kì cuối:Valentine và đoạn kết...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh - Thư và Tuấn. Đâu là đoạn kết của chuyện 3 người???

Hà Nội Noel không lạnh

Ngày...tháng...năm 2008

Mình về được tuần anh mới về. Nhìn anh vẫn thế. Tuy có chút cảm giác hơi lạ. Cảm giác lạ hơn lần đầu gặp. Hay có lẽ vì giờ mình biết 1 bí mật của anh.

Ngày...tháng...năm 2008

Anh rủ mình đi sắp quà Noel. Mình đã nhận lời. Anh vẫn cư xử như trước, vẫn ân cần và nhẹ nhàng như thế. Chỉ có mình là im lặng hơn. Anh cũng thấy lạ và hỏi thăm, nhưng mình không nói gì cả.

Ngày...tháng...năm 2008

Mình qua nhà dì anh chơi. Hà cố tình tạo điều kiện cho mình lấy được điện thoại của anh. Mình có quá đáng không khi xem trộm thế này. Ngay gần sms của mình là của số khác. Mình không thể nào đọc hết được sms ấy, nhiều lúc viết bằng tiếng Ba Lan. Mình chợt đau nhói khi vào Galeria của anh. Có 2 ảnh tự sướng của cô bé đó. Trông dễ thương ghê, hơn mình nhiều. Lại có ảnh chụp chộm nữa. Anh chụp trộm à? Có rất nhiều video mình sợ không xem hết đành gửi Bluetooth qua máy mình. Anh quay lại rồi. Nhưng hồn của mình không ở đây nữa. Nó đang bay ở tận đâu?

Ngày...tháng...năm 2008

Mình vừa xem hết mấy video xong. Anh và cô bé ấy đùa nhau thân mật thế. Thậm chí có hôm anh và cô bé còn đi dạo phố ban đêm nữa. Tim mình đau nhói, nước mắt sao cứ rơi thế này. Mày đừng yếu đuối thế chứ Linh. Mạnh mẽ lên nào.

Ngày...tháng...năm 2008

Anh rủ mình đi chơi. Mình đã từ chối rồi. Mình biết, mình không còn cơ hội nào nữa, không còn hi vọng nào nữa. Cô bé ấy ở gần anh hơn mình, dễ thương hơn mình, anh lại coi trọng cô bé ấy như thế nữa. Mình phải mạnh mẽ lên. Mình phải quên tình cảm dành cho anh đi. Phải quên đi.

Ngày...tháng...năm 2008

Hôm nay là Noel. Mình ở nhà cả ngày với bố. Vì mọi người cứ nói mình nhiều, tối mình đành đi chơi với anh. Anh hỏi thăm dạo này mình sao thế. Mình bảo mình không sao cả. Mình nói đùa mình đang nhớ người yêu bên Cuba. Trông anh ngạc nhiên ghê. Nhìn phản ứng của anh, mình nhói đau. Giá như mình không phải nói ra câu đấy. Mình bịa ra một viễn cảnh không thực về tình yêu của mình, về anh Đức. Xin lỗi anh Đức vì em đã lấy anh ra làm mẫu. Anh không nói gì cả, chỉ hỏi sao mình không nói trước. Mình nói mình muốn gây bất ngờ cho anh. Anh bảo bất ngờ thiệt. Sau đó, anh và mình cũng chẳng nói gì cả.

Ngày...tháng...năm 2009

Năm mới đã đến. Anh cũng sắp trở về bên đó. Anh còn phải đi học mà, hết kì nghỉ rồi. Mình cũng sửa soạn sang Cuba học tiếp đây. Hà hỏi sao mình lại nói dối anh, Hà nói Hà biết mình thích anh mà. Mình nói dối Hà là mình không còn thích anh nữa. Mình đã nói dối rồi. Chưa bao giờ mình nói dối nhiều thế.

Ngày...tháng...năm 2009

Anh đã đi rồi. Chia tay thật lặng lẽ. Mình đau đớn. Nhưng phải quên đi thôi. Mình tin thời gian sẽ bù đắp được tất cả.

Ngày...tháng...năm 2009

Hôm nay trời nhiều mây quá, ngồi trên máy bay mà thấy như đang ở trên thiên đường. Tạm biệt Hà Nội một lần nữa. Tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu vừa mới bắt đầu.

Warszawa Noel tuyết không rơi...

Ngày...tháng...năm 2008

Kì nghỉ lễ năm nay của mình dài quá. Hay do mình cảm thấy thế nhỉ. Ảm đạm và lạnh lẽo

Ngày...tháng...năm 2008

Anh Thái dạo này hay nhắn tin buôn với mình. Mình biết anh ấy là người tốt, lại còn học giỏi nữa. Nhưng sao mình vẫn nhớ tới hắn. Mày ngốc quá Thư à. Bây giờ hắn không nhớ mày đâu, hắn đang đi chơi với chị Linh ở Việt Nam đấy. Mày nhớ kẻ tồi tệ ấy làm gì?

Ngày...tháng...năm 2008

Mình quyết định đi đón giao thừa với anh Thái. Anh vào xin phép bố mẹ mình hẳn hoi. Anh đưa mình ra trung tâm thành phố ngắm pháo bông, còn mang cả sâm banh nữa. Nhìn pháo bông, mình chợt khóc. Mày lại nhớ hắn phải không Thư? Anh Thái hỏi mình sao thế, mình chống chế là mình buồn ngủ rồi. Anh tưởng thật liền xin lỗi và đưa mình về nhà ngay lập tức.

Ngày...tháng...năm 2009

Bù lại hôm giao thừa, mình chấp nhận đi chơi với anh Thái mặc dù biết hôm nay hắn sang. Phải rồi, mình phải sống cho bản thân mình chứ. Sao mình cứ phải hi vọng vào mối tình không đáng này.

Ngày...tháng...năm 2009

Biết hắn ở lại nhà chị Thủy mấy ngày, nhưng mình không qua. Hắn gọi điện rủ đi chơi thì mình từ chối. Mình hết viện lý do bận đến mệt. Cho đến khi hắn về Łódź, mình cũng chỉ gặp hắn 1 lần khi chị Thủy bắt mình sang. Nhìn hắn cũng khang khác, trông không được vui tươi như trước, chắc lại cãi nhau với người yêu. Mình không muốn quan tâm. Mình chỉ nói chuyện qua loa với hắn rồi chỉ tập trung chơi với Giang. Hình như hắn cảm nhận được điều gì ấy nên không nói gì cả buổi.

Ngày...tháng...năm 2009

Kì thi học kì xong rồi. Không ngờ mình qua ngon lành thế. Mình được nghỉ đông rồi. Chắc hắn cũng thi xong rồi.

La Habana ngày 13 tháng 2 năm 2009

Anh Đức vừa hỏi mình mai có bận không, nếu không bận thì đi chơi với anh ấy được không. Mình đã mỉm cười đồng ý. Trông anh Đức có vẻ rất vui. Mình cũng không muốn ngày mai rảnh, rảnh thì mình lại nhớ về anh. Mai mình sẽ tắt máy và không lên mạng.

Warszawa ngày 13 tháng 2 năm 2009

Anh Thái gọi điện rủ mình đi chơi ngày mai. Mình chấp nhận ngay không cần suy nghĩ. Mình sợ mình mà không bận vào ngày mai, mình lại hi vọng hắn rủ mình đi chơi. Mình không muốn bản thân lại nhụt chí lần nữa. Mình phải cửng rắn lên.

Łódź ngày 13 tháng 2 năm 2009

Sao mình cứ lưỡng lự khi nhìn vào cái tên ThuTieumuoi và LinhCuba trong điện thoại thế. Hai người họ dạo này làm sao thế nhỉ. Sao thái độ của họ lại thay đổi nhanh chóng. Vì sao vậy? Mình vừa gọi cho Thư hỏi mai rảnh không mình lên. Sao Thư lại từ chối ngay lập tức, chẳng lẽ Thư ghét mình đến thế à. Còn Linh, sao Linh cũng nói là mai không thể lên mạng được, tại sao???

Valentine trời ảm đảm và đầy gió

Thư lặng lẽ đi chơi và xem phim với Thái. Cho dù Thư cố gắng cười nhưng lòng cô nhói mỗi lần thấy Tuấn gọi điện. Cô đành giả vờ không biết và để lùi chiếc điện thoại xuống đáy túi. Mặc dù hôm nay trời nhiều mây, nhưng cô tin cuối ngày trời sẽ trong hơn và có thể tuyết sẽ rơi nhẹ nữa.

Linh đi với Đức nhưng ánh mắt vẫn thình thoảng lướt qua điện thoại mặc dù cô biết cô đã tắt máy rồi. Trong lúc đợi Đức đi mua nước, Linh mở máy kiểm tra thấy anh gọi mấy cuộc. Cô vẫn tắt máy đi. Cô biết, anh sẽ trở thành quá khứ đối với cô. Từ giờ cô sẽ chỉ quan tâm tới hiện tại thôi. Cô mỉm cười khi đám mây cuối cùng đang dần bay để lộ ông mặt trời.

Tuấn lang thang ở phố Piotrkowska một mình. Bạn bè Tuấn hôm nay đi chơi với người yêu cả rồi. Tuấn chợt cảm thấy lòng sao trống trải thế. Mấy lần gọi, Thư đều không nhấc máy, Linh thì lại tắt máy. Chẳng lẽ thực sự Tuấn đã sai sao? Tuấn cảm thấy mình đâu lỗi gì. Tuấn yêu quí và coi trọng cả hai người mà. Sao cả hai lại bỏ rơi Tuấn khi Tuấn chưa kịp nhận ra ai quan trọng hơn. Tuấn nhìn lên bầu trời cảm thấy nặng nề quá. Chưa bao giờ Tuấn thấy bầu trời Łódź nhiều mây mà âm u trong tháng 2 như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen