Mơ kì 1 - Lạc mẹ 1974

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi mới dọn về nhà trọ hiện tại mỗi đêm đều bị đau đầu mất ngủ, đến mức phải dùng thuốc an thần . Một đêm nọ mới tầm 7g tối mà đầu đau như búa bổ, hoa mắt cảm tưởng là ngủ ngay thôi, dễ dàng chìm vào giấc mơ. Nhà trọ minh nằm đường nhỏ khá vắng thoáng đãng có cả ban công - chỗ ấy thưởng hay dùng để phơi quần áo. Trong giấc mơ kì lạ, mình đang lui cui phơi thau to quần áo . Tự dưng cảm giác rợn người thoáng nghĩ thầm chắc do tối và sương, ban công nhà mình có lan can cũng cao tầm ngang hông. Nhưng cái thầm nghĩ của mình hẳn là không đúng

.....

Vừa ngẩng mặt nhìn ngang thấy rõ một con bé nhưng cái kì lạ là con bé nó không đứng ngang bằng mình, nó đứng hẳn trên hàng lan can- kiểu như leo lên đó là cả một kì công rồi mà con bé ấy còn di chuyển ngược, rồi xuôi cùng hướng với mình. Bạn hiểu cái cảm giác mà sợ đến tái mặt không thể thốt nên lời không, nó khó tả lắm. Cố trấn an trộm nhìn , con bé tầm 5-6 tuổi, tóc cắt ngắn , nó ăn bận kiểu quần lãnh đen, áo sơ mi cổ sen cộc tay may bằng áo ngà màu. Thoạt đầu ,không biết là do hoảng sợ tột độ hay là do người ta đã khuất mặt khuất mài thì mình không tài nào thấy được khuôn mặt cô bé, dù tóc cắt ngắn thì mức độ che cũng không tới chừng là làm mình không thấy được nhưng đúng là mình cố mấy cũng chỉ thấy khoảng đen ngay mặt và không thấy rõ mặt. Tính mình vốn tò mò nên chuyện gì đã bí ẩn thì mình càng muốn biết càng phải biết cho bằng được mới thôi với lúc ấy mình cũng tâm niệm, mình không làm gì ác, không hại gì ai thì gặp người cõi âm chắc cũng phải có nguyên cớ gì. Mình từng trải qua nhiều giấc mơ tương tự nhưng chỉ là gặp lại những người nhà đã mất hoặc những người thân mình quá yêu thương. Mình cũng rất muốn biết vì sao lần này một vong lạ- không hề quen biết lại đi theo mình , tìm mình.

Mình gằn giọng :" Bé là ai, mà sao bé lại đi theo tui làm chi, tui không hề quen bé, cũng không hại bé".

Con bé ngẩng mặt, lúc này thì không còn khoảng đen che khuất khuôn mặt nhưng cái rợn người hơn là kiểu khuôn mặt trắng bệch kia hiện ra với đôi mặt như đeo áp tròng cực đại, mức độ cưc đại tới phi lý là chẳng còn thấy được tròng trắng của đôi mắt nữa.

Mình bật người , lùi lại phía sau, lúc này cảm giác cố mở mắt để tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mơ ma quái nhưng vô vọng, mình không thức được. Thôi đành chấp nhận.

Con bé nói giọng trong trẻo tiếng miền Nam:

"Tui không quen nhưng tui theo vì vong cô hợp, cô có nhớ cô từng đi cúng chùa Quan Âm bên phố người Hoa không, tui theo cô từ đó về đây, mà chỉ mơ tui mới có thể vào nói chuyện cùng cô những lúc cô thức tôi cũng đã cốnhưng không tài nào cho cố thấy mình được nên phải trong mơ"

Kì thực lúc này mình đang làm hướng dẫn viên du lịch học việc, mỗi ngày đi city tour sáng có, chiều có và mình phải dẫn khách đi vòng quanh Sài Gòn, vòng ra chợ lớn, len lỏi vào chợ và phố người Hoa, đền, miếu , cũng tự biết bản thân mình "nhẹ dạ" nên cũng có thắp nhang và hạn chế nói năng gì bậy bạ, ngoài chuyên tâm giới thiệu cho khách.

"Em tìm chị có việc gì ? Chị có thể làm gì được cho em"

Mình gằn giọng, thề chứ em nó mà bảo:

"Chị cho em mượn xác chơi vài ngày chắc mình quỳ" J)) Kiểu bản thân bình thường người đã "bất thường" lắm rồi bây giờ mà còn đưa cái xác 22 này cho con bé 5-6 tuổi vài ngày thôi chắc khỏi mà có cửa trở về. Trộm nghĩ đã thấy hoang mang.

"Chị thì có thể làm gì cho em, chị đâu hề có siêu năng lực gì, làm sao giúp em"- Mình với vẻ hồ nghi nhuốm lên ý định sẵn sàng chối từ.

"Em cần tìm mẹ, em muốn gặp lại mẹ một lần thôi. Em và mẹ lạc nhau trên đường Võ Tánh lúc ấy mẹ chở em đi trên xe đạp, người ta bắn nhau, chạy tán loạn cả .. ..em sống mãi với hình hài năm 6 tuổi . . Em đã tìm mẹ rất lâu nhưng không biết mẹ em đang ở đâu, còn sống hay đã mất, thời gian của em không còn nhiều nữa chị à.

Mà theo mô tả, có bắn nhau, đường Võ Tánh. Võ Tánh thì chỉ có trường hợp một là con nhỏ ma bên Tàu lạc qua – quá phi lý, ma Tàu thì nói tiếng Tàu , ma Tàu thì ở bên Tàu chứ máy bay đâu ra mà đi qua Việt Nam J)) tìm mình. Thứ hai thì chỉ có thể Võ Tánh là một đường nào đó trước 1975 - giống như người ta gọi Đồng Khởi là đường Tự Do. Còn không thì nó ở một khu nào đó ở Sài Gòn xa hơn quận mình ở ; vì mình không rành đường ở những nơi xa xa như Gò Vấp hay Bình Tân- những chỗ quá xa nhà mình thì không tài nào mình biết hết từng hẻm một. Mà có vụ bắn nhau nữa, tội phạm ở thành phố này chắc tầm năm 2002-2003 gì đó có ông trùm 5 Cam- kiểu giang hồ lộng hành. Lúc này mình cũng mông lung vì lo sợ nó không đủ mất thần trí rồi cũng chẳng dám hỏi nó.

Mình chần chừ nhưng rồi đồng ý, thực sự mình sợ lắm chứ. Giúp một người sống tìm người trong cả chục triệu người lúc tỉnh đã là khó. Làm sao tìm được một người mà mình không rõ họ là ai, họ còn sống hay đã chết. Nhưng mình hiểu cảm giác và từng trải qua xúc cảm : "Người than yêu của mình đến giây phút cuối cùng, cơ hội cuối cùng không còn cơ hội gặp được họ, không từ biệt được nhau cách xa đến hai thế giới, thì điều này đáng thương , đáng tủi đến mức nào- chi cho đến mức nhẫn tâm rủ bỏ cơ hội giúp một đứa trẻ vì hiếu thảo muốn tìm gặp mẹ mình".

"Chị đồng ý, nhưng chị không biết gì về em cả, làm sao chị tìm mẹ được cho em"- do dự vài giây

"Em tên Thảo.... một khoảng rất xa mình quên mất chuyện gì xảy ra ở đoạn giấc mơ này. Mình không rõ là điều gì đó quá đáng sợ ngăn mình lại hay do mình không còn đủ khả nghe được tín hiệu gì từ em nữa, một khoảng rất đen trong giấc mơ".

Qua một đoạn trong giấc mơ lại mất khúc, mình thấy mình vẫn như mọi ngày đi bộ vào khu đường Học Lạc- Lão Tử . Mình không rõ là tại sao đi được tới đó nhưng có lời mách bảo đi đến đó sẽ gặp được người nhà của em bé. Mùi nhang trầm, khói toả, thuốc bắc thơm nức cả khu đến tận bây giờ mình vẫn còn nhớ mùi hương đó. Ánh nắng và thời gian lúc đó tầm 5g-6g chiều, nắng nhạt màu, trời tối dẫn, cả khu chung cư cổ vắng người dần. Mình tìm lên lầu 3 căn nhà số 7, theo kiểu kiến trúc cũ đã gần chục năm, lối nhỏ hẹp, tường trốc sơn ủ mốc , trước nhà là dãy đèn lồng trắng, đỏ đã tan tác vì mưa gió treo viết chữ Hán tự. Mình làm gan gõ cửa , một người đàn ông già tầm 60-70 tuổi chột một mắt mở cửa, ông không nói lời nào. Căn nhà nhỏ xập xệ có 2 3 người đàn bà ngồi trang điểm - họ tầm 40 tuổi nhưng dường như không ai giao tiếp với mình, cũng chẳng rõ họ có thấy mình không. Chỉ nghe giọng nói loáng thoáng trong tâm trí – ông ấy là ba em. Ông chột mở cuốn sổ to như album ảnh cũ gia đình, ông chỉ chỉ vào tấm ảnh có 3 người ú ớ mình không rõ là lúc ấy do ông bị câm hay do mình lúc này chỉ là cái bóng trong giấc mơ, không có cùng tần số nên không nghe được tiếng nói của họ.

Mà quái lạ lắm, nếu con bé sống chết năm 2000 trở lại như suy đoán ban đầu của mình thì không thể nào ba nó lại già đến thế kiểu như ông bà gì luôn chứ làm sao là ba được.

Trong nhà có bàn thờ Quan Thánh Đế Quân theo kiểu như phim Hồng Kong đốt nhang đỏ,

Quá rắc rối , khó hiểu. Rồi ông chột kéo ghế , ú ớ chỉ trỏ ra hiệu mình ngồi ở góc nhìn ra phố đợi ông. Ông mang đến một cái rương nhỏ, có khoá kĩ đã hen gỉ sét , bám bụi. Ông lấy ra tấm ảnh, nhẹ nhàng nâng như kỉ vật.. Ảnh gia đình trắng đen đã ngã màu sẫm như cháo long nhưng không hoen ố được bọc kín trong túi xốp cất trong rương.

Trong ảnh là một người phụ nữ mặc quần lãnh áo bà ba- ông ta cũng cùng trang phục đó- và cô bé nhỏ tầm 3-4 tuổi , họ trông rất vui vẻ hạnh phúc.

"Ôi đúng rồi, con bé Thảo, nó mặc bộ đồ này luôn nè, đúng là nó rồi"- Mình như kiểu bắt được vàng, vậy là có cách giúp nó tìm mẹ rồi, trời ơi, suýt khóc.

Ông lão chột lúc này xúc động, dòng lệ lăn dài trên má ông, ông ú ớ rất nhiều nhưng mình không nghe được.

Chắc ông muốn kể mình nghe điều gì đó, mấy mươi năm còn đau đáu trong lòng nhưng mình không có khả năng nghe thấy, cũng không có khả năng làm gì ngoài việc đi theo một tiếng nói vang vọng trong tâm trí của một cái vong.

Mặt sau tấm ảnh có đề : Sài Gòn 12/1974.

Mình tìm trong chiếc hộp thấy ảnh cô bé Thảo, mặt sau ảnh ghi " Sinh 1968- Lạc 1974"

Lúc này thì không còn nghi kị gì nữa, "bé Thảo" lớn hơn cả năm sinh của ba mình. Gặp được người ở cõi âm cách mình mấy mươi năm. Cũng chẳng biết cảm xúc phải tả bằng từ gì, sợ thì cũng không sợ nhưng nói không sợ thì không đúng. Mọi chuyện đi xa hơn mình từng nghĩ, tìm một người sống ở cùng thế kỉ đã quá khó. Trong chục triệu cư dân thành phố thời bình gặp nhau đã quá là khó rồi. Huống chi, người tìm mẹ cho một người đã chết cách đây hơn 30 năm , ngay thời chiến loạn. Nhưng vì chữ "Duyên" trăm triệu người sống vong chết họ không nhờ ai, họ nhờ mình thì chắc họ cũng cùng đường lắm . Và mình với họ cũng có duyên lắm mới gặp được nhau khi cả hai sống đã là hai thế kỉ khác nhau đến giờ đây cũng là hai cõi khác nhau mà họ tìm để nhờ mình. Trộm nghĩ rồi quyết định mình sẽ làm đến cùng, sẽ tìm bằng được mẹ cho cô bé. Cứ có khả năng mình sẽ giúp đến cùng.

Và chuyện gì đã xảy ra với gia đình đang đằm ấm, hạnh phúc mà đứa con đã chết không tìm thấy gia đình mình, cha mẹ mình. Đến mức phải nhờ một người khác nhắn nhủ cha mình rằng mình đã chết.

Người cha luôn có niềm tin bất diệt rằng con bé được lính Mỹ đưa về nhà binh hay mang lên máy bay đến sống ở một miền xa xôi nào đó. Nên ông chỉ ghi lại rằng con bé bị lạc, ông không ghi vào bức ảnh, không lập bàn thờ. Vì ông tin. Còn người mẹ thì bà được mọi người tin rằng đã mất, có bàn thờ. Người ta vẫn mong có một cuộc hội ngộ đoàn viên sau chiến tranh như bao gia đình, như những thứ đang chiếu trên truyền hình. Nhưng cuộc đời phũ phàng, em bé năm ấy đã nằm lại góc đường Võ Tánh - Nguyễn Trãi tháng 12 năm 1974.

Mình cứ ngỡ mọi chuyện dừng lại, nhưng giọng nói đó lại vang lên

"Mẹ em chưa chết, nhưng dường như bà yếu dần, em không cảm nhận được- phải đi thôi chị à"

Mình rời khỏi nhà, nhưng trong mơ mình đi xe ôm, đuổi theo một người đàn bà đã già bận áo bà ba trắng, xách túi đồ cúng đi về hướng nghĩa trang Bình Hưng Hoà. Đi rất nhanh

Lúc này, thật sự mình không biết là đang đuổi theo "mẹ em bé Thảo" hay một ai đó

Được một khoảng mình bị công an chặn xe lại do chú xe ôm va phải người khác,

Người đàn bà mặc bộ đồ ba và chiếc xe phía trước mất hút vào dòng người.

Mình van xin, nài nỉ, khóc nhưng bất lực không ai nghe thấy mình cả.

Mình chạy bộ và khóc. Giọng nói của cái vong yếu dần và mất hẳn

Tỉnh giấc...[7 giờ sáng]

Vậy là ngủ đủ 12 tiếng , gối ướt vì khóc, người chùng hẳn lại . Bạn hiểu cảm giác mình đang làm một việc gì đó rất cố gắng nhưng mọi cố gắng đến phút cuối bằng 0. Cảm giác bất lực, hụt hẫng.

Mình không rõ sau lúc đó em tìm được mẹ của mình không. Mẹ em còn sống hay đã mất.

Mình lên mạng search thì biết ra Võ Tánh- là tên đường Nguyễn Trãi trước 1975. Và giai đoạn 1974 là khoảng thời gian thành phố biến loạn , khi người Mỹ và chính quyền cộng hoà lung lay. Họ trốn chạy, di tản khỏi thành phố. Loạn lạc và binh biến....

Sau đó đến tận một tháng mình có đi ra lại tất cả các miếu, đền , chùa ở dọc đường Nguyễn Trãi, mình nguyện nếu giấc mơ mình từng thấy là thật , có người đang nhờ mình tìm mẹ hãy để mình thấy họ một lần nữa .Mình vẫn mong nếu có cơ hội hãy cho mình cố gắng thêm nữa để giúp em.

Nhưng rất lâu, mình không thấy lại được em.

Hi vọng có thuyết tái sinh em sẽ sống cuộc đời hạnh phúc khác, ở thời bình.

Mình cũng mãi hoài nghi có phải đó lại là hình ảnh của chính mình ở một giai đoạn khác, một thế giới khác, mình từng sống qua. Vì mọi cảm xúc dường như quá đỗi thân quen. Hi vọng không là thế J) nói chớ vẫn sợ lắm

Nhân một ngày người ta cúng cô hồn- vong linh đã khuất đầy đường làm mình nhớ về em .

Sài Gòn tháng 8/2016.

Alice


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro