chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thương Hải Di Mặc

Sơ lược: đam mỹ tiểu thuyết, cận đại, thanh thủy văn (nghe đồn HE *cười mãn nguyện*)

Dịch giả: QT đại ca

Edit: Tiểu Mân Nhi

Đệ tam quyểnĐệ ngũ thập thất chương

Chém giết tàn khốc.

Pháo nổ đạn bay, một tiếng lại nối tiếp một tiếng.

Thi thể nặng nề, một người lại ngã xuống một người.

Từng tảng máu lớn đỏ tươi giống như hồng hoa tiên diễm, khi tụ dày khi loang lổ, cuối cùng vô số những hồng hoa kia đều hóa chảy thành sông máu, lẳng lặng xuôi dòng dưới chân người.

Mùi máu tanh nồng đến gắt gay sống mũi.

Phương Quân Càn tựa người trên lỗ châu mai, tờ giấy trắng như tuyết trải rộng trước mặt, không biết đang múa bút thành văn viết cái gì.

"Viết gì thế?"

Phương Quân Càn tươi cười xán lạn: "Viết di chúc!"

Thổi thổi những vết mực chưa khô trên giấy: "Vạn nhất bổn soái tử trận, dù sao cũng có thể lưu lại vài dòng cho người thân!"

Vô Song đã quen thấy người chết, nhưng chưa từng thấy có người nào nói về cái chết mà vẫn vui vẻ tươi cười như vậy, bình tĩnh đến thản nhiên.

Bất luận đối mặt với bọn cường hào ác bá hay đồ tể hung tàn, Phương Quân Càn đều sôi sục ý chí chiến đấu mạnh mẽ khiếp người, thậm chí ngay cả cái chết cũng không hề sợ hãi.

Vô Song thản nhiên nói: "Trên thế gian quả nhiên không có gì khiến Thiếu soái kinh sợ cho được."

Không ngờ Phương Quân Càn lại nhỏ giọng phản bác: "Có..."

Hắn đương nhiên cũng sợ người, sợ việc.

Mệt mỏi oán thầm: Phương Quân Càn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ngươi không vui.

Vô Song hơi ngưỡng mộ: "Phương bá phụ đối với ngươi thật tốt."

"Tất nhiên! Bởi vì mẫu thân sinh ta khó, cho nên khi ta hai tuổi đã qua đời. Cha ta từ nhỏ đã vừa làm cha vừa làm mẹ, thật sự cũng khó khăn cho người lắm, ha hả a."

Nhìn Phương tiểu bảo quậy phá nghịch ngợm, ngang bướng cứng đầu mà nói, có thể tưởng tượng được trước kia Đông Bắc Vương phải trải qua quãng thời gian khổ cực lầm than như nào nha.

Vô Song công tử nhẹ nhàng nói: "Có người nhớ đến ngươi, lo lắng cho ngươi, vì ngươi mà đau lòng rơi lệ... Thiếu soái thật là hạnh phúc."

"Còn Khuynh Vũ thì sao?" Phương Quân Càn vừa thuận miệng hỏi xong, đã ý thức được bản thân sai lầm nghiêm trọng —— thật đúng là "vạch áo cho người xem lưng".

Vô Song trầm mặc một chút, khẽ khàng cười nhạt, trong thanh âm lộ ra vài phần xót xa cùng mỉa mai chế nhạo thế sự luân thường: "Mẫu thân sinh ta cũng rất khó (được rồi, ta thừa nhận đây chính là một trong những nguyên nhân An Thục Mỹ không thích Khuynh Vũ nha), lại thêm lời tiên đoán ta sẽ là "cô nhi đại họa sát tộc." Hồi nhỏ ngoại trừ phụ thân ra, cả nhà đều không thích ta, Tiêu lão gia tử chỉ hận không thể khiến ta chết đi càng nhanh càng tốt."

Chậm rãi cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng thuần tuyệt mỹ, thanh âm bình tĩnh giấu không nổi những tia tuyệt vọng thấu tận xương: "Nếu như, Tiêu gia đối với ta có thể tốt được bằng phân nửa Phương bá phụ, bất luận bắt ta làm gì ta cũng đều nguyện ý."

Phương Quân Càn đột nhiên rất muốn hỏi: nếu có một ngày nào đó, cần mạng sống của Phương Quân Càn để đổi lấy sự chấp nhận của Tiêu gia, Khuynh Vũ có đồng ý hay không?

Kỳ thật không cần hỏi, Phương Thiếu soái cũng đã biết rõ câu trả lời, Khuynh Vũ nhất định sẽ nghiêm túc đánh giá hắn, sau đó nhàn nhạt phun một câu: "Thiếu soái trước mắt vẫn chưa đủ tư cách khiến Tiêu gia gây chiến."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Chút bất tri bất giác, chút tang thương gì đó đã nhẹ nhàng ghi khắc ở giữa trán hai thiếu niên...

Thành Ngọc Tuyên giống như một tòa ma vực chốn nhân gian, đằng đẵng suốt một tháng trời, Uy quân vẫn không tài nào công phá, chỉ ngồi nhìn thành trì vững vàng kiên cố, khó có thể tiến thêm.

Thành Ngọc Tuyên càng lúc càng y hệt con quái thú tham lam không biết vừa lòng thỏa mãn, điên cuồng cắn nuốt thân thể, máu tươi, sinh mạng cùng sự tự tin của binh sĩ Uy Tang.

Cũng giống như Uy quân thi thể rải đầy, thương vong nghiêm trọng, Nam Thống Quân đã mệt mỏi đến tột đỉnh, không tài nào kể xiết.

Quân đoàn thứ ba Nam Thống Quân trú ở thành tường phía Bắc hầu như toàn quân bị diệt, trên mặt đất ngày đêm nổ pháo, đạn và thuốc nổ của quân thù vương vãi khắp nơi, ôm súng gối đầu, thành tường tàn tạ đổ nát như bóng ma vật vờ, máu tươi ào ạt chảy ướt cả vạt áo, nhu nhiễm đất nâu.

Đội trưởng Đặng Lập Ba chân trái chỉ còn một tầng da nối liền với cơ thể, hắn nhìn những thuộc hạ ngày đêm theo mình tắm máu, chiến đấu anh dũng, nhẹ nhàng nói: "Các huynh đệ, lão Đặng ta đây không còn sống được bao lâu nữa rồi. Đáng tiếc ta đây trong nhà vẫn còn một mẹ già không ai nuôi dưỡng, ta đây hy vọng huynh đệ nào nếu vẫn còn sống sót, có thể đem mười đồng bạc ta tích lũy mấy năm trời đưa cho mẹ ta, thay ta nói rõ với mẹ, nhi tử tuy bất hiếu, nhưng chết vẫn đường đường chính chính, không khiến người mất mặt!"

Sau đó Đặng đội trưởng ra lệnh: "Tiểu Phong Tử, ở đây chỉ có ngươi biết đọc biết viết nhất, ngươi ghi lại đi."

Tiểu chiến sĩ kia chính là người đã được Khuynh Càn cứu sống, lập tức rút bút trải giấy ra, xốc toàn bộ tinh thần chuẩn bị ghi chép lại.

Các thương binh lần lượt mở miệng:

"La Cẩu Oa, là người Thái Căn Huyền, ở tòa hồ Tử Hạng Lưu, gian nhà dưới tàng cây hòe già cỗi. Nếu ta chết đi, xin hãy đem tin tức ta tử trận cùng tiền trợ cấp gửi đến địa chỉ này cho La Tiểu Nha, nàng là muội tử của ta."

"Ta là Văn Tuyên, người thành Giang Âm, nhà ở thành Giang Âm khu Triều Dương ba năm lẻ ba, xin hãy nói với Giang Ái Như nữ sĩ – thê tử mới cưới của ta, rằng ta xin lỗi nàng, nếu ta tử trận thì nàng cứ tái giá đi, đừng chờ ta nữa."

"Cố Tiểu Minh, đến từ khu Bạch Mã ở Bình Kinh, tòa bảy mươi lăm lẻ sáu, xin hãy nhắn gửi lại cho phụ thân Cố Ái Quốc của ta."

Tiểu Phong Tử nắm chặt cán bút, khóc đến nỗi lệ rơi đầy mặt.

"Ta đây gọi Triệu Lão Yêu... Ta đây coi như sạch sẽ, toàn gia ngoại trừ ta không một người sống sót, cũng không biết ký gửi cho ai. Uy, tiểu tử ngươi khóc cái gì a, lão tử còn chưa chết mà! Xui xẻo quá!" Anh nông dân bật cười hào sảng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Tiểu Phong Tử, ngươi phải chịu trách nhiệm đem thư ký gửi của các đại ca đến cho người thân của họ nha, bằng không chúng ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"

Đặng đội trưởng uy nghiêm nói: "Binh nhì Tả Hiểu Phong!"

Tiểu Phong Tử theo bản năng quay gót, ưỡn ngực nhận lệnh: "Có!"

"Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi —— Sống sót! Sống sót, bằng bất cứ giá nào cũng phải sống sót! Nghĩ hết mọi biện pháp để sống sót!"

Tả Hiểu Phong buột miệng phản đối: "Đội trưởng, ta không thể làm được!"

"Đây là quân lệnh!"

"Đội trưởng," Thiếu niên khóc không thành tiếng, "Để ta với mọi người cùng nhau chiến đấu đi... Ta không sợ chết! Thật sự mà! Mọi người đều giống như đại ca của ta, còn có Thiếu soái và công tử, ta muốn cùng mọi người đồng sinh cộng tử!"

"Ngươi còn trẻ, còn có nhiệm vụ gian khổ nặng nề hơn." Đặng Lập Ba vẻ mặt thần bí, "Ngươi phải phụ trách đem tin tức của mọi người đến nơi cần thiết nha! Nhiều người như vậy, nhiều lời nói như vậy, nhiều đồ như vậy... dù sao lão tử cũng không nhớ hết được, nhưng mà nhiệm vụ vừa vinh quang vừa nặng nề này, giao lại hết cho ngươi!"

"Về phần chúng ta ——" Đặng Lập Ba đảo mắt nhìn xung quanh, điên cuồng hét lớn: "Phải khiến chúng ta danh tiếng lẫy lừng đi! Tổ quốc muôn năm!"

Từng giọt lệ cháy bỏng chảy tràn nơi khóe mắt, mọi người đồng thanh dữ dội gào lên: "Tổ quốc muôn năm!"

Hoàn chương 57.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro