23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng ngày hôm sau, Lương San lại đi tìm Hạ Khuynh.

"Mẹ, có việc gì vậy?" Hạ Khuynh lười nhác tựa vào cạnh cửa, cảm thấy có chút mờ ám. Hai lần hắn nằm mơ nhìn thấy Phó Tự Hỉ, mẹ nó, hai lần mẹ đều đến gõ cửa vào lúc sáng sớm.

"Con trai, con thật sự không đi nghỉ biểm với chúng ta sao?"

"Con không rảnh."

"Vậy thì chỉ có mẹ cùng Tự Hỉ đi thôi ư."

Giọng hắn châm chọc: "Phó Tự Hỉ căn bản không biết bơi, đi ra biển cũng chỉ biết nghịch cát bùn thôi."

"Sao con cứ châm biếm Tự Hỉ hoài thế!" Lương San đối với thái độ của Hạ Khuynh có chút khó hiểu "Con bé có trêu chọc gì con đâu."

Hạ Khuynh cười cười, cô không khiêu khích , nhưng lại gây ám ảnh cho hắn.

Lương San lại nói: "Buổi sáng mẹ cùng Tự Hỉ đi mua sắm, định mua vài bộ áo tắm."

hắn nghe vậy lại bắt đầu có chút không thoải mái "Phó Tự Hỉ béo, đầy ngấn thịt như vậy mà mẹ cũng dám cho cô ấy mặc áo tắm?"

"Dáng người Tự Hỉ chuẩn vô cùng. Mắt của con đúng là bị lệch rồi."

"cô ấy cũng sẽ không xuống bơi, không lẽ mặc áo tắm hai mảnh chỉ để ngồi nghịch cát?"

"không biết thì có thể dạy, lại nói còn có phao bơi nữa mà. Mẹ nói này, con bị gì vậy, ? Tự Hỉ mặc áo tắm con cũng chưa từng nhìn qua, cũng có đi cùng bọn mẹ đâu mà sao nhiều ý kiến quá vậy?"

Lương San không hề biết rằng, chính vì không được nhìn thấy nên hắn mới khó chịu.

Hạ Khuynh cứ nghĩ Phó Tự Nhạc sẽ đi nên không có hứng thú. Sau đó lại biết chỉ có Phó Tự Hỉ đi, cũng không dám leo xuống thang.

Buổi chiều hôm nay Hạ Hàm Thừa muốn cùng hắn đi thanh tra khu vực mới giải tỏa để xem xét hiện trường, đây cũng là ngầm giới thiệu thân phận của hắn. Buổi sáng ngày mai còn có một cuộc họp nội bộ trong công ty.

hắn dự định sau khi kết thúc cuộc họp mới xem xét lại tình hình.

Tuy nhiên, thật là mẹ nó chứ! không ngờ mẹ lại tận tình chăm sóc cô ấy đến như vậy...

Sau khi nói xong với Hạ Khuynh, Lương San định dẫn Phó Tự Hỉ ra ngoài mua sắm chút đồ.

Còn Hạ Khuynh vì phải giải quyết một số công việc mà Hạ Hàm Thừa đã giao nên sau đó vào phòng làm việc thu thập tư liệu.

Lúc Phó Tự Hỉ nhìn thấy Lương San, cô còn cẩn thận kiểm tra kĩ lại danh sách những thứ cần mua, sợ trí nhớ mình không tốt lại quên mất.

Đây là lần đầu tiên cô được đi ra ngoài chơi qua đêm, hơn nữa lại không có Phó Tự Nhạc bên cạnh. Tuy rất cao hứng, nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ bản thân không khéo lại gây thêm phiền toái cho Lương San.

Lương San nhìn tấm danh sách rồi cười khanh khách: "Chỉ cần mang quần áo là được rồi, đồ dùng hằng ngày bên kia đều có sẵn." Sau đó thuyết minh cho Phó Tự Hỉ biết món nào cần, món nào không cần mang.

Phó Tự Hỉ bối rối không nhớ hết được, vì vậy lấy cây bút đã chuẩn bị sẵn ra, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, trí nhớ của con không tốt lắm. Xin người viết ra giấy giúp con nhé, được không ạ?"

"Đương nhiên không thành vấn đề. Tự Hỉ thật là ngoan!" Lương San rất thích tính cách thật thà ngoan ngoãn của Phó Tự Hỉ, sau khi giúp cô điền xong còn không ngớt lời khen ngợi "chữ viết của Tự Hỉ thật là đẹp."

Phó Tự Hỉ cong cong khóe miệng, có chút tự hào, sau đó ngại ngùng cười "Cảm ơn phu nhân, là do mẹ dạy con viết đấy ạ."

Lương San thật sự rất khâm phục Phó mẹ, bà đã từng nghe dì Quan kể qua sự tình của Phó gia, hơn nữa thông qua trên người Phó Tự Hỉ có thể nhận thấy được Phó mẹ là người có tấm lòng rất thiện lương, biết cách dạy dỗ con cái, chỉ đáng tiếc bà phải ra đi quá sớm.

Bà cảm động cầm tay Phó Tự Hỉ thủ thỉ "Mẹ con dạy dỗ con rất tốt, tương lai Tự Hỉ nhất định sẽ được hạnh phúc."

Phó Tự Hỉ vui vẻ nở nụ cười. "Cảm ơn phu nhân, Tự Hỉ vẫn luôn được hạnh phúc mà."

Trước đây có ba mẹ.

Sau này lại có Tự Nhạc.

Sau đó còn có cả Hạ Khuynh nữa.

Tuy rằng đôi khi hắn thật hung dữ, nhưng sau khi bắt nạt, hắn lại đối xử với cô rất tốt.

Phó Tự Hỉ rất thích lúc hắn nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương, thật sự rất tốt!

"thì về sau lại càng thêm hạnh phúc." Lương San dịu dàng cười "Ta dắt con đi mua áo tắm, rồi chúng ta cùng nhau vui vẻ đi biển, rất hạnh phúc nha~"

Phó Tự Hỉ không biết áo tắm là cái gì, chỉ biết đi theo Lương San.

Nhưng cô không dám líu lo ríu rít như lúc đi cùng Hạ Khuynh, hễ nhìn cái gì lạ lẫm cũng tò mò hỏi.

Lương San dẫn cô đến cửa hàng chuyên bán đồ đi biển, Phó Tự Hỉ rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ma­nơ­canh mặc bikini hai mảnh dựng trước cửa tiệm, tò mò hỏi: "Phu nhân, đây là nội y phải không ạ?"

"Đây là áo tắm, không hề giống đồ lót, mặc vào thì có thể xuống nước chơi đùa a." Lương San kiên nhẫn giải thích, còn hỏi: "Tự Hỉ có biết bơi không?"

Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu "Con không biết bơi."

"không sao cả, đến lúc đó chỉ cần nhảy xuống biển nghịch sóng là được."

Phó Tự Hỉ nghe xong cũng không hiểu lắm, nhưng rất chờ mong.

Lương San chọn mấy bộ bikini, yêu thích đến mức không muốn buông tay "Tự Hỉ, lại đây nào."

Phó Tự Hỉ vâng lời bước qua.

Lương San đưa thẻ thanh toán cho nhân viên cửa hàng, cười với Phó Tự Hỉ nói: "Con xem thử vài món này. Giống như con mặc nội y vậy đó."

Nhân viên cửa hàng nghe xong lời giải thích, dùng ánh mắt kì quái nhìn Phó Tự Hỉ, sau đó đính băng vệ sinh giấy lên áo tắm rồi dẫn cô đến gian thử đồ.

Phó Tự Hỉ chậm rãi cởi y phục xuống, cảm thấy có chút bất an.

Đáy quần của bộ bikini này so với quần lót cô thường mặc lưng thấp hơn rất nhiều.

cô xem xuống lại kéo thấp một chút, lôi lôi kéo kéo mãi vẫn cảm thấy không ổn.

Bốn phía trong phòng thử đều lắp gương, cô nhìn thấy cơ thể lộ da thịt của mình trong gương, thật sự mắc cỡ chết được.

Phòng cô và Phó Tự Nhạc không có cái gương soi to như vậy, phòng tắm cũng chỉ có một cái kính soi mặt nhỏ. Chưa bao giờ cô nhìn thấy cả thân thể ở trong gương.

"Tự Hỉ, xong chưa con?" Lương San đợi một hồi vẫn chưa thấy động tĩnh, đứng ở bên ngoài hỏi "Thay xong rồi thì đi ra đây cho ta xem một chút nào."

"Phu nhân..." Phó Tự Hỉ ở bên trong rất lo lắng, cảm thấy như vậy giống như bị nhìn thấy trần trụi "...nhưng nhìn khó coi lắm ạ."

"không có đâu, nhất định con mặc vào sẽ rất đẹp."

"Phu nhân." Phó Tự Hỉ mếu máo "Con không muốn mặc..."

Lương San bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ rằng đứa nhỏ này tính tình bảo thủ nên không dám mặc bikini. Bà cũng không miễn cưỡng "Tự Hỉ ngoan. Con không thích thì không cần mặc, thay đồ lại đi rồi chúng ta chọn bộ khác."

Khi Lương San và Phó Tự Hỉ đi vào cửa hàng, không bao lâu sau có một đôi nam nữ tiến vào.

Người đàn ông nhìn thấy thân ảnh của Phó Tự Hỉ từ xa nên đi theo lại đây.

Phó Tự Hỉ đi vào khu mua sắm cho nữ, vì thế hắn cũng dẫn theo bạn gái đi vào.

cô bạn gái chọn một bộ bikini, mặc thử rồi ung dung ưỡn ẹo bước ra, không hề che đậy dáng người hoàn hảo của mình.

"Tả Phóng, bộ này như thế nào?" cô ta đứng trước ghế đợi biểu diễn xoay vài vòng.

Tầm mắt Tả Phóng liếc nhìn phía sau lưng cô ta một chút, lơ đễnh góp vào một câu nhận xét: "Em nhìn sexy chết người."

cô bạn gái hài lòng nở nụ cười ôm cổ hắn "Anh nhìn cái gì ở bên trong vậy?"

hắn lại đưa mắt quét một vòng, rồi cúi đầu nhìn cô ta cười "Anh đối với khu vực của nữ giới hơi tò mò, bên trong có phải tất cả cũng đều nóng bỏng giống em?"

"A. Vừa rồi có người ở phòng thử đồ giống như đang khóc."

hắn hứng thú hỏi "Vì sao?"

"Là một cô nàng mập mạp, mặc thử áo tắm hai mảnh, chắc là sau đó lại cảm thấy tự ti."

hắn cười đến thần bí "Có thật sự là béo như vậy không?"

"thật mà, ngực khủng lắm." cô ta rất hài lòng với bộ ngực của chính mình, hơi khoa trương so đo lớn nhỏ.

Tả Phóng xác định người cô ta đang muốn nói đến là Phó Tự Hỉ, nên định hỏi tiếp.

Nhưng cô ta lại nói tiếp: "Sao tự dưng cưng dẫn em đi mua áo tắm vậy? Bộ định dẫn người ta đi suối nước nóng à?"

"đi ngang qua nhìn vừa mắt thì vào thôi. Cảm thấy em mặc vào khẳng định là rất đẹp." Tả Phóng kề tai cô ta nói nhỏ: "Mặc áo tắm cũng là một dạng khơi gợi tình thú..."

cô ta hình như đã hiểu "Vậy còn không mau đi tính tiền..."

"không cần vội, chọn thêm vài bộ nữa đi. Anh sẽ chờ."

Cửa hàng này thật sự không có kiểu áo tắm kín đáo một chút, chờ Phó Tự Hỉ thay lại quần áo, hai người bọn họ chuẩn bị rời đi.

Vừa mới đi ra khu vực nữ thì có một người đàn ông đứng đó tươi cười "Phó Tự Hỉ, thật là trùng hợp nha."

Phó Tự Hỉ kinh ngạc nhìn Tả Phóng.

Tả Phóng cười cười "Em còn nhớ anh không?"

"A... tôi nhớ rất rõ anh là... tả hữu thu phóng." Phó Tự Hỉ hơi xấu hổ, đã quên cách kết hợp của bốn từ này rồi "Xin chào."

Tả Phóng cười cười, chuyển hướng sang Lương San."Vị này là...?"

Lương San âm thầm đánh giá Tả Phóng "Ta là dì của Tự Hỉ."

"Chào dì." Tả Phóng ôn hòa nói: "Con là Tả Phóng, là hàng xóm trước kia của Phó Tự Hỉ."

"Hàng xóm? Cái này thật đúng là khéo nha!"

"Đúng vậy. thật ra bọn cháu đều chuyển đi hết rồi, thời gian trước mới gặp được một lần nữa." Tả Phóng quay đầu lại cười cười nhìn vào mắt Phó Tự Hỉ "Có phải không Phó Tự Hỉ?"

Phó Tự Hỉ thành thật gật đầu "Đúng vậy, lần nào cũng thật là trùng hợp."

Lương San nở nụ cười."Vậy hai đứa thật sự rất có duyên với nhau."

Tả Phóng giả vờ khó xử cười. "Hai người hôm nay đến mua quần áo, định đi du lịch ư?"

"Ra biển nghỉ dưỡng." Lương San cũng không muốn gạt hắn nên trả lời thẳng thắn.

"Ây da thật là khéo nha. Cháu cũng định chuẩn bị đi biển..." Tả Phóng phụ họa "hiện tại thời tiết quá nóng bức, bạn bè cháu đều đề nghị đi suối nước nóng, thật sự là không thể chịu nổi a."

"Đúng vậy, khí hậu năm nay rất khác thường." Lương San hàn huyên một hồi định rời khỏi.

Ai ngờ Tả Phóng lại tiếp tục hỏi: "Vậy mọi người đến bãi biển nào thế?"

"Cũng không muốn đi xa quá nên chọn bãi biển gần ngoại thành."

"Cháu thì vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để đi." Tả Phóng lại nhìn vào đôi mắt long lanh của Phó Tự Hỉ.

"không biết có thể cho cháu đi ké không ạ?"

Lương San nhận thấy tên nhóc này dường như có tình ý đối với Phó Tự Hỉ.

Thử nghĩ lại một chút, bọn họ đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm cũng đã đủ kỳ quái. Bà nghĩ chỉ tùy tiện xã giao vài câu thì tốt rồi, nhưng thằng nhóc này cứ luyên thuyên cố tạo ra chủ đề chung để nói tiếp, càng không có ý định buông tha cho hai người bọn họ.

Hơn nữa chỉ là hàng xóm trước kia thôi, thế nào mà lại cùng nhau đi biển nghỉ dưỡng chứ?

Quả thật đã có tâm tư riêng!

Nhưng mà bà ngầm đánh giá Tả Phóng diện mạo tuấn tú, dáng người cũng cao ráo. Hơn nữa còn bước vào cửa hàng sang trọng này, chắc chắn cũng không phải là người bình thường.

Nếu hắn thật sự muốn theo đuổi Phó Tự Hỉ, thì cũng có thể thử xem .

Ý tưởng bắt cho Phó Tự Hỉ một chàng rể rùa vàng trong đầu bà lại bắt đầu rục rịch.

"Để bác về xem lại lịch trình. Cũng không biết cháu có thể sắp xếp được ngày cùng đi hay không?"

"Được ạ." Tả Phóng lấy ra một tấm danh thiếp, cung kính đưa cho Lương San. hắn cảm thấy Lương San hẳn là đã nhìn ra được cái gì rồi, nhưng thái độ của Lương San khác hẳn so với Phó Tự Nhạc trực tiếp cự tuyệt, muốn chặt đứt đường lui của đối phương.

"Vậy chúng tôi đi đây." Lương San thân thiết dắt tay Phó Tự Hỉ bước ra cửa.

"Chào dì ạ, Phó Tự Hỉ hẹn gặp lại."

"Tạm biệt." Phó Tự Hỉ có chút do dự nói "Tôi đã nhớ kỹ anh là Tả Phóng rồi."

"Hì hì." Tả Phóng nở nụ cười "Nhớ kỹ là tốt rồi."

cô bạn gái cầm một núi đồ đã thử xong bước ra ngoài, mặt không đổi sắc nói: "Tả Phóng, thanh toán giúp em."

Tả Phóng gật đầu, cầm thẻ tín dụng đưa cho người nhân viên rồi quay sang nói với cô ta: "Đây là phí chia tay."

cô ta nghe vậy bất thình lình kinh sợ, mặt mày tái xanh sốt ruột nói: "Thôi vậy... em không cần đống đồ này nữa."

"Tùy cô." hắn nghe xong, xoay người bước đi.

cô ta vội chạy đến giữ chặt tay hắn."Chúng ta đang rất tốt mà? Vì sao vậy anh?"

hắn gạt phắt bàn tay của cô ta ra, cũng không quay đầu lại. đi ra đến cửa mới nhẹ nhàng nói: "Bởi vì đã tìm ra tiểu Hỉ bé nhỏ của tôi rồi!"


thật ra Tả Phóng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với Phó Tự Hỉ.

Nhưng cô là niềm mơ ước của hắn.

Giấc mơ từ rất nhiều năm rồi...

Vào thời niên thiếu, có một ngày Tả Phóng cùng bạn bè đến nhà chơi, sau đó bọn họ vì tò mò nên bật phim người lớn xem.

Nhân vật nữ trong video là một cô gái lai Âu ­ Á rất đẹp, dáng người như yêu ma nhưng gương mặt thì lại tinh xảo như búp bê.

Đó là lần đầu tiên hắn xem những thứ này, cảm thấy người như vậy rất hợp khẩu vị của hắn.

Sau khi về nhà, hắn lên mạng tra tìm những bộ phim khác của cô diễn viên ấy. Nhưng không tìm được nhiều video.

hắn ta cứ tiếp tục sưu tầm những đoạn phim ấy suốt mấy tháng trời. Sau này, lớp trẻ lên thay thế lớp cũ, cô diễn viên kia cũng không nổi tiếng lắm nên ngày càng mờ nhạt dần rồi chìm vào dĩ vãng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, sau này để hắn gặp được Phó Tự Hỉ .

Lúc ấy, hắn đang đứng trước cửa thang máy, 'đinh' một tiếng cửa vừa mở ra thì nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang tiến vào. cô nắm tay mẹ, họ đang thì thầm nói cái gì đó.

Tả Phóng thật kinh ngạc diện mạo trước diện mạo của Phó Tự Hỉ.

Gương mặt của cô có nhiều điểm rất giống với cô diễn viên kia, mặc dù không xinh đẹp tinh xảo như cô ta.

Nhưng đối với hắn mà nói, như vậy đã đủ lắm rồi.

Lúc ấy sợ bị Phó mẹ phát hiện nên hắn không dám quá mức chú ý đến cô.

Nhưng hắn biết rõ họ ở cùng một khu dân cư này, gia đình cô ở căn hộ lầu dưới, có một ngày thế nào cũng có cơ hội tiếp cận được.

Ngày ngày vào đúng giờ hắn đều đứng trên ban công nhìn vọng xuống khu hoa viên, đôi khi thì nhìn xung quanh, xem xem có bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của Phó Tự Hỉ.

Sau này tần số bắt gặp cô càng nhiều hơn, hắn đã ngầm nắm được thời gian biểu sinh hoạt của cô.

Có những lúc cô bị người khác bắt nạt, nhưng hắn vẫn bình tĩnh chỉ đứng nhìn không xen vào.

hắn từng bước dò hỏi mẹ về Phó gia, mẹ hắn mới kể ra sự tình. Lúc này hắn mới biết được, thì ra cô ấy là một đứa trẻ bị nhược trí.

hắn thật sự cảm thấy rất đáng tiếc.

Nhưng hắn lại không nhịn được mà tiếp tục chăm chú theo dõi cô, vì gương mặt rất giống với cô diễn viên kia.

Có một lần đang đứng ở ban công ngầm theo dõi thì nhìn thấy một thằng nhóc béo mập dẫn theo một đám người vây quanh cô. Đám người đó không biết đã nói những gì khiến gương mặt cô tràn đầy nỗi sợ hãi.

Sau đó bọn chúng còn nhặt đá ném vào cô, cô sợ hãi vừa khóc vừa chạy về nhà, chúng nó còn đuổi theo cô cả một đoạn.

Lúc ấy Tả Phóng hắn thật muốn túm đầu đánh cho bọn nó một trận.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả.

Trong suy nghĩ của hắn, cô chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc chậm lớn.

Từ sau lần đó, Phó Tự Hỉ rất hiếm khi ra ngoài, có lúc cũng sẽ đi ra ngoài nhưng lần nào cũng có người nhà đi cùng, hoặc là Phó Tự Nhạc, có khi là Phó mẹ.

Số lần Tả Phóng gặp mặt cô càng ngày càng ít, lắm lúc hắn có suy nghĩ thật muốn túm lấy cô.

Khi ấy, trong lòng hắn có muôn ngàn cảm xúc ngổn ngang khó hiểu. Sau đó, hắn bèn tìm cớ đến tìm đám người đã bắt nạt Phó Tự Hỉ tẩn cho một trận.

Đánh thì cũng đã đánh xong. Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được cô.

Về sau cô diễn viên kia đầu quân vào công ty khác, một lần nữa tái xuất trên thị trường.

Tả Phóng vẫn còn cất giữ phim của cô ta, nhưng bây giờ tâm lý của hắn đã khác xưa rất nhiều.

Trước đây hắn mượn Phó Tự Hỉ để tưởng tượng cô diễn viên kia.

Còn bây giờ hắn dùng hình ảnh của cô ta để ảo tưởng đến Phó Tự Hỉ.

Lúc hắn lại cùng đám bạn xem phim khiêu dâm, không hiểu sao hắn lại không thể chịu đựng được việc bọn chúng cười cợt bỉ ổi đánh giá cô ta. Vì vậy từ đó về sau hắn không hề xem cùng bọn họ nữa.

một thời gian sau, cô diễn viên kia không hiểu vì sao mắc bệnh nặng, biến mất không còn tin tức. Lúc này hắn hoàn toàn chẳng còn hứng thú chú ý đến cô ta nữa.

Có một lần Tả Phóng sơ ý làm mất chìa khóa cửa, mẹ vẫn chưa trở về, hắn chợt nảy ra ý định thừa dịp này đến Phó gia mượn chỗ ngồi chờ.

thật ra hắn vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng Phó mẹ cư nhiên vui vẻ mời hắn vào nhà.

hắn biết Phó Tự Hỉ đang ở nhà. Nhưng hắn vẫn không gặp được. Mãi đến khi Phó Tự Nhạc trở về đi vào phòng, Phó Tự Hỉ mới đi ra.

Nhìn thấy người lạ, Phó Tự Hỉ có chút hoảng sợ, không dám ngồi ở phòng khách nên cô chạy ra sau nhà bếp.

Tả Phóng ngầm quan sát cô đã lâu nhưng chưa bao giờ được nhìn kĩ như hôm nay, thì ra vóc dáng của Phó Tự Hỉ cũng mê người đến như vậy.

Vì mẹ hắn vẫn chưa trở về, Phó mẹ giữ hắn ở lại dùng cơm. Trong lúc ăn cơm, hắn phát hiện ra cách nói chuyện của Phó Tự Hỉ có chút không được bình thường, ngờ nghệch như một đứa trẻ 6,7 tuổi.

Đêm ấy hắn đã nằm mơ nhìn thấy Phó Tự Hỉ. cô bị hắn đặt ở dưới thân, bày ra tư thái say mê động tình.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, chính bản thân hắn cũng bị làm cho tâm tình rối loạn.

hắn nghĩ mình sẽ không đủ can đảm và nhẫn nại để có thể chăm sóc một người con gái bị nhược trí, vì vậy hắn tìm mọi cách từ bỏ suy nghĩ muốn chạm vào cô..

Sau khi vào đại học, hắn cũng rất hiếm khi về nhà. Vì muốn quên đi Phó Tự Hỉ nên hắn bắt đầu tìm bạn gái. Nhưng thỉnh thoảng lại vẫn nằm mơ thấy cô.

Đến một ngày, Phó gia xảy ra biến cố.

hắn nhớ đến bộ dáng đáng thương khi Phó Tự Hỉ bị người khác bắt nạt, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một việc. hắn đã thích cô.

Nhưng đến khi hắn lấy hết can đảm đứng trước cửa nhà họ, thì họ đã chuyển đi nơi khác, nhà cũ đã mang cho người khác thuê.

Cuối cùng hắn vẫn không gặp được cô.

hắn đã từng có rất nhiều cơ hội để có thể bắt được Phó Tự Hỉ. Nhưng lần nào hắn cũng tự mình làm vụt mất.

Vậy mà hôm nay, cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, còn nói rằng đã nhớ kỹ tên của hắn.

Khát vọng đã từng chìm sâu của hắn đối với Phó Tự Hỉ đã rục rịch trỗi dậy.

Lần này hắn thật sự không muốn tiếp tục buông tha cô nữa.

Tả Phóng sau khi nhận được tin báo của Lương San thì vội vàng thu xếp.

Sau đó nhấn điện thoại báo cho Tả An "Anh hai, chủ nhật này em có việc bận, sẽ không trở về nhà lớn."

"Hả? Lại chuyện gì nữa đây?" Tả An lại gào thét một trận.

"đi du lịch với bạn."

"Là phụ nữ?"

Tả Phóng nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng

"Đúng vậy."

"Sao bên cạnh chú mày hoa đào lắm thế không biết!" Tả An ganh tỵ thầm oán một câu, cuối cùng cũng nói: "đi chơi vui vẻ!"

Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt hắn đã bình tĩnh một chút.

hắn thật sự rất muốn được ở cùng một chỗ với Phó Tự Hỉ. Người con gái mềm mại trong veo như nước ấy, niềm khát khao suốt bao năm qua của hắn, cho đến bây giờ chưa bao giờ được ở gần cô một cách chân thật như vậy.

Tâm tình của hắn giống như đang trở về những tháng ngày thanh xuân năm ấy.

..................

Lương San đã đồng ý để Tả Phóng cùng tham gia với bọn họ.

Nhưng bà cũng không dám khinh suất lơ là đề phòng, bà cầm tấm danh thiếp của Tả Phóng gọi cho Hạ Hàm Thừa hỏi ý kiến.

Hạ Hàm Thừa khách quan đánh giá Tả Phóng.

"Tính cách lẫn gia thế của cậu ta cũng tạm được. Sau khi ly hôn với người vợ trước thì cha cậu ta mới mang hai mẹ con trở về nhà lớn của Tả gia. Tả Duyên đang ngồi tù, Tả gia cũng chỉ còn Tả An và Tả Phóng thừa kế. Tả An tính cách có vẻ ôn hòa không quá xuất sắc, chắc chắn Tả gia đang muốn bồi dưỡng Tả Phóng để nhắm đến cái ghế chủ nhân thừa kế."

"Vậy anh nói thử xem, cậu ta có thích hợp với Tự Hỉ không?"

"Bà xã, anh cũng chỉ suy đoán mà thôi." Hạ Hàm Thừa phủ quyết "Người trẻ tuổi thì cũng có cảm xúc riêng của họ, cứ để bọn họ tự phát triển."

"Em chỉ lo lắng cho Tự Hỉ thôi. Nó cái gì cũng không hiểu, ngây thơ ngờ nghệch, phỏng chừng ngay cả chuyện nam nữ yêu đương là cái gì nó còn không thông suốt. Em cũng rất muốn để hai đứa trẻ này phát triển tình cảm một cách độc lập, nhưng cũng sợ ngộ nhỡ nó bị Tả Phóng chiếm tiện nghi..." Lương San thở dài lo lắng.

"Con trai mình có biết việc này không?" Hạ Hàm Thừa đột nhiên hỏi, trong lòng ông thật có chút chờ mong xem con trai phản ứng như thế nào.

"không biết a." Lương San trong đầu không đề nghĩ đến chuyện đó "Làm gì mà liên quan đến nó chứ. Tự Hỉ chỉ muốn tìm một người đàng hoàng thôi mà. Còn nó cùng Tự Nhạc mới có đất diễn."

Hạ Hàm Thừa đối với người vợ ngây thơ của mình cũng bó tay không biết phải nói gì "Cái gì cũng không biết, em làm mẹ của nó như thế nào vậy?"

"Làm sao vậy? đang êm đẹp tự nhiên lại nhắc đến nó. Chúng ta đang nói chuyện của Tự Hỉ mà." Lương San quay lại chủ đề chính "Em quyết định sẽ sắm vai cái bóng đèn, giám thị tên nhóc Tả Phóng này. Nếu nó mà có hành động gây rối, pặc, chặt tay!"

nói xong, bà còn mô tả hành động dựng thẳng bàn tay chặt xuống bàn, sau lại nhớ đến việc Hạ Hàm Thừa đang ở đầu dây bên kia nhìn không thấy, thôi từ bỏ.

"Bọn em khi nào thì xuất phát?"

"Ngày mai, buổi sáng."

Lương San ban đầu vốn định sau khi dùng cơm trưa xong thì khởi hành, nhưng mà cùng với Phó Tự Hỉ đi dạo phố làm nhỡ thời gian, nên hoãn lại ngày mai xuất phát.

Ngẫm lại một chút, nếu như đi vào buổi chiều như dự định, thì đến nơi trời tối mất rồi, vì vậy khởi hành vào sáng sớm là sự lựa chọn chính xác.

Hơn nữa, cũng phải chừa chút thời gian cho Tả Phóng chuẩn bị.

Phó Tự Hỉ nghe theo ý kiến của Lương San, sau đó mang hành lý kiểm tra kĩ lại một lần nữa.

Lương San dặn dò cô ngày mai 8h sáng phải thức dậy, cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó thì xuất phát.

cô đương nhiên rất ngoan ngoãn nghe theo, tối trước hôm đó còn rất sốt sắn khẩn trương.

Thậm chí còn gọi cho Phó Tự Nhạc, hỏi làm thế nào mới có thể rời giường vào lúc 8h.

Phó Tự Nhạc bên đầu dây kia cười nói: "Chị cứ yên tâm đi ngủ, đến 8h sáng em gọi về đánh thức chị."

Phó Tự Hỉ nghe vậy thì yên tâm.

.................

Vào buổi tối, Hạ Khuynh đến gõ cửa.

Phó Tự Hỉ ngạc nhiên cảm thấy có chút kỳ quái "Hạ Khuynh, không phải anh đã nói không đến giúp tôi tắm rửa nữa sao?"

"Tôi đến để xem em đã mua áo tắm như thế nào?" hắn rất thẳng thắng trả lời.

Đúng vậy! Mục đích chính của Hạ thiếu gia là đến đây để xem áo tắm.

Phó Tự Hỉ cái hiểu cái không ừ đại một tiếng, sau đó lại nhớ đến chuyện gì "thật ra trước đó phu nhân chọn cho tôi một bộ giống y chang nội y vậy đó. Chắn chắn mặc vào sẽ bị nhìn thấy hết trơn cho xem, chỗ béo béo vẫn còn chút vết hồng hồng nữa..."

Hạ Khuynh chưa bao giờ nghĩ đến việc Lương San dám dẫn Phó Tự Hỉ đi mua bikini.

"Mẹ có nhìn thấy vết thương của em không?"

"không có." Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu "Cái quần ngắn quá... tôi sợ... nên phu nhân sẽ không nhìn thấy đâu."

hắn ôm cô vào lòng, cúi đầu mổ lên môi cô mấy cái, nhẹ nhàng hỏi: "Miệng vết thương còn hồng sao?"

"Có chỗ không hồng, có chỗ hồng."

"Cuối cùng thì hai người mua loại áo tắm gì?"

Phó Tự Hỉ tránh né ngồi dậy từ trong lòng hắn, đi qua bên vali lấy ra một gói đồ nhỏ, sau đó đưa cho Hạ Khuynh xem, nói: "Phu nhân phải chọn mãi mới mua được đấy."

..............

Lương San đã tìm mãi vẫn không chọn được một bộ thích hợp. Có loại thì kiểu dáng hơi mát mẻ, có bộ thì quá bé. Bà dẫn Phó Tự Hỉ đi qua đi lại đến 10 cửa hàng.

Phó Tự Hỉ cứ tưởng vì mình rất béo nên mới khó chọn đồ như thế, xấu hổ không thôi!

...............

Hạ Khuynh nhận lấy mở ra xem.

thì ra đây là một cái áo bơi liền thân kiểu yếm thắt, trên cổ còn có đường viền lá sen. thật sự có thể che đậy cả vùng ngực của cô.

hắn lại nhìn xuống quần, là kiểu quần hot pants*. Tính ra thì đây cũng là một bộ đồ bơi bảo thủ, nhưng hắn vẫn nhíu mày không hài lòng "Lúc thử đồ có ai nhìn thấy em mặc nó không?"

*Hot pants: là những chiếc quần short siêu ngắn và ôm sát giúp tôn vòng eo, hông, ưu điểm lớn nhất của nó là khoe được tối đa độ dài đôi chân. Giống dạng quần mà Mandonna & các cô ca sĩ bây giờ hay mặc.

"À có phu nhân. Còn có nhân viên bán hàng."

"Vậy có thằng nào nhìn thấy không?"

"không có."

Hạ Khuynh cuối cùng cũng biết hết được những điều mình cần biết nên thay đổi đề tài "Ngày mai buổi sáng khởi hành à?"

"Đúng rồi, phu nhân có dặn 8 giờ phải thức dậy."

"Em dậy nổi không đấy?" hắn rất hoài nghi năng lực tự giác của cô.

Phó Tự Hỉ cười tủm tỉm "Ừ, Tự Nhạc có nói ngày mai sẽ gọi điện thoại về gọi tôi thức dậy."

"Vậy em có thể thức dậy ngay à?"

"Được chứ, Tự Nhạc vẫn thường làm như vậy mà."

hắn hừ một tiếng, sau đó kề sát mặt Phó Tự Hỉ: "Thế...Vậy thì em có muốn tôi cùng đi không?"

cô sửng sốt mở to mắt nhìn hắn "Hạ Khuynh anh muốn đi sao?"

"Tôi đang hỏi em, trả lời mau!"

Phó Tự Hỉ thành thật trả lời. "Muốn chứ."

cô cảm thấy mỗi khi được ở cùng với Hạ Khuynh rất thích, rất vui vẻ.

cô cũng không hiểu vì sao. rõ ràng cũng thường cùng phu nhân đi ra ngoài, phu nhân rất vui vẻ mà trả lời thắc mắc của cô. Nhưng cô cảm thấy giữa bọn họ vẫn có một chút khoảng cách, vì thế cô rất nể sợ bà.

Nhưng khi đi cùng Hạ Khuynh thì ngược lại, tuy có đôi lúc hắn nổi cơn hung dữ nhưng cô không hề cảm thấy sợ hắn một chút nào.

Hạ Khuynh vừa nghe câu trả lời của cô thì rất hài lòng tâm tình cũng giãn ra, cười đến thật sáng lạn "Ngày mai tôi có việc, nếu muốn tôi đi cùng, ngày kia tôi sẽ đến sau rồi dẫn em đi dạo biển."


  Phó Tự Hỉ mắt cười long lanh.

"Hạ Khuynh, tôi sẽ chờ anh."

Hạ Khuynh cười cười, kéo cô đến sopha bế ngồi lên đùi mình "Khi ra đó phải đi theo mẹ tôi không được chạy lung tung, có biết chưa?"

cô gật đầu.

Sau đó hắn chỉ bảo cô vài tình huống để bảo đảm an toàn khi ra biển, Phó Tự Hỉ nghe rồi gật gật đầu lặp lại theo hắn một lần. hắn cũng không kỳ vọng cô có thể nhớ kỹ toàn bộ, chỉ cần có ý thức để tự bảo vệ bản thân thì rất tốt rồi.

Cuối cùng thời gian cũng không còn sớm nữa, đã đến giờ cô lên giường đi ngủ, hắn đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Phó Tự Hỉ nhìn thấy vậy cũng đứng lên gọi "Hạ Khuynh Hạ Khuynh."

"Gì vậy?" hắn dừng bước xoay người lại nhìn cô.

Vẻ mặt cô ngượng ngùng, lí nhí hỏi: "Tôi có thể mang Đại Hùng Bảo Bảo đi theo được không?"

Vấn đề này cô không dám hỏi phu nhân vì sợ làm phiền đến bà.

Hạ Khuynh nhìn cô một lúc, bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh cô ôm con gấu bông đó vào lòng rấm rức khóc thì không khỏi nổi lên một trận đau lòng, hắn ôn nhu đáp lời cô "Đương nhiên có thể."

Phó Tự Hỉ nghe vậy thì rất vui vẻ "Vậy ngày mai tôi sẽ nói cho phu nhân biết."

"Tôi sẽ nói với mẹ giúp em. Thuận tiện cũng sắp xếp phòng nghỉ để con gấu bảo bối cục cưng của em dù ngồi trên giường cũng có thể nhìn ra cảnh biển."

"Hạ Khuynh..." Phó Tự Hỉ kích động hai tay nắm chặt vạt áo. thì ra Hạ Khuynh đã biết cô muốn cùng Đại Hùng Bảo Bảo ngắm cảnh biển.

Vậy mà hắn không hề chế giễu mình, ngược lại còn dùng ánh mắt hiền hậu ấm áp như vậy để nhìn cô.

Hạ Khuynh cảm nhận được cô nàng đang xúc động, bước lên ôm cô vào lòng "Em có thể mang nó đến bất cứ nơi nào. Nhưng mà phải chăm sóc cho nó thật tốt, có biết không?"

cô ngoan ngoãn ở trong lòng hắn gật gật đầu, lí nhí trả lời "Tôi sẽ để ở trong phòng, không mang đi đâu hết."

Hạ Khuynh vỗ vỗ sóng lưng của cô "Được rồi. Em phải đi ngủ sớm một chút thì ngày mai mới thức dậy nổi chứ."

"Vâng."

"Ngoan, đi ngủ đi." Hạ Khuynh hôn phớt lên môi cô một cái "Tôi phải về phòng đây."

Sau khi Hạ Khuynh đi rồi, Phó Tự Hỉ liền leo lên giường nằm xuống, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ...

.............

Buổi sáng hôm sau, Phó Tự Nhạc gọi điện thoại đến, đợi tiếng chuông vang lên rất lâu thì Phó Tự Hỉ mới từ từ mở mắt, cô ngồi dậy mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại ấn nút trả lời.

Phó Tự Nhạc nói: "Chị không cần gấp. Em đã hỏi phu nhân rồi, chị cứ từ từ mà chuẩn bị không sao cả."

Phó Tự Hỉ nghe em gái nói vậy thì chợt sửng sốt tỉnh táo hẳn.

Đợi sau khi ý thức tỉnh táo hoàn toàn, nhìn đồng hồ treo trên tường, 8 giờ 15 phút.

cô bắt đầu hoảng hốt vội vàng bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, một tay xách vali một tay cắp theo con gấu bông Đại Hùng, vội vội vàng vàng chạy đến khu nhà chính.

Đến cổng lớn ở đại sảnh, dì Quan nhìn thấy cô bèn cầm hộ con gấu bông Đại Hùng "Tự Hỉ, từ từ thôi nào, không vội."

"Dì Quan con đến trễ mất rồi..." Phó Tự Hỉ rất là bất an.

Quả nhiên cô rất ngốc.

Dì Quan cười an ủi "không cần hoảng sợ, phu nhân có nói là sẽ chờ con." Sau đó dẫn cô đi vào phòng ăn.

Phó Tự Hỉ vừa đến thì nhìn thấy Lương San đang kiểm tra hành lí "Phu nhân, con xin lỗi... vì dậy muộn ạ..."

"không sao đâu, không cần đừng gấp." Lương San cười thân thiết "Tự Hỉ, con bỏ hành lí xuống rồi đến đây ăn sáng nào."

Phó Tự Hỉ nhìn thấy Lương San không tức giận thì yên tâm nhẹ nhàng thở phào. cô dỡ hành lí xuống đất đi đến một góc bàn ăn rồi ngồi xuống "Cảm ơn phu nhân."

Sau khi Lương San và Phó Tự Hỉ ăn xong bữa sáng, chú Hoắc sẽ đưa cả hai đến biệt thự ven biển.

Vị trí bãi biển cũng không xa lắm, ngồi xe chạy trên đường cao tốc khoảng 2 giờ thì đến nơi.

Phó Tự Hỉ ở trên xe lại ngủ gà ngủ gật, lâu lâu bị giật mình tỉnh giấc rồi mơ mơ màng màng ôm chặt con gấu bông Đại Hùng tì lên đầu nó ngủ tiếp.

Lúc bọn họ đến nơi thì Tả Phóng cũng đã đến.

Lương San sợ Phó Tự Hỉ sẽ bị thiệt thòi nên đề nghị Tả Phóng thuê một gian phòng ở khách sạn cận khu biệt thự.

Tả Phóng rất vui vẻ đáp ứng.

Cụm biệt thự này thuộc sở hữu tư nhân, vì vậy Tả Phóng không vào được bên trong nên đứng trước cổng chờ.

Lương San khi đến cổng lớn nhìn thấy hắn bèn gọi lên xe, cười khách sáo "Ôi thật ngại quá, cậu chờ có lâu không?"

Tả Phóng cũng là người biết thức thời nên cũng trả lời khách sáo "không có, cháu cũng vừa đến thôi ạ."

Phó Tự Hỉ vẫn còn ngủ rất ngon.

Mãi đến cửa biệt thự, Lương San mới đánh thức Phó Tự Hỉ.

Phó Tự Hỉ lúc bị đánh thức vẫn còn chưa tỉnh táo nên có chút giật mình.

Lương San cười hì hì véo nhẹ gương mặt tròn tĩnh của cô "Tự Hỉ thức dậy nào, chúng ta đi cất hành lí, A Khuynh đã chọn phòng cho con rồi."

"Vâng ạ." Phó Tự Hỉ đã tỉnh táo lại có chút lúng túng.

Chú Hoắc cầm vali của Lương San và Phó Tự Hỉ, Phó Tự Hỉ nhìn thấy vậy vội nói: "Chú Hoắc, không cần đâu ạ, để con tự mình mang lên."

Tả Phóng lập tức bước lên tiếp nhận hành lý trên tay chú Hoắc, cười ôn nhu nói "Để cháu mang lên cho."

Phó Tự Hỉ không biết Tả Phóng cũng ngồi trên xe, có chút mất tự nhiên "Xin chào, Tả Phóng."

"Chào buổi sáng Phó Tự Hỉ."

"Cảm ơn." cô còn nhớ rất rõ lần trước hai chị em đi mua quần áo anh ta còn giúp mình cầm túi lớn túi nhỏ đi theo sau.

"Đừng khách sáo."

Chú Hoắc định nhận lại hành lý trên tay hắn nhưng bị Lương San lắc đầu ra hiệu ngăn cản.

Lương San quan sát nãy giờ nhìn thấy tầm mắt Tả Phóng đều dính chặt lên người Phó Tự Hỉ.

Tính ra, chị em Phó Tự Hỉ ở Hạ gia đã hơn 3 năm.

Lương San đương nhiên cũng không ngờ Tả Phóng có tình cảm với Phó Tự Hỉ sâu đậm đến như vậy, chỉ cần hắn thật lòng đối xử tốt với Phó Tự Hỉ là được, bà cũng không muốn gây thêm rắc rối cho hắn.

Giống như lời Hạ Hàm Thừa đã nói, những người trẻ tuổi thì cũng có suy nghĩ riêng của họ, cứ để cho bọn họ tự phát triển tình cảm.

Tả Phóng giúp Phó Tự Hỉ mang hành lí chuyển đến phòng khách, sau đó chú Hoắc tiếp nhận mang vào phòng ngủ.

Lương San nhìn thấy Phó Tự Hỉ vẫn ôm khư khư con gấu bông, bà cười nói: "Tự Hỉ, ta dẫn con đến phòng mới xem nhé."

"Vâng ạ!" Phó Tự Hỉ cười gật đầu.

"Tả Phóng thật ngại quá, cậu ngồi ở đây đợi chúng tôi một chút nhé." Lương San cảm thấy mình làm vậy cũng không có gì là không ổn.

"Được ạ, không sao cả." Tả Phóng từ nãy đến giờ đều giữ thái độ ôn hòa.

Lương San đã chọn cho Phó Tự Hỉ căn phòng có hướng nhìn ra cửa biển, bên ngoài còn có một cái ban công nhỏ.

Phó Tự Hỉ vừa bước vào phòng liền bước đến gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Ánh nắng ấm áp như mật ong rót thẳng xuống bờ cát trắng mịn. Nước biển trong veo một màu xanh ngắt, những vệt sương mù thoắt ẩn thoắt hiện vắt lên những cụm đảo nhỏ ngoài khơi, xa xa đường chân trời như một sợi dây kết nối kì diệu giữa mặt biển và bầu trời.

Phó Tự Hỉ bị vẻ đẹp của cảnh biển làm cho mê man, thích thú reo lên "Woa! thì ra biển thật sự rất đẹp, rất lớn nha!"

Lương San nghe xong những lời này, cười đến không khép miệng lại được "Nào nào Tự Hỉ đi ban công nhìn xem, còn lớn hơn nữa cơ!"

"Vâng!" Phó Tự Hỉ ôm chặt con gấu bông Đại Hùng chạy ra ban công, chỉ chỉ rồi cười với nó "Đại hùng Đại hùng, mau nhìn đi... là biển lớn đó! thật đẹp thật lớn thật lớn!"

"Tự Hỉ có thích căn phòng này không?"

Phó Tự Hỉ thích thú cười đến hai mắt cong cong như hai vầng bán nguyệt, gật đầu lia lịa "Tự Hỉ thích lắm, cảm ơn phu nhân!"

"Ây da đừng khách khí! Ha ha."

thật ra căn phòng này là của Hạ Khuynh, nhưng rất ít khi hắn trưng dụng. Tối hôm qua, hắn có đến tìm Lương San nói chuyện một chút, đề nghị mang căn phòng này cho Phó Tự Hỉ tạm sử dụng, để cô có thể thoải mái ngắm nhìn cảnh biển.

Lương San ban đầu cũng định sắp xếp cho Phó Tự Hỉ một căn phòng có hướng nhìn đẹp, nhưng chưa gì con trai đã lên tiếng trước, vậy thì lấy ngay căn phòng của nó mà mượn hoa kính phật.

Lương San trông thấy Phó Tự Hỉ còn đang chìm đắm trong cảnh đẹp trước mắt, chỉ cười khẽ rồi nói: "Tự Hỉ, hay là chúng ta đi dạo xung quanh một chút. Tý nữa con nhớ chẩn bị mang theo áo tắm nhé."

"Vâng ạ. Phu nhân... con muốn dắt Đại Hùng đi cùng nữa, được không ạ?" Giọng cô nhỏ dần.

"không thành vấn đề. Con thích thì cứ như vậy mà làm, đồ đạc trong phòng cứ sử dụng thoải mái." Dù sao cũng toàn là đồ của con trai mình.

Lương San cười khanh khách nói xong thì trở về phòng lấy quần áo.

Phó Tự Hỉ vui vẻ nhấc một cái ghế tựa mang ra ban công rồi để con gấu bông ngồi lên "Đại Hùng, em ngồi ở đây nhé?"

Đại hùng tất nhiên không trả lời.

cô đem mặt vùi trên người nó, cọ cọ vài cái "Mẹ ơi, mẹ xem xem biển thật sự rất là đẹp!"

Phó Tự Hỉ giúp Đại hùng chọn xong vị trí, nghĩ đến những lời Lương San vừa dặn dò, mở hành lý ra tìm áo tắm, kết quả tìm đến nửa ngày vẫn không tìm được.

cô bắt đầu buồn bực, đem cái bao nhỏ đổ hết ra bàn.

Vẫn không có!

Chậc chậc lưỡi "Sao không có kì vậy ..."

cô nhớ rõ ràng đã bỏ vào trong bao này.

Sau đó còn mang ra cho Hạ Khuynh xem nữa ...

hắn xem?

...

hắn xem xong rồi... không nhìn thấy nữa...

Phó Tự Hỉ ngây ngốc một hồi, sau đó lấy di động gọi cho Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh lúc này đang họp, di động rung lên, hắn liếc nhìn màn hình hiển thị nhưng không nhấn nút trả lời.

một lát sau, hắn bắt đầu lại cảm thấy nhớ cô bé ngốc này rồi.

Mở di dộng lên soạn tin nhắn ——

'Chuyện gì?'

Phó Tự Hỉ vừa xem tin nhắn định trả lời nhưng có một số kí tự cô không biết ghi, nghĩ nghĩ một hồi gọi thẳng cho Hạ Khuynh.

Lúc này lại thấy màn hình hiển thị Hạ Khuynh gọi đến.

Hạ Khuynh nhìn Hạ Hàm Thừa ra hiệu bận một chút rồi đi ra ngoài hành lang "Chuyện gì?"

"Hạ Khuynh Hạ Khuynh. Áo tắm của tôi mất rồi ..."

"..." Hạ Khuynh đương nhiên sẽ không nói ra việc chính hắn đã cố ý đem nó đi giấu "Có thể em đã quên bỏ vào hành lí."

"Lúc mang cho anh xem thì đã không thấy nó nữa." Phó Tự Hỉ cố nhớ lại, hình như sau khi mang cho Hạ Khuynh xem xong thì hắn vẫn chưa trả lại.

hắn giật nhẹ khóe miệng "Em đang nghi ngờ tôi lấy trộm áo tắm của em đấy à?"

"không có." Phó Tự Hỉ yếu ớt thì thào, Hạ Khuynh chắc chắn sẽ không cần quần áo của mình.

Nhưng cũng không hiểu tại sao nó lại không cánh mà biến mất?

"không tìm thấy thì thôi, vả lại em có biết bơi đâu. Tôi còn có việc, cúp đây." Hạ Khuynh không đợi Phó Tự Hỉ nói thêm nữa liền cúp máy.

Tâm tình Phó Tự Hỉ như lọt vào trong rừng sương mù.

cô buồn bã đi ra ngoài phòng khách, không thấy Lương San cùng chú Hoắc đâu cả, chỉ có Tả Phóng đang ngồi trên sopha xem tạp chí.

Tả Phóng giương mắt nhìn chằm chằm vào Phó Tự Hỉ.

cô bắt gặp ánh mắt của hắn, cảm thấy không được tự nhiên cúi đầu xuống.

"Phó Tự Hỉ, đến đây ngồi." Tả Phóng khép cuốn tạp chí.

"Ừ."

cô chậm rãi đi qua, cũng không dám ngồi gần người lạ nên cách xa một khoảng. thật ra cũng có chút không yên tâm khi ngồi cùng một chỗ với hắn.

Tả Phóng đứng lên chủ động đến bên cạnh cô ngồi xuống.

"Phó Tự Hỉ."

"Hả?" Phó Tự Hỉ mờ mịt ngẩng đầu.

hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, tâm tình thả lỏng, ôn nhu cười nói: "Chúng ta kết bạn nhé."

cô nghe như thế thì sửng sốt một chút rồi nói: "Nhưng tôi không quen biết anh."

"Em không muốn nói chuyện với tôi sao?"

cô bắt đầu lúng túng "A không phải vậy đâu!"

"Sao lại không, bạn bè bình thường thì phải cùng trò chuyện với nhau chứ."

"thật à?" Phó Tự Hỉ có chút thụ sủng nhược kinh "Cho đến bây giờ chẳng có ai chịu kết bạn với tôi cả."

Tả Phóng bật cười rộ lên "Vậy thì em có muốn tôi làm bạn với em không?"

"Muốn chứ." cô gật đầu, "Tả Phóng, anh thật sự muốn kết bạn với tôi sao?"

"Cái này là tôi hỏi em trước cơ mà. Em đồng ý rồi thì chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau."

Phó Tự Hỉ nhợt nhạt cười "Anh là người bạn đầu tiên của tôi đấy."

cô rất cao hứng. Sau khi có anh trai, mình lại có thêm một người bạn tốt.

Tả Phóng nhìn cô mặt mày tươi rói phấn khởi, chợt nhớ lại bản thân năm đó quá nhu nhược, chẳng có đủ dũng khí bước đến che chở, bảo vệ cho cô.

Phó Tự Hỉ cười như vậy nhìn thật là đẹp! 

  Thời điểm Lương San đến sảnh chính thì nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang nói cười ríu rít cùng với Tả Phóng, bà cũng có chút ngạc nhiên. Phó Tự Hỉ vốn không có tính đề cao cảnh giác đối với người lạ, chỉ cần người khác đối xử tốt một chút thì cô sẽ nguyện ý thân cận. 


Phó Tự Hỉ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Lương San đang từ xa đi đến, lại sựt nhớ đến chuyện áo tắm. cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì lúc nào cũng mang phiền toán đến cho phu nhân, nghĩ vậy bèn chủ động bước đến trước mặt bà thú tội.

"Phu nhân, con xin lỗi... áo tắm của con không nhìn thấy..."

Lương San nghi hoặc hỏi "Tại sao lại không nhìn thấy? Con quên mang theo sao?"

"Con không biết nữa ạ." Phó Tự Hỉ lẩm bẩm.

cô không hiểu tại sao bộ áo tắm đó lại biến mất không thấy tăm hơi, cô chỉ nhớ mỗi việc lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc đưa cho Hạ Khuynh xem. Nhưng chắc chắn không phải hắn lấy trộm, dù gì thì hắn cũng là Đại thiếu gia mà.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương tự trách của Phó Tự Hỉ, Lương San không khỏi bật cười "không sao, không sao cả, không tìm thấy thì chúng ta đi mua bộ khác là được. Ta không trách con."

Phó Tự Hỉ thoáng ngẩng đầu, vẻ mặt đầy cảm kích nhìn bà "Cảm ơn phu nhân, hì hì."

Phu nhân đối xử với cô tốt vô cùng. Có những khi cô hay làm nhỡ việc gây phiền toái cho mọi người nhưng chưa bao giờ bà mặt nặng mày nhẹ trách mắng cô.

Tả Phóng đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng đang thầm tiếc nuối vì không có cơ hội được chiêm ngưỡng Phó Tự Hỉ diện đồ tắm, ngoài mặt hắn vẫn vui vẻ cười nói: "Tuy hiện tại thời tiết có vẻ nóng hơn mọi năm nhưng nhiệt độ của nước biển vẫn lạnh hơn so với mùa hè, không bằng chúng ta đến vùng nước nông để Tự Hỉ thích ứng với nhiệt độ rồi lúc đó đi mua áo tắm cũng chưa muộn."

Lương San thấy ý kiến như vậy cũng không tồi nên đồng ý.

"Cứ thế mà làm. À Tự Hỉ con có mang theo quần short không?"

"không có ạ."

"Vậy thì lấy của ta cho con mượn tạm." Lương San nói xong liền kéo Phó Tự Hỉ đi về phòng, quay đầu lại nói với Tả Phóng

"thật ngại quá, phiền cậu đợi chúng tôi một chút."

Tả Phóng vẫn cười tỉnh bơ như cũ "không sao cả, hai người cứ từ từ thử, cháu sẽ chờ."

Trước đây khi Lương San đến đây có để lại mấy bộ quần áo, bây giờ thì vừa vặn có thể đưa cho Phó Tự Hỉ. Bà nhìn cô thay áo, thầm nghĩ nên chọn một cái áo ôm sát cơ thể một chút. Thế là bà lấy ra một cái áo T­shirt body cho cô mặc vào, sau đó không nhịn được mà thốt lên "Tự Hỉ, dáng người của con chuẩn thật."

Lương San vóc dáng mảnh mai, quần áo lớn nhất cũng chỉ size M nên đưa Phó Tự Hỉ mặc vào thì cũng không thành vấn đề, chỉ có điều phần đẩy đà bị ôm sát, phô bày dáng người quyến rũ. Tuy nhìn rất đẹp nhưng bà vẫn cảm thấy có chút không ổn, tiếp tục lục tìm nhưng không tìm được quần áo kích cỡ lớn hơn, vì vậy cuối cùng quyết định đổi lại cái áo ban đầu. Chỉ sợ chốc nữa Tả Phóng nhìn thấy thì xịt cả máu mũi.

Vì Phó Tự Hỉ không mặc áo tắm nên bà cũng không mặc, chỉ tùy tiện chọn một cái áo thun ngắn tay và quần short. Sau khi thay xong hai người cùng đi ra khỏi phòng.

..................

Lúc Phó Tự Hỉ xuất hiện trong tầm mắt của Tả Phóng, ánh mắt hắn dán chặt vào người cô, trong đầu suýt xoa thầm đánh giá. Nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn nà kia, trong đầu hắn khẽ tưởng tượng ra nhiều hình ảnh...

Phó Tự Hỉ không được tính là gầy, cũng có da có thịt, ngực nở mông cong, cặp chân săn chắc, đường cong quyến rũ. hơn nữa quanh năm suốt tháng cô đều mặc quần dài nên đôi chân trắng nõn trong suốt, đây là loại trắng trẻo của việc không bị ảnh hưởng bởi tia khúc xạ mặt trời.

Phó Tự Hỉ không có thói quen mặc quần short nên có hơi khó chịu lại bị Tả Phóng nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi ngượng ngùng cúi gầm mặt.

hắn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu của cô nàng thì không nhịn được mà phì cười.

Lương San giúp Phó Tự Hỉ bôi kem chống nắng sau đó bảo mọi người cùng đi ra hướng bãi biển.

Dọc đường đi, bà cười nói với cô "Tự Hỉ cởi dép lê ra đi chân trần nào, dẫm lên cát thú vị lắm đấy."

Phó Tự Hỉ nghe vậy thì gật đầu ngoan ngoãn làm theo, tháo dép đi bằng chân trần. Nhìn thấy dấu chân mình in lên khắp nơi, cô thích thú cười khanh khách.

Tả Phóng đi theo sau, lẳng lặng ngắm nhìn thân ảnh nhỏ của Phó Tự Hỉ.

Ngón chân Phó Tự Hỉ tiếp xúc với hạt cát, cảm thụ được từng hạt cát ấm mịn đang trượt qua lòng bàn chân thật là kì diệu, cười đến vui vẻ "Phu nhân, bước trên cát chẳng đau tí nào cả!"

Lương San cười ha ha sau đó lại nhìn sang Tả Phóng bộ dạng quần áo chỉnh tề, chỉ có tháo giày đi chân trần.

"Tả Phóng, cậu không xuống bơi à?" Bà thắc mắc hỏi.

Tầm mắt của Tả Phóng từ nãy giờ đều dán chặt trên người Phó Tự Hỉ, nghe bà hỏi vậy thì khẽ giật mình, sau đó thản nhiên trả lời "Chờ mọi người đi xuống thì cháu lại đi thay."

Lương San thừa biết hắn chỉ muốn ở cùng với Phó Tự Hỉ.

Vì cũng không biết bơi nên Lương San hạ dù ngồi xuống bờ cát rồi dặn dò Phó Tự Hỉ: "Tự Hỉ có thể tự mình chơi nhưng không được đi đâu xa quá nhé."

Phó Tự Hỉ gật gật đầu cười híp mắt.

cô ngồi xổm xuống, hai tay vốc cát lên cho nó từ từ rót xuống chân, hai chân lại nghịch nghịch xới cát lên, cười khanh khách trông rất vui vẻ. Tả Phóng bước đến, cúi người cười nhẹ hỏi "Em có muốn xuống nước chơi không?"

Phó Tự Hỉ ngẩng đầu lên bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt híp lại thành một đường: "Nhưng mà tôi không có áo tắm..."

"Đến vùng nước cạn là được rồi, không cần phải mặc áo tắm đâu, nào đến đây!" hắn vươn tay về phía cô.

Bởi vì ánh nắng mặt trời chói chang nên cô không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng có lẽ là hắn đang cười. cô cảm thấy hắn đối xử rất tốt với mình, vì vậy cũng vươn tay nắm lấy bàn tay của hắn.

Lương San bên này tựa dưới bóng ô nhìn thấy một màn thì thầm nghĩ: thằng nhóc này ra tay nhanh thật!

Chưa gì mà đã nắm tay rồi!

Phó Tự Hỉ bước đi trên những hạt cát ẩm ướt: "Tả Phóng, nước ở đây thật là lạnh!"

"Ừm, chính vì vậy mà khi nãy tôi mới nói chúng ta không nhất thiết phải ra bơi lội." Tả Phóng dẫn cô đến một vùng nước cạn sau đó thả tay ra.

"Vì tôi không biết bơi nên phu nhân có bảo phải sử dụng cái vòng tròn tròn ấy."

"Cái đó gọi là phao bơi."

"Ừ tôi biết rồi." cô gật đầu sau đó lại bị cảnh biển đẹp trước mắt thu hút.

Phó Tự Hỉ cúi xuống vốc nột ít nước biển tò mò hỏi "Tả Phóng, vì sao từ xa xa đứng nhìn biển màu xanh nhưng khi chạm đến chúng không còn màu xanh?"

"Đó là do tác dụng của quang học. Đại dương sẽ hấp thụ các tia sáng mặt trời, sau đó nó sẽ phản chiếu màu của bầu trời." Tả Phóng trả lời một cách nghiêm túc.

Phó Tự Hỉ đứng dậy, nghẹn họng nhìn hắn trân trối, cô nghe hoàn toàn không hiểu gì cả...

Tả Phóng nhìn thấy phản ứng của cô thì bật cười "Tóm lại chính là tất cả các màu sắc khác đều xuống biển được, duy nhất chỉ có màu xanh lam thì không được."

"À ..." Phó Tự Hỉ bắt đầu có cảm giác tự ti.

Những gì hắn nói là do đã được đọc sách, nhưng cô nghe vẫn không hiểu bất cứ thứ gì, đột nhiên cô nói "Tả Phóng, vì tôi không được đi học nên..."

Lời này của cô khiến hắn cảm thấy hình như mình hơi tích cực quá mức, vì vậy mới nhỏ giọng an ủi "không sao, chúng ta là bạn tốt mà!"

Mặt mày Phó Tự Hỉ giãn ra, vui vẻ trở lại "Tả Phóng, cảm ơn anh rất nhiều."

Phó Tự Hỉ lấy chân nghịch nước rất vui vẻ, nhưng đối với Tả Phóng mà nói, hắn không hiểu tại sao việc đơn giản này cũng có thể khiến cho cô vui vẻ như vậy. hắn bồi cô chơi đùa một chút sau đó lại đứng chăm chú ngắm nhìn cô.

Phó Tự Hỉ vốn đang đứng tại chỗ nghịch cát vốc nước, một lúc sau phát hiện mực nước biển dâng cao, nghĩ nghĩ cô lùi lại di chuyển đến một khu vực nước nông hơn.

một lát sau lại thấy nước biển rút về.

cô cảm thấy thật là kì quái, lại bước về chỗ ban nãy, nước biển lại ập vào, cô lại lùi ra sau.

Cứ như vậy vài lần qua lại, cuối cùng cũng đã hiểu được quy luật của nó, Phó Tự Hỉ cảm thấy biển ở đây đang cùng mình chơi trò trốn tìm, vì vậy cảm thấy rất cao hứng.

Đột nhiên một cơn sóng lớn ập đến, cô hoảng sợ xoay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp thì bị nó đánh mạnh vào người, lảo đảo mất thăng bằng ngã nhào lên bờ cát.

Tả Phóng trông thấy cô vì sóng nhấp nhô mà tới tới rồi lại lui lui, thật sự rất đáng yêu. Lúc sau nhìn thấy cô bị ngã liền vội vàng chạy đến nâng dậy "Em không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào không?"

Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, trên mặt đều là những hạt cát li ti, cô lấy hai tay phủi cát dính trên mặt rồi giải thích "Tả Phóng, vì lúc nãy bị tôi bắt được nên biển không phục, nó còn đánh tôi ngã nữa..."

"Có đau không? Bị đánh vào chỗ nào?" Tả Phóng nhất thời bị rối rắm nên cũng không để ý đến lời nói của cô, chỉ lo lắng xem cô có bị thương hay không.

cô lắc lắc đầu "không đau chút nào nhưng cảm thấy lạnh."

Lương San cũng chạy đến, sốt ruột hỏi "Tự Hỉ có bị thương ở đâu không?"

"Phu nhân con không sao." nói xong cô dùng hai tay gạt cát trên người xuống.

Tả Phóng nhìn thấy quần áo cô bị sóng biển đánh vào làm ướt hết, sợ cô bị cảm lạnh nên hắn quay sang nói với Lương San "Quần áo Tự Hỉ bị ướt hết rồi, hay là chúng ta đưa cô ấy về thay quần áo, nước ở đây có vẻ hơi lạnh, ngộ nhỡ để lâu quá lại bị cảm lạnh."

Lương San vừa giúp Phó Tự Hỉ vỗ vỗ cát còn dính trên áo vừa nói: "Tự Hỉ chúng ta về thay quần áo, đợi chốc nữa đi ăn cơm trưa."

"Vâng ạ." Phó Tự Hỉ đi theo sau bà vài bước rồi quay đầu lại nhìn bãi biển "Phu nhân, biển hung dữ thật!"

"Đúng rồi, nó là một con quỷ nghịch ngợm thích gây sự." Bà nhìn cô cười khanh khách.

Phó Tự Hỉ gật đầu đồng ý, sau đó nghĩ nghĩ lại nói "Nhưng mà chơi với nó rất vui!"

"Vậy buổi chiều chúng ta lại đến xem nó nhé."

"Vâng ạ."

Hung dữ nhưng rất tốt... giống như Hạ Khuynh vậy!

....................

Sau khi trở về Phó Tự Hỉ thay lại bộ quần áo thể thao. Khách sạn mà Tả Phóng ở tay nghề của đầu bếp ở đấy không tồi, vì vậy họ quyết định đến đó ăn bữa trưa.

Tả Phóng chỉ ăn cùng Phó gia một bữa cơm, lúc ấy hắn cũng rụt rè không dám quan sát Phó Tự Hỉ quá kĩ. Nhưng lần này hắn đã thật sự chứng kiến được tướng ăn khó coi của cô.

cô sử dụng đũa không thành thạo lắm, hơn nữa còn bê bát cơm kề sát miệng ăn, trên khóe miệng còn dính mấy hạt cơm.

Lương San nhìn thấy tất cả nhưng không hề có bộ dạng khiển trách.

Phó Tự Hỉ trong tưởng tượng bao năm nay của hắn thật khác xa so với hiện tại, vì vậy khiến hắn có chút ngập ngừng.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ủy khuất rất đáng thương của cô thì hắn lại không nhịn được mà muốn ở bên cạnh cô, che chở bảo vệ.

Trong bữa cơm, toàn bộ quá trình hắn đều ân cần chăm sóc Phó Tự Hỉ, lúc gắp rau, lúc thì giúp cô múc canh.

Vì vậy từ đáy lòng Phó Tự Hỉ rất cảm kích và biết ơn hắn.

hắn nhìn nụ cười tươi rói của cô mà lóa cả mắt, nhất thời lại quên mất chuyện về cái tướng ăn khó coi của cô.

hắn đã tưởng tượng ra vô số lần được ở cùng với Phó Tự Hỉ, nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Lần này thì nó đã trở thành sự thật, khiến hắn cảm thấy rất hưng phấn.

Việc này còn tốt hơn cả chuyện cùng cô đi dạo biển, tuy rằng hắn rất muốn đến chơi cùng cô nhưng bên cạnh đó cũng có chút bất đồng, thật sự không tài nào hiểu được tại sao cô lại sinh ra niềm vui từ cái trò đơn giản ấy, vì thế nên hắn lựa chọn việc đứng ngắm nhìn từ xa.

thật sự hắn rất muốn ôm cô vào lòng, hôn cô, trực tiếp vứt bỏ cảm giác xa lạ này tiến vào giai đoạn như một đôi tình nhân thật sự. Chỉ sợ làm như vậy lại dọa đến cô ...

Tả Phóng có nhân duyên rất tốt đối với phụ nữ, miệng lưỡi ngon ngọt khiến bất kì cô gái nào cũng mê mệt, nhưng đối với Phó Tự Hỉ thì hắn thật bất lực.

Vì căn bản cái gì cô cũng không hiểu.

Thế nên, hắn buộc phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất để tiếp cận Phó Tự Hỉ, nhưng chưa hoàn toàn tiếp nhận được.

Bởi vì cuộc sống của cả hai người khác xa nhau.


  Tả Phóng nghĩ thầm: cứ từ từ không vội, sớm hay muộn cô ấy cũng là của mình.

Thế là bao nhiêu chấp niệm trong đầu hắn tạm thời lắng xuống.

Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người đi ra đại sảnh trùng hợp gặp được Vương Thần.

hắn đang đi cùng một người đàn ông, khi nhìn thấy ba người Lương San hắn cũng kinh ngạc. Nhất là Phó Tự Hỉ, tại sao cô ấy lại đi cùng Lương San, thật kì quái. Chẳng lẽ con bé này đi với gia đình?

"Dì San, thật là khéo nha. Dì cũng đến đây nghỉ dưỡng?"

Lương San biết hắn là bạn thân của con trai nên cũng niềm nở cười "Đúng vậy, cháu cũng đến đây nghỉ mát?"

"Ồ không, cháu dẫn một người bạn đến xem nhà." Vương Thần giới thiệu người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông mỉm cười xã giao chào bọn họ.

Lương San liếc nhìn người đàn ông rồi mỉm cười lịch sự "Bất động sản ở đây cũng không tồi, giá trị sẽ còn tăng cao."

Vương Thần cười hắc hắc "Cháu chính là nhìn trúng điểm ấy đấy."

"Dì vừa đến đây, có rảnh thì cùng ăn cơm một bữa nhé." Bà hàn huyên vài câu xã giao.

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên." nói xong hắn tỏ vẻ đàng hoàng nịnh bợ. "Dì à, dì càng ngày càng xinh đẹp quý phái, cháu nhìn mà lóa cả mắt."

Lương San nghe vậy thì vui đến nở hoa "Cháu đúng là miệng lưỡi dẻo ngọt!"

"Muốn khen thì ít nhất cũng phải xem đối phương là ai chứ, hì hì." Sau đó hắn nhìn về phía Tả Phóng, khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Bọn họ cũng chỉ gặp qua vài lần, không quen thân lắm. Tả Phóng cũng gật đầu chào lại với hắn.

Vương Thần lại dời mắt đến Phó Tử Hỉ, ánh mắt đảo vài vòng trên bộ ngực căng tròn của cô, nhìn đến mê mẩn cười hì hì "Em gái nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

"Xin chào." Phó Tự Hỉ thật ra không hề có ấn tượng đối với Vương Thần, chỉ khi nhìn hắn mặc áo sơ mi hồng phấn, nhìn nhìn một hồi thì nhớ lại, à đây là người luôn nhớ thương 'em trai' của Hạ Khuynh đây mà!

Nhưng mà, ngay cả cô đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy qua 'em trai' của Hạ Khuynh...

Vương Thần vẫn cười cợt trêu đùa "một thời gian không gặp, em cũng xinh đẹp hẳn ra. Nhìn này hai gò má ửng đỏ mềm mại..."

Phó Tự Hỉ có chút kinh ngạc, chưa từng có ai dùng từ 'xinh đẹp' để hình dung về cô. cô cười lễ phép "Cảm ơn anh."

"Anh tiểu Hạ của em đâu rồi, tại sao lại để em một mình ở đây?"

Vương Thần đang cố ý muốn trêu chọc cô, nhưng gặp Phó Tự Hỉ ngây thơ, thật thà trả lời "Anh ấy đang làm việc."

Thích thật, Hạ Khuynh là anh tiểu Hạ của mình!

"Vậy không cần cậu ta nữa, anh sẽ là anh tiểu Vương của em, có được không?"

Phó Tự Hỉ mờ mịt hỏi lại "Vì sao không cần anh ấy?"

"Bởi vì cậu ta không dẫn em đi chơi."

"Nhưng anh ấy đang bận việc mà!" cô đang phân tích ý nghĩ của từ 'công việc', nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm "Phải kiếm tiền nữa."

Vương Thần bật cười ha ha.

Con thỏ trắng này thật là thú vị! Hạ Khuynh thế nào mà lại nhìn trúng...

hắn thật là hâm mộ Hạ Khuynh!

Lần trước gặp mặt, cô không hề nói một lời, chỉ tập trung ăn canh. Nhưng đến hôm nay mới nhìn thấy hình như cô không rụt rè e sợ người lạ.

Nhìn thật muốn cắn cho một ngụm, rất tiếc đây là sủng vật của Hạ Khuynh, tuyệt đối không được động vào.

Lương San nhìn vậy thì nói chen vào "Đừng trêu chọc nó nữa, đứa nhỏ này rất ngoan."

"Vâng ạ, hì hì ngoan thật!" Lương San đã mở miệng, hắn vội điều chỉnh sắc mặt "Dì San, vậy mọi người đi chơi vui vẻ, cháu không dám làm phiền nữa."

"Ừ, vậy thì dì không cản trở công việc của cháu nữa."

Sau đó Vương Thần khoác vai người đàn ông kia rời đi.

Nhìn hình ảnh đó, trong lòng Lương San bỗng nhiên rộn rã, cái kia... không phải hai đứa nó đang... cái gì mà trò đam mỹ đang thịnh hành chứ...

...............

đi ra khỏi đại sảnh, Lương San mới nói "Tả Phóng, Tự Hỉ muốn ngủ trưa. Hay cậu cũng đi nghỉ chút đi rồi buổi chiều chúng ta liên lạc."

"Được ạ" Tả Phóng cảm thấy mình không nên nhiệt tình quá mức nên cũng đồng ý "Dì, Tự Hỉ, hẹn gặp lại vào buổi chiều."

"Tả Phóng, tạm biệt." Phó Tự Hỉ phất phất tay.

Ban đầu Tả Phóng cũng có chút nghi ngờ về lai lịch của Lương San. Có lẽ bà là một người phụ nữa giàu có quý phái, mặc dù nhìn không giống lắm.

Đến khi Vương Thần xuất hiện, hắn còn nói câu 'anh tiểu Hạ" thật khiến hắn nhớ đến một người.

Khi gặp Hạ Khuynh, đã vô tình gây hiềm khích đối với hắn.

Thật ra nguyên nhân là vì Tả An. Anh ta thích Khổng Minh Dao, nhưng cô ta thì không đếm xỉa gì đến Tả An.

Thế mà lúc Khổng Minh Dao cãi nhau với Hạ Khuynh thì cô ta lại tìm đến Tả An.

Tả An tính cách đơn thuần, không nhìn ra sự việc. Khi cô ta tìm đến, hắn vẫn chịu nghe cô ta khóc lóc kể khổ. Tuy nhiên hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc được thiết lập quan hệ với cô ta, mặc dù bây giờ cô ả và Hạ Khuynh đã tan rã.

thật ra việc Tả An yêu đơn phương Khổng Minh Dao chẳng liên quan gì đến Hạ Khuynh. Cho dù không có Hạ Khuynh thì cô ta cũng không bao giờ chọn Tả An.

Nhưng Tả Phóng có chút bất bình thay anh trai, giận chó mắng mèo gián tiếp ám chỉ Hạ Khuynh. Lần đó nhìn thấy Hạ Khuynh chân đi khập khễnh, hắn không nhịn được mà châm chọc một câu.

Tả An sợ hắn làm loạn thì không hay, lôi kéo khuyên can hắn "Thôi đi, dây vào hắn ta không ổn đâu. Anh còn chưa làm gì mà em đã nổi cơn, châm chọc hắn như vậy."

Tả Phóng biết mình đang giận chó mắng mèo không đúng nên đuối lý "Chính anh nói không thèm để ý, vậy thì thôi, bỏ đi."

Cũng ngày đó Hạ Khuynh chỉ ở một lúc rồi rời đi.

Tả Phóng còn nhìn thấy ba cô tiếp viên hầu rượu ngồi ở đó, sau khi Hạ Khuynh đi rồi, tên Chu Phi Lương còn luôn mồm la oai oái gì mà bây giờ Hạ Khuynh chỉ thích ngực khủng, thế mà lại nhẫn tâm đi mất...

Trong đầu hắn lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại bỗng nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu——

Cái kia... ngực khủng không phải đang ám chỉ đến Phó Tự Hỉ?

Nếu đúng là như vậy thì lần này hắn đã gặp một đối thủ mạnh rồi.

..............

Phó Tự Hỉ sau khi trở về phòng liền chạy ra ban công rước con gấu Đại hùng vào làm ấm giường.

"Đại hùng à, biển rất rất đẹp có đúng không?"

cô cười hì hì mang Đại hùng đặt xuống sau đó cũng nằm xuống, vừa chuẩn bị chợp mắt thì chuông di động reo lên.

cô vui vẻ ngồi dậy, thầm đoán không biết là Tự Nhạc hay Hạ Khuynh gọi đến.

cô nhìn vào màn hình hiển thị, bỗng nhiên lại nhớ ra một chuyện, Hạ Khuynh là anh tiểu Hạ, thế nên nhấc máy vui vẻ gọi

" Anh tiểu Hạ!"

"..." Bên kia trân trối hồi lâu "Em vẫn chưa ngủ à?"

"À, vừa định ngủ."

Hạ Khuynh lười biếng tựa vào sopha, thầm đoán cô nàng bây giờ đang vui vẻ cười tủm tỉm, hắn cũng cười "đi chơi có vui không?"

"Vui lắm nha!" cô gật gật đầu "Hạ Khuynh, biển lớn lắm nha, lại còn xanh biếc nữa..."

"không có áo tắm, vậy em mặc cái gì?"

"Phu nhân cho mượn quần, ngắn ngủn."

"..." Hạ Khuynh chợt nhớ, hắn vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy cặp đùi nõn nà của Phó Tự Hỉ, vì thế hắn vờ hỏi "Có muốn tôi mang áo tắm đến cho em không?"

Phó Tự Hỉ lúc này tỉnh ngộ "Áo tắm của tôi ở chổ của anh à?"

"... do chính em để quên ở nhà."

"Vậy à... thật ra trí nhớ của tôi không tốt lắm. Tất nhiên là muốn chứ!"

"Lúc tôi đến sẽ cầm theo cho em. Được rồi bây giờ thì đi ngủ đi, muốn ngủ đến khi nào cũng được."

"Vâng." Phó Tự Hỉ yên tâm, cô cứ sợ đã làm mất nó rồi.

"Khoang đã..." Hạ Khuynh đột nhiên ngồi dậy "Em vừa gọi tôi là gì?"

"À, Hạ Khuynh?"

"không phải, câu ngay từ lúc đầu kìa."

"À... anh tiểu Hạ!" cô vui mừng hớn hở.

Anh tiểu Hạ nào đó nghe được thì tim mềm nhũn, cười thầm rồi ôn nhu nói "bé tiểu Hỉ ngoan lắm, giờ thì đi ngủ đi!"

.............

Buổi chiều, Lương San nhận được cuộc gọi từ Hạ Khuynh, hắn nói là đã thu xếp công việc ổn thỏa, muốn cùng ra biển du ngoạn.

Lương San ham vui cười nói "Ồ vậy thì tốt quá! Con trai gọi thêm vài người nữa đi, Vương Thần cũng đang ở đây, càng náo nhiệt thì càng vui!"

"Có hắn còn chưa đủ náo nhiệt à?"

"Gọi thêm vài cô nàng xinh đẹp cùng đến. đi biển thì phải có ba thứ 'tam bảo': Ánh nắng vàng, bờ cát trắng cùng với mỹ nhân mặc bikini lượn qua lượn lại... thiếu một thứ cũng không được, hiểu chưa?"

Bà thật lo lắng, cảm thấy sau vụ tai nạn thì con trai mình đã không còn hứng thú với phụ nữ nữa. Trước đây còn người đẹp vây quanh, còn hiện tại ngay cả Phó Tự Nhạc nó cũng mặn nhạt chẳng cần...

Hạ Khuynh nghe mẹ nói như vậy khóe miệng giật giật day trán.

"Hỗn tạp như vậy thì làm gì chứ, không phải đã có Phó Tự Hỉ ở đó rồi sao?"

"Đứa nhỏ Tự Hỉ này quá bảo thủ, mẹ cũng không dám cho nó mặc áo tắm hai mảnh. Con mang vài cô xinh xinh diện bikini đến đây gây phân tán sự chú ý của mấy tên đàn ông khác, nếu không nó sẽ bị người khác bắt cóc đi mất đấy!"

Lúc nãy khi nhìn thấy Vương Thần nhìn chằm chằm vào Phó Tự Hỉ với vẻ mặt thèm thuồng thì bà đã ý thức được sự nguy hiểm.

Chỉ có một đứa con gái, một mục tiêu, hơn nữa còn có thằng nhóc Tả Phóng như hổ rình mồi đang nhăm nhe bên cạnh.

Khẩu khí Hạ Khuynh chợt sắc lạnh "Tên nào dám ve vãn cô ấy?"

"không có không có, mẹ chỉ đang sợ nếu ngộ nhỡ thôi!"

hắn hừ một tiếng "Được rồi, để con xem sao đã."

Sau đó Hạ Khuynh gọi cho Chu Phi Lương chọn đại vài cô.

Chu Phi Lương cười ha hả "Suy nghĩ lại rồi à? Sợ 'Em trai' nhà cậu đã lâu không hoạt động, ông đây đã cất công tìm cho vài mối mà chú mày nhẫn tâm từ chối. Bây giờ lại muốn mang đàn bà cùng đi biển, mẹ nó tại sao ông cứ phải suốt ngày chăm lo vấn đề ấy cho chú mày?"

Hạ Khuynh lơ đễnh "Cậu có muốn cùng đi không, Vương Thần cũng đang ở đây."

"Nó rảnh rỗi nhỉ! Mẹ nó hai người các cậu nhàn rỗi còn ông đây thì mệt chết đi được. Muốn đàn bà thì đi tìm Vương Thần đi, hắn ta mới là bạn tốt của chị em phụ nữ!"

"Vâng, bạn tốt của chị em phụ nữ hôm nay lại dẫn theo một tên đàn ông."

"..." Chu Phi Lương suýt chút nữa làm rơi điện thoại "Cái... cái gì?... hắn thật sự... muốn đổi gió à???"

"Muốn biết thì tự đến mà xem, tự quyết định đi, xong rồi chúng ta cùng lên đường."

"Tôi phải sắp xếp thời gian một chút, ông đây cũng muốn vứt công ty ra sau đầu mà phóng túng một bữa."

"Yên tâm đi, có mặt cậu thì nó cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu đâu." hắn phũ phàng.

"..."

...................

thật ra Hạ Khuynh định đến ngày mai mới xuất phát, nhưng khi nhớ đến cô nhóc ngốc nghếch đang ở bên kia thì trong lòng ngứa ngáy, có chút gấp gáp nhớ nhung. Chờ không kịp đến ngày mai, ngay buổi chiều hôm đó hắn phóng xe chạy ra bãi biển.

Lúc đến khu biệt thự, chỉ có chú Hoắc ở đây. Chú Hoắc nói Lương San đã mang Phó Tự Hỉ ra biển chơi, vì thế hắn cũng đi ra bãi biển.

Tâm tình của hắn lúc vừa đến thật ra cũng không tệ lắm. Nhưng mà khi đến nơi, từ xa xa trông thấy Phó Tự Hỉ đang ngồi xổm ở chỗ nước cạn, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó. Bên cạnh còn còn có một người đàn ông.

Lương San vẫn ngồi dưới góc ô, khi nhìn thấy Hạ Khuynh bà reo lên "Con trai!"

Hạ Khuynh sắc mặt bình tĩnh bước đến góc ô, ánh mắt vẫn dán chằm chằm về hướng Phó Tự Hỉ. Lương San nhìn theo tầm mắt của con trai, hạ giọng giải thích.

"Cậu ấy là Tả Phóng, bối cảnh gia đình cũng không tệ. Nhìn cậu ta có vẻ cũng thích Tự Hỉ."

Hạ Khuynh không nói gì, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh.

Phó Tự Hỉ trong lúc vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy hắn, đứng lên vẫy vẫy tay, cười vui vẻ gọi hắn.

Tả Phóng cũng quay đầu nhìn về phía bên này, sau đó nhìn hắn nở một nụ cười lạnh lùng.

Quả nhiên hắn đã đoán đúng, người đó chính là Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh nhếch khóe miệng, bước đến chỗ hai người.

Mặt chạm mặt, hắn liếc nhìn Tả Phóng một cái, sau đó lại nhìn sang Phó Tự Hỉ ôn nhu nói "Trời nắng gắt như vậy cũng không biết đội mũ vào, em muốn bị phơi cho đen thành than à?"

"Hạ Khuynh!" Phó Tự Hỉ cầm một cái vỏ sò khoe với hắn "Cây quạt nhỏ này nhìn đẹp không, hì hì."

hắn khẽ ừ một tiếng, sau đó cầm tay cô.

Tả Phóng nhìn hai người bọn họ tay đan tay, ôn hòa cười nói "thật khéo nha, Hạ tiên sinh cũng đến đây ghi danh làm người dự bị?"

Hạ Khuynh cù nhẹ vào lòng bàn tay Phó Tự Hỉ, cười lạnh "Chỉ là người dự bị mà cũng dám lên tiếng sinh sự à?" 

  

   Tả Phóng cười lạnh "Chỉ sợ Hạ tiên sinh ngay cả người dự bị cũng không phải." 


Hạ Khuynh vẫn âm lạnh "Tôi là gì có liên quan gì đến cậu?"

"Vậy sao? cô ấy đã là bạn gái của tôi, không chừng Hạ tiên sinh còn phải gọi tôi một tiếng em rể đấy."

Hạ Khuynh bị câu nói này làm cho tức giận sôi trào.

Tả Phóng vẫn tiếp tục khiêu khích, quay sang hỏi Phó Tự Hỉ "Này bé cưng, có phải em vừa đồng ý làm bạn gái của anh?"

Phó Tự Hỉ từ nãy đến giờ đứng ngơ ngác quan sát hai người đàn ông đối thoại mà chẳng hiểu gì cả, đột nhiên bị điểm danh đến thì khẽ giật mình, nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu "Vâng, đúng rồi!"

Hạ Khuynh dùng lực siết mạnh tay cô.

"Đau..."

Hạ Khuynh liếc nhìn về hướng Lương San, thấy bà đang tựa vào đệm dưới góc ô xem tạp chí, không chú ý đến bên này.

hắn lại quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Phó Tự Hỉ, nhẹ nhàng mà gằng từng chữ "Phó Tự Hỉ, em lại không nghe lời!" ­­

Buổi chiều khi Tả Phóng đến, Phó Tự Hỉ đã thay một cái quần short hoa vitange, đôi chân thon dài nõn nà được ánh nắng chiếu rọi càng thêm xinh đẹp, khiến hắn cứ trân trân nhìn mãi không rời mắt.

Khi hắn dẫn cô đi dạo dọc bờ cát, mới giả vờ lơ đễnh hỏi "Phó Tự Hỉ, em làm bạn gái tôi nhé?"

Phó Tự Hỉ lấy tay vỗ vỗ hạt cát, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn "...Tôi vốn là con gái mà!"

hắn không giải thích rõ hàm nghĩa của từ đó, chỉ tiếp tục nói "Ý của tôi là: em trở thành bạn gái của tôi thì tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, không bao giờ rời đi."

cô ngừng động tác trên tay, nhìn hắn "Nếu chỉ là bạn thôi thì anh sẽ rời đi sao?"

"Nếu tôi làm bạn trai của người khác thì sẽ phải chăm sóc cho cô ấy."

"Hả?... Tả Phóng anh phải rời đi sao?"

thật vất vả lắm cô mới có được một người bạn, hơn nữa anh ta còn dẫn cô đi chơi mà không hề chê cô ngốc.

Tả Phóng thay đổi sắc mặt nghiêm túc "Đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ càng đối xử tốt với em hơn."

Phó Tự Hỉ như đã hiểu ra vấn đề, hình như làm bạn tốt thì không giống với làm bạn gái, cô gật đầu "Tả Phóng, tôi chỉ có một người bạn là anh thôi, không muốn anh rời đi đâu cả."

hắn nở nụ cười.

Phó Tự Hỉ đối với chuyện này không để ở trong lòng.

Nhưng Tả Phóng không hề nghĩ như thế, hắn cảm thấy mình đã danh chính ngôn thuận trở thành bạn trai của Phó Tự Hỉ.

Mặc dù phải sử dụng chút thủ đoạn mới lừa gạt vào tay... ­­

"Hạ Khuynh... tay đau...!" Phó Tự Hỉ cố mở tay Hạ Khuynh ra nhưng càng bị hắn nắm chặt.

cô biết hắn đang tức giận nhưng không biết lí do vì sao. Vừa rồi hắn nói gì với Tả Phóng cô nghe cũng không hiểu, chỉ có cảm giác bọn họ không thích nhau cho lắm...

Tả Phóng nhìn thấy cô nhíu mày giãy giụa, bước đến giúp Phó Tự Hỉ tháo gỡ, Hạ Khuynh hất mạnh tay hắn ra.

Bất thình lình Phó Tự Hỉ bị chao đảo, mất thăng bằng nghiêng người suýt té ngã.

Tả Phóng hốt hoảng chạy đến giữ chặt tay cô.

Hạ Khuynh thấy vậy thì nhíu mày, thả cô tay Phó Tự Hỉ xuống đổi lại túm cả cánh tay cô kéo cả người vào trong lòng.

Tả Phóng sợ Phó Tự Hỉ bị thương nên cũng buông tay.

Hạ Khuynh đoạt được người, liền cúi đầu nói khẽ với người đang tựa trong lòng "Nơi này đang nắng gắt, theo tôi đi về lấy mũ đội vào."

Phó Tự Hỉ cảm thấy hình như bây giờ hắn hết giận dỗi rồi. cô lại bắt đầu trở nên hồ đồ ngơ ngác, nhưng vẫn nhỏ giọng khuyên hắn "Hạ Khuynh đừng giận mà!"

"Ai thèm tức giận với một con nhỏ ngốc nghếch!"

Nữa... Hạ Khuynh lại bắt đầu hung dữ... nhưng thật may, hình như hắn không tức giận...

Phó Tự Hỉ cảm thấy yên tâm "Tôi không ngốc."

"Sao em nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc có muốn đi không?" hắn buông cô ra, giọng nói gay gắt.

Ngược lại, hắn chả thèm đếm xỉa gì đến Tả Phóng cũng đang có mặt ở đây.

"Vâng, vâng!" Phó Tự Hỉ nói xong lạch bạch theo sau hắn, sau đó nghĩ đến chuyện gì bèn quay đầu nói với Tả Phóng "Tả Phóng, tôi đi lấy mũ đội vào. Anh chờ một tí nhé, chốc nữa chúng ta lại tiếp tục tìm thêm nhiều thật nhiều cây quạt nhỏ!"

"Được." Tả Phóng vẫn giữ thái độ ôn hòa, có điều sắc mặt đã cứng ngắc.

hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề —— không biết Hạ Khuynh tiếp theo sẽ làm gì Phó Tự Hỉ?

Nhìn theo góc độ của một người đàn ông, hắn nghĩ rằng Phó Tự Hỉ đã bị Hạ Khuynh xơi tái.

Dù sao thân thể của Phó Tự Hỉ nhìn thật mê người không thể cưỡng lại như vậy, vả lại cô càng không có ý thức đề phòng, còn tên Hạ Khuynh kia cũng chẳng phải là người đàng hoàng đứng đắn, như vậy thì làm sao hắn nhịn được mà không chạm đến dù chỉ một đầu ngón tay của cô ấy.

Có điều lối suy nghĩ này khiến bản thân hắn có chút bất mãn.

Mặt khác, từ nãy giờ hắn đứng quan sát, thái độ của Phó Tự Hỉ đối với Hạ Khuynh rất chân thật và tự nhiên.

không hề giống như khi cô ở cùng hắn, luôn lo lắng cẩn thận. Hễ hắn có tý hành động gì thì cô lại bắt đầu nao núng, run rẫy sợ hãi nhìn hắn.

Vì thế hắn luôn phải giữ trạng thái bình thản khi đối mặt với Phó Tự Hỉ.

Gã Hạ Khuynh mặc dù cứ luôn miệng mỉa mai cô ngốc nghếch, hơn nữa còn dùng thái độ gay gắt , vậy mà Phó Tự Hỉ lại không hề sợ hắn.

Điều này đã nói lên được Phó Tự Hỉ rất tin tưởng và ỷ lại vào Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh cùng Phó Tự Hỉ một trước một sau đi về hướng biệt thự.

Lương San lơ đãng bắt gặp, cười cười chạy đến "Sao vậy? không chơi nữa à?"

"Mẹ, con dẫn cô ấy đi tìm cái mũ, đứng phơi dưới trời nắng gắt như vậy sớm muộn gì mặt cũng đen như than."

"Mẹ đã giúp con bé bôi kem chống nắng rồi."

"Vẫn phải đội mũ."

"Được rồi đi đi, mẹ ở đây chờ hai đứa." Lương San từ xa liếc nhìn về hướng Tả Phóng còn nói thêm "Tự Hỉ à, nếu không phải a Khuynh cứ khăng khăng bắt con đi tìm mũ, thì con sẽ có thêm nhiều thời gian mà tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với Tả Phóng rồi a..."

Hạ Khuynh một bên nghe được mặt đen lại "Phó Tự Hỉ, còn không mau đi!"

"V...Vâng!" sau đó cô quay sang nói với bà "Phu nhân, con đã bảo Tả Phóng chờ một tí rồi ạ."

"Ngoan, Tự Hỉ đi nhanh về nhanh..."

"Dạ, phu nhân."

Sau khi đã xác định đã rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Lương San, Hạ Khuynh kéo tay Phó Tự Hỉ siết mạnh, cắn răng hung tợn "Phó Tự Hỉ, em lại bắt đầu không ngoan rồi!"

"Hả..." Phó Tự Hỉ mờ mịt nhìn hắn "Tôi thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời mà..."

"Ngoan như thế nào? Hả? Chỉ một ngày không gặp thì đã đi theo thằng đàn ông khác, hửm?" hắn đanh mặt lạnh lùng, lại ra sức siết tay Phó Tự Hỉ, nhưng không dám quá mạnh tay sợ cô bị thương.

"Anh nói Tả Phóng á? Anh ấy là bạn trai của tôi mà." cô còn bổ sung thêm cái gật đầu.

"Em còn dám thừa nhận!" Bây giờ hắn hận không thể bóp chết cô "Lần trước em đã đáp ứng với tôi cái gì, hửm?"

"Quên mất rồi..." Phó Tự Hỉ ngây ngốc nhìn hắn, lẩm bẩm nói. cô đã đáp ứng với hắn rất nhiều rất nhiều việc, không biết hắn đang muốn ám chỉ đến cái nào...

"Nếu em dám tiếp xúc với thằng đàn ông khác, tôi sẽ 'ăn' cái bánh bao của em!" hắn nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Phó Tự Hỉ hoảng sợ, mặt tái xanh dùng hai tay che ngực "Đừng mà, ăn không ngon cũng không vui đâu... đau lắm!"

"..."

Hạ Khuynh vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ dùng đầu gối suy nghĩ thì hắn cũng thừa biết cô nàng Phó Tự Hỉ không hề biết giờ phút này mình đang bị người khác quấy rối khi dễ.

Vừa nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác, thật sự hắn rất tức giận, lại còn là thằng nhóc Tả Phóng. Phó Tự Hỉ ngốc như vậy thì hắn có tức giận cũng không thể xả ra được.

Còn bởi vì, tâm tình của hắn đã bắt đầu thay đổi... ­­

Buổi sáng hôm nay khi kết thúc cuộc họp, hắn vội lái xe về nhà. trên đường đi suýt chút nữa là tông trúng Khổng Minh Dao.

cô ta đứng chắn đầu xe của hắn, may mắn hắn phanh lại đúng lúc nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

hắn không kiên nhẫn bước xuống xe, nhìn thấy thần sắc ão não cùng với vẻ quyến luyến của cô ta, vẫn quyến rũ kinh hồn lạc phách, còn năn nỉ hắn đưa mình về nhà.

hắn thật muốn bỏ mặc cô ta nhưng cuối cùng không nói gì. Lại cảm thấy việc cô ta nhờ vả cũng không có gì quá đáng nên đáp ứng.

Khi cô ta mở cửa xe định ngồi vào vị trí phụ, hắn liền khóa trái bên trong khiến cô ả tái mặt phẫn nộ phải ngồi vào ghế phía sau.

Khi đến dưới lầu toàn nhà, hắn định quay xe chạy đi thì phát hiện cô ta từ lúc bước xuống xe tay chân run lẩy bẩy, đứng cũng không vững.

hắn quan sát thấy thần sắc của Khổng Minh Dao quả thật không ổn nên không dám bỏ mặc, xuống xe dắt cô ta đi vào nhà.

Hạ Khuynh kéo Khổng Minh Dao đến phòng tắm, mở vòi sen xịt vào đầu cô ta "Khổng Minh Dao, cô đã trưởng thành rồi, cái gì nên chơi cái gì không nên đụng vào cô cũng không ý thức được sao?"

Khổng Minh Dao bị tạt nước lại vào người nên run run, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo. Nhưng chỉ chốc lát sau, cô ta lại òa óc lên, cảm xúc bắt đầu không ổn định.

hắn nhìu mày, nói "đi tắm đi, tôi ở bên ngoài."

Khổng Minh Dao mơ mơ hồ hồ khẽ gật đầu, sau đó đóng cửa phòng tắm một hồi lâu thì mới bước ra.

Hạ Khuynh đang ngồi trên sopha nhìn thấy cô ta đi ra, nghiêm mặt hỏi "cô bị nghiện từ khi nào?"

"Cách đây không lâu..." Khổng Minh Dao suy sụp ngã ngồi trên sopha.

hắn thở dài thất vọng "Cai đi, đừng nên dính vào nó. cô ngủ một giấc đi, về sau đừng tiếp tục ngược đãi bản thân."

nói xong hắn muốn xoay người ra cửa, nhưng Khổng Minh Dao đã kịp đứng lên chặn trước mặt, vội cởi áo khoác, tuột cả cái váy ngủ bằng lụa bên trong xuống, cơ thể lõa lồ hiện ra.

"Hạ Khuynh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không anh?"

Hạ Khuynh nhìn thân thể được phơi bày trước mắt, thản nhiên nói "Mặc quần áo vào đi."

Khổng Minh Dao cười quyến rũ, bắt đầu chậm rãi vuốt ve thân thể của chính mình.

cô ta là vưu vật (vật quý giá) trời sinh, gương mặt quyến rũ, từng động tác mơn trớn khiêu khích đối phương đến cực hạn.

Hạ Khuynh chỉ đứng yên nhìn cô ả, không nói lời nào.

Khổng Minh Dao bất kể là diện mạo hay dáng người đều không thể chê. đã có lúc hắn cùng cô ta ngày đêm hoan ái điên cuồng.

hắn rất thích cùng cô ta làm tình, bởi vì khi cô ta nằm dưới thân hắn rất phóng đãng mị hoặc, khiến hắn cảm thấy rất phấn khích và cực khoái. Vì vậy, Khổng Minh Dao là đối tác rất hợp ý với hắn ở phương diện này.

Nếu là trước khi khi bị cô ả câu dẫn như thế, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ mà phối hợp. Nhưng hiện tại, không biết vì sao bao nhiêu hứng thú lại mất sạch.

Hạ Khuynh chán ghét, vòng qua người cô ta đi ra cửa.

Trước đây hắn chỉ nghĩ do bản thân từ lâu đã không gần đàn bà nên cảm hứng trở nên suy yếu. Nhưng mà trải qua sự tình vừa rồi, hắn đã ý thức được một việc, chính vì Phó Tự Hỉ mà khiến hắn đã bị hỏng mất chức năng đó.

Luận về cảm xúc lẫn tâm trạng của hắn hiện tại đã khác xa so với ngày trước.

Trong tiềm thức của hắn, Phó Tự Hỉ chỉ là một đứa trẻ nhược trí, nhưng sau một thời gian kề cận nhau, hắn cảm thấy dần dần như bản thân đã buông xuống được chuyện này. Hơn nữa, bây giờ hắn lại sinh ra chấp niệm không muốn làm tổn thương đến cô.

Lối suy nghĩ này chưa từng xuất hiện đối với những người bạn gái trước của hắn.

Nhớ lại ngày đó nghe cô oang oang nói muốn kết hôn rồi sinh cục cưng, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

hắn không thể chấp nhận được việc cô ở cùng một chổ với người đàn ông khác, chỉ cần nghĩ đến điều đó, cảm xúc hắn lại trở nên điên cuồng không kiểm soát.

hắn thậm chí còn mơ hồ cho rằng mình thật hồ đồ nên lúc nào cũng quan tâm Phó Tự Hỉ, người mà không một ai dám gánh vác. Tốt nhất cả đời này cô không thể gả được ra ngoài, vĩnh viễn ở lại Hạ gia, vĩnh viễn nằm trong tầm mắt của hắn.

Mặt khác khi nghĩ đến sự việc này, hắn giật mình chợt nhận thức được, bản thân đối với Phó Tự Hỉ lại sinh ra dục vọng chiếm hữu. hắn không tài nào hiểu nổi thật ra mình đang nghĩ đến cái gì, muốn cái gì?

Hạ Khuynh trở về xe, lấy tay day trán, nở nụ cười nhạt.

hắn nghĩ rằng bản thân đã thực sự có tình cảm đối với đứa ngốc kia 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro