Đến cùng là ai ủy khuất?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://lalalala44222.lofter.com/post/740bd677_2b9cd0c72

Author: 呜呜啦啦嘿

Translator: zit_katsu

Ghi chú: Bản dịch không có sự cho phép của tác giả, không đem tác phẩm ra ngoài.
———————————————————

- Cặp đôi Hoa Phương có hai đứa con (một nam một nữ), đang ở ẩn.

Nam hài tử (Chính xác là Lý Liên Hoa phiên bản mini): Lý Mộ Phương, hay còn gọi là Lý Liên Bằng (Thừa hưởng làn da cả của Lý Liên Hoa và Phương Tiểu Bảo, tính tình so với Tiểu Bảo giống chút ít)

Nữ hài tử (Có đôi ngươi giống Tiểu Bảo, Lý Liên Hoa thường che chở nàng mấy phần vì điều này): Lý Đậu, tên khác là Lý Liên Nguyên (Tính tình hoàn toàn giống Lý Liên Hoa và lớp da Phương Tiểu Bảo)


Lời mở đầu

"Lý Liên Hoa, ngươi gọi cái nam hài như nào?"

"Liền.... Lý Liên Bằng đi"

"Vậy nếu là nữ hài?"

"Ta đi coi bói tính toán."

"Ta ngược lại hy vọng là nữ hài, nữ hài cảm thấy tương đối bớt vất"

"A, một hài tử có tính cách như hai người, không phải khỉ cũng không tệ rồi" (Đến từ "Địch Phi Thanh nhàn rỗi")

———————————————————

"Lý Liên Bằng! Là ai làm!"

"Không phải ta, là muội muội làm!"

"Lý Liên Hoa! Ngươi lại xem con gái quý giá của ngươi đi!"

Lý Liên Hoa vừa đặt bát trà lên trước bàn đã thấy chàng dâu nhà mình trên tay xách theo một người, giận đùng đùng đem người thả mạnh lên ghế. Còn mình tức giận ngồi phịch ngay cạnh Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa liền tiếp trà cho hắn.

"Lý Liên Nguyên, ngươi kể một chút ngươi đã làm gì, khiến baba ngươi nổ địa khí"

"Ta đem rượu baba chôn xuống một điểm..."

"Ngươi gọi đó là một chút sao!?"

Cạnh mắt thấy Hồ Ly Tinh chút xù lông, liền lập tức sờ sờ vuốt lông nó.

"Là baba ăn vụng mứt quả của ta trước!"

Lý Liên Hoa nghe được những gì nàng nói, thật giống Tiểu Bảo a. Phương Tiểu Bảo nhanh chóng ngụy biện.

"Ta! Là ta sợ tiểu hài tử nhà ngươi ăn đến đau răng. Lại nói ngươi mỗi khi ăn đồ vặt đều không có ăn cơm! Ta là vì muốn thân thể ngươi tốt."

"Ngươi còn không mau cảm kích ta xong, không ta liền cáo trạng cha ngươi."

"Ta...A... Không phải như vậy! Cha! Baba chơi xấu!"

"Tướng công, ngươi xem con gái ngươi đi, nàng rõ ràng là đang trêu chọc ta!"

Lý Liên Nguyên lúc nhìn thấy baba đối cha nũng nịu như đứa trẻ liền biết nàng tất thua, Lý Liên Hoa luôn đối phó Phương Tiểu Bảo lúc nũng nịu liền không có cửa, nói chi lần này còn kêu tướng quân. Thế là nàng cũng học theo kêu một tiếng tướng công. Lúc đó Hoa Phương đều giật mình, nhất là Lý Liên Hoa, này còn đang nghĩ là nên chôn mình ở đâu. Phương Tiểu Bảo đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó không cam lòng yếu thế, hắn ghé sát vào tai Lý Liên Hoa gọi:

"Cha~"

Lý Liên Hoa nháy mắt thân thể cứng đờ, đưa mắt nhìn người bên cạnh không biết bản thân đã vô tình tạo ra lửa. Y nhanh chóng truyền âm sang cho Địch Phi Thanh để mang hai đứa bé đi ít nhất một tuần lễ không cần về.

Phương Tiểu Bảo đưa mắt đắc ý nhìn Lý Liên Nguyên, mà thật sự không biết câu nói ấy mang đến cho người bên cạnh bao phản ứng khẩn cấp.

Sau khi Địch Phi Thanh đem hai đứa đi, Phương Tiểu Bảo tức khắc cảm nhận được một loại "Nguy hiểm" khí tức. Hắn nhìn người bên cạnh, cảm giác có gì đó thực sự không ổn.

"A, ta đột nhiên cũng muốn đi Kim Uyên Minh chơi mấy ngày a"

Phương Tiểu Bảo vừa mới định chạy liền bị một cánh tay chặn ngang ôm đến trên mặt bàn, hắn còn muốn nói gì đều bị đối phương làm cho ngừng bặt, nụ hôn này so với mấy lần trước, càng giống loài động vật săn mồi đã lâu không được ăn thịt hơn, cực kỳ hung dữ. Khoảng khắc Lý Liên Hoa chuẩn bị đem hắn ôm lên giường, tên tiểu nhân trước mặt đột nhiên òa khóc, xem ra Lý Liên Hoa đã thực sự ức hiếp hắn rồi. Nhìn thấy chàng dâu nhỏ khóc ủy khuất, Lý Liên Hoa rất đành lòng chỉ có thể dỗ dành hắn.

"Ô, Lý... Lý Liên Hoa ngươi bắt nạt ta. Ngươi không yêu ta."

"Tiểu Bảo, ngươi nói xem ta làm sao không yêu ngươi?"

"Từ khi có hài tử, ngươi không có quan tâm đến ta, mỗi lần chúng nó gây sự đều là ta phải xử lý, Lý Liên Bằng còn dễ Địch Phi Thanh quản được, nhưng Lý Liên Nguyên thì sao? Nghịch ngợm nhưng lại là một nữ hài tử, Địch Phi Thanh đối nàng rất ôn nhu, lúc nàng hư hỏng ngươi cũng mềm lòng. Nàng... nàng vừa mới gọi ngươi...Ô"

"Còn gì nữa không?"

Phương Tiểu Bảo nghe vậy nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Tốt, để ngươi nói xong vậy liền cho là lỗi của ta."

Lý Liên Hoa hôn hôn lên mặt hắn.

"Xác thực là lúc nàng làm nũng, ta có mềm lòng vì ánh mắt nàng rất giống ngươi, nhưng ta hỏi ngươi. Có một lần nàng cắn ngươi, có phải ta để nàng quỳ ngoài cửa nửa canh giờ không? Lúc đầu ta vốn định cho nàng quỳ một canh giờ, nhưng cuối cùng cũng là ngươi không đành lòng. Kết quả là chưa đến nửa canh giờ, ngươi liền để nàng về. Nàng vừa về ta ngay lập tức bảo nàng xin lỗi ngươi. Thông thường khi chúng giận dỗi với bạn, Lý Liên Bằng thì đôi khi giao cho Địch Phi Thanh xử lý, còn Lý Liên Nguyên ta để nàng sao chép thơ ca năm mươi lần. Còn ta dẫn ngươi đi chơi phố xá sầm uất, giải sầu một chút."

Lý Liên Hoa dừng lại một chút, Phương Tiểu Bảo nói đó là lỗi của những đứa trẻ, và cũng là lỗi của chúng ta.

"Ngươi cho rằng thân thể sau khi mang thai sức khỏe không tốt, ta cũng sợ hãi nên cho ngươi tận 10 tháng hoài thai, ta đều không đụng vào ngươi, mà ngươi biết đôi khi ngươi có bao nhiêu mê người không? Bởi vì là song sinh, ngươi sinh xong thân thể vẫn không tốt lắm. Thẳng đến năm ngoái ngươi mới có thể bước ra ngoài chợ chơi. Nhưng ta vẫn là sợ hãi, mỗi lần mua đều vội vàng, xong đem ngươi về ngâm nước. Ngươi cũng là lợi dụng lúc đấy để kích động lửa một cách trắng trợn. Vừa rồi ngươi lại gọi ta như thế, Phương Tiểu Bảo, ngươi thực sự không biết điều đó đã châm ngòi cho vấn đề rồi sao? Còn nói ta không quan tâm ngươi, không yêu ngươi! Đến cùng ngươi cho là ai ủy khuất đây?"

Phương Tiểu Bảo nghe thấy y nói vậy, con mắt ướt át nhìn y tựa hồ đang nói xin lỗi. Lý Liện Hoa nhìn thấy cảnh này,nhịn không được khàn giọng:

"Xem ra phu nhân gần đây thân thể rất tốt a, bọn trẻ một tuần lễ sẽ không về... Vậy tranh thủ mà bồi thường cho Lý mỗ đi!"

.

Sau khi bị Lý Liên Hoa hành hết lần này đến lần khác, Phương Tiểu Bảo liền hối hận trước đó không nên ỷ vào thân thể để nhóm lửa.

———————————————————



Vậy rốt cục ai mới ủy khuất:)?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro