chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại] Khuynh Tẫn Thiên Hạ-Loạn Thế Phồn Hoa chương 112

AUTHOR: Thương Hải Di Mặc

TRANS: QT

EDITOR: Bát Tiên Thủ Xuyên Vân.

BETA: Nguyệt Băng.

___________________

"Hiểu Phong~Hiểu Phong, ngươi cứ đứng bên ngoài chờ, ta lẻn vào trong hù ca ca giật mình, hô hô hô!" Tiểu oa nhi che miệng cười giống hệt một con tiểu miêu lén ăn trộm cá.

Rón ra rón rén đẩy cửa phòng ngủ bước vào, tiểu Dịch không tự chủ được hít hít cái cái mũi nhỏ nhắn.

Lãnh hương đào hoa tràn ngập từng ngóc ngách trong phòng, so với ngày thường còn nồng hơn.

Đương nhiên, hương thơm thanh khiết , lại ngào ngạt nồng nàn khiến cho người ta ngửi qua một lần liền khắc cốt minh tâm.

Tiểu oa nhi nín thở, đang định tới gần ca ca. Thì bất chợt...

"Ai?" Khuynh Vũ kinh giác(1) từ trên giường bật dậy, biểu tình vẫn như cũ bình ổn, thanh âm băng lãnh.

Đây là chính là Tiếu Khuynh Vũ mà mọi người đã biết, mang thần sắc của Vô Song công tử.

—— Đạm mạc văn nhã, hơn nữa lại kiên định, tự tin.

"Ca ca làm sao ngươi phát hiện ra ta vậy?" Tiểu Dịch mắt thấy kế hoạch của mình thất bại thảm hại liền bĩu môi nũng nịu, ủ rũ lê thân đến gần Khuynh Vũ, chợt cười hì hì nói, "Ca ca trễ như thế này rồi mà ngươi vẫn còn ngủ, đúng là không ngoan~Không ngoan nha!"

Lời còn chưa dứt, đầu của tiểu hài tử liền bị Khuynh Vũ gõ một cái.

Tiếu Khuynh Vũ ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nhưng nội tâm kì thực thấp thỏm không yên.

May mắn là Phương Quân Càn đã đem đệm giường dọn dẹp sạch sẽ, và thay cho mình một bộ y sam mới tinh, bằng không bị tiểu Dịch lỗ mãng xông vào như vậy, bảo y làm sao một mình ứng xử đây?!

"Ca ca, " Bỗng nhiên, tiểu Dịch phát hiện một vài dấu ngân tích kì quái xuất hiệt trên chiếc cổ bạch ngọc trắng ngần của ca ca, "Trên cổ ngươi sao lại có mấy điểm hồng ban thế này?"

Tiếu bảo bảo nhất thời choáng váng liền hớp một ngụm lãnh khí, mặt thoáng chốc đỏ hồng lên: Phương Quân Càn đáng ghét, cư nhiên. . .

Vội vàng kéo kéo cổ áo che lại dấu hôn trên cổ mình, sắc đỏ ửng trên đôi gò má trắng mịn của Vô Song còn chưa kịp vơi đi, y ngập ngừng giải thích: "Là. . . Là bị muỗi đốt." ( công tử nha công tử, mùa này làm gì có muỗi a? )

Tiểu Dịch không hề phát hiện huynh trưởng đang nói dối mình, đôi mắt đen láy mở to, kinh ngạc thuần khiết vô cùng: "Con muỗi này to thật nha!"

"Đúng vậy, " Nụ cười hoàn toàn khác biệt so với vẻ vân đạm phong khinh lúc thường, vẻ cười lúc này che giấu một chút xấu hổ và ngượng ngùng, "Muỗi to thật. . ."

Kỳ thật Tiếu Khuynh Vũ vẫn cảm thấyviệc lừa gạt tiểu hài tử ( Nhất là đệ đệ thông minh, lanh lợi của mình) so với việc đánh một trận chiến dịch còn mệt mỏi hơn.

Thật vất vả lắm mới đuổi được tiểu Dịch đồng học ra khỏi phòng, Tiếu tham mưu trưởng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chung quy là y sợ phát sinh chuyện nhiều chuyện không hay.

Cảm thấy hơi chóng mặt, ngón trỏ thon dài xoa nhẹ huyệt Thái Dương, Vô Song đứng dậy thay quần áo, bước ra khỏi phòng.

"Ai~dô! Kia không phải là Tiếu lão đệ hay sao?" Thanh âm hào sảng của Chu Võ từ đằng xa truyền tới.

Nguyên lai là hai người bọn họ vừa nghị sự xong, Phương thiếu soái tự mình tiễn Bắc Hổ Tướng ra khỏi phòng khách, liền chạm mặt Tiếu Khuynh Vũ.

Chu Võ đại ca nhìn thấy tinh thần của Tiếu Khuynh Vũ tựa hồ không được tốt cho lắm, liền ân cần hỏi thăm y: "Tiếu lão đệ ngươi phải lo hảo hảo chuẩn bị đi! Sáng mai, chúng ta xuất phát quay về Bình Kinh rồi, sao ngươi lại nhìn uể oải như vậy a?!"

Vô Song tựa hồ có chút sững sờ hết nửa ngày, rồi nói tiếp: "Quay về Bình Kinh?"

Phương thiếu soái nhanh tay lẹ mắt cắt ngang sự truy vấn của Khuynh Vũ :"Đúng vậy! Ngày mai, quay về Bình Kinh."

Chu Võ đồng chí cảm thấy bầu không khí có chút bất thường.

Trái nhìn Phương Quân Càn phải nhìn Tiếu Khuynh Vũ, cuối cùng ra một quyết định vô cùng sáng suốt —— "Chuyện này. . . Ta còn có việc phải đi trước, các người không cần tiễn. . . Ha ha ha...Ta còn nhớ đường ra khỏi đại môn mà. . ."

Tẩu vi thượng sách!

Thần sắc trên mặt Vô Song hết sáu phần lạnh lùng, còn mang theo hai phần kiêu ngạo hòa lẫn với hai phần băng lãnh trào phúng, "Tiếu mỗ ghét nhất người nào thay mình quyết định mọi việc."

Vẻ mặt của y khiến cho Phương Quân Càn cảm thấy vô cùng lúng túng, bất đắc dĩ, không biết làm sao, không kìm lòng được đành cười khổ: "Khuynh Vũ, chuyện khác chúng ta đều có thể hảo hảo thương lượng, nhưng chuyện này ngươi nhất định phải nghe lời ta."

"Thiếu soái muốn Tiếu mỗ sớm rời khỏi đây sao?"

Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng cười nhạt, giống như khinh thường, lại giống như kì thị. Khinh thường chính là mình, kì thị cũng chính là mình: "Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta phải nghe lời ngươi quay về Bình Kinh?"

"Ta biết ngay Khuynh Vũ sẽ trở mặt mà."

Phương Quân Càn bày ra vẻ mặt "Sớm biết đã như thế", liền nở một nụ cười ngả ngớn đầy ám muội, mang vẻ cao ngạo cùng đắc thắng: "Chính miệng Khuynh Vũ đã đáp ứng quay trở về Bình Kinh, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Chỉ mới đêm qua thôi mà."

Một giây sau đó, Tiếu Khuynh Vũ bị kích động mãnh liệt liền nảy sinh cảm giác muốn giết người diệt khẩu!

"Khuynh Vũ, " Bỗng dưng, Phương Quân Càn cười gượng gạo nhìn y, "Ta biết lý do ngươi không muốn trở về Bình Đô, cũng biết ngươi không tin cái gì gọi là số trời, nhưng cho dù là như vậy ta cũng thật sự rất lo lắng, bởi vì ta biết nếu Khuynh Vũ có điều gì bất trắc ta sẽ ân hận cả đời. Hiện giờ, Liễu Trần đại sư nói có thể giúp ngươi hóa giải đại nạn ở kiếp này, ngươi vì cái gì lại không thử một lần xem sao? Đằng nào cũng không tổn thất gì, đúng không? "

"Ngươi lúc nào cũng nói với tiểu Dịch 'Đến khi nào thì tiểu Dịch mới có thể để cho ca ca khỏi phải lo nghĩ?', vậy đến khi nào thì ngươi mới có thể để cho Phương Quân Càn này khỏi phải lo nghĩ cho ngươi?"

Nói hai ba lượt cũng đều một ý.

Chu Võ Tướng quân sau khi nói lời tạm biệt với Tuyệt Thế Song Kiêu liền dẫn theo cảnh vệ thân tín của mình chuẩn bị rời đi.

Kết quả là chưa kịp xuất môn đã gặp tiểu thổ phỉ.

"Cây này là do ta trồng, cửa này là do ta mở, nếu muốn qua cửa, thì để lại tiền mãi lộ(2)!" Lời dạo đầu của tiểu Dịch đồng học đúng là không có một chút sáng tạo nào.

Chu Võ đồng chí sống đến từng tuổi này chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ đui mù nào cư nhiên dám động thổ trên đầu Thái Tuế (3), bất ngờ hơn đây lại là một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa, bỗng cảm thấy —— Thú vị vô cùng.

"Tiểu quỷ, ngươi là ai?"

Tiểu Dịch đồng học gần đây vừa mới được nghe chuyện Thủy Hử, liền dõng dạc nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Tiêu Dịch."

"Tiếu Dịch? Ngươi là đệ đệ của Tiếu Tham Mưu Trưởng sao?"

Tiểu Dịch đồng học nhãn tình xoay động: Chẳng lẽ hắn muốn tố cáo chuyện này với ca ca?

Tiểu oa nhi ngạo mạn hếch mũi lên trời: "Không nói cho ngươi biết!"

Thứ nhất, Chu Võ có chuyện quan trọng trong người cần phải giải quyết, không thể cùng một tiểu oa nhi mà so đo tính toán. Thứ hai, hắn cũng cảm thấy yêu thích tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài này.

Đành phải "Phá tài tiêu tai"(4), ra hiệu cho cảnh vệ lấy ra một tấm ngân phiếu: "Đây xem như là quà ra mắt! Ta phải đi rồi!"

Nào ngờ, tiểu Dịch đồng học lại ném cái nhìn khinh thường vào tờ ngân phiếu trên tay Chu Võ: "Tờ giấy rách này là sao?! Ta không cần nha!"

"Giấy rách! ?" Chu Võ đại ca bị câu nói vừa rồi đả kích đến choáng váng mặt mày!

Tờ ngân phiếu một ngàn lượng bạc cư nhiên lại bị nói thành một tờ giấy vụn, tiểu oa nhi này ăn uống tốn kém vậy sao?!

Kỳ thật Chu Võ đã hiểu lầm ý của tiểu Dịch oa oa rồi! Nếu Chu Võ đại ca đưa ra vài đồng bạc lẻ, tiểu Dịch đồng học nhất định sẽ vui vẻ nhận lấy lách người cho ngươi qua.

Cũng khó trách, tiểu Dịch ngày thường chỉ mua những món đồ chơi linh tinh, dùng những đồng bạc lẻ do mình để dành, làm sao có cơ hội nhìn thấy tờ ngân phiếu chỉ có trong truyền thuyết chứ?!

Nói ngắn gọn, chính là: Không nhận ra. . .

Tiểu Dịch dương dương đắc ý xoa xoa thắt lưng, giống hệt cử chỉ của bọn cường đạo nhưng không làm cho người khác cảm thấy ti tiện, mà ngược lại rất đáng yêu: "Ngươi đừng có tưởng đưa ra tờ giấy rách này là qua mắt được ta, hôm nay nếu ngươi không để lại tiền mãi lộ thì đừng hòng bước ra khỏi đại môn này!"

Tiểu oa nhi cổ linh tinh quái, ham chơi hiếu động này thật sự là đệ đệ của Vô Song công tử?

Ngay lập tức, Chu Võ phủ định nghi ngờ của mình: Không thể nào ~Không thể nào, Tiếu tham mưu trưởng ôn văn nho nhã, khí chất phỉ nhiên(5) như vậy, nó và Tiếu tham mưu trưởng một chút giống nhau cũng không có! Tiểu gia hỏa này còn nhỏ đã bát quái như vậy, quả thật rất giống tính cách của một người. . .

Chu Võ đồng chí suy qua tính lại một lúc, rồi ngồi xổm người xuống trịnh trọng hỏi: "Tiểu bằng hữu. . . Kỳ thật ngươi họ Phương đúng không?!"

...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...♥...

(1) Kinh giác: Kinh động tỉnh giấc.

(2) Mãi lộ: Phí qua đường.

(3) Thái Tuế: Thái Tuế ở đây nói đến người đức cao vọng trọng.

(4) Phá tài tiêu tai: Bỏ tiền để phá tai ương.

(5) Khí chất phỉ nhiên: Phong thái đường hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro