chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thương Hải Di Mặc

Sơ lược: đam mỹ tiểu thuyết, cận đại, thanh thủy văn (nghe đồn HE *cười mãn nguyện*)

Dịch giả: QT đại ca

Edit: Tiểu Mân Nhi

Đệ tứ quyểnĐệ thất thập bát chương

Vô Song run lên, cơ thể đã sắp khuất sau cánh cửa chợt dừng lại.

Thông tuệ băng khiết như y, cũng không làm sao hiểu nổi ý tứ của phụ thân.

Nhưng Tiếu Khuynh Vũ biết rõ: "Hắn thật tâm đối xử tốt với Tiếu Khuynh Vũ. Hắn muốn gì, Tiếu Khuynh Vũ đều cho hắn."

Cho dù giờ đây tình cảm hư huyễn mờ mịt, tựa hồ hoa trong gương, trăng trong nước, như phù dung sớm nở tối tàn, vô cùng mong manh dễ vỡ.

Bỗng nhiên nghĩ đến bản thân, đã vứt bỏ đi tất cả, phải chăng chỉ vì —— An Thục Mỹ là người đầu tiên thật sự đối xử tốt với mình?

Vô luận mục đích ban đầu ra sao, nàng đúng là người con gái đầu tiên yêu mình thật sự. Không phải yêu Tiêu nhị thiếu gia, cũng không phải yêu kỳ tài trăm năm có một sẽ nối vị gia chủ Tiêu gia, chẳng qua... chỉ là yêu một kẻ tên Tiêu Lệ Cần thế mà thôi.

Tiêu Lệ Cần nhìn y, bất chợt cảm thấy bi thương.

Vũ nhi, chúng ta thật rất giống nhau.

Đều là, chỉ cần người khác đối tốt với mình một chút, sẽ hận không thể gom sạch tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này đưa cho hắn.

Thậm chí cả tâm tư, đều đào ra dâng tặng đối phương.

Nhất thời, Tiêu Lệ Cần không biết nên ai oán ba trận đau thương, hay cười to hài lòng ba tiếng!

——Thì ra cha con hai người, đều vì tình yêu mà...

Phụ thân và đại ca, đã định trước sẽ đối mặt cùng Khuynh Vũ, không chết không dừng.

Nếu bị ép nhận lời khiêu chiến một cách bị động, chẳng thà ra tay trước để chiếm lợi thế!

Tiêu Lệ Cần tự biết mình đã quá đa cảm mềm lòng, dẫn tới kết cục muốn lui cũng không thể, còn liên lụy tới vợ con.

Hắn không hy vọng, con trai mình cũng trầm luân trong số phận giống hắn.

"Vũ nhi, vi phụ nói với con một câu cuối cùng ——"

Tiêu Lệ Cần ngẩng đầu, vẻ mặt mang bệnh vẫn gầy trơ xương như cũ, song trong đáy mắt mờ bụi lại bùng cháy hai ngọn lửa tuy yếu ớt nhưng sáng rực, mơ hồ có thể thấy được phong thái cơ trí băng lãnh năm xưa.

Nữ nhân tình trường đều bị chôn vùi!

"Chờ sau khi ta chết, con hãy giết hết bọn họ, rồi lên làm gia chủ!"

Vô Song không trả lời, chỉ ngừng lại đôi chút, sau đó dứt khoát bước ra khỏi gian phòng.

Để mặc cho những lời nói kia hòa lẫn vào tiếng ho khan tê tâm phế liệt, tan biến giữa không trung.

.

Ngày một tháng tư năm 1946, hoàn toàn là một ngày đáng kỷ niệm.

Bởi vì hôm nay, Phương Thiếu soái lần đầu tiên gặp được Tiêu Lệ Cần trong truyền thuyết —— phụ thân của Khuynh Vũ!

Tuy đúng ba giờ chiều, Tiêu Lệ Cần mới có hẹn đến Tiểu Lâu thăm Vô Song, nhưng lại cố tình đến sớm hơn hai tiếng, cho nên vừa vào cửa đã đụng ngay Phương Thiếu soái.

Phương Thiếu soái tất nhiên không ngờ lại gặp được phụ thân Vô Song lúc này, hầu như không hề chuẩn bị.

Lần này lộn xộn hơn dự tính, ngay cả lễ tiết tối thiểu là hỏi thăm sức khỏe cũng bay biến không còn một mảnh. Chỉ biết ngây ngốc ngẩn người nhìn Tiêu Lệ Cần! (người nào đó phát điên rống to: Phương Tiểu Bảo, đây là nhạc phụ đại nhân sau này của anh nha, còn không biết lấy lòng lẹ lẹ đi, ở đó ngây ngốc cái gì?!)

Về sau Phương Thiếu soái kể cho Vô Song nghe tình hình gặp mặt khi ấy, vừa xấu hổ lại bộc trực thành khẩn: "Thú thật là, lúc đó trong đầu như tê liệt, một câu cũng không nói nên lời, hồi hộp căng thẳng lắm."

Tiếu công tử cười nhạo: "Thì ra Thiếu soái biết hồi hộp sao? Tiếu mỗ còn tưởng rằng Thiếu soái đã sớm đánh mất cái cảm giác đó rồi chứ."

Phương Thiếu soái hừ một tiếng, lén lút nghĩ thầm: nếu ông ấy không phải cha ngươi, ta mắc gì phải căng thẳng quan trọng thái độ của ông ấy đến thế? Chẳng lẽ lúc ta gặp nhạc phụ không được phép hồi hộp một chút sao?

May mà Tiêu lệ Cần đã phá vỡ sự im lặng, nếu không chẳng biết hai người sẽ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau đến khi nào.

"Đông Bắc Vương có khỏe không?"

"A? Vâng!" Phương Thiếu soái rốt cuộc lấy lại tinh thần. "Cha con thân thể vẫn khỏe mạnh, làm phiền bác trai quan tâm rồi."

Tiêu Lệ Cần thấy dáng điệu hắn thận trọng bất an như vậy, không khỏi buồn cười: đây có đúng là Phương Thiếu soái lúc nào cũng nói nói cười cười, đường hoàng bất chấp mọi thứ không ta!

"Con không cần phải căng thẳng như vậy," Tiêu Lệ Cần bình tĩnh mỉm cười, "Ta không làm lão đại đã lâu rồi."

Phương Thiếu soái cũng vì sự thất lễ của bản thân mà buồn cười.

Nghe vậy, khoảng cách với Tiêu Lệ Cần thoáng chốc đã được thu hẹp lại.

Tiêu nhị thiếu gia thoạt nhìn nghiêm trang chững chạc, bảo thủ ít nói, lại có đôi khi đột nhiên trầm mặc.

Trên người hắn có một loại phong độ khí chất rất giống Tiếu Khuynh Vũ.

Phương Quân Càn mỉm cười minh bạch: nam nhân trước mặt quả nhiên là cha Khuynh Vũ.

Ai cũng không thể phủ nhận sự thật này ——

Di truyền học hiện nay phát triển mạnh mẽ lắm à!

"Hơn nữa, Tiêu mỗ vẫn còn nợ Thiếu soái một câu cảm ơn —— đa tạ Thiếu soái đã chăm sóc Vũ nhi."

Phương Quân Càn thuận miệng đáp: "Là trách nhiệm của bổn soái mà."

Nhớ tới cảnh đồng sinh cộng tử trên chiến trường, nhớ những lúc khó khăn vẫn không rời không bỏ, nhớ chính mình cùng người ấy bên nhau sớm sớm chiều chiều ——

Dáng tươi cười của Phương Quân Càn thêm dịu dàng ấm áp: "Thật ra... Khuynh Vũ chăm sóc bổn soái còn nhiều hơn."

Hai người là "con cưng của trời", danh chấn thiên hạ khi tuổi đời còn rất trẻ, nhưng vẫn khá ngây ngô, chẳng qua đều vô tình lấy sự tồn tại của người kia trong đời mình dưỡng thành thói quen, dây dưa phiền lụy cùng nhau, không thể cắt đứt cũng khó lòng chặt bỏ.

"Không, là Tiêu mỗ phải cảm tạ con. Vũ nhi hai lần bị gia đình đổi chác bán buôn, đều cậy nhờ Thiếu soái cứu mạng."

Phương Quân Càn đột nhiên hồi tưởng lại một năm trước ——

Người nhà Khuynh Vũ bán đứng y, đổi chác y cho Nhân Dụ ham dục vọng làm nhục, thiếu chút nữa đã hủy hoại cả đời thiếu niên thanh quý ấy, may mà có phong thư kia gửi đến kịp thời...

Phương Quân Càn bừng tỉnh: "Thì ra người đưa tin trước đây là bác!" Tâm niệm khẽ động, "Vậy chuyện Tiêu Lệ Tài tự dưng mất tích cũng do bác giúp sao?"

Tiêu Lệ Cần thở dài: "May mà vừa kịp lúc, khi đó ta đang ở mái che sau gian phòng phía Tây, vừa vặn nghe được Thiếu soái và đại ca nói chuyện, Thiếu soái vừa đi ra, ta đoán sắp có chuyện không hay, vì vậy đã giấu đại ca đi..."

Phương Thiếu soái kỳ quái hỏi: "Bác đem hắn giấu ở đâu?"

Tiêu Lệ Cần cười cười: "Ném vào cái giếng cạn sau vườn hoa."

"..."Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi xuống trán Phương Quân Càn.

Tiêu Lệ Cần thản nhiên nói: "Hôm qua đại ca đã được người hầu phát hiện đang nằm trong giếng. Thiếu soái cũng thiệt tàn nhẫn, đại ca ta đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Tiêu lão gia tử gần đây vẻ mặt âm u, có lẽ cũng biết người là do con đánh."

"Thiếu soái đánh con trai của Tiêu lão, họ Tiêu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con. Đại ca ta càng không cần phải nói, hắn lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, lần này đắc tội hắn, Thiếu soái phải cẩn thận."

"Chờ hắn tỉnh lại, đòn trả thù của Tiêu gia nhất định sẽ dồn dập đổ xuống! Tiêu gia không giống Tằng gia, thủ đoạn của ông ấy tất nhiên đê tiện bỉ ổi hơn nhiều, nếu không muốn nói là vô cùng thê thảm. Tiêu mỗ khuyên Thiếu soái nên xuống Đông Bắc hoặc bảy tỉnh phía Nam tránh đi."

Phương Quân Càn thận trọng gật đầu: "Bổn soái sẽ cân nhắc."

Tiêu Lệ Cần đột nhiên cảm thán: "Nếu Vũ nhi có thể làm gia chủ Tiêu gia là tốt nhất, chỉ tiếc là..."

Hắn nhìn Phương Quân Càn thật sâu, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sáng như hai ánh nến: "Nó ngay cả tổng thống cũng không chịu làm, sao có thể nhìn tới cái địa vị gia chủ của Tiêu gia."

"Nếu không thể khống chế Tiêu gia, vậy tiêu diệt Tiêu gia cũng được —— tiếc là..."

Phương Quân Càn mày kiếm khẽ nheo: "Bổn soái nghe Khuynh Vũ nói Tiêu gia từ lâu đã đem cơ nghiệp tổ tiên dời ra nước ngoài, nếu quả thật là như vậy, chúng ta dù có chèn ép Tiêu gia bao nhiêu đi nữa ở nước Hoa Hạ này, cũng không thể thanh trừ tận gốc."

Tiêu Lệ Cần trầm mặc vài giây, gật đầu: "Đúng vậy."

Nền móng của Tiêu gia lúc này không còn nằm tại Hoa Hạ nữa, từ hai mươi năm trước đây, đã lần lượt đem vốn liếng chuyển hết ra nước ngoài, bắt đầu khuếch trương thị trường ngoại quốc, mà quốc tịch của Tiêu Cổ Tả lẫn Tiêu Lệ Cần bọn họ đều đổi thành Mỹ Lợi Kiên.

Cho dù Tiêu gia ở Hoa Hạ có suy yếu đến nỗi lâm vào đường cùng, chỉ cần móng nền nước ngoài còn sống, bất cứ lúc nào cũng có thể quật dậy như xưa.

Phương Thiếu soái đối với người đã đề ra kế hoạch này cũng có đôi phần ngưỡng mộ, bùi ngùi nói: "Nhìn xa trông rộng, táo bạo phi thường, hèn chi Tiêu gia có thể đứng vững ở Hoa Hạ này lâu như vậy, thì ra con cháu Tiêu gia cũng không phải rặt toàn một hạng người tầm thường không có chí tiến thủ nha." Ngữ giọng lại chuyển, "Có điều người này nối giáo cho giặc, thật sự khó ưa! Con cực kỳ khinh bỉ!"

Tiêu Lệ Cần xấu hổ ho khan vài tiếng, im lặng triệt để.

Sau đó Phương Thiếu soái tràn trề hào hứng hỏi Tiếu Tham mưu trưởng: "Khuynh Vũ ơi, trước đây người quyết định đem sản nghiệp Tiêu gia chuyển ra nước ngoài có phải là Tiêu lão đầu không?"

Tiếu Khuynh Vũ đang xem báo, trả lời không thèm ngẩng đầu: "Không, là cha ta."

Phương Tiểu Bảo nhất thời đen mặt.

Hoàn chương 78.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro