Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở vương triều Bùi Thiên đặc biệt rét lạnh, bách hoa điêu linh (ngàn hoa điêu tàn), mà ngay cả người cũng chỉ muốn co đầu rụt cổ ở trong nhà. Nhưng trong hoa viên của phủ Nguyên soái lại có một nữ tử ăn mặc trang nhã, trên người khoác một áo khoác da cáo trắng tuyết, đúng cạnh một hồ nước không lớn lắm, thỉnh thoảng thảy ra cái gì đó, trên mặt vẫn luôn mỉm cười thản nhiên.

Cái hồ nhỏ này là Sáp Kỳ cố ý làm cho mình, bên trong có tới ba mươi con cá nhỏ đủ màu sắc. Biết mình thích cá, thế là Sáp Kỳ làm hồ nhỏ này, tìm tới hơn ba mươi con cá chịu được rét thả vào trong hồ, dù là mùa đông, mình cũng có thể thưởng thức cảnh tượng tuyệt đẹp này.

Bỗng nhiên bị người phía sau ôm lấy, nháy mắt Châu Hiền kinh ngạc, lập tức thả lỏng thân thể dựa vào lòng người kia. Tú Anh hơi hành lễ, mang bọn thị nữ cùng lui xuống.

"Ngươi như vậy sẽ khiến người ta sợ!" Châu Hiền nói như bất mãn.

"Ta chỉ là muốn cho nàng một cái kinh hỉ thôi!" Sáp Kỳ ôn nhu nói.

"Sao hôm nay về sớm vậy?" Châu Hiền hỏi, xoay người, hai tay nâng mặt Sáp Kỳ, cười ôn nhu.

"Muốn mang nàng đi một nơi a!" Sáp Kỳ nói.

"Là nơi nào a?" Châu Hiền hỏi.

"Đi sẽ biết thôi?!" Sáp Kỳ thần bí cười nói. Tuy Châu Hiền có phần khó hiểu, nhưng vẫn để Sáp Kỳ lôi kéo đi ra ngoài cửa.

Hắc Phong giống như đang tản bộ, đi chầm chậm. Châu Hiền nhu nhược dựa vào lòng Sáp Kỳ. Lúc này là Sáp Kỳ ôn nhu nhất, săn sóc nhất, chỉ tựa vào nhau như vậy, Châu Hiền đã cảm thấy ngọt ngào trong lòng, thực thỏa mãn.

Nhìn rừng rậm hai bên đường phủ đầy tuyết trắng, hồi tưởng lại cảnh lần đầu gặp Sáp Kỳ, Châu Hiền không khỏi cười vui vẻ.

"Nàng cười gì vậy?" Sáp Kỳ tò mò hỏi.

"Sáp Kỳ, nếu không có họa ngoại xâm cũng không có nội ưu*, ngươi nói chúng ta có thể nào ở một chỗ không?" Châu Hiền cười hỏi.

[giặc ngoại xâm và phiến loạn trong nước]

"Ân-- Hỏi thật khó a!" Sáp Kỳ suy nghĩ một lúc nói, không thể nghĩ ra. Nhưng trong lòng Châu Hiền có đáp án rất rõ ràng, nàng vẫn sẽ yêu nàng thôi!

"Sáp Kỳ, nơi này đẹp quá! Chúng ta sẽ đi đâu?" Châu Hiền tò mò hỏi, trên đường nhỏ yên ắng, rừng cây trắng tuyết, khiến cho người ta cảm thấy thật là đẹp!

"Sắp tới rồi, nàng nghe xem!" Sáp Kỳ mỉm cười nói. Châu Hiền dựa vào lòng Sáp Kỳ, nhắm mắt lại nghe tất cả âm thanh xung quanh.

"Thanh âm này-- nước? -- Là thác nước a? Sáp Kỳ!" Châu Hiền mở mắt ra kinh ngạc hỏi.

"Chỉ mới đoán đúng một phần!" Châu Hiền vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn Sáp Kỳ, trong lòng cảm thấy thực hưng phấn, lúc này Sáp Kỳ lại mang sự kinh hỉ gì tới cho mình?!

Sáp Kỳ kéo dây cương một cái, Hắc Phong bỗng rời khỏi đường nhỏ, xông vào rừng cây bên cạnh. Theo Hắc Phong chạy băng băng tốc độ cực nhanh, tiếng nước càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ. Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện sương trắng, sương trắng mờ mịt căn bản là khiến người ta không thấy được phía trước, Hắc Phong đã dừng chân trước đám sương trắng. Sáp Kỳ cười thần bí, xuống ngựa, đồng thời bế Châu Hiền ở trong lòng xuống.

"Ngươi được tự do!" Sáp Kỳ vỗ nhẹ Hắc Phong nói, Hắc Phong hí lên một tiếng, vui vẻ chạy đi!

"Sáp Kỳ?" Châu Hiền nghi hoặc nhìn Sáp Kỳ. Nàng biết chắc chắn là có liên quan tới đám sương kia, nhưng chắc không phải là Sáp Kỳ mang nàng tới xem rừng sương trắng này thôi chứ, huống hồ còn có tiếng nước kia nữa.

"Đi!" Sáp Kỳ chỉ nói một chữ, liền dắt Châu Hiền đi vào màn sương trắng kia. Châu Hiền gắt gao nắm lấy tay Sáp Kỳ, tuy hai người ở rất gần, nhưng trong đám sương trắng này, Châu Hiền không cách nào nhìn rõ Sáp Kỳ được. Bỗng nhiên Sáp Kỳ dừng cước bộ, Châu Hiền khẩn trương kéo cánh tay Sáp Kỳ, gắt gao kề sát người Sáp Kỳ.

"Không cần phải sợ, ta ở ngay cạnh nàng, không có việc gì đâu!" Sáp Kỳ ôn nhu nói. Tuy rằng vẫn sợ, nhưng Châu Hiền vẫn gật gật đầu.

"A--" Bỗng nhiên Châu Hiền hét một tiếng chói tai, Sáp Kỳ mỉm cười.

"Sáp Kỳ!" Châu Hiền trách cứ đánh nhẹ Sáp Kỳ mấy cái. Thật là, cũng không thèm nói một tiếng lại đột ngột bế nàng lên!

"Ha ha-- ôm chặt ta!" Sáp Kỳ cười thành tiếng nói. Châu Hiền vòng hai tay qua cổ Sáp Kỳ, ôm chặt lấy nàng.

Sáp Kỳ nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó Châu Hiền chỉ cảm thấy cơ thể mình dường như nhẹ bổng, rơi xuống thẳng tắp một đường. Giữa sương khói mờ mịt, chân thật mà nói, thật sự giống như đang bay giữa tầng mây vậy. Châu Hiền không hề sợ hãi, nhìn người đang nhảy xuống hơi nở nụ cười. Càng đi xuống, sương trắng càng nhạt dần, Châu Hiền đã có thể thấy được dưới thân, nhưng cảnh tượng bên dưới lại càng khiến nàng kinh ngạc!

"Sáp Kỳ!" Châu Hiền kích động kêu lên. Sáp Kỳ chỉ mỉm cười nhìn Châu Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro