chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại] Khuynh Tẫn Thiên Hạ-Loạn Thế Phồn Hoa chương 117

AUTHOR: Thương Hải Di Mặc

TRANS: QT

EDITOR: Bát Tiên Thủ Xuyên Vân

______________________________________

Đối Vô Song công tử mà nói, phương pháp phá giải kiếp nạn của Liễu Trần cùng Huyền Cơ Tử chẳng qua chỉ là đổi một cái giường, trước khi ngủ phí phạm một chút thời gian mà thôi, mặc kệ bọn họ gây sức ép.

Kỳ thật chỉ cần không cản trở y làm việc và nghỉ ngơi, công việc hay kế hoạch sắp tới, với y, đều là những việc nhỏ, không đáng ngại.

Hiện tại,điều mà Vô Song công tử phiền não nhất không phải là Huyền Cơ Tử hay Liễu Trần,thậm chí ngay cả Đoạn Tề Ngọc, Đoạn Tổng Thống cũng bị xếp ra phía sau.

Vậy vị nào có thể thần thông quảng đại đến mức làm Vô Song công tử phiền não đến tận lúc này? Đúng vậy, vị ấy chính là đại tiểu thư Dư Nghệ Nhã của chúng ta.

"Nghệ Nhã, muội không cần phải làm vậy." Tiếu Khuynh Vũ lần thứ mười chín nói như vậy với nàng.

Dứt lời, y nhẹ nhàng đưa tay đẩy miếng bánh mật ong nóng hổi đến trước mặt Dư Nghệ Nhã. Y vẫn giữ gương mặt thản nhiên đó, ngay cả khóe miệng cũng mỉm cười đầy xa cách,nhưng lại hoàn mỹ không lộ ra một khuyết điểm nào.

Dư Nghệ Nhã chỉ cảm thấy ngực mình đau xót, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, rồi lại không cam lòng tựa như cố gắng kiềm chế bản thân không để những giọt nước mắt vỡ òa ra.

Nói từng tiếng nghẹn ngào:"Muội biết... Nhưng xin huynh đừng như vậy! Huynh nếm thử đi, huynh chưa ăn món này bao giờ sao lại biết không thích? Muội đã tìm rất nhiều thầy dạy nấu ăn, phải miệt mài ở dưới bếp cùng thầy học nấu món này ba ngày rồi đó! Huynh chỉ cần ăn một miếng thôi, một miếng thôi! Muội cam đoan huynh nhất định sẽ thích nó!"

"Dư tiểu thư, " Diêu Vu Thiến đứng ở cạnh cửa bị Dư Nghệ Nhã phớt lờ rốt cục nhịn không được liền lên tiếng, "Công tử dạ dày không được tốt không có thể ăn những món quá ngọt, ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao?"

Dư nghệ nhã đột nhiên nói không ra lời, mặt mày tái nhợt, không thể không thừa nhận: Nàng... Nàng căn bản là không hề biết.

"Nghệ Nhã, nếu muội thích ăn bánh ngọt như vậy, Tiếu mỗ sau này nhất định sẽ làm cho muội ăn." Bạch y thiếu niên vẫn như cũ ôn hòa mỉm cười, cố tình làm ra vẻ tươi cười che giấu điều gì đó, cử chỉ dịu dàng ấy làm cho người khác cảm thấy đau lòng "Một đại tiểu thư như muội không cần phải chịu khổ xuống bếp nấu nướng đâu."

Nỗi đau này không phải xuất phát từ thân thể, mà là cách y đối xử nàng như một người xa lạ.

Đúng vậy, Tiếu Khuynh Vũ là rất có phong độ của một nam nhân, cho dù mình là vị hôn thê của y, nhưng ngay cả một món điểm tâm cũng chưa từng nấu cho y ăn.

Không phải mình làm không ngon, mà là Tiếu Khuynh Vũ không có thể ăn những món ngọt, lại càng không để bất luận kẻ nào vì y mà vất vả.

Tiếu Khuynh Vũ cũng không cần người khác đối xử tốt với mình, duy độc cái tên nam nhân ấy là ngoại lệ

Cái tên nam nhân ấy—— Phương Quân Càn.

Dư Nghệ Nhã bỏ đi, hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Vu Thiến đứng bên cạnh Vô Song.

Diêu Vu Thiến trong lòng sớm có chuẩn bị từ trước, cười nói với Vô Song: "Xem ra ta đứng bên cạnh công tử vẫn có chút lợi ích nhỉ? Ít nhất có thể giúp công tử miễn trừ một ít phiền toái không cần thiết"

"Tiểu Diêu, ngươi không cần theo ta tới đây" Tiếu Khuynh Vũ nhìn về phía Diêu Vu Thiến, tựa như một cánh bướm đậu trên một đóa hoa nhẹ nhàng, lưu luyến chạm vào, lúc sau chuyển tầm mắt nhìn chồng mật hàm trên bàn

"Thiếu soái điện báo nói lão Hắc Tử rất nhớ ngươi, chỉ trích Tiếu mỗ không nên bổng đả uyên ương"

Nữ tử ôn ôn nhu nhu khẽ cười, nàng là nữ trung hào kiệt, giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng khuynh quốc khuynh thành: "Thiếu soái sao có thể nói như vậy?! Là Vu Thiến tự nguyện mà. Chúng tỷ muội ở nơi Bình Kinh phong nguyệt này cùng Vu Thiến ngày thường có chút giao tình, vạn nhất có một biến động nhỏ nào xảy ra nói không chừng lại có thể giúp đỡ công tử."

"Tiểu Diêu, " vô Song nét mặt không đổi, nhưng ánh mắt y như có nhiều suy nghĩ, một loạt suy nghĩ ấy cứ lượn lờ trong đầu y "Lần này, sau khi trở về ngươi hãy kim bồn tẩy thủ đi, hảo hảo ở nhà giúp chồng dạy con so với bây giờ còn vui vẻ hơn nhiều. Những chuyện sau này ta sẽ an bài những người khác làm thay ngươi."

Tuy rằng lão Hắc Tử tính tình khoan dung độ lượng, chẳng những không không chê xuất thân của tiểu Diêu mà ngược lại càng thêm cưng chiều che chở. Nhưng Tiếu Khuynh Vũ cũng không thể không lo lắng.

Diêu Vu Thiến sắc mặt ửng đỏ lên:

"Kỳ thật. . . Công tử ngươi không nói, ta cũng muốn lần này, sau khi kết thúc nhiệm vụ hướng ngài chào từ biệt" Khuôn mặt xinh đẹp ấy bất giác đưa tay phải của mình lên xoa cái bụng bằng phẳng, trong mắt không thể che dấu nét mặt nhu tình cùng e lệ

"Ta...ta đang mang thai!"

Bạch y công tử á khẩu không trả lời được, ngơ ngác nhìn nàng, không dám xác định mình có nghe lầm không.

Đừng thấy công tử Vô Song ngày thường trấn tĩnh chỉ điểm giang sơn, không gì không biết, không sự tình gì có thể làm khó được y, nhưng đứa bé chưa chào đời kia thực sự chính là loại sự tình dọa y sợ muốn nhảy dựng.

Y dù sao vẫn còn trẻ, sau khi cùng Phương Quân Càn bày tỏ tình cảm y càng không bao giờ nghĩ đến chuyện luận đàm hôn sự kia, loại sự tình này thực sự quá xa vời với y.

Diêu Vu Thiến mỉm cười càng lúc càng tươi, rành mạch lập lại một lần nữa: "Hài tử đã được hai tháng. Công tử, ta rất muốn làm mẹ"

"Đây là chuyện tốt nha!" Rốt cục tinh thần đã được phục hồi lại, bạch y thiếu niên nhịn không được liền vỗ tay cười to "Tiểu Diêu, ngươi lại càng không nên theo ta đến đây!"

"Ta còn chưa nói cho lão Hắc Tử mà." Đôi mắt Phượng hẹp dài nhu mì của Diêu Vu Thiến bỗng phát ra một tia mẫu tính sáng ngời. Cứ việc nôn oẹ làm cho nàng trằn trọc từ sáng đến tối, chỉ cần nghĩ tới đứa con trong bụng mình, nghĩ tới bóng dáng cầm súng kiên cường kia, Diêu Vu Thiến cảm thấy mình có được toàn bộ những điều tốt đẹp nhất trên đời này.

"Ta sẽ cho hắn một sự bất ngờ"

Thành Ngọc Tuyên, Nam Thống Phủ.

Ánh sáng mặt trời soi rọi khắp nơi, gió nhẹ nhàng thổi.

Ở giữa hoa viên xuất hiện một cái bồn tắm lớn, một tiểu oa nhi không mặc quần áo ngồi giữa bồn tắm tay trái kì cọ tay phải tắm, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng tóe nước lên người nam tử anh tuấn đứng bên cạnh đang dùng khăn lông lớn lau tóc cho nó.

"Tiểu quỷ ngươi không được quậy, ngươi mà còn quậy nữa ta sẽ bắt ngươi không được mặc quần áo! Diễu hành khắp quân doanh một vòng đó"

Tiểu quỷ cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi yên, khuôn mặt lấp ló sau tấm khăn: "Quân Càn ca ca ngươi biết không? Tên tiểu Bàn nhà họ Triệu, anh trai hắn vừa sinh ra một tiểu hài tử rất đáng yêu, mỗi ngày hắn đứng trước mặt bọn ta khoe khoang đủ điều về cháu của hắn"

Phương Quân Càn thuận miệng ậm ừ, có thể có mà cũng có thể không.

Tiểu Dịch thấy lời nói của mình không khiến cho Phương Quân Càn chú ý liền nổi nóng: "Còn có Mã Tiểu Bào, hắn cũng vừa có một đứa cháu gái, da mặt của nữ hài tử ấy phấn phấn nộn nộn, thực sự rất đáng yêu"

Phương Quân Càn mày kiếm nhất hiên, càng dùng sức lau tóc cho tiểu hài tử: "Tiểu quỷ, rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì?"

"Quân Càn ca ca, tại sao ngươi và ca ca của ta không kết hôn đi? Ta cũng muốn có tiểu hài tử theo ta, cùng ta chơi đùa" Con nít trước sau gì cũng là con nít, ngay cả cháu gái hay cháu trai của người khác cũng bị tiểu Dịch đem ra so sánh.

Im lặng suy nghĩ một hồi, nụ cười chua xót hiện lên làn môi mỏng như thân kiếm:"Tiểu Dịch, ta nghĩ hỏi ngươi —— Nếu ngươi có được một đứa cháu nhưng đồng thời mất đi Quân Càn ca ca, ngươi sẽ như thế nào?"

Phương Quân Càn một lần nữa dừng tay lại, nước ấm trong bồn cũng bắt đầu lạnh dần.

Tiểu Dịch chợt rùng mình, không chút do dự nở nụ cười sáng lạn trả lời: "Quân Càn ca ca là tốt nhất, đương nhiên là chọn Quân Càn ca ca rồi!"

Không có tiểu hài tử để cùng chơi đùa kể cũng hơi đáng tiếc, nhưng Quân Càn ca ca thì vẫn quan trọng hơn.

Phương Thiếu Soái giúp tiểu Dịch lau khô tóc, sau đó vò loạn tạo kiểu tóc cho nó, rồi thở dài một tiếng: "Ngươi biết không tiểu quỷ, không có người nào giống ta như là ngươi đâu"

Hắn nhìn tiểu Dịch nửa ngày, hệt như một con thú ngã xuống một cái bẫy không ngừng rít gào giãy giụa, đôi mắt đầy sự bi ai không thể tin được cùng điên cuồng, rồi lại kiên định mà cố chấp.

Lời nói của hắn đè bẹp ý tưởng trong đầu của Tiểu Dịch một cách tàn nhẫn và dứt khoát.

"Tiểu Dịch, Quân Càn ca ca cái gì cũng có thể làm cho ngươi, cái gì cũng có thể đáp ứng cho ngươi, nhưng chỉ duy nhất việc này thì không được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro