chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thương Hải Di Mặc

Sơ lược: đam mỹ tiểu thuyết, cận đại, thanh thủy văn (nghe đồn HE *cười mãn nguyện*)

Dịch giả: QT đại ca

Edit: Tiểu Mân Nhi

Đệ tam quyểnĐệ thất thập ngũ chương

Nam tử hồng y như lửa đang vô cùng phấn chấn trước mặt, nói với y: "Khuynh Vũ, chúng ta về nhà đi."

Trong giây phút, Tiếu Khuynh Vũ đã có suy nghĩ liều lĩnh cùng hắn quay về.

Rời xa trần gian hỗn loạn. Rời xa quyền lợi chiến tranh. Rời xa chốn ngươi lừa ta gạt. Rời xa hận nhà thù nước khiến thể xác và tinh thần chính mình đều mệt mỏi.

Sau đó, vứt bỏ toàn bộ đi theo hắn. Từ nay về sau ngày rộng đất dài, núi cao nước thẳm.

Có điều phút mê man cám dỗ đã lụi tàn trong nháy mắt, Vô Song rất nhanh liền thanh tỉnh: "Phương Quân Càn ngươi vì sao lại —— "

Tiếu Khuynh Vũ có khi, quả thật lý trí đến nỗi khiến người ta thống hận.

Phương Thiếu soái cợt nhả trêu đùa: "Nghe nói có người ăn hiếp Tiếu Tham mưu trưởng nhà ta, bổn soái đặc biệt trở về gấp để báo thù cho Khuynh Vũ. Thế nào, cảm động không?"

Vô Song đầu ngón tay run lên, sắc mặt bất giác tái nhợt: "Hồ đồ! Ngươi nghĩ Bình Kinh là chỗ nào?"

Hắn cùng Đoạn Tề Ngọc và Tiêu gia tranh đấu đã đến hồi gay gắt, Bình Kinh gió nổi mây vần mấy ngày biến đổi, sát khí mai phục khắp nơi, có bao kẻ hận không thể nhanh chóng dùng sức mình để trừ khử Phương Thiếu soái?!

Lúc này người người bất an còn không kịp, hắn lại ngược đời, kiên quyết dứt khoát nhúng chân vào ao bùn lầy lội.

Không để hắn kịp phân trần liền lập tức đẩy hắn vào xe, "Thừa dịp Tiêu gia và Đoạn Tề Ngọc chưa biết tin ngươi đến Bình Kinh, còn không mau đi đi!"

Phương Quân Càn nhướng mi, tà mị mỉm cười: "Được, Khuynh Vũ đi cùng bổn soái!"

Người này, đến tột cùng có biết chính mình đang nói gì hay không?

Tiếu Khuynh Vũ làm sao có thể dứt đi vào lúc này!?

"Tiếu mỗ còn công sự quan trọng bên mình, không thể ly khai. Thỉnh Thiếu soái lấy đại cục làm trọng, lập tức thoát khỏi tình cảnh rối ren hiện nay."

"Tuỳ." Phương Quân Càn hai tay buông lỏng, bày ra bộ dáng lười biếng mệt lử "ai cũng đừng hòng cản ta", "Dù sao Khuynh Vũ không đi bổn soái cũng không đi."

Đôi mắt trong sáng sắc bén của Vô Song nheo lại, mang theo dấu hiệu không lành, bắt đầu suy xét đến tình huống trực tiếp đánh hắn bất tỉnh rồi đuổi về Ngọc Tuyên...

Phương Quân Càn thu hồi dáng cười, đôi mắt trong sáng tà mị lại ân ẩn đau thương: "Khuynh Vũ không phải nói muốn vĩnh viễn làm bạn với Phương Quân Càn sao? Đem bổn soái cách ly, tự mình đối mặt xử lý toàn bộ công vụ, đó là thứ mà Khuynh Vũ gọi là "làm bạn"?"

Ngươi lo lắng cho ta, ta làm sao đành lòng bỏ ngươi ở lại?

Làm sao đành lòng trơ mắt nhìn ngươi trầm luân vào bóng tối?

Người có thể khiến Vô Song công tử thay đổi chủ ý, kỳ thật đếm trên đầu ngón tay, Phương Thiếu soái tuyệt đối là một trong số đó.

Hai người đối mặt nửa ngày,

Nhìn nét kiên định không hối hận trong mắt Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ thở dài, cuối cùng đành nhượng bộ —— "Thôi tuỳ ngươi..."

Lẩm bẩm độc thoại: "Tiếu mỗ kiếp trước đúng là đã mắc nợ ngươi..."

Sáng sớm hôm sau, Vô Song ra ngoài làm việc, đem Phương Thiếu soái đang mệt mỏi biếng nhác say ngủ lưu lại giữa Tiểu Lâu.

Thế là, Dư Nghệ Nhã tiểu thư sáng sớm đến đây liền trông thấy một màn vô cùng khó hiểu!

Ngoại trừ hộ vệ và vài kẻ theo hầu, không ai có thể qua đêm tại Tiểu Lâu.

Đây là quy củ phép tắc kiên cố của Vô Song.

Thế nhưng nam nhân kia, lại đĩnh đạc chiếm giường Vô Song, sau khi tỉnh lại còn công khai từng bước từng bước một, thành thạo vào nhà ăn.

Thuần thục y chang đang ở nhà mình vậy!

Dư Nghệ Nhã một tay kéo Tả Hiểu Phong, cách song cửa sổ, chỉ vào Phương Quân Càn trong nhà ăn run giọng hỏi: "Sao hắn lại ngủ trong phòng của công tử nhà ngươi?"

Tiểu Phong Tử cảm thấy buồn cười: "Thiếu soái không ngủ trong phòng công tử thì còn ngủ ở đâu được nữa?"

"Vậy công tử nhà ngươi ngủ chỗ nào?"

"Đương nhiên là ngủ cùng Thiếu soái!" Kỳ thật thân là thủ hạ Vô Song, cậu tuyệt đối không thể nói bậy, nhưng Dư tiểu thư hết lần này đến lần khác cứ khăng khăng tra hỏi Tả Hiểu Phong đồng học.

Tiểu Phong Tử đi theo Tiếu Khuynh Vũ chưa lâu, thiên tính thiếu niên lại bẩm sinh nhanh mồm lẹ miệng, muốn nói liền nói, cũng không hề băn khoăn lo lắng.

Dư Nghệ Nhã thân thể thoáng chốc run rẩy như lá rụng mùa thu: "Bọn họ... Ngủ cùng nhau?"

"Thì sao?" Tả Hiểu Phong kỳ quái nhìn nàng, tựa hồ buồn cười nàng kinh ngạc.

Rất thành thật trả lời: "Thiếu soái và công tử vẫn luôn ngủ chung với nhau mà."

Những lời này chấn động thật lớn nha, nét cười trên mặt Dư Nghệ Nhã nhất thời thoạt đỏ thoạt trắng: "Vẫn luôn... Ngủ chung?"

"Ân, đúng thế!" Tiểu Phong Tử ngôn từ chuẩn xác, kỳ quái đánh giá sắc mặt biến đổi liên tục của Dư Nghệ Nhã, trong lòng khẽ xót thương: vị Dư tiểu thư này đẹp thì có đẹp, chỉ tiếc hình như thần kinh có điểm không bình thường...

"Phương Quân Càn!!" Thế là Dư tiểu thư của chúng ta sau đó liền hùng hổ xông vào nhà ăn, trông thấy Phương Thiếu soái đang thoải mái mãn nguyện hưởng dụng điểm tâm sáng.

Ngẩng đầu nhìn nàng, Phương Thiếu soái một lần nữa cúi đầu, đem sự chú ý ngưng đọng tại đống thức ăn ngon, dù sao, mỹ nữ có đẹp cũng không thể làm mình đầy bụng a.

"Phương Quân Càn, ngươi... Ngươi cùng y đến tột cùng có quan hệ gì? Ngươi, hai người các ngươi có hay không..."

"Nga, ngươi nói chuyện này sao." Phương Thiếu soái đã sớm nghe thấy cuộc đối thoại của Dư Nghệ Nhã và Tiểu Phong Tử, tiếu ý trên mặt liền hàm chứa sự khiêu khích hứng thú.

Khẽ nhướng mi, tà mị lạnh lùng, vô cùng khinh mạn, nhìn ngang nhìn dọc đều rặt một bộ dạng ác bá côn đồ, ăn chơi trác táng.

"Từ lúc còn ở Ngọc Tuyên, Khuynh Vũ đã ngủ chung một giường với bổn soái rồi!"

Dù sao những lời hắn nói đều là sự thật nha, còn Dư Nghệ Nhã sau đó xuyên tạc thế nào đều do nàng suy nghĩ không trong sáng, Khuynh Vũ có biết cũng không thể trách hắn được.

Trò này đùa đến mức vô cùng cao siêu. Thâm đến nỗi sánh ngang binh pháp tinh tuý hư hư thực thực.

Đương nhiên, Phương Tiểu Bảo nhất định sẽ không thừa nhận chính mình đạo diễn dẫn dắt Dư Nghệ Nhã, hắn đường đường là nam nhân thân cao bảy thước, dứt khoát khinh thường mấy trò hù doạ người khác rẻ mạt kia, nhiều lắm chẳng qua chỉ là lừa gạt, đúng vậy, chính là lừa gạt!

Lừa gạt Dư tiểu thư làm trò tiêu khiển.

Dư Nghệ Nhã thoáng chốc mắt lệ nhạt nhoà!

—— bởi vì Vô Song trước đây từng nói qua, con đường chúng ta đi là khác biệt...

Cho nên, nàng vứt bỏ y phục đẹp thức ăn ngon, tự hạ thấp địa vị chính mình, giữa trưa nắng hè chói chang đi làm từ thiện, mạo hiểm trong gió lạnh tuyết dày đi tài trợ, học kinh doanh quản lý, thủ đoạn quyền mưu.

Dốc sức, dốc sức muốn đuổi kịp bước chân của thiếu niên ấy,

Thầm nghĩ sẽ trở thành nữ nhân xuất sắc nhất, hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của y.

Thế nhưng tất cả và tất cả, thậm chí còn chưa kịp nói với y,

Phương Quân Càn đã xuất hiện ngang trời, lấy thế tấn công nhanh như chớp giật, ngăn trở hai người chúng ta, ung dung chiếm hạ toàn bộ ánh nhìn của tuyết y thiếu niên khi ấy!

Rất

Hận!

Dư Nghệ Nhã chỉ cảm thấy lòng đang rướm máu.

Phương Quân Càn a Phương Quân Càn, thiên hạ mỹ nhân vô số kể, trai thanh gái tú mặc người chọn lựa, ngươi vì sao hết lần này đến lần khác vẫn một mực muốn tranh đoạt cùng ta?

Chính mình... làm sao lại thất bại dưới tay một nam nhân!?

Đây là đạo lý gì!

Nàng tích tụ, nàng đố kỵ, nàng phẫn hận bất bình.

Có điều Dư Nghệ Nhã tức giận bất bình đến nỗi tựa hồ đã quên đi một điểm ——

Đôi khi, tình yêu không thể bàn đạo lý.

"Phương Quân Càn, ngươi chờ đó cho ta."

Phương Thiếu soái tuỳ ý nhướng mày kiếm, đường nhìn rời rạc rơi xuống khuôn mặt đầy giận dữ của Dư Nghệ Nhã.

Dưới ánh nắng mặt trời soi rọi, Nguyên soái thiếu niên tuỳ ý để mái tóc dài rối tung buông rủ trên vai, đôi mi thanh tú tuấn mục hiển hiện dáng tươi cười tà ác, thờ ơ lên tiếng: "Ta đợi ha."

Dứt lời, lại cúi đầu tiếp tục ăn nốt bữa sáng còn đang dang dở của mình.

Kỳ thật từ đầu đến cuối, Phương Thiếu soái chưa từng coi Dư Nghệ Nhã là đối thủ cùng đẳng cấp.

Nhiều nhất nàng chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Khuynh Vũ mà thôi.

Lo cho nàng, chẳng thà đi lo cho ý thức trách nhiệm mãnh liệt của Vô Song còn hơn!

Nói về Phương Thiếu soái và Dư tiểu thư —— hai người lần đầu gặp mặt đã không có ấn tượng tốt, về sau tiếp xúc nhiều hơn, càng căm ghét lẫn nhau nhiều hơn.

Nói ra cũng ngộ, Dư Nghệ Nhã xưa nay luôn chú trọng hình tượng thục nữ, mà nữ sinh xinh đẹp có thể khiến Phương Thiếu soái ác cảm lại ít ỏi vô cùng —— chẳng lẽ là thù hằn kiếp trước chưa phai, hay bát tự nhau không hoà hợp?

Vô Song khi trở về trông thấy Dư Nghệ Nhã nổi giận đùng đùng đạp cửa bước ra từ phía xa, không khỏi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai biết đâu?" Phương Tiểu Bảo vô tội nhún nhún vai, chạy tội khéo đến nỗi không còn một mảnh, tiện thể bôi xấu Dư tiểu thư chút xíu, "Nữ nhân này chẳng hiểu ra sao."

Nhìn biểu tình của hắn, chỉ còn thiếu nước viết lên mặt mấy chữ "Ta là một con cừu non ngây thơ trong sáng thuần khiết" nữa mà thôi.

Đối diện với hắn, Vô Song đột nhiên nảy sinh cảm giác vô lực, chỉ có thể nhàn nhạt dặn dò: "Lúc này tranh đấu phức tạp, Dư gia địch hữu chưa phân. Thiếu soái có thể ít đắc tội người nào hay người ấy đi."

"Công tử, Thiếu soái, Tiêu phủ đưa thiệp mời tới!" Tiểu Phong Tử vội vã chạy đến, đem một tấm thiệp đỏ chói mạ vàng trình lên.

Nét chữ nhỏ mẫu mực, phong cách cổ xưa mảnh khảnh, rõ ràng là bút tích của Tiêu Cổ Tả.

"Được nghe Thiếu soái đêm qua về Bình Kinh nghỉ ngơi tại nhà công tử, toàn gia Tiêu phủ ngưỡng mộ phong tư của Tuyệt Thế Song Kiêu đã lâu, tối nay tại hàn xá đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt, được đón tiếp Thiếu soái và công tử đến dự, Tiêu mỗ thật lấy làm vinh hạnh."

Đêm qua vừa vào Bình Kinh, sáng sớm hôm nay đã gửi thiếp mời.

Thứ nhất muốn thị uy, lấy cớ tán dương tin tức của Tiêu gia linh hoạt, cơ sở ngầm bài trí rộng rãi; thứ hai, trong thiệp mời Tiêu Cổ Tả ăn nói nhũn nhặn, không khỏi có ý giảng hoà.

Đương nhiên, không làm bạn thì thành địch.

Yến hội lần này chỉ đích danh hai người, muốn bọn họ cùng nhau tham dự.

Rõ ràng là Hồng Môn Yến (1) lành dữ khó lường.

Đi, hay không đi?

Hoàn chương 75.

(1) Hồng Môn Yến: bắt nguồn từ một điển cố, ý chỉ yến hội cử hành duy nhất một lần tại hồng môn vùng ngoại ô của đô thành Tần triều năm 206 trước Công Nguyên, người tham dự bao gồm hai thủ lĩnh chống Tần quân Hạng Võ và Lưu Bang. Yến hội lần này ảnh hưởng quan trọng đến chiến tranh nông dân và chiến tranh Sở Hán, được cho là gián tiếp thúc đẩy sự bại vong của Hạng Võ và sự thành công sáng lập triều Hán của Lưu Bang. Hạng Võ muốn dùng Hồng Môn Yến để trừ khử Lưu Bang, nhưng cuối cùng Lưu Bang lại an toàn thoát hiểm.

Người đời sau dùng cụm từ "Hồng Môn Yến" để ví von một bữa tiệc rượu không có ý tốt, chỉ muốn hại người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro