SAO CÒN NHỚ TIẾNG ĐÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🎼" Ánh mắt vương mùi hương
Va phải tình chan chứa ai đâu hay biết nửa đời tình
Nhạt nhoà cơm ái ân
Sở ca muốn hoạ thuận hòa nhai" 🎼
Nghe nhạc nhớ khúc 'Đuyền Khuê' của Nhu Mân Túy. 'Đuyền' thực sự chỉ đơn giản là Đàn huyền cầm vắn tắt phá cách ngắn gọn lại thành chữ không có trong nguyên ngữ Hán Việt. Khúc tấu này dành cho bạn tôi, dành cho cô gái tôi yêu. Còn ai có thể hiểu được tôi ngoài cô gái ấy.
Tôi nhớ hai người ấy. Mối tình đẹp đẽ vẹn một chữ 'Khuê'. Còn người con gái đã sang sông, dòng sông nước chảy chỉ có Tận Đông Khuê một mình. Và người con trai đáng thương Khuê Tây mải nhìn theo nàng mắt đẫm sương sớm và nước mắt cay đắng khi biệt ly:
- Sao nàng lỡ nàng ơi!
Tiếng đàn huyền cầm vang lay động cây rừng còn vấn vương trong không khí gọi tình nhân ở lại. Hương hoa hồi bay thoảng trong gió đọng lại nơi tim chàng hình ảnh cô gái với chiếc váy voan vàng đượm, múa điệu múa lạ lùng, mái tóc xoã ngang vai. Thầm mong rằng cô gái ấy sẽ luôn hạnh phúc, tự do tự tại không vướng bận tâm thức. Dù trong mơ chàng cũng hiểu cho cô. Cô gái đi không thể quay đầu, chàng trai nhìn ước vọng cánh hoa mơ đưa cô trở về.
Ôi khắc lên y phục một câu nói, còn ghi nhớ mãi suốt cuộc đời. Nay nàng đi lầm lỡ, chàng ở lại viết thư pháp đợi chờ. Thanh xuân nàng sau này còn nhớ lại cũng chẳng phải buồn chi. Dưới ánh nắng tứ canh, khúc đàn huyền cầm nối đuôi nhau vào tâm trí nàng một niềm tiếc thương đầy vơi.
Chàng đang cầm trên tay đàn cầm nợ tình đầu, thư pháp hoá tâm hồn. Không câu lệ, không tìm, cớ sao vẫn nhớ thương.
- Tận Đông Khuê, nàng đừng quên có ta đang chờ đợi. Ca ca sẽ chờ nàng... chắc ...sẽ là ngọc bội
Chàng đẫm lệ đỏ mặt, bừng tỉnh nhớ người xưa, khúc đàn xưa còn đó mà lỡ vội đi rồi chỉ còn chàng lại thôi.
Cô gái mắt nhắm lại, lệ ướt hoen mi cay, lòng ngậm ngùi xót xa, trái tim như bị ai đánh tan rã làm hai mảnh:
- Khuê Tây tiếng đàn kia xin trả lại chàng, ta đi đây.
Điệu nhảy huyền thoại tự biên tự diễn vẫn còn đọng trong khung trời của riêng hai người. Những bước chân làm nhịp huyền cầm đánh như nhanh như mạnh thêm. Thỉnh nàng qua sông nghe sao đau xót, vẫn đàn cầm trên tay mà lòng Khuê Tây lại thoả đành.
Mái tóc nàng chạm vào cây đàn ấy, một giây thôi cũng đủ lưu lại mùi hương làm cho chàng vấn vương. Cùng đàn, làm thơ nghe thân thiết. Vịn vào cây, lá khẽ trôi nước xiết không chia tình chàng ý nàng. Dây đàn ngân lên nhiêu nỗi niềm, chàng tin vào thuở ban đầu còn vẹn nguyên nhưng đã chẳng còn biết nàng không thể ở bên. Màu vết vạch còn in lại dấu chân chàng đăm chiêu. Cảm tâm hơn tiếng nhạc, đàn theo khắc tương tư mong chờ ngày tương phùng để còn nhớ nhau mãi mãi sau. Chạng vạng không ngừng dứt chợt mưa phùn gió bấc đẫm thân nàng, nhuộm luôn tấm thân chàng hào gầy màu hoa cẩm chướng. Lữ khách nước mắt vẫn đắm tình, trạng hoàng mở câu ngõ. Tệ tình làm cho khóc, rước mật ong thêu hoa. Qua nhà nàng thầm thương trộm nhớ rồi.
Ngắm nàng tình chan chứa một thanh âm cũng buồn, bước theo màu trời biếc, từng hàng cây đang rụng lá khẽ khàng. Dịu dàng chàng và nàng trao nhau câu hát, vẽ nên thơ hoạ nên ý khắc lên tiếng đàn trong trẻo. Nhức nhối một tiếng đàn nàng biết chàng không quên, chàng tỏ ý tâm sự nàng ngồi nghe trước hiên. Khi vội chợt tỉnh giấc, nàng đã đi từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro