Tỉnh lại sau cơn bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://natsuya-ya.lofter.com/post/1d087a8c_2b9a14570

Author: 莫莫扎他

Translator: zit_katsu

Ghi chú: Bản dịch không có sự cho phép của tác giả, không đem tác phẩm ra ngoài.

———————————————————

01.

Phương Đa Bệnh tử trong mộng tỉnh lại, thoáng nhìn sắc trời đầu tiên trong ngày, bên ngoài là khu rừng xanh che trở tỏa bóng mát. Lý Liên Hoa chắc hẳn lại di dời cùng Liên Hoa Lâu, lần này y cho dừng ở trong núi.

Hắn từ trên giường ngồi dậy, duỗi lưng, có chút thoải mái hô to: "Lão hồ ly, ta đói."

Lý Liên Hoa rất nhanh từ ngoài đi vào, trong tay bưng một cái bát lớn, bên trong có gà xé và chào rau củ. Y bình tâm vững vàng đi đến trước giường, đặt bát lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, dùng thìa khuấy đều, sau lại thổi thổi trước khi đưa lên miệng Phương Đa Bệnh, ôn nhu nói: "Ăn đi."

Phương Đa Bệnh kinh ngạc, nheo mắt quét y từ đầu đến chân, ra vẻ cảm khái: "Không nghĩ tới, lại có ngày ngươi hầu hạ ta như này."

Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói: "Ta cảm thấy từ 'hầu hạ' không chuẩn xác lắm, ta là đang chiếu cố ngươi."

Phương Đa Bệnh cố ý làm khó dễ: "Ta thì thích dùng từ 'hầu hạ', từ nhỏ đến lớn ta đều được hầu hạ lâu rồi." Hắn dứt lời liền nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa, muốn xem phản ứng của y.

Lý Liên Hoa vẫn ôn hòa, lộ ra nụ cười: "Ngươi nói đều đúng, ăn được không?"

Lúc Lý Liên Hoa cười lên thực sự khiến cho lòng Phương Đa Bệnh có chút ngứa ngáy, hắn vẫn thấy khó hiểu: Y rõ ràng không phải là kinh diễm tuyệt lâm tướng mạo, còn không anh tuấn bằng mình, lại không biết vì sao lại rất vừa mắt, luôn cảm thấy điều gì đó, chính là bị người này thu hút. 

Về sau biết được, nguyên lai chính là bức chân dung hắn đã từng nhìn thấy trong nhiều năm. 

Chân dung khuôn mặt sớm đã ăn sâu vào xương tủy, trong mộng đều xuất hiện thân ảnh kia.

Hắn từng ảo tưởng người trong bức họa sẽ quay đầu, có thể mỉm cười với hắn một cái.

Giờ đây nụ cười hắn từng mong chờ đang ở ngay trước mắt.

Phương Đa Bệnh đột nhiên thấy có chút không được tự nhiên, nhìn xung quanh, lảng tránh ánh mắt của y: "Ta vừa mới tỉnh, chưa có tắm rửa."

"Tắm rửa xong rồi ăn." Lý Liên Hoa đặt thìa xuống, đi sang một bên chuẩn bị dụng cụ để tắm rửa. Y làm những chuyện này không vội không chậm, mười phần có kiên nhẫn.

Nhưng lúc trước y, cũng không giống dạng này.

Ba tháng trước, vẫn là Phương Đa Bệnh theo đuổi y khắp nơi.


02.

Ba tháng trước, chùa Phổ Độ.

Phương Đa Bệnh hộ tống Cát Phan đến viện Bách Xuyên và cùng Lý Liên Hoa chia tay giữa lưng chừng núi. Hắn dường như thường lệ đấu võ mồm với Lý Liên Hoa, khi đi ngang qua nô lệ đầu sắt tên "A Phi", vẫn không nhịn được hung tợn trợn mắt liếc.

Chờ đến nơi xa, hắn lại vụng trộm quay đầu, nhìn thấy một màn kia.

Thật khó để nói liệu trong lòng Phương Đa Bệnh chua xót là do nguyên cơ khác. Người kia hiển nhiên cùng Lý Liên Hoa là người quen cũ, sự hiểu biết ngầm của hai người cũng không bình thường. 

Trong lúc đó, Lý Liên Hoa duổi cây tre để gã nắm, lại giống như rất ỷ vào gã. 

Trong đầu Phương Đa Bệnh vô cùng hỗn loạn, nhưng sau khi tình cờ gặp hòa thượng trong chùa, mọi sự hỗn loạn đều bị lãng quên. 

Hòa thượng kể cho hắn nghe về Lý Tương Di. 

Lý Tương Di trong lòng hắn đã mười năm, hắn không nói rõ được tình cảm của mình là gì. Nó chắc chắn không giống với loại cảm xúc động tâm khi ở bên Lý Liên Hoa.

Nhưng hắn ngưỡng mộ Lý Tương Di, đối với Lý Tương Di chết sự tình ở mười năm trước, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.

Người có phong thái xuất chúng như vậy, nên vĩnh viễn lưu lại thế gian này và được mọi người sùng bái mới tốt.

Mà hòa thượng lại vừa nói với hắn: "Lý Tương Di chưa chết, chỉ là hắn không thể coi là sống tốt đi. Hắn thân trúng kỳ độc, chỉ có một loại phương pháp có thể cứu hắn."

.

Phương Đa Bệnh hôm đó lúc gặp Lý Liên Hoa, không đợi Lý Liên Hoa nói ra không biết là miệng đối tâm, vẫn là trong lòng ghét bỏ hắn, hắn nói trước: "Ngươi không cần lo lắng sau này ta sẽ quấn lấy ngươi nữa. Ta sẽ kết hôn."

Lý Liên Hoa bị sặc nước trà, đây là lần đầu tiên y chật vật như vậy trước mặt hắn.

Y thậm chí không thèm để tâm lau trà, hỏi ngay: "Ngươi nói cái gì?"

Phương Đa Bệnh trừng to mắt nhìn y: "Ngươi nghe không lầm, ta nói-- Ta, sẽ, kết, hôn."

Lý Liên Hoa rốt cục cũng lau sạch nước trà trên mép, chậm rãi khôi phục, bình tĩnh hỏi: "Ngươi là gả cho ai?"

Phương Đa Bệnh tuyên bố: "Lý Tương Di."


03.

Lý Liên Hoa ngồi trước mắt hòa thượng, y lần này nhìn hòa thượng một hồi lâu, mới nghi hoặc hỏi: "Rốt cục ngài muốn làm gì đây?"

Hòa thượng nói: "Ta muốn ngươi sống."

"Ngài muốn ta sống, cũng không nên lừa hắn đến mức này." Lý Liên Hoa thật không có ngờ tới, hòa thượng này lại có thể nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc như vậy, "Ngài lừa hắn nói chỉ cần cùng Lý Tương Di thành thân, liền có thể cứu Lý Tương Di sinh mạng, đây không phải là vớ vẩn lắm sao?"

Hòa thượng trịnh trọng bình tĩnh nói: "Cũng không phải là vớ vẩn."

Lý Liên Hoa bị ông chọc cho cười: "Ta làm sao không biết, thành thân liền có thể giải độc? Bên trong ta cũng không có dạng độc qua đường tình dục, hắn coi như cùng ta động phòng, độc vẫn là trên người ta."

Hòa thượng lắc đầu: "Cũng không phải."

Ông bình tĩnh đạo: "Ngươi cùng hắn thành thân, sau này chắc chắn ngươi sẽ cố gắng để tiếp tục sống sót."

Lý Liên Hoa rời khỏi phòng, không chịu cãi với tên hòa thượng vô lương tâm này.

Y ra cửa, liền đụng mặt phải Địch Phi Thanh. 


04. 

Địch Phi Thanh vừa cùng Phương Đa Bệnh vừa mới đụng nhau. 

Gã ở sau chùa miếu liền gặp phải Phương Đa Bệnh, thiếu niên xưa nay phí khách tràn đầy bây giờ lại mang vẻ u sầu.

Địch Phi Thanh từ bên cạnh đi qua hắn, không có ý định quản chuyện này.

Lại bị Phương Đa Bệnh ngăn cản.

Phương Đa Bệnh duỗi ra một cây tre. Đó là cái mà Lý Liên Hoa lúc lên núi bảo gã kéo, không biết gã có nhận hay không. 

Thiếu niên này võ công tầm thường, lá gan lại không nhỏ, thường xuyên không biết sống chết mà khích tướng gã.

Lúc này Phương Đa Bệnh cũng khiêu khích nói: "Đừng tưởng là ta đưa cho ngươi."

Địch Phi Thanh: "Cho ta cái gì?"

Phương Đa Bệnh phối hợp nói tiếp: "Tóm lại, ngươi về sau đối hắn hảo hảo một chút."

Địch Phi Thanh: "Nghe như di ngôn vậy."

Phương Đa Bệnh: "Ngươi-"

Hắn cả giận, "Đúng vậy a, ta cũng nhanh phải chết, cho nên không thể tiếp tục cạnh hắn hầu hạ. Ngươi có phải là đang đắc ý?"

Địch Phi Thanh trầm mặc một lát, không hiểu: "Ngươi vì sao muốn chết?"

Gã nhìn thiếu niên khỏe mạnh, cho dù hắn có bệnh, Lý Liên Hoa coi hắn như bảo bối trân quý cần yêu thương như vậy, không thể không chữa trị cho hắn.

Phương Đa Bệnh buồn bực nói: "Ta muốn cùng sư phụ thành thân. Thế nhưng sư phụ ta thân trúng kịch độc, tuổi thọ sắp hết. Hòa thượng lại nói, tuy ta cùng hắn thành thân liền có thể cứu lấy mạng hắn, nhưng chính mạng ta lại khó nói. Suy cho cùng thì khi muốn giải độc đều phải trả giá, mạng đổi mạng, cái này là công bằng."

Trong lòng hắn khổ sở, nhưng chuyện này tuyệt nhiên không thể nói cho Lý Liên Hoa, chỉ có thể cùng "Tình địch" thổ lộ.

Như vậy lúc hắn thực sự chết đi, nếu tình địch không đành lòng, kể cho Lý Liên Hoa, nói không chừng Lý Liên Hoa có thể rơi hai hàng lệ trước mộ hắn. 

Địch Phi Thanh sau khi nghe xong, trong lòng khó hiểu.

Gã chỉ hiểu một câu: Chàng trai trẻ này muốn thành thân với Lý Tương Di.

Đột nhiên trong gã lại có suy nghĩ giống với hòa thượng: Lý Tương Di thành thân, liệu hắn có ý chí sống sót, cố gắng giải độc bản thân, sau đó liền có thể cùng gã đại chiến một trận?

Gã lập tức nói: "Vậy ngươi nhanh chóng cùng sư phụ ngươi thành thân đi."

Phương Đa Bệnh: "............"

Hắn giận đùng đùng nói: "Ta biết ngay là ngươi trông mong ta chết, để có thể giao Lý Liên Hoa cho ngươi."


05. 

Địch Phi Thanh liền tới tìm Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa nhìn thấy gã, vừa vặn liền phàn nàn với gã, nói: "Vị hòa thượng này thực sự không biết nói sao, rốt cục có thể lấy đâu ra cái chủ ý ngu ngốc này vậy?"

Không ngờ tới Địch Phi Thanh nghe xong lại nói: "Ta thấy hắn nói đúng."

Lý Liên Hoa: "......"


06.

Phương Đa Bệnh dù đã đồng ý với hòa thượng nhưng hắn vẫn không tài nào buông bỏ được Lý Liên Hoa, thường xuyên nhìn lén y.

Hắn trông thấy Lý Liên Hoa và A Phi quả nhiên có cử chỉ thân mật, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bã.

Hắn không biết phải làm gì.

Trước mắt tựa hồ chỉ có một con đường.

Nhưng thành thật mà nói, nếu Lý Tương Di thật sự có thể được cứu, vậy việc hi sinh bản thân thì có sao đâu?

Hơn nữa, hòa thượng còn nói rằng không phải nhất định sẽ chết, chỉ là... giống một cuộc hôn nhân ma mà thôi.

Khi người sống kết hôn với âm giới, dương khí sẽ bị tổn hại rất lớn.

Dù thân là nam nhi, cơ thể cũng phải tiêu hao rất nhiều.

Phương Đa Bệnh lại không hề hoạt bát như vẻ bề ngoài, hắn từ nhỏ đã mang nhiều bệnh tật nên mới có tên như vậy.

Mà năm đó, chính là Lý Tương Di đã giúp hắn đứng dậy khỏi xe lăn và hành tẩu giang hồ.

Phương Đa Bệnh ủ rũ đi vào phòng hòa thượng , hỏi ông: "Khi nào bắt đầu?"

Hòa thượng nói cuộc thành hôn này không nên đem công khai, không nên trắng trợn tuyên dương, chỉ cần trọn ngày rằm, khi linh hồn thông linh thì mượn trăng linh chi lực để dẫn năng lực trời đất và hoàn thành nghi thức. 


07.

Đêm trăng tròn.

Phương Đa Bệnh trên người một chiếc váy đỏ ngồi trong phòng. 

Không có chiếc khăn trùm đầu, hắn dù sao thân vẫn là nam nhi.

Hắn không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ Lý Tương Di không sẵn lòng sao? Suy cho cùng, ai cũng biết y từng một lòng si mê giang hồ đệ nhất mỹ nhân Kiều Uyển Vãn.

Lý Tương Di dù biết mình sắp chết vì bệnh, liệu y có thực sự an bài chịu thành thân với nam nhân không?

Hắn lại không nhịn được nghĩ: Không biết lúc Lý Liên Hoa thành thân thì sẽ như thế nào. Y bình thường khoác một bộ y phục thanh sam, chưa bao giờ thấy y mặc một bộ tiên diễn nhan sắc. 

 Lúc thành thân, y phải chăng cũng sẽ một thân áo đỏ?

Y mặc đồ đỏ, chắc sẽ khiến người kinh diễm hơn phải không?

Kỳ thật y có trông như thế nào, hắn thế nào cũng thích. Thích hắn cơ trí giảo hoạt, thích vẻ vô lại của y khi bắt nạt người khác. Y giống một lão hồ ly xấu xa, nhưng riêng bản thân hồ ly, lại có mị lực.

Hồ ly tinh

Hắn chửi rủa trong lòng.

Lý Liên Hoa đáng lẽ không nên đặt tên con chó là Hồ Ly Tinh, nên gọi chính hắn là Hồ Ly Tinh. 

Trong  truyện Hồ Ly là kẻ chuyên đánh cắp trái tim người khác

Tim Phương Đa Bệnh chính thức bị y đánh cắp.

Phương Đa Bệnh đang ngồi trên giường suy tư, chợt nghe tiếng cửa mở ra, hắn liền ngẩng đầu lên, thình lình có người bước vào.

Người này trên mình trùm một chiếc khăn đỏ.


08. 

Lý Liên Hoa ngồi bên cạnh Phương Đa Bệnh, giả giọng nói: "Ta là Lý Tương Di"

Phương Đa Bệnh sửng sốt, sau một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi là- Kiếm thần Lý Tương Di? Nhưng ngươi không phải đã lâm bệnh nặng, tính mệnh hấp hối..."

Phương Đa Bệnh chỉ đợi trong phòng, không có nghĩ tới gặp một Lý Tương Di thật sự.

Khi hòa thượng nói với hắn, đã đem "Minh hôn" ý tứ rõ ràng, và hắn cũng tự rõ điều đó.

Nghe nói minh hôn đều như thế này.

Lý Liên Hoa hỏi hắn: "Ta không sao. Ngươi là không vui?"

Phương Đa Bệnh lập tức nói: "Ta đương nhiên là vui"

Hắn vui mừng đến mức nhảy xuống giường, đi vòng quanh Lý Liên Hoa, liên thanh hỏi: "Ngươi thật sự là Kiếm thần Lý Tương Di? Ta, ta là đã ngưỡng mộ ngươi rất nhiều năm, vẫn một lòng muốn bái ngươi là sư phụ. Ta giả mạo lấy danh làm đồ đệ ngươi đối với người ngoài kia, thực sự thật có lỗi a, không có qua sự đồng ý của ngươi. Ngươi nhìn.... cũng tốt, những năm này ngươi có phải một mực tại chùa dưỡng thương sao?"

"Ân" Lý Liên Hoa đáp, hỏi hắn: "Ngươi cùng ta thành thân, là ngươi cam tâm tình nguyện sao?"

Phương Đa Bệnh: "Là, đúng vậy a."

Hắn gục đầu xuống, lại nhanh chóng ngẩng lên. Trong gian phòng thắp một đôi nến đỏ, ánh nến sáng rực rỡ, chiếu sáng bóng dáng mờ ảo dưới khăn trùm.

Phương Đa Bệnh nhất thời có chút hoảng hốt.

Hắn có lẽ không thể buông bỏ được Lý Liên Hoa, và bóng hình của y luôn xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Nếu Lý Liên Hoa chịu bằng lòng thành thân với hắn, có lẽ y sẽ không làm tân nương. Phương Đa Bệnh từng cùng y một lần tiếp xúc thân mật, đó là lúc hắn hơi say say men ngà, mượn dũng khí xích lại gần và kéo y lên giường.

.

Lý Liên Hoa lúc ấy hỏi hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

Phương Đa Bệnh trả lời: "Nghĩ... ta muốn đến gần ngươi."

Phương Đa Bệnh vốn tưởng rẳng nhất định sẽ đẩy hắn ra, nhưng lại nghe y nói: "Vậy ngươi đừng đè ta, ta không thích tư thế này."

Phương Đa Bệnh lúc ấy sửng sốt: "Vậy ngươi thích tư thế gì?"

Lý Liên Hoa liền xoay người đè lên người hắn.

Y nói: "Dạng như thế này"

Chuyện về sau Phương Đa Bệnh không nhớ rõ lắm, hắn lúc ấy uống rượu, vẫn còn chút men say, cuối cùng ngủ luôn.

Ngày thứ hai hắn chất vấn Lý Liên Hoa: "Tối qua ngươi có phải đã làm gì ta không?"

Lý Liên Hoa vẻ mặt lười biếng trả lời: "Ai thèm làm gì ngươi."

Phương Đa Bệnh cúi đầu: "Vậy tại sao ta lại cảm giác hơi sai sai? Trên người ta... sao lại có một số dấu vết?"

Lý Liên Hoa trên môi câu lên một vòng lưỡi liềm, cười nói: "Muỗi cắn a?"

Phương Đa Bệnh sau không hỏi thêm câu nào nữa.

Hắn cảm thấy Lý Liên Hoa không phải loại người đến mức thừa lúc hắn còn say mà làm cái gì đấy.

Nếu y quan tâm đến hắn như vậy, cớ sao lại không đồng ý với hắn?

.

Lúc này, Phương Đa Bệnh nghe thấy 'Lý Tương Di' hỏi: "Ngươi cùng ta thành thân, là ngươi cam tâm tình nguyện sao?"

Hắn là cam tâm tình nguyện.

Hắn có thể vì Kiếm thần sống mà làm bất cứ điều gì.

Hắn đối Lý Liên Hoa, chỉ là động tâm thôi.


09. 

Lý Liên Hoa khẽ thở dài, y nằm xuống giường, nói với Phương Đa Bệnh có chút kì dị: "Chúng ta tới đó động phòng đi."

"A? A, a...." Phương Đa Bệnh có chút bối rối.

Người trước mắt là Lý Tương Di, Kiếm thần Lý Tương Di, thật sự chính là nằm trước mắt hắn.

Y chủ động nằm xuống. 

Chẳng lẽ y nguyện ý-

Nhưng nếu y nguyện ý, thì sao đây?

Phương Đa Bệnh vẫn xoắn xuýt, đấu tranh với chính mình. Hắn cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, đột nhiên nói với Kiếm thần người mình đã ngưỡng mộ trong hơn mười năm: "Ta thật lòng chỉ là muốn cứu ngươi nên mới cùng ngươi thành thân, không phải có loại kia ý tứ với ngươi."

Hắn nghe thấy, dưới tấm khăn có tiếng cười trầm.

Nụ cười kia, tựa hồ có chút quen tai.

Lý Liên Hoa nói: "Ngươi vì sao lại không thử vén khăn trùm đầu nên lên xem?"

Phương Đa Bệnh vén khăn trùm đầu lên.


10.

Sau ba tháng.

Liên Hoa Lâu ở sâu trong rừng,

Phương Đa Bệnh rửa mặt xong, liền múc cháo rau củ xé gà, tao nhã ăn uống, ăn xong đem bát để xuống, nói với Lý Liên Hoa mình ăn no rồi.

Lý Liên Hoa hỏi: "Làm sao lại chỉ ăn có một bát?"

Phương Đa Bệnh: "Bát này không chỉ 30 lượng đi? Lại ăn ta sợ sáng mai tỉnh dậy, thấy mình đang ngủ ở ven đường."

Lý Liên Hoa "Ha ha" cười khan một tiếng, đem bát muôi bưng đi.

Hắn nhìn thấy thái độ nuông chiều tuyệt đối của y, gan lớn liền hô to một câu: "Lão Hồ Ly, ta đêm nay muốn ở phía trên."

Bên ngoài trở nên im lặng, chỉ có Hồ Ly Tinh sủa với hắn một tiếng.

Lý Liên Hoa rửa bát đĩa xong lúc trở lại, đi đến bên giường đưa tay bắt mạch, xác định Phương Đa Bệnh thật sự ổn, mới hỏi lại: "Ngươi mới nói cái gì?"

Phương Đa Bệnh mở to không chắp mắt, kiên trì nói: "Ta nói, ta muốn nằm trên."

"Hảo". Lý Liên Hoa đáp ứng.

Phương Đa Bệnh lập tức vui mừng khi thấy Lý Liên Hoa đưa tay kéo đai thắt lưng của hắn. 

Hai canh giờ sau, Phương Đa Bệnh nằm ở trên giường phàn nàn: "Ý ta không phải như này."

Lý Liên Hoa bên cạnh trải chiếu vừa nói: "Ta thỏa mãn ngươi mà."

Phương Đa Bệnh kháng nghị: "Ngươi không thể đối xử như thế với bệnh nhân, ân nhân của bạn!"

Lý Liên Hoa kề sắt mặt hắn, nhẹ giọng thành khẩn nói: "Cám ơn."

Phương Đa Bệnh lại chẳng thể nói gì.

Đối mặt với Lý Liên Hoa ôn nhu, hắn kiểu gì cũng chào thua.


11.

Ba tháng trước, vào đêm tân hôn, hắn mới phát hiện Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di.

Đây vốn là một điều hạnh phúc.

Nhưng Địch Phi Thanh và hòa thượng thực sự đã tìm được phương pháp "Đổi mệnh".

Phương Đa Bệnh vẫn là cùng Lý Tương Di đổi mệnh.

Hắn cư nhiên đáp ứng chuyện này.

Sau đó, độc còn sót lại trong Lý Tương Di đã được tận diệt, dù công lực chỉ khôi phục được có 30%, nhưng vẫn là một người bình thường khỏe mạnh.

Hòa thượng hỏi y liệu y có muốn trở lại Bách Xuyên Viện với thân phận là Lý Tương Di không.

Lý Tương Di nói, y lại càng muốn sống trong tên Lý Liên Hoa hơn.

Lý Tương Di chỉ là Kiếm thần.

Lý Liên Hoa lại là phu quân của Phương Đa Bệnh.


12. 

Phương Đa Bệnh: "Ngươi không phải phu quân ta, người cùng ta thành thân chính là Lý Tương Di."

Lý Tương Di mới là phu quân của Phương Đa Bệnh.

Lý Liên Hoa: "Vậy Lý Liên Hoa là cái gì?"

Y nhìn Phương Đa Bệnh, giống như là chờ hắn cho mình một cái tên, một thân phận, một ý nghĩa quan trọng.

Phương Đa Bệnh nói: "Lý Liên Hoa, là người mà Phương Đa Bệnh yêu nhất trên đời."


13. 

Phương Đa Bệnh nhìn người hắn yêu, nhận thấy thần sắc y mang vẻ lo lắng tột cùng, lóe lên tia quan tâm trong mắt.

Trong lòng hắn vui sướng, cơn bạo bệnh này tuy nặng, nhưng cũng thật đáng giá.

Bây giờ chỉ cần hắn tỉnh lại sau cơn bạo bệnh này, mọi chuyện liền có thể bắt đầu.

Hắn vốn hận Lý Liên Hoa không hiểu phong tình, đuổi theo thế nào cũng không kịp, buồn bực luôn miệng hỏi y: "Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa, ngươi nói xem, khi nào hoa sen mới nở?"

Lần này mang bệnh, hắn chỉ còn mơ hồ nghe thấy Lý Liên Hoa luôn nói chuyện bên tai mình. 

Thanh âm của y dường như có chút nghẹn ngào, mang theo sự khẩn cầu khẩn thiết,

Y nói-

"Tỉnh lại sau cơn bệnh, là ngày hoa sen nở rộ nhất."

———————————————————

Huhu, dịch xong chuyện này mới thấm. Cảm xúc lúc lên lúc xuống. Đặc biệt là đoạn cuối, sầu hết sức:((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro