1.3 Tiểu Thuyết Gia và Búp Bê Lưu Giữ Ký Ức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi bữa ăn, cô lặng lẽ nhìn anh và không nói một lời.

Ngay cả khi anh mời cô tham gia cùng anh, cô vẫn lịch sự, kiên quyết, từ chối. "Cảm ơn ngài, nhưng tôi sẽ tự mình dùng bữa sau". Anh đã thấy cô uống trà vào ngày đầu tiên, nhưng anh vẫn chưa thấy cô ăn thức ăn bao giờ. Có lẽ đó là ngoài phạm vi của cô.

"Vậy sao, nếu thể tôi mong dùng bữa chung với tôi một cách bình thương."

Violet không giống người vợ quá cố của anh. Tuy nhiên, Oscar thường thấy mình đứng sau thân hình mảnh khảnh của cô khi cô đang nấu ăn trong bếp, và khi anh như vậy, anh tràn ngập một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Nếu anh ta nhìn chằm chằm quá lâu, anh ta sẽ cảm thấy vô cùng u sầu, và nước mắt sẽ không thể giữ được trong mắt anh ta. Sự bổ sung của một người mới trong thế giới của Oscar đã đưa anh ta đến một nhận thức khá bất ngờ.

Tôi đã sống một cuộc sống cùng đơn.

Sự phấn khích khi gặp Violet ở ngưỡng cửa khi cô trở về từ một việc vặt ... Cảm giác ấm áp khi anh không ở một mình trong căn nhà đó khi anh đi ngủ vào ban đêm ... Thực tế là Violet luôn ở đó, luôn ở đó, bất cứ khi nào anh mở mắt ra ... Tất cả những điều này đã gây ấn tượng với anh về mức độ cô lập trước đó.

Anh ta có tiền, và anh ta không tìm thấy điều gì trong lối sống của mình. Nhưng trong thực tế, anh không hề hưởng thụ những điều đó.

Ai đó đã ở đó, và một người nào đó ngay cả khi không phải là người mà anh ta đặc biệt thân thiết đã thức dậy vào buổi sáng ở cùng một nơi và cùng lúc với anh ta.

Những suy nghĩ như vậy đã xuyên thủng trái tim Oscar đã bị đóng chặt quá lâu.

Violet là một gợn sóng trong cuộc sống trì trệ của Oscar. Cô không mang lại xung đột, nhưng sự hiện diện của cô là một sự thay đổi nhỏ đối với vùng nước hồ của anh. Một hòn đá lạnh lẽo, vô hồn đã đập vào bề mặt, và bằng cách nào đó nó đã mang lại một dòng nước ấm áp cho sự đơn điệu của anh ta, đến chậm chạp chạm lấy anh ta. Anh giả vờ không biết liệu sự thay đổi này là tốt hay xấu.

Ít nhất, nỗi u sầu đã được khai quật bởi sự hiện diện của Violet và những giọt nước mắt mà nó tự nặn ra bằng cách nào đó ấm áp hơn những cảm xúc và nước mắt anh đã rơi trước đó.

Khi chỉ còn ba ngày với Violet, Oscar cuối cùng cũng nhấc mình ra khỏi sự nhàn rỗi.

Oscar kể cho Violet một câu chuyện phiêu lưu và dầy bí ẩn. Trong đó là một nữ anh hùng trẻ tuổi, cô độc. Những chuyến đi xa của cô ấy đầy những khuôn mặt và những cuộc gặp gỡ đủ kiểu. Và trong suốt hành trình của mình, cô đã trở thành một thứ gì đó nhiều hơn trước đây.

Mẫu cho nữ nhân vật chính này là con gái quá cố của Oscar. Kết thúc câu chuyện, cô trở về ngôi nhà mà cô đã rời đi từ lâu. Và ở nhà đó, người cha già ngồi đợi. Vậy mà khi nhân vật nữ chính xuất hiện, giờ đây, một phụ nữ trẻ lộng lẫy vượt xa cô gái nhỏ của quá khứ, ngay cả cha cô cũng không thể nhận ra cô.

Với đôi má đẫm nước mắt, nữ nhân vật chính sẽ cầu xin cha mình. Bạn không nhớ sao? Ở đây, cô ấy sẽ lặp lại lời hứa mà cô ấy đã thực hiện với anh ấy từ lâu: lời hứa nhảy múa trên những chiếc lá rơi rải rác trên mặt hồ.

Một con người không thể đi bộ trên mặt nước.

"Tôi cần một hình ảnh để tượng trưng cho câu chuyện cuối cùng sắp tới. Xin vui lòng. Trong câu chuyện, ấy sẽ thể làm điều đó nhờ sự giúp đỡ từ linh hồn nước, người ấy đã nhận được sự bảo vệ trong suốt cuộc hành trình."

Tất cả là vì một yêu cầu của Oscar. Anh ta yêu cầu Violet ăn mặc như nữ anh hùng và quăng mình trong nước dọc theo bờ hồ cạnh ngôi nhà của anh ta. Anh đã yêu cầu cô dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, chăm sóc tất cả các công việc gia đình. Và bây giờ đến đây. Như thể anh mong cô có thể làm đuợc điều này cho bất cứ điều gì.

Violet, người trước đây đóng vai một người phụ nữ làm việc lạnh lùng, cuối cùng đã đạt đến giới hạn của mình. Đơn giản là cô không thể.

"Tóc của cô, gần giống như mái tóc của con gái tôi. Nếu đồng ý với tôi mặc một chiếc váy mùa hè, thì..."

"Thưa chủ nhân, mục đích ban đầu quan trọng nhất của tôi phục vụ như một người ghi chép. Tôi một Búp Lưu Giữ Ức. Tôi không phải vợ của bạn cũng không phải tình nhân của bạn. Tôi không khả năng đóng vai trò thay thế cho bất kỳ ai khác."

"Tôi biết điều đó. Ý tôi nếu con gái tôi...con gái tôi vẫn còn sống. Thì lẽ bây giờ đã cao gần bằng cô, cả mái tóc nữa..,"

Violet, người đã từ chối khi nãy với một khuôn mặt nghiêm túc, giờ đây bỗng trở nên đột nhiên ấp úng. Biểu cảm của cô dao động rõ rệt.

Violet mím môi. Khuôn mặt cô phản bội một cuộc đấu tranh của lương tâm.

Trong vài ngày qua, Oscar đã nhận ra điều gì đó về Violet. Trong cuộc chiến giữa thiện và ác, cô rõ ràng đứng về phía thiện.

"Tôi một Búp Lưu Giữ Ức. Tôi tồn tại để thực hiện những mong muốn của khách hàng của mình nhưng tôi cảm thấy như thể yêu cầu này mâu thuẫn với chuyên gia của tôi..."

Nhìn cô lẩm bẩm những ưu và khuyết điểm của mình, Oscar cảm thấy hối hận, nhưng anh quyết định thử một cú đẩy cuối cùng.

"Nếu tôi thể nhìn thấy cảnh đó, về đứa con gái vượt qua tất cả, trở về nhà để thực hiện lời hứa của mình, tôi biết cuối cùng tôi cũng thể viết nó. Tôi chắc chắn về điều đó. Tôi..tôi sẽ rất vui nếu thể nhìn thấy làm việc đó. Tôi sẽ trả gấp đôi phí ban đầu của cô. Câu chuyện này tất cả với tôi. Nếu tôi thể viết nó, sẽ một khởi đầu mới cho tôi. Một bước ngoặt trong cuộc sống. Cho nên, làm ơn, xin hãy giúp tôi."

"Ngài ý định chụp ảnh lại không?"

"KHÔNG! Không hình ảnh! Tôi sẽ ghi hình ảnh vào não sử dụng để viết câu chuyện. Violet, làm ơn."

Trong một vài khoảnh khắc sau đó, Violet đứng với khuôn mặt nhăn nhó và tiếp tục nghiền ngẫm ý tưởng đó, nhưng cuối cùng, cô đã bị đánh bại bởi sự ngoan cường của Oscar. Người ta có thể nghi ngờ cô thuộc loại dễ bị áp lực vào mọi thứ.

Oscar, rất phấn khích trước sự hiểu biết mới của anh, phá vỡ sự ẩn dật lâu dài của mình bằng cách đi ra thị trấn để mua quần áo đẹp và một chiếc ô cho Violet.

Anh ta mang về một chiếc váy hai dây bằng ren trắng ở trên và xanh ở dưới, với một chiếc thắt lưng thắt nơ. Chiếc ô có màu xanh da trời với các sọc trắng, tán của nó có diềm xếp nếp. Violet có vẻ đặc biệt hài lòng với chiếc ô, và sau khi anh đưa nó cho cô, cô búng nó ra và đóng lại, mở và đóng, sau đó xoay nó trong tay.

"Ngài đã từng một chiếc ô như thế này rồi sao?"

"Đã từng."

Cứ như thể cô là một đứa trẻ mặc quần áo do mẹ chọn. Một ý nghĩ mới xuất hiện ở Oscar. Có lẽ cô ấy thực sự trẻ hơn nhiều so với tôi đoán.

Bây giờ mua sắm xong, Oscar vội vàng ra hiệu cho Violet thay quần áo trước khi cô có thể đổi ý.

Đó là đầu giờ chiều. Bầu trời u ám nhẹ. Mưa dường như không thể rơi, nhưng nước hoa của nó treo trong không khí. Một cơn gió lạnh nhảy múa, báo hiệu mùa thu, nhưng chưa đủ khắc nghiệt để châm chích.

Oscar đã ra ngoài sẵn để chờ đợi. Anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ mà anh để ngay cạnh bên bờ hồ và bắt đầu hút một điếu thuốc.

Kể từ khi Violet đến, anh không kiềm chế việc hút thuốc vì cảm giác mơ hồ. Bây giờ, sau một thời gian dài nhanh chóng, làn khói dường như thấm vào bụng anh. Vài phút trôi qua, anh ta thổi những chiếc nhẫn lơ lửng trên không trung khi tiếng rít lên thảm thiết của cánh cửa rủ xuống, không có tiếng.

Với những lời không nói ra vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng, Oscar nhìn chằm chằm vào Violet. Giống như lần đầu tiên anh gặp lại cô. Với mái tóc buông xuống, cô có đủ sức quyến rũ để đánh cắp thời gian khỏi mọi ánh mắt đặt lên cô. Mái tóc tết của cô ấy nhẹ nhàng chảy xuống trên khung của cô ấy theo một đường cong nhẹ nhàng. Nó dài hơn nhiều so với anh nghĩ. Nhưng, còn hơn thế nữa

Nếu cô ấy sống đến tuổi này, đây sẽ chính là vẻ ngoài của cô ấy.

Anh ta nghĩ rằng tất cả những năm đó anh ta đã có thể dành để xem con gái mình mặc quần áo, chơi giả vờ, và một cảm giác nóng bỏng trào dâng từ ngực anh ta.

"Anh hài lòng chưa?"

Cô nắm chặt gấu váy bằng một tay và xoay tròn tại chỗ. Cứ như thể cô ấy đã trôi vào thế giới của màu sắc mùa thu từ một cõi khác. Đó là vẻ đẹp của người phụ nữ trẻ có khuôn mặt thần thánh này.

"Nếu như ngài đã hài lòng rồi, tôi sẽ đi đến bờ sông kia bắt đầu công việc."

Oscar, bận rộn với nửa tá cảm xúc giằng xé, chỉ đơn giản gật đầu và đưa ra những tiếng thì thầm đồng ý trong suốt bài diễn văn này. Violet không chú ý đến điều đó, đưa ra những lời nói với giọng điệu lạnh lùng, thực tế thường thấy.

Người phụ nữ trẻ trước Oscar là một người khá khác biệt so với con gái anh. Mặc dù cô ấy có cùng một mái tóc vàng, nhưng không có ánh sáng lấp lánh ngọt ngào trong mắt cô ấy.

Chiếc ô của Violet đã bị đóng. Cô nắm chặt nó bằng một tay và đặt nó lên vai, rồi đứng lại và nhìn chằm chằm ra mặt nước như thể tính toán cẩn thận.

Ánh hào quang của mùa thu đã khô héo và tàn lụi, dấu vết của nó rải rác trên mặt hồ. Gió đến trong những đợt ngắn, thất thường, bây giờ lại thổi, bây giờ lại yên lặng. Violet làm ướt một ngón tay cơ học bằng đầu lưỡi và giơ nó lên để kiểm tra hướng gió. Oscar nhìn cô băn khoăn.

Đột nhiên, Violet căng thẳng. Đôi chân cô đào sâu xuống đất với một tiếng lạo xạo, và cô quay lại đối mặt với Oscar mang theo một nụ cười nhẹ nhất.

"Thưa chủ nhân, tôi nghĩ lẽ sẽ không được như ý anh muốn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro