Thật sao?" Hana bất ngờ nhìn cậu nhóc.

Reborn gật đầu "Ngoại trừ nhân vật chính." Cậu nhóc sau đó thêm vào, khiến mọi người kêu lên trong thất vọng.

"Như tôi nói! Juudaime sẽ phù hợp với vai diễn đó một cách hoàn hảo!" Gokudera nhấn mạnh.

"Tch. Tôi đoán không còn cách nào khác." Hana khoanh tay, Gokudera lập tức trông rất vui cũng như Yamamoto, trong khi Tsuna chỉ có thể đổ mồ hôi. May mắn thay cậu vô thức nhớ lại những lời thoại của nhân vật chính. "Giờ chúng ta cần vai phản diện..."

Sau nhiều tranh cãi, khiếu nại, Hana đã chọn Mochida (mặc dù anh ta từ lớp khác và khác năm), bằng cách kéo và buộc anh ta phải tham gia. Tuy nhiên, khi mọi người bắt đầu sửa chữa các chế phẩm, Tsuna không thể không tự hỏi ai là người thay thế.

Phòng thể dục...

Nana bước vào tòa nhà với Lambo, Ipin và Fuuta đi bên cạnh.

"Mama! Lambo muốn đồ ăn!" Lambo than thở.

"Nào, nào Lambo-kun, chúng ta sẽ đi ăn sau... ngay sau khi chúng ta xem vở kịch của Tsu-kun!" Nana hào hứng cười khúc khích "Mẹ không thể chờ tới lúc xem Tsu-kun bé bỏng của mẹ diễn."

"Con cũng hào hứng nữa! Hayato-nii, Yamamoto-nii và Tsuna-nii rất giỏi diễn xuất!" Fuuta nhìn lên bà.

"Ôi trời~! Đứa con bé bỏng đang lớn lên rồi!" Nana thì thầm.

"Tsuna-san tuyệt nhất!" Ipin đồng ý.

"Hahi! Sawada-san!" Nana quay sang và thấy Haru đang chạy phía sau với Kyoko.

"Ah... Kyoko-chan... Haru-chan." Nana chào hai cô gái "Các con cũng tới xem vở kịch của Tsu-kun hả?"

"Hai desu!" Haru trả lời.

"Arre, không phải Kyoko-nee cũng là diễn viên trong vở kịch sao?" Fuuta nghiêng đầu dò hỏi.

"Ah... thì... chị bị viêm họng mà em thấy đấy..." Kyoko nói, giọng cô khàn và nhỏ.

"Ôi không, thật là tệ." Nana nói, cau mày "Cháu ổn chứ?"

Kyoko gật đầu cười rạng rỡ.

"Tsuna-san và những người khác có thể đang hoảng loạn, phải không? Ý tớ là... họ sẽ thiếu đi người diễn." Haru chỉ ra.

"Maa, tớ nghĩ Tsuna-kun có thể kiểm soát được tình hình." Kyoko trả lời "Sau cùng thì Tsuna-kun vẫn là người đáng tin cậy..."

Khi cả nhóm đang nói chuyện, Lambo đột nhiên dời đi. Cậu nhóc đột nhiên thấy dấu vết của kẹo và quyết định đi theo chúng, rời khỏi đó không để lại manh mối nào.

Hậu trường

Tsuna nhìn qua tấm màn và thấy một lượng lớn khán giả đang vào chỗ ngồi. Cậu nuốt nước bọt.

"Chắc chắn có rất nhiều người, phải không Tsuna?" Tsuna quay xung quanh và thấy cả Gokudera-kun và Yamamotom, mặc trang phục họ đã từng mặc trong buổi diễn tập. "Ư-ừ... tớ cảm thấy hơi lo lắng." Vị boss trẻ tuổi thừa nhận. Mặc dù là vị Boss đáng sợ của Vongola, cậu vẫn không thể vượt qua sự nhút nhát của mình.

"Đừng lo Juudaime! Ngài sẽ làm tốt thôi!" Gokudera kêu lên.

Tsuna chỉ có thể gật đầu trong khi lơ đãng nghịch cánh tay băng bó của mình. Cậu không nhận ra được ánh mắt lo lắng từ hai người bạn của mình giành cho cậu. "Uhm... này Tsuna... bọn tớ... có thể hỏi cậu vài điều không?"

"H-huh?" Tsuna quay sang cả hai
"Chúng tôi không muốn thô lỗ Juudaime... nhưng-!"

"Bọn tớ muốn hiểu mọi thứ Tsuna..." Yamamoto nhìn cậu thanh niên tóc nâu nghiêm túc "Tớ biết bọn tớ đã nói cậu nên quên đi về những gì đã xảy ra trước đó khi chúng ta... chiến đấu... nhưng, tớ xin lỗi. Tớ không thể làm nó biến mất khỏi tâm trí dù có làm gì đi nữa."

-oOoOo-

"Juudaime! Đó không giống ngài..." Gokudera nắm lấy tay cậu.

"Sau đó có lẽ mấy cậu chính là người không hiểu tôi!" Tsuna đột nhiên hét lên, khiến cả hai thanh niên choáng váng "Mấy cậu luôn luôn giữ tôi lại như thể mấy cậu biết đâu là tốt nhất!"

"Tsuna! Cậu vẫn không thể bắn những người này dù họ là kẻ thù." Yamamoto sau đó nói "Sẽ có chuyện gì nếu cậu giết họ?"

"Tôi không quan tâm." Lửa giận của Tsuna đột nhiên bùng phát "Tôi đã từng làm như vậy rồi, nhớ chứ?"

-oOoOo-

"Yamamoto..." Tsuna buồn bã nhìn anh.

"Tôi xin lỗi Juudaime. Nhưng tôi đồng ý với tên ngốc bóng chày." Gokudera kêu lên.

"Gokudera-kun cũng vậy sao...?" Mắt Tsuna mờ đi.

"Cậu có thể nói cho chúng tớ sau vở kịch được không?" Yamamoto mỉm cười với cậu.

"..." Tsuna né ánh mắt của họ "Tớ không thể..."

"Juudaime... người phải làm vậy!" Gokudera nắm lấy tay cậu "Là cánh tay phải của ngài, đó là nhiệm vụ của tôi khi biết ngài thực sự đang gặp chuyện gì..."

"Cậu đang nói như thể tớ đang biến thành kẻ điên vậy!" Tsuna trừng mắt, khiến cho Gokudera thả cậu ra. Cậu thanh niên tóc nâu thôi trừng mắt. "Tớ-tớ xin lỗi..."

"Không sao đâu... Juudaime..." Gokudera nhỏ giọng trả lời.

Các đèn chiếu sáng mờ đi, báo hiệu chương trình chuẩn bị bắt đầu.

"Tsuna...-"

"Đó chỉ là... Không phải là tớ không thể nói với các cậu... mà là tớ không muốn nói." Tuy giả dối, nhưng họ vẫn kiên quyết làm giọng cậu run lên.

"Tại sao vậy?"

Làm sao một câu hỏi có thể có quá nhiều đáp án?

"Đó là vì..." Giọng của Tsuna chìm xuống bởi sự dẫn giải của người dẫn chương trình cho khán giả ngoài sân khấu. Cả hai tới gần cậu thanh niên tóc nâu để nghe được rõ ràng hơn "...Tớ sợ rằng một khi các cậu nhận ra nó... các cậu sẽ... các cậu sẽ nhìn tớ khác đi và... các cậu sẽ quay lưng lại với tớ..." là vì ánh đèn mờ hay gì đó, nhưng họ cảm thấy khóe mắt của Tsuna lấp lánh... giống như những giọt nước mắt.

"Sao chúng tôi lại làm vậy với ngài được chứ Juudaime?" Gokudera hỏi, cậu sững sờ.

Tuy nhiên, không có câu trả lời nào cho câu hỏi của chàng trai bom khói khi người dẫn chương trình gọi nhân vật Yoshi.

Tsuna quay đi với hai người khi cậu vén tấm rèm. Ánh sáng từ sân khấu rọi vào hậu trường mờ phía sau, và hai người bảo vệ có thể nhìn thấy rõ hơn khuôn mặt nhợt nhạt của cậu thanh niên tóc nâu. Cậu trông buồn, suy sụp và cô đơn. Sau đó cậu nói, khi đôi mắt caramel nhìn vào họ...

"Chỉ là... đừng để tớ một mình... được không?" nó nghe như một yêu cầu trẻ con, nhưng nghe từ chính cậu thanh niên tóc nâu... thì nó còn nhiều hơn thế...

Gokudera và Yamamoto không kịp trả lời Tsuna vì cậu đã lên sân khấu.

-oOoOo-

"Arra! Nhìn kìa! Tsu-kun ra rồi!" Nana kêu lên khi nhìn thấy con trai mình bước lên sân khấu.

"Arre? Lambo đâu rồi?" Fuuta nhìn xung quanh, hoàn toàn nhận ra sự vắng mặt của cậu nhóc bò.

"Tsuna-san có ổn không?" Haru thì thầm với Kyoko "Trông cậu ấy suy sụp lắm desu."

Kyoko chỉ có thể lắc đầu trong khi nhìn lên sân khấu trong lo lắng.

Có một cậu nhóc kém cỏi tên Yoshi... cậu luôn bị điểm kém và là người hoàn toàn vô dụng.

Và như thể đúng lúc, Tsuna vấp ngã, tạo ra một số tiếng cười từ khán giả 'Gì vậy? Viên đá này ở đâu ra?' Cậu thanh niên tóc nâu kêu lên nhìn trừng trừng vào vật thể lạ ở giữa sân khấu.

Cậu luôn là niềm vui cho bạn học của cậu và là trung tâm của sự chú ý với những kẻ bắt nạt.

Bạn học của Tsuna đi ra từ phía sau hậu trường và chạy qua chỉ trỏ và cười cậu. Cậu thanh niên tóc nâu thở dài nhìn lên. Cậu gần như ngã ngửa ngay sau khi nhìn thấy 5 tên to lớn mặc đồng phục trường cười với cậu. Gần như lập tức, Tsuna chạy vào hậu trường với tiếng rít trong khi những tên bắt nạt chạy theo cậu.

Khán giả phá lên cười khi tiếng hét được nghe thấy phía sau hậu trường.

Hậu trường...

Tsuna đúng theo nghĩa đen đang bị đánh bởi những tên bắt nạt to lớn. May mắn thay, Gokudera và Yamamoto tới đúng lúc để cứu cậu thanh niên tóc nâu có thể bị gãy xương.

"Bọn chúng là ai?" Tsuna kêu lên và quay sang Hana.

"Oh, tớ quên nói với cậu là bọn bắt nạt cũng vắng mặt vì bị ốm... đây chắc hẳn là người thay thế mà giáo sư Boreen nhắc tới." Hana nhìn xuống Tsuna người đang loạng choạng đứng lên "Họ thực sự là diễn viên giỏi phải không?" Tsuna đổ mồ hôi 'Đó là vì họ là hàng thật.'

Tuy nhiên, chàng trai kém cỏi này sẽ có cơ hội thay đổi số phận của mình khi một người khách được thấy đang ngồi trong phòng khách nhà cậu...

Tsuna lại một lần nữa bước ra sân khấu. Nơi mà bây giờ được trang trí như một phòng khách với ghế, bàn uống cafe, bình hoa và nhiều hơn nữa. Tsuna không thể không tự hỏi rằng làm thế nào họ có thể trang trí sân khấu trong thời gian ngắn như vậy. Cậu tiếp tục đi khi vẫn tiếp tục thắc mắc 'Oh phải rồi, mình thắc mắc không biết ai sẽ là gia sư đây? Ý mình là, mỗi khi bọn mình tập luyện, chưa bao giờ có ai đảm nhiệm vai trò đó. Khi mình hỏi Kurokawa người đó là ai... cậu ấy chỉ nói đó là bí mật...' Tsuna đột nhiên đối mặt với chiếc ghế quay ngược lại so với cậu thanh niên tóc nâu 'Có lẽ là ai đó giống Reborn... Vậy đó có thể là...'

Từ từ chiếc ghế quay sang Tsuna và mắt Tsuna mở to.

Người đang ngồi trước mặt cậu, là một người đàn ông... mặc bộ com lê với mũ phớt. Anh có sợi tóc quăn hai bên và đôi mắt đen sắc nhọn đang nhìn chằm chằm vào cậu. Trong thoáng chốc... người đàn ông trông rất giống... Reborn?

Có vài tiếng la từ phía khán giả và vài tiếng thì thầm phấn khích khi họ hỏi nhau như thể chàng sát thủ kia là người mẫu hay ngôi sao nổi tiếng. Tuy nhiên, Tsuna lờ đi.

"C-Cậu là ai?" Tsuna lắp bắp, cậu kinh ngạc và choáng váng. Cậu biết đó là Reborn. Reborn ở hình thể thật sự. Cậu đã biết về lời nguyền của các Arcobaleno ở tương lai và cậu biết Reborn không thể trở lại hình dạng thật của mình vì đó là bất khả thi.

'Không...' Tsuna chớp mắt. Cậu hoàn toàn có thấy lửa sương mù phát ra từ người anh. Anh ta chỉ là ảo ảnh. Không hơn không kém... 'Nhưng tại sao lại là ảo ảnh?' Tsuna đổ mồ hôi 'Đó có lẽ nào là vì anh ta không muốn ai khác đóng vai của anh ta? Điều đó nghe rất giống với Reborn mà mình biết.'

Người đàn ông cười khi rút ra khẩu súng và chĩa vào Tsuna, khiến cho cậu thanh niên tóc nâu lùi lại.

"Tên tôi là Reborn ('Ờ phải rồi, Reborn, không muốn tên mình bị đặt cho nhân vật nào đó...' Tsuna nghĩ) "Tôi là một sát thủ, và tôi tới đây để đem tới cho cậu một tin tốt lành." Người đàn ông nói với một giọng trầm lạnh điều đó làm các cô gái la ó nhiều hơn.

"T-Tin tốt sao?" Tsuna không chắc chắn lắm nhìn ảo ảnh kia.

"Ah..." người đàn ông đứng lên và tới gần cậu thanh niên tóc nâu "Cậu sẽ là Boss Mafia tiếp theo của nhóm Clam..."

"E-eh? Mafia?" Tsuna rùng mình khi người đàn ông nắm vai cậu 'Đây là ảo ảnh thật... và mình có cảm giác là mình biết ai là người tạo ra ảo ảnh này...' cậu nghĩ khi người kia đang nắm vai cậu.

"Phải, và vì vậy. Cậu phải vào học trong trường Mafia." Người sát thủ nói khi vỗ người thanh niên nhỏ hơn. Tsuna đổ mồ hôi khi nghe thấy tiếng con gái la hét.

-oOoOo-

Cảnh tiếp theo tới, và Tsuna hiện đang mặc bộ com lê, vì đó là đồng phục cho trường mà cậu vừa nhập học. Cậu thanh niên tóc nâu đang bê một chồng sách trong khi cố gắng đi bộ lên sân khấu. Nó được nói trong kịch bản rằng đây là phần mà Yoshi gặp Keshi.

Và như thể đúng lúc đó, cậu thanh niên tóc nâu đụng vào ai đó, khiến chính mình mất thăng bằng và đánh rơi sách "Ah!" May mắn thay, một bàn tay đã nắm lấy cậu trước khi cậu ngã xuống sàn nhà cứng. Cậu nhìn lên và thấy đôi mắt màu xanh lá quen thuộc của Gokudera, cậu nhìn thanh niên bom khói từ đầu tới chân, trang phục của cậu giống như những gì cậu mặc trong buổi tổng duyệt.

Sau đó Tsuna nhớ ra rằng cậu phải ngã xuống đất... không phải là được đỡ bởi Keshi.

Tsuna thì thầm trên sân khấu "G-Gokudera-kun, c-cậu đang-?" cậu bị ngắt lời khi Gokudera nắm tay cậu chặt hơn, đôi mắt đầy tuyệt vọng như thể, cậu muốn nói với cậu thanh niên tóc nâu điều gì đó.

Tsuna chuẩn bị hỏi điều gì phiền tới cậu thanh niên bom khói, chỉ có thể bị ngắt lời lần nữa khi Gokudera đột nhiên nói "Xin lỗi cậu nhé." Gokudera nở nụ cười căng thẳng.

Nhớ lại vở kịch Tsuna nhanh chóng trả lời.

"K-không sao đâu..." Tsuna tự đứng thẳng dậy, cậu thấy Gokudera ngập ngừng buông cậu ra, "Đó là lỗi của tớ vì đi xung quanh với cả đống sách này." Cậu quỳ xuống để nhặt sách lên, Gokudera làm theo.

"Hahaha! Maa maa, để tớ giúp cậu!" Tsuna kinh ngạc bởi diễn suất tuyệt vời của Gokudera trong vai Keshi. Tiếng cười của cậu nồng nhiệt và nụ cười của cậu dường như không căng thẳng như trước. Có gì đó đã thay đổi? Trở lại lúc luyện tập, Gokudera sẽ cằn nhằn và bỏ qua kịch bản khi cậu đọc tới phần cậu phải cười và diễn thật vui vẻ và sôi nổi, điều đó làm cậu thấy bực mình.

"Ờ-Ừ." Tsuna nói và nhìn Gokudera đứng lên, cậu đột ngột đứng lên.

Họ bắt đầu đi xung quanh, như trong kịch bản đã nói trước khi tới bàn và để chồng sách trên bàn.

"Hey, cậu là học sinh mới chuyển tới! Tớ nói đúng không?" Gokudera cười.

"U-uhhh... phải..." Tsuna vẫn không thể hiểu làm thế nào Gokudera có thể làm bộ mặt đó khi tất cả những gì mà đầu bạc làm là cau có và cằn nhằn với mọi người. Chắc chắn là, cậu phải thường xuyên cười trong thời gian này, nhưng không bao giờ dài và trước mặt nhiều người như vậy.

Tiếng la ó và tiếng hét lại có thể nghe thấy từ dưới đám đông.

"Tên tớ là Keshi, rất vui được biết cậu." cậu ta chìa tay ra, Tsuna bắt tay "Tôi-tôi là Yoshi..." cậu thanh niên tóc nâu lập tức nhận ra cái bắt tay của Gokudera. Cậu thanh niên tóc nâu chợt suy nghĩ gì đó.

Có phải Gokudera, suy sụp?

Tsuna luôn biết rằng khi cậu thanh niên bom khói suy sụp, cậu sẽ luôn ép bản thân mình phải diễn cho đạt làm như mình vẫn bình thường... điều cậu vừa kết luận quá bình thường làm cậu nghi ngờ. Với nhận thức đó, Tsuna biết rõ lí do tại sao Gokudera lại diễn tốt như vậy.

Cậu ấy đang ép bản thân mình phải diễn, làm việc mình không muốn làm để giấu đi sự suy sụp của mình, nhưng Tsuna biết hơn thế. Cậu biết cậu thanh niên bom khói đang cố tìm kiếm sự thoải mái cho những gì cậu đã làm, khi cậu cãi nhau với Gokudera ở hậu trường.

-oOoOo-

"Cậu đang làm như tớ đang trở thành kẻ điên ấy!"

-oOoOo-

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong cậu khi cả hai buông tay nhau ra.

"Tớ nghe rằng cậu là boss tiếp theo của tập đoàn Clam! Wow điều đó thật tuyệt vời!" Gokudera kêu lên.

"Yeah, tớ đoán vậy, nhưng... tớ? Là Boss tương lai của tập đoàn Clam? Một tập đoàn rất có uy tín..." Tsuna cười nhẹ "Tớ sẽ chỉ kéo nó đi xuống thôi."

Gokudera cau mày, khi cậu cuối cùng cũng nhận ra thứ gì đó thoát ra từ cậu thanh niên tóc nâu.

"Eh? Sao cậu có thể biết điều đó khi mà cậu còn chưa bắt đầu?" Gokudera hỏi, tuy nhiên, đôi mắt cậu dường như không bối rối như nó được nói trong kịch bản, thay vào đó, nó tập trung vào Tsuna, cố gắng tìm kiếm xem cái gì đã thoát ra từ cậu thanh niên tóc nâu.

"Không ai kém cỏi như tớ, người luôn làm mọi thứ lộn xộn lên và không có gì cả trở thành rắc rối..." Tsuna nở nụ cười "...Tớ sẽ gây bất hạnh cho người khác, và có lẽ cho cả tập đoàn Mafia này nữa. Tớ sẽ làm lộn xộn hết cả."

Đám đông im lặng. Vở kịch mà cậu thanh niên tóc nâu tham gia đang đem lại nhiều xúc cảm.

"Này đừng nói vậy. Chưa có gì tồi tệ xảy ra cả."

'Nhưng...' cậu nhấn mạnh, rồi thở dài mệt mỏi "Dù sao thì, rất vui được biết cậu... tớ-" Tuy nhiên, trước khi cậu thanh niên tóc nâu có thể dời đi, có điều gì đó không mong đợi đã xảy ra.

"Juudaime! Chờ chút đã!" Mắt Tsuna mở to khi cậu thanh niên bom khói nắm tay cậu.

Đây không phải một phần trong kịch bản.

"Tôi...tôi muốn nói vài ngài vài điều!" Gokudera nói với giọng kiên quyết và nghiêm túc.

"G-Gokudera-kun, chúng ta không thể nói trong hậu trường thay vì...? Chúng ta đang ở giữa vở kịch..." Tsuna thì thầm.

"Không!" Tsuna nhìn cậu thanh niên bom khói kinh ngạc.

"Gokudera-kun, gì cơ-?"

"Juudaime, quay trở lại hậu trường... ngài... ngài đã ngụ ý rằng chúng tôi không thể hiểu được ngài..." Gokudera nắm chặt "Tôi...tôi nói đúng không?"

Mắt Tsuna mở to. Thực sự, quay trở lại khi họ nói trong hậu trường, lời nói của Tsuna rất khác, không có nghĩa gì về điều cậu muốn nói. Và nó vang lên trong tim cậu.

"...Tớ sợ rằng một khi các cậu nhận ra nó... các cậu sẽ... các cậu sẽ nhìn tớ khác đi và... các cậu sẽ quay lưng lại với tớ..."

Các cậu không hiểu...

Các cậu chẳng hiểu gì cả... kể cả tớ...

Cái nắm tay khác khiến Tsuna rụt lại, cậu không nhận ra nước mắt trào ra. Nó không thể khác được, một khi cậu nghe thấy ai đó nói điều gì đó trái tim cậu lại la hét, cậu không thể làm gì khác trừ cảm thấy buồn khi người kia nhận ra được điều mà cậu muốn họ biết nhưng lại không nói cho họ biết.

"Đúng vậy, tôi không thể hiểu được gì bây giờ... nhưng..." đôi mắt xanh lá nhìn Tsuna. Sự trung thành không thể phủ nhận và quyết tâm tỏa sáng trong họ, nó đã được một khoảng thời gian kể từ lần cuối Tsuna thấy nó. Cậu nhớ chúng rất nhiều.

"...điều gì tôi có thể hiểu được từ Juudaime là Juudaime là người boss tuyệt nhất! Juudaime có trái tim nhân hậu và thật tuyệt vời khi chỉ có vài người thấy được nó. Juudaime... ngài rất đặc biệt. Ngài luôn đặt người khác lên trên mình và sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ gia đình mình..." Gokudera cười nhẹ.

"Và đó là Juudaime mà tôi hiểu, là Juudaime mà tôi thề sẽ đi theo và bảo vệ bằng mạng sống của mình."

Tsuna cảm thấy dòng chảy ấm áp chạy qua cậu. Kí ức đột nhiên ùa về...

"Juudaime!" Gokudera 21 tuổi chạy về phía Tsuna trông có vẻ khó giải quyết ở khu vườn trong biệt thự Vôngla.

"Ah Gokudera-kun, chuyện gì vậy?" Tsuna cười mệt mỏi.

"Juudaime, có gì đó làm phiền ngài sao?" Gokudera tới gần chàng trai tóc nầu với sự quan tâm khắc trên mặt mình.

"Hm? O-oh không có gì." Tsuna gãi má "Cậu không hiểu đâu..."

Gokudera cau mày "Tôi sẽ không hiểu nếu ngài không nói với tôi gì cả."

Tsuna nhìn cậu kinh ngạc. Gokudera có gì đó thay đổi trong vài năm gần đây, và thái độ thẳng thắn này là một trong số đó. Mặc dù, thái độ này là tốt cho cậu.

Tsuna miễn cưỡng thở dài "Chủ đề về sự hiểu biết, đó là một vấn đề."

Gokudera nhướn mày "Ý ngài là gì?"
"Kể từ khi chúng ta tới đây... nó quá khó để... hòa nhập". Tsuna cúi xuống có lẽ để đánh lạc hướng mình bằng cách vuốt ve vài bông hoa "Một vài người... họ dường như không chấp nhận tớ... tớ nghe thấy vài cuộc nói chuyện sau lưng tớ." Tsuna cười buồn "Nhưng tớ đoán những gì họ nói là thật. Tại sao một kẻ ốm yếu như tớ có thể trở thành boss Mafia?"

"Sao cơ?" Gokudera kêu lên giận dữ trước khi tự trấn an bản thân "Tch. Điều đó không còn là vấn đề nữa, họ sẽ sớm thấy Juudaime tuyệt vời thế nào..."

Tsuna không thể làm gì ngoài nhìn người kia bối rối, thấy điều này Gokudera chỉ nhe răng cười "Đừng lo lắng Juudaime, tôi hoàn toàn tin tưởng ngài! Ngài là người boss tuyệt vời nhất! Juudaime có trái tim nhân hậu và thật tuyệt vời khi chỉ có vài người thấy được nó. Juudaime... ngài rất đặc biệt. Ngài luôn đặt người khác lên trên mình và sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ gia đình mình..."

Từng lời nói của Gokudera trong tương lai vang lên trong tim cậu.

Gokudera nhận ra sự im lặng của Tsuna, khiến cậu nhìn lên, lo lắng rằng cậu có thể đã làm boss buồn "Juudaime?"

"Cảm ơn..." Nước mắt lăn dài trên má cậu khi cậu cười nhẹ, làm cho cậu thanh niên bom khói hoảng sợ "Thực sự cảm ơn cậu..." cậu thanh niên tóc nâu lúc này gạt đi nước mắt và cười nhẹ.

Đám đông ồ lên 'Awwwe...'

"Juudaime! Xin đừng khóc...!" Gokudera nói, vẫn trông rất hoảng sợ.

"Gah! Đừng nhìn tớ!" Tsuna cố gắng lau đi nước mắt trước khi chạy đi, mặt cậu chuyển đỏ vì xấu hổ, nhưng bên dưới những cánh tay đang cố gắng che đi nước mắt, nở nụ cười vui vẻ.

"J-Juudaime!" Gokudera chạy theo sau.

Ánh sáng mờ đi, kết thúc cảnh với những cuộc trò chuyện sôi nổi từ đám đông. Họ không thể chờ tới những gì xảy ra tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro