Khuynh Tuyết Như Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuynh Tuyết Như Mộng

Văn án:

Hồ vang dẫn khúc phù vân, đọ kiếm thiên hạ, bạch y nhiễm sương hoa

Khi xưa say đắm sắc hoa hồng, trong khoẳng khắc ấy hồng nhan đẫm lẹ chu sa

Còn nhớ ca khúc phồn hoa sáng yên hoa trong mộng tựa vai ai mà lòng vương vấn

Hoàng Hạc lâu trống trải tiêu điều, giữa vùng trời xa lạ, tóc xanh sớm bạc màu

Năm xưa trót thay lòng dù tình ấy vẫn còn khắc ghi

Muốn nối lại hai bờ thuận theo tiếng lòng sai bảo

Nhưng Bích Lạc Hoàng Tuyền, chốn hồng trần dễ mất khó tìm

Hồ gươm núi biếc mây xa trước màn tối, giai nhân tô điểm hàng mi hỏi thầm vì sao quân chẳng về

Tình ấy bất quá chỉ là yên hoa sớm tắt, yêu trong biệt ly, rượu chuốc say ngàn chén chẳng chăm đầy một giấc ngủ hồng nhan

Hoàng hôn tuyết phủ lạnh lùng, sau lần ấy ra đi, người quanh năm cô độc với bi thương, chỉ trách kiếp này tâm bất hối

Cánh nhạn khoan thai bay đi trở về chẳng phải vì say đóa trà my nở rộ mà nợ tình ai một giọt lệ chu sa

(Trích dẫn bài "Chu Sa Lệ - Đồng Trinh)

Nàng - Khuynh quốc khuynh thành, dung nhan diễm lệ tựa như thiên tiên hạ phàm, khiến đàn ông trong thiên hạ điều say mê nàng, kẻ thừa kế hợp pháp, nhưng vì một lời nguyền khiến nàng trở thành sửu nữ, còn làm nàng trở về cổ đại. Ở cổ đại, nàng thành sửu nữ, ai gặp điều phải kinh hãi, tránh xa, nhưng không vì thế, nàng vẫn tiếp tục kiên cường sống, mạnh mẽ, chẳng những với trí tuệ vô song, khiến kẻ khác phải e dè.

Ở cổ đại, dù không có nhan sắc, nhưng với trí tuệ, nàng hấp dẫn nhiều người.

Hắn - Một người lánh đời hồng trần, chỉ nguyện một lòng tu tiên. Dung mạo bất phàm, khi chất "tiên phong đạo cốt", tựa như trích tiên lưu lạc nhân gian. Tưởng vô tình nhưng cam nguyện vì nàng trả giá đại giới, hắn là sư phụ của nàng, hắn chỉ nói một câu:

- Xưa ta phụ lòng nàng, xin để kiếp này ta lấy đời bu đắp nàng! Ta còn cơ hội chứ?

Nàng chỉ cười lạnh nhìn hắn:  -  Quá muộn! Tâm của ta vốn đã chết rồi...

Hắn - Võ lâm minh chủ, một kẻ phong lưu đa tình nhưng cam nguyện vì nàng làm một kẻ nô bộc, muốn bên nàng, hắn nói:

-  Ta không cần đáp lại, nhưng chỉ xin nàng cho ta nguyện  ở bên nàng, dù là nô bộc cũng chẳng sao? Ta chỉ muốn bên nàng!

Nàng:  -  Xin lỗi, ta không thể...

Hắn - Yêu dã nam nhân, bất nam bất nữ, lạnh lùng, bá đạo, nhưng cam nguyện làm con cờ của nàng, hắn nói:  - Dù nàng không yêu ta, nhưng chỉ xin nàng hãy bên ta, ta nguyện làm kẻ thế thân!

Nàng :  - Ta chẳng xứng đáng để huynh yêu như vậy? Thật xin lỗi!

Hắn, còn hắn...và hắn.., hắn.....

Nàng - Khuynh quốc tà mị, yêu diễm, xinh đẹp mà không ai sánh bằng. Trí tuệ vô song, thân là Thiện Tà Thiên Tôn, không thuộc về tam giới, bất tà bất chính, bất nam bất nữ, tự mình đóng băng nghìn năm, sau này....

G.T và H.A:

Lạc Khuynh Tuyết

Duyên dứt, mộng tàn phai..

Tình mất, tâm tựa vô tình...

Lãnh Vô Nhai

Tưởng tâm vô tình, nhưng vướn võng tình

Nhuộm bụi hồng trần, thất tình lục dục

Ảnh Vô Tà

Si tâm không đổi

Phụ người uổn kiếp làm một nhân si

Nam Cung Liệt Hỏa

Yêu không hối tiếc, nguyện không buông tay

Dù chỉ là kẻ thế thân, cũng mãng nguyện

Hàn Kỳ (Thiện Tà Thiên Tôn)

Tình đời khó tránh, đời người khó lường

Hồng trần bi ai, vạn vật tự nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro