Chương Hai Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bà hỏng thấy sợ hay sao bà ba? "

Tên cầm đầu thoáng nhíu chặt đôi lông mày nhìn khí thế hừng hực hiện rõ trên gương mặt Thái Anh.Mặc dù nàng có lùi bước nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi trước lưỡi dao đang cận kề trước mặt mình.

" Tao là vợ của quan Tổng đốc, là mệnh phụ phu nhân dị thì cớ chi tao phải tỏ ra run rẩy hay sợ hãi trước đám người hèn nhát ỷ đông hiếp yếu như tụi bây chớ.Có chăng là tao chỉ sợ sau khi tao chết thì tụi bây cũng sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay bên dưới án tử mờ chồng tao ban cho đó đa "

Bọn chúng và ngay cả Trân Ni đứng bên cạnh cũng thất kinh vì những lời nói bộc trực, dõng dạc phát ra từ miệng Thái Anh.Đây là chút tôn nghiêm sau cùng của bà ba Lạp gia đây sao? Cứng rắn đến từng câu từng chữ khiến những tên máu lạnh cũng phải thầm thán phục.

" Bà nói hay lắm nhưng xin lỗi bà, bọn tui đã nhận tiền thì phải mần cho xong mới thôi "

" Chị cả, mau chạy "

Nhân lúc tên cầm đầu có chút lơ là, Thái Anh đã nhanh tay quật mạnh giỏ xách vào trong mặt hắn đau điếng.Nàng kéo tay Trân Ni luồn lách khỏi đám người hỗn loạn, nhưng hỡi ơi sức lực của đờn bà con gái thì làm sao sánh nổi với lũ đờn ông thô kệch to tướng kia.

Cả hai người hì hục cấm đầu cấm cổ bỏ chạy nhưng chưa được bao xa thì tiếng gầm gừ của tên cầm đầu đã đến rất gần.Hắn thẳng tay vung dao chém vào chiếc lưng mảnh khảnh của Thái Anh một nhát thật mạnh.

' Bịch '

Tên cầm đầu ăn trọn một cú đá vào sườn mặt ngã chõng vó trên đất, đám đàn em chạy theo phía sau hắn cũng hoảng hồn nhìn thấy một đám người trong trang phục lính triều đình tay cầm đuốc đang xồng xộc chạy tới.

" Lão gia, lão gia cẩn thận "

Thái Anh hét lớn nhìn thấy cái tên vừa bị đá đang siết chặt con dao trong tay mà điên cuồng chém về phía Lệ Sa.

Tiếp theo đó, âm thanh leng keng của thanh kiếm bóng loáng đang được Lệ Sa sử dụng liên tục va chạm với con dao dài ngoằng của tên cầm đầu.

" Chết đi "

Một cú chốt hạ vào vùng bụng, Lệ Sa vung chân đá liên tục mấy cái với lực đạo mạnh đến nỗi khiến hắn phun trào ra khóe miệng một ngụm máu đỏ tươi tanh hôi rồi nằm thở phì phò trên mặt đất.

Những tên bịt mặt khác cũng đã bị lính chế ngự từ lâu, Lệ Sa tức giận ngồi xuống kéo khăn che mặt của tên cầm đầu xuống.Cô nghiến răng, túm lấy cổ áo của hắn một cách thô bạo như để trút giận.

" Khai mau, ai sai mày mần chuyện ác nhơn thất đức này hử? "

" Tui...tui hỏng biết "

" Mày cứng đầu chớ chi, được, được lắm.Lính đâu "

" Dạ có thưa quan "

Lệ Sa đứng lên phủi áo, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu...

" Sáng sớm ngày mơi treo nó lên trước làng cho người thân của nó nhận diện.Sau đó bắt người nhà của nó lại đánh cho tới khi nào nó chịu khai thì mới thôi, rõ chửa? "

" Dạ rõ "

" Quan....quan đừng mờ, tui lạy quan đừng bắt cha má tui, tui khai...tui khai mờ "

Hắn bò trên mặt đất, hai tay ôm lấy chân Lệ Sa mà cầu xin trong hoảng loạn, đáy mắt cô lúc này hiện lên một tia hài lòng.Một vị quan như cô khi muốn trừng trị những kẻ cứng đầu cứng cổ cũng không có gì khó khăn.

Lệ Sa ngồi xuống nghe hắn thì thầm gì đó vào lỗ tai, cô nhếch môi cười một cái rồi đứng dậy đi lại phía Thái Anh đang có chút ngơ ngác.

Còn Trân Ni thì tay chân bủn rủn đang được Trí Tú dìu đỡ, thật lòng Lệ Sa cũng bất ngờ trước thái độ quật cường của nàng.Đúng là con nhà gia giáo, sống đúng với truyền thống chữa bệnh cứu người cho nên không bao giờ có chuyện lùi bước trước gian nan.

" Em hỏng sao chớ? Lúc nãy tên đó... "

Nàng mỉm cười " Lão gia đã tới đúng lúc, tên đó chưa kịp mần gì em hết đa "

" Dị tốt " Cô quay sang bà cả " Còn em thì sao Trân Ni? "

" Em...em ổn, chỉ là hơi hoảng sợ một tí mờ thôi "

" Mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta cũng mau chóng rời khỏi đây thôi "

" Lão gia lại lên công đường nữa hở? "

Lệ Sa không vội trả lời câu hỏi của Thái Anh, cô nhìn nàng rồi lại hướng ánh mắt nhìn xa xăm vào trong khoảng không u tối.

" Không, chúng ta dìa nhà "

Không khí ở nhà lúc này im hơi lặng tiếng, bên trong khuê phòng riêng, thằng Nhã đang ngồi xổm dưới đất cẩn thận rửa chân cho Hồng Ánh bằng nước ấm.

Nó có chút giật mình khi bà hai bất ngờ dùng một chân nâng cầm của nó lên nhìn trực diện với bà ấy.Hôm nay dường như tâm trạng của bà hai vui vẻ lạ thường, trong đáy mắt luôn ẩn hiện ý cười khó hiểu.

" Tiền tui cho mấy người đâu? Sao hỏng mua vài bộ đồ đẹp đẽ mờ mặc đi đa "

" Con...tiền bà cho con vẫn còn giữ "

" Đêm nay ở lại đây đi rồi tui cho thêm bạc mờ gửi dìa cho cha má "

Thằng Nhã vội đứng lên, hai bàn tay run rẩy đan chặt vào nhau.Lần trước, là do nó không kìm lòng được cho nên mới lỡ rơi vào bẫy dụ hoặc của Hồng Ánh.

Nó đã suy nghĩ và ray rứt rất nhiều, người thật sự chiếm trọn trái tim nó trăm ngàn lần không phải bà hai mà là một người con gái khác, nó thật sự chẳng muốn làm điều chi trái với luân thường đạo lý nữa cả.

" Con xin lỗi bà, lần trước con lỡ dại nên mới cả gan mạo phạm bà.Chuyện này lão gia mờ biết chắc sẽ đánh con chết mất, bà tha cho con đi bà "

" Sợ cái gì, đêm nay lão gia sẽ hỏng có dìa nhà đâu đa.Mấy người mờ dám cãi tui là tui đem gả con Tú cho thằng khác à nghen "

Nghe đến đây nó hoảng sợ tột độ, điểm yếu của nó rõ ràng đã bị bà hai nắm thóp.Gả Trí Tú cho người khác thì thằng Nhã chẳng thà là chết đi còn hơn.

" Đừng đừng bà...con...con hong dám cãi bà, bà đừng có gả Tú mờ bà, con cầu xin bà "

Hồng Ánh cười nửa miệng tỏ vẻ hài lòng rồi kéo áo lôi thằng Nhã đi lại chiếc giường êm ái.Dù sao cũng chỉ là mua vui, ăn bánh trả tiền thôi chứ nó thì làm sao mà so sánh được với Lệ Sa, từ địa vị cho tới ngoại hình, đúng là quá chênh lệch.

' Rầm '

Cánh cửa phòng bị đạp bung ra một cách đáng thương, một đám lính tay cầm kiếm lũ lượt chạy vào xếp thành hàng ngay ngắn mở đường cho một người khác đầy quyền lực hơn xuất hiện.

Thằng Nhã đang ở trần, còn Hồng Ánh thì y phục nửa kín nửa hở nằm bên dưới thân của nó.Tình cảnh gian díu này đã bại lộ trước mặt tất cả mọi người, muốn người khác không hiểu lầm là chuyện không thể nào.

" Lén lút tư tình sau lưng ta, cô thấy vui chớ? "

Hồng Ánh trợn tròn mắt lật đật đẩy thằng Nhã qua một bên khi nhìn thấy Lệ Sa đang từ từ tiến vào.Mà điều đáng kinh ngạc hơn nữa chính là Thái Anh và Trân Ni cũng đang có mặt tại nơi đây, lại còn đi cùng với Lệ Sa trở về nhà.

" Lão gia...em "

Lệ Sa bẻ gãy lời Hồng Ánh " Lính đâu, cho đôi gian phu dâm phụ này mặc đồ vào đường hoàng rồi giải lên nhà trên chịu tội "

" Dạ rõ thưa quan "


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro