ki niem mua 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này ... có 1 thứ tình cảm đău đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất ... thứ tình cảm mà một đứa như nó - lúc nào cũng quan niệm " cái gì ko thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn ko thuộc về mình " -không bao giờ đủ kiên nhẫn để theo đuổi ... đó là tình yêu đơn phương ....

Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả ... cho đi mà người ta chẳng buồn nhận ...Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa .. bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ... Có lúc lại tự lừa dối mình .. tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng ....rằng người ta thích mình ... để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá ... có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình ...Có đôi khi chỉ là một cái nhìn ... một câu hỏi quan tâm .. một vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ... để rồi một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ... cái phao đó xẹp đi và chính nó nhấn chìm mình xuống ...

Có những khi muốn quen một người khác ... muốn yêu 1 người khác ... nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi ... cứ hy vọng rằng một ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình ... cứ chờ hoài ... đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao h xảy ra ...

Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông ... khi thấy người ta quan tâm tới người khác ...nhắc nhiều tới người khác ... đùa cợt với người khác ...trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng còn cơ hội ...

Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau đớn vì người khác ... căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương .....

...Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi .. phải chôn vùi đi ... nhưng làm không có được .. từ trước tới nay có bao h con tim nghe lời của lí trí đâu ...cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ ... Cứ mỗi ngày những cảm xúc ... những hy vọng ... những thương yêu ... cứ giằng xé, dằng xé và xé nát con tim .... Nói một cách khác ... yêu đơn phương là cả một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình ... một cuộc chiến không có người thắng ko có người thua ... chỉ biết một điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn ...

Nhưng cũng thật vĩ đại .... vì người ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó ... Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào ... Cứ cho đi cho đi .. có khi mỗi ngày lại nhiều hơn ... dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả ...

....Tôi yêu "bạn" bởi vì tôi yêu "bạn" chứ không phải vì "bạn" sẽ yêu tôi ... và tôi chờ đợi là chờ đợi ngày tôi hết quan tâm đến "bạn", hết yêu "bạn" chứ không phải ngày "bạn" chấp nhận tình yêu của tôi đâu bạn nhé.......Mong ngày ấy ko xa....

jean thật sự cám ơn bạn đã viết nhưng lời này lên

đọc mỗi câu mỗi chữ mà tim cứ thắt dần lên

uh yêu đơn phương là đau là khổ nhưng không đau không khổ thì không phải là yêu

đời người có mấy lần rung động có bao lần thổn thức để có thể nhận ra tình yêu thật của chính mình

jean nghĩ bạn cứ làm theo con tim mách bảo đi rồi sẽ đến lúc chính bạn sẽ dùng lý trí để có thể mỉm cười bước đi tuy rất khó có thể làm nhưng bạn muốn là bạn có thể

bạn không có tự tin vào mình thì bạn sẽ không thể làm đc

còn như bạn nhận ra đc mà bạn ko muốn làm điều đó vì sợ rằng sẽ hối hận nếu như người ấy nhìn về phía bạn mà bạn đã bước đi thì bạn không công bằng đối vời người sẽ chờ đợi bạn sau này.

bạn hãy bình tâm và suy nghĩ lại nha bạn sẽ tự quyết định đc thôi

chỉ là ý kiến riêng thôi bạn đừng khó chịu ha ^^

luôn vui vẻ nha bạn

chocola ah,đọc từng dòng chữ of bạn mình đã khóc,như thấy chính mình trong đó. tks bạn rất nhiều về những tâm sự này. b đã và đang tuyệt vọng. nhiều lúc b chỉ muốn chạy đến trước mặt ngta để nói all nhưng mình đã không thể. nhìn ng ấy hạnh phúc kể về lover mà mình nghẹn lại. mình thật sự rất đau, rất rất đau. có ng khuyên mình hãy cứ nói ra đi rồi chuyện gì đến cũg đến but mình khôg thể. mình biết sẽ khôg thể chịu đc nếu ng ấy từ chối. mình hèn nhát wá fải khôg? yêu 1 người khôg nhất thiết cần ng ấy biết, chỉ cần ng ấy nhớ đến mình.

Tháng sáu trời mưa,

Trời mưa không dứt,

Trời không mưa,

Tôi cũng lạy trời mưa ..

Hôm nay,

Mình phóng xe qua những con đường Sài Gòn bộn bề khói bụi, xe cộ đông đúc như muốn tông cả vào mình. Mình chạy, và mình sợ, đã lâu rồi mình không chạy xe như thế, tiếng còi xe làm mình giật mình, những chiếc xe chạy tứ tung, không theo bất cứ trật tự nào, Sài Gòn bao giờ cũng vẫn thế ..

Mưa và nắng, mình cứ thế lang thang, BA nhạt nhoà trong mưa, nhưng nắng vẫn rực như ngày nào mình đến. Bờ sông vắng, con đường nắng, và trời mưa.

Đột nhiên, mình thèm mưa, mình thèm những hạt nước rớt xuống, để mình có thể tan ra, mình thật sự muốn tan ra, nắng loá cả mắt, và mưa cũng rơi vào mắt. Nhập nhằng, nhoè nhoẹt ...

Mình đau, khi mình không thể chạm vào cô ấy. Cô ấy liệu có biết hay không ...

Hôm nay mình đi xem film cùng cô ấy, Nhật thực. Cô ấy ngồi nắm chặt tay mình cả buổi, và thì thầm vào tai mình hàng ngàn lần câu yêu em ..

Bàn tay mình nhỏ lắm, nhưng mình muốn nắm lấy trái tim cô ấy bàn cái đôi bàn tay nhỏ bé và ướt mềm này của mình. Bàn tay cô ấy thì to hơn, và chai nhiều. Nhưng mình thích nắm lấy nó, và vuốt ve nó thật khẽ. Mình cảm thấy bình yên, khi tay mình nằm ngoan hiền trong đôi bàn tay ấy.

Mình đủ đầy từ nhỏ, tuy gia đình không êm ấm, nhưng mình vẫn có một tuổi thơ êm đềm. Cuộc sống và quá khứ của cô ấy thì có quá nhiều khoảng tối. Mình không chạm được vào cái quá khứ ấy, nhưng mình muốn là hiện tại và nếu có thể, thì là cả tương lai của cô ấy nữa.

Dù thế nào đi nữa, mình vẫn muốn cô ấy có thể dựa vào mình, và mình sẽ nắm chặt tay, dìu cô ấy đi qua những ngày giông bão. Chỉ cần dựa vào mình thôi, và mình sẽ để cô ấy bình yên ...

Mình đã nói rõ ràng rằng, đã dặn trái tim mình rằng, quá khứ là của cô ấy, mình sẽ không chạm vào, và mình để cô ấy tự deal với nó. Nhưng mà, mình có cảm giác mình đang đi lại con đường mà cô ấy và người cũ đã đi, và mình cảm thấy rất bức bối.

Mình không có quyền, và cũng không cho phép bản thân ghen với cái quá khứ ấy. Nhưng mà, đôi lúc mình vẫn thấy nhói lên, và mình lại có suy nghĩ muốn buông xuôi tất cả.

Mình là mình, ngốc nghếch hay ích kỷ đây ...

Tại sao mình lại thấy dỗi khi cô ấy bảo sẽ đi với sếp chứ, mặc dù cô ấy bảo đi xong sẽ sang gặp mình, nhưng mình vẫn thấy dỗi, và mình bảo cô ấy cứ đi đi, không cần qua gặp mình cũng được. Mình nhớ cô ấy lắm chứ, mình muốn gặp cô ấy lắm chứ. Nhưng vì mình có cảm giác cô ấy bị chia sẻ, không trọn vẹn dành cho mình, nên mình thế. Mình đúng là vẫn trẻ con, mình đúng là vẫn ngốc nghếch quá đi.

Mình đột nhiên muốn biến mất, không liên lạc với cô ấy nữa. Để cô ấy muốn thế nào thì thế, muốn gặp ai thì gặp, muốn đi với ai thì đi, không có mình, cô ấy vẫn có thể gặp gỡ những người khác mà. Mình ngốc nghếch thế đấy, được không!

Vì với mình bây giờ, thời gian bên cạnh cô ấy, dù có dài thế nào đi nữa, thì vẫn là không đủ.

Nên mình sợ, mình sợ cảm giác phụ thuộc tình cảm và cảm giác của mình vào một người. Cô ấy đi làm , mình ở nhà cả ngày chỉ để chờ cô ấy làm xong sang gặp mình. Mình sợ cô ấy đến chờ, nên bao giờ cũng chuẩn bị tắm rửa trước, để khi cô ấy gọi thì mình có thể ra ngay. Nhưng bao giờ mình cũng là người chờ đợi. Cô ấy bảo 5h30 sẽ sang thì đến 6h20 mới gọi cho mình, bảo mải làm quên mất. Bao giờ mình cũng fải ngồi chờ, ngồi đợi, mình mệt mỏi lắm. Mặc dù biết phải thông cảm cho cô ấy, nhưng mình vẫn thấy buồn. Mình ghét nhất trên đời này là chờ đợi, vì trong lúc chờ đợi, con người ta dễ cảm thấy cô đơn lắm, và mình thì hay cảm thấy tủi thân và suy nghĩ linh tinh ..

Ban nãy nói chuyện với cô ấy, mình muốn bảo thôi đừng đi với sếp nữa, đi với mình đi, nhưng mình không thể mở miệng ra được. Mình có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa đây, cái cảm giác này ..

Mình đau!

Cũng lâu rồi mình không có nhiều thứ để viết nữa. Những cảm xúc đôi lúc dâng lên, ngập ngang mi, rồi lại trôi tuột đi đâu đó mất, khiến mình đứng đó nhìn rồi tiếc nuối ngẩn ngơ.

Mình và cô ấy vẫn ổn.

Cô ấy là người đầu tiên khiến mình có thể nói lên những gì mình đang suy nghĩ, những gì mình băn khoăn nhưng luôn giấu kín trong lòng. Cô ấy khiến mình cảm thấy có thể chia sẻ, có thể tin tưởng vào, có thể phá bỏ đi cái thói quen im lặng mình đã giữ trong suốt thời gian qua. Cô ấy thường hỏi, em đang nghĩ gì, em đang cảm thấy như thế nào. Giọng nói ấy, sự quan tâm ấy làm mình không thể cứ giả vờ nói không sao mà giữ rịt nó trong lòng. Cô ấy muốn mình chia sẻ. Và mình chia sẻ, vì mình hiểu, cô ấy thật sự quan tâm, và muốn biết mình đang như thế nào, đang có những tâm sự gì.

Đêm qua, bọn mình tranh luận với nhau. Mình hiểu khi mình bước vào cuộc đời của cô ấy, thì mình là người muộn màng. Cô ấy chia tay người yêu và bọn mình đến với nhau. Nên ngay từ đầu mình đã mặc định không xen vào quá khứ của cô ấy, vì mình luôn có cảm giác ray rứt, và cả thấy mình ích kỷ, và tầm thường nữa nếu mình ngăn cản hay làm này làm nọ. Mình im lặng, và ở bên cạnh. Mình yêu, và mình tin.

Bạn có biết cảm giác khi mỗi tối người yêu bạn gọi điện cho người yêu cũ, dù rằng cô ấy bảo rằng 2 người chỉ là bạn, những cuộc điện thoại chỉ là để hỏi thăm tình hình của nhau, để giúp người kia vượt qua quãng thời gian khó khăn, vì đã hứa hẹn, vì để một cuộc tình đã qua không chỉ là phũ phàng và lỡ làng như đã từng.

Bạn có biết cảm giác khi nhìn vào điện thoại của người yêu bạn, và không thấy tin nhắn của bạn mà chỉ tòan là tin nhắn của người yêu cũ, nhưng bạn không thể nói gì, mà chỉ có thể im lặng quay đi.

Mình đã im lặng suốt thời gian qua, chỉ là, cho đến một ngà, khi suy nghĩ tràn ra, và mình cảm thấy mọi thứ không đúng nữa. Mình mâu thuẫn lắm, mình đã nói rõ với cô ấy quan điểm của mình, mình không đồng ý việc cô ấy gọi điện cho người yêu cũ mỗi tối, có thể lâu lâu gọi, nhưng không phải là mỗi tối. Nhưng mình không ép buộc, mình tôn trọng những quyết định, hứa hẹn và giao ước giữa hai người bọn họ. Mình tin và yêu cô ấy, thật sự, như cô ấy tin và yêu mình vậy.

Chỉ là, mình sợ, mình sợ mất cô ấy, nên từ lúc nào mình trở nên nhỏ nhen, ích kỷ và tầm thường đến thế này vậy.

Khi bạn mất đi người yêu, cái người bạn cần lúc nào cũng chỉ là người ấy, bạn có thể nghĩ là muốn làm bạn, nhưng thẳm sâu bên trong, bản năng của bạn mách bảo mình cần cô ấy, nên bạn cứ nghĩ là bạn đã vượt qua, nhưng thật ra không phải thế đâu, bạn vẫn yêu và khao khát theo một khía cạnh nào đó. Theo mình, hai người đã từng yêu nhau, sau khi chia tay, chỉ có thể làm bạn, khi họ cùng tìm được hạnh phúc. Làm sao bạn có thể bình thản làm bạn với người yêu cũ, trong khi trái tim bạn lúc nào cũng đau đáu một niềm đau.

Nên theo mình, tránh nói những lời quan tâm đến nhau, tránh tiếp xúc một thời gian cho đến khi con tim có thể cảm thấy bình tâm lại. Bởi, làm thế nào mà bạn có thể bình thản làm bạn được chứ, bạn không đau sao, bạn không cảm thấy tổn thương sao, bạn không cảm thấy tê tái trong lòng sao. Mình không ghen tuông đến mù quáng như vậy, vì mình hiểu cái cảm giác này, nên mình chỉ muốn có thể nói ra những gì mình đã trải qua, kinh nghiệm của mình, để họ có thể deal nó nhưng cô ấy đã có giao ước rồi, hứa hẹn rồi, nên mình biết làm thế nào nữa đây.

Mình cũng bình thường như mọi cô gái khác thôi, dù yêu và tin cô ấy đến đâu, thì làm sao tránh khỏi những lúc mình cảm thấy đau, và tổn thương bất chợt.

Thời gian mình bên cạnh cô ấy chỉ còn tính bằng ngày, nên mình sợ lắm, mình lo lắm. Nếu mình đi sang bên ấy, liệu cái khỏang cách có làm xa đi những tâm hồn. Nhưng mà, thôi thì mình cứ thả trôi thôi. Cái người ích kỷ và tầm thường như mình. Muốn thế nào thì thế.

Chỉ là, thật tâm, mình chỉ muốn, có thể yêu, mà không ai làm tổn thương ai.

Thế thôi..

Mình muốn lưu giữ lại cảm giác này, để coi, sẽ ra sau, ngày sau ...

Mình từng yêu một người, cô gái ấy nhỏ hơn mình, và bọn mình bên nhau được hơn 2 năm. Mình đã yêu em bằng tất cả những gì vụng dại và ngu ngơ nhất của tình yêu đầu tiên. Mình hết lòng, nhưng mình cũng cực kỳ trẻ con và ích kỷ. Em thì không ngừng chiều chuộng, chịu đựng và chạy theo những cảm xúc thất thường của mình. Mình đã làm tổn thương em nhiều biết bao ..

Rồi khi bọn mình ở xa nhau, khi mình đang yên tâm với tình cảm hiện tại thì em bảo với mình, em đã yêu một cô bé khác, em đã quên những gì em từng hứa hẹn khi muốn quay lại với mình. Mình tức giận, mình đau khổ, mình bị tổn thương, mình cảm thấy bị phản bội. Bao nhiêu cảm xúc đan xen, giằng xé mình. Và mình ghét em.

Rồi mình gặp được người yêu mình hiện tại. Cô ấy từ từ bước vào trái tim mình, và làm mọi cách để mình cảm nhận được tình cảm thật lòng của cô ấy. Mình yêu cô ấy, mình trở nên dịu dàng hơn, từ tốn và nhẫn nại hơn. Mình không dỗi, không làm mình làm mẩy kiểu trẻ con nữa, vì mình sợ làm tổn thương cô ấy biết bao. Mình làm cô ấy đau, thì mình cũng chẳng thể thỏai mái được. Đôi lúc mình nghĩ, sao ngày xưa mình không thể hiểu được cái sự thật hiển nhiên như thế. Và mình cũng dần dần không còn ghét em nữa, chỉ cảm thấy, đó là cái kết cục phải đến, em phải tìm tình yêu khác thôi, vì em đã chịu nhiều tổn thương khi yêu mình rồi. Mình cảm thấy mình muốn chúc em vui với sự lựa chọn của ấy.

Nhưng đêm qua, mình có cảm giác mình nằm mơ thấy em, ngồi sau lưng em nhưng mình chẳng cảm thấy gì quen thuộc cả, mình chỉ cảm thấy một sự hả hê và khinh miệt thôi. Mình tỉnh dậy và tự cảm thấy mình đáng ghét khi lại có giấc mơ như thế. Hóa ra mình cũng tầm thường như thế thôi mà. Nhưng mà, mình muốn nói rằng, nếu em đã có thể bỏ người yêu em và hiểu em suốt hơn 2 năm trời để đến với một cô bé khác, mà không một chút hối hận ( như em nói ) thì em hãy ráng mà tìm kiếm tình yêu từ cô bé ấy đi nhé.

Mình thì sẽ chỉ yêu và tin người đang ở bên cạnh mình, và muốn nói với cô ấy, mình yêu cô ấy biết bao nhiêu. Mình muốn đặt bàn tay mình vào tay cô ấy, và nắm lấy nó thật chặt. Mình sẽ dịu dàng với cô ấy, sẽ ở bên cô ấy, và ôm cô ấy thật chặt. Mình sẽ không hứa hẹn gì nữa cả, chỉ sẽ cố gắng đến khi nào không thể nữa thôi. Vì mình biết, không có gì là mãi mãi ...

Hôm nay mình lại viết về bạn nhé, cô gái của mình.

Mình càng ngày càng sợ, khi thời gian của mình và cô ấy càng lúc càng không đủ. Ở bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy trong lòng, nhưng sao mình vẫn thấy nhớ da diết, nỗi nhớ càng ngày càng mạnh, đôi lúc khiến mình ngạt thở.

Bon mình đi xem film, cả mình và cô ấy đều rất thích câu này, ' Không ai không thể sống mà thiếu một người cả '. Cô ấy ôm mình, nắm tay mình và bảo, ' Nếu phải chọn lựa, thì anh sẽ chọn người mà anh yêu nhất, đó chính là em. Anh muốn chung sống với em. Anh muốn cùng em đi lâu dài .. ' Giây phút ấy, mình như đờ ra, vì mình xúc động quá, và thật ra, mình cũng chưa nghĩ đến vấn đề ấy nhiều.

Mình đã đi qua một mối tình đủ dài, để hiểu được việc duy trì cảm giác và tình cảm như lúc mới yêu là một việc khó khăn biết nhường nào. Cho nên, đôi lúc mình cảm thấy mình vẫn chưa mở hết lòng, mặc dù mình biết mình yêu cô ấy là thật, thật đến từng tế bào trong cơ thể. Mình muốn đi cùng cô ấy, đến khi nào mà mình không thể nữa ..

Mình yêu cô ấy, khi cô ấy luôn dành đi trước khi lên và xuống cầu thang, vì cô ấy biết mình hay bị vấp.

Mình yêu cô ấy, khi cô ấy luôn đứng về hướng xe chạy khi qua đường, vì cô ấy biết nếu mình đau thì cô ấy cũng đau.

Mình yêu cô ấy, khi cô ấy nũng nịu dụi đầu vào ngực mình như một con cún nhỏ, và dịu dàng gọi tên mình sau chữ 'yêu em'.

Mình yêu cô ấy, khi hai đứa dỗi nhau, và ngồi xụ mặt mỗi đứa một góc trong quán trà sữa, cô ấy đã nhắn tin và hỏi liệu có thể sang ngồi kế mình, để rồi nhay tót sang, và bảo không thể không chịu được nếu không nói chuyện với em quá 15p.

Mình yêu cô ấy, khi cô ấy siết chặt tay mình, vì bàn tay cô ấy rất to, và chân cô ấy rất vững vàng, và mình thật sự cảm thấy yên bình khi cuộn người trong lòng cô ấy.

Mình yêu cô ấy, khi cô ấy dụi vào người mình và hít hà, rồi cười toe toét bảo rằng, người em thơm quá.

Mình yêu cô ấy, khi cô ấy bảo rằng cô ấy yêu cả những kỳ kinh của mình, bảo rằng mình thật sự nữ tính vào những ngày đó, và cô ấy sẽ chiều mình hết vì cô ấy biết những ngày ấy mình sẽ cảm thấy khó chịu đến thế nào.

Mình yêu cô ấy, vì cô ấy bảo muốn bọn mình là bạn thân, và cô ấy muốn chia sẻ mọi thứ với mình, chỉ một mình mình thôi.

Mình yêu cô ấy, vì chỉ một điều đơn giản, cô ấy chạm vào mình bằng chính con người thật sự, cô ấy mở cửa lòng mình ra, cô ấy dịu dàng nhưng cương quyết, và cô ấy biết rõ trái tim của cô ấy chỉ đang hướng về mình.

Bạn có biết, khi bạn mở lòng bạn ra, và yêu thương một người là bạn tự chấp nhận một trò chơi, mà bạn không phải là người điều khiển. Mọi suy nghĩ, hành động, và tâm trí của bạn đều hướng vào đối phương, bạn phơi bày ra truớc mắt người đó con người thật của bạn, trần trụi, không gì che đậy, không gì bảo vệ. Những lúc ấy, bạn dễ bị tổn thương hơn ai hết, và bạn yếu ớt hơn ai hết. Và thật may mắn nếu người yêu của bạn cũng yêu bạn như vậy. Mình nghĩ mình đang có được may mắn ấy.

J. àh, bạn đang làm mình tin vào bạn, tin vào ' mãi mãi ', bạn có biết không?

Chỉ thế thôi, tôi yêu cô ấy, bằng tất cả tình yêu nơi tôi ..

Trời sắp mưa rồi, mình có thể nghe mùi hơi nước ẩm váng vất trong không khí, và cả tiếng sấm đì đùng từ xa vọng lại nữa. Đột nhiên mình muốn mưa lớn lên, và mình muốn lao ra ngoài mưa ..

Hụt hẫng, và đau lòng nữa. Nước mắt sao lại thế này, có gì đáng đâu ngốc àh, có gì đâu mà phải làm cho mình tự cảm thấy bị tổn thương và đau lòng đến thế. Chỉ là một sự trả đũa trẻ con thôi mà. Có đáng không.

...

Mình có những việc, có những tâm sự không nói với cô ấy được, và mình tìm một người bạn khác. Để đêm đêm khi cô ấy đang say ngủ, khi nghe tiếng thở đều đều vang lên, khi mình yên tâm rằng cô ấy đang thật sự yên bình và an toàn, thì mình tranh thủ giải quyết những vấn đề mình đang gặp phải. Có đôi lúc, mình ngạt thở trong cái mớ bòng bong mình tự tạo ra, và mình nhắn tin cho một người bạn khác, chỉ để nói ra những bức bối trong lòng, và mình tìm cho mình cách giải quyết.

Có những vấn đề bạn không thể nói thẳng với người yêu bạn được, ví như bạn cảm thấy sợ, bạn cảm thấy áp lực, hay bạn cảm thấy mông lung về tương lai, vì hiện tại bạn chưa có gì trong tay cả. Thật ra có những lúc bạn cảm thấy rất hào hứng khi cùng cô ấy vẽ ra một bức hoạ về những gì cả 2 sẽ cùng trải qua, và bạn cũng mong mỏi thật sự, bằng chính trái tim và tâm hồn bạn, cái viễn cảnh ấy nó sẽ trở thành hiện thực. Nhưng rồi khi đêm đến, khi người yêu bạn đang say ngủ sau một ngày làm việc vất vả và áp lực, bạn muốn chạm vào cô ấy, bạn muốn ôm cô ấy vào lòng, nhưng những gì bạn có thể làm, chỉ là lắng nghe cô ấy ngủ, và thì thầm khe khẽ những lời yêu thương, thì bạn có cảm thấy bất lực không. Khi bạn chỉ có thể đứng bên lề, không chạm được vào những rắc rối cô ấy đang phải đối mặt, cảm thấy bất bình với sự bất công mà cô ấy đang chịu, mà chẳng thể làm được gì cho người bạn yêu ..

Mình cũng chỉ là một cô gái bình thường, mình rất dễ giận dỗi, và cũng rất dễ cảm thấy tổn thương. Khi mình giận, khi mình có chuyện bực mình thì mình im lặng, mình không nói chuyện, mình thay đổi sắc mặt, và mình làm cô ấy mệt mỏi. Mình biết cô ấy đã chịu nhìu áp lực, nên mình luôn có gắng để cái cảm xúc ấy đi qua nhanh, mình không muốn làm cô ấy thêm nặng nề vì tâm trạng của mình. Mà thật ra, tâm trạng của mình phần lớn bị ảnh hưởng từ cô ấy.

Mình hiểu, nên mình luôn cố gắng nói ra những gì mình có thể với cô ấy. Nhưng cũng có những thứ, mình có thể tự giải quyết được mà. Nếu mình nói ra, mình cảm thấy áp lực thế nào, mình cảm thấy sợ hãi thế nào, mình cảm thấy muốn trả tự do cho cô ấy thế nào; thì dù cái cảm giác ấy chỉ tồn tại trong một giây phút ngắn ngủi trong lòng mình, nếu mình nói ra điều ấy với cô ấy ngay lúc ấy, ngay cái lúc mà cảm xúc trong mình còn hỗn độn thành từng mảng chưa rõ ràng, thì liệu khi cái cảm xúc ấy của mình đi qua, thì cô ấy có hết cảm thấy tổn thương?

Bạn có biết, có những giây phút cảm xúc trong bạn dâng trào, nếu mà bạn nói ra với cô ấy ngay, thì lời nói sẽ gây ra một vết xước, mà cho dù khi bạn đã tỉnh táo lại, khi bạn bảo rằng: ' em xin lỗi, em không cố ý như thế, em không muốn làm anh tổn thương, em yêu anh, xin hãy tin em, em sẽ không suy nghĩ như vậy nữa đâu. ' thì dù cho cô ấy có mỉm cười nhìn bạn, có dịu dàng ôm bạn vào lòng và xoa đầu bạn để nói rằng : ' anh hiểu mà, anh không sao đâu, anh yêu em. ' - thì bằng cách này hay cách khác, cô ấy cũng vẫn đã có một vết sẹo trong lòng, mà phải mất rất lâu mới có thể liền lại. Mình đã từng ngu ngốc một lần rồi, mình đã làm tổn thương cô bé ấy quá nhiều lần vì cái sự háu thắng trẻ con của mình. Chỉ bằng lời nói, và không suy nghĩ đắn đo, mình đã để lại nhiều vết sẹo. Cho dù sau đó mình có xin lỗi, có dịu dàng và ngọt ngào thế nào, thì vết sẹo vẫn hằn nơi ấy, và không biến mất.

Mình không muốn để lại trong cô ấy những vết sẹo, vết xước như thế nữa, cô ấy có hiểu hay không ...

Mình hiểu chứ, hiểu cảm giác bất lực và buồn bã của cô ấy khi nhìn thấy những dòng chữ mông lung về những chuyện mơ hồ mà cô ấy không biết được. Vì nếu là mình mình cũng sẽ thế thôi. Nhưng tin mình đi, đó chỉ là những giây phút bộc phát của cảm xúc, và mình chỉ muốn bảo vệ cô ấy khỏi những tổn thương mà mình có thể vụng về gây ra. Vì mình đã trải qua rồi mà, mình chỉ muốn cố bảo vệ cô ấy thôi ...

Cô ấy có biết, hằng đêm khi cô ấy đã ngủ thiếp đi, cũng có những lúc mình tự cắn môi khi nước mắt chảy xuống, tay ôm ngực ngăn từng cơn đau nhói ập đến,khi mình sợ, mình sợ khi mình sẽ không được ở bên cô ấy nữa. Cô ấy không biết rằng, mình cũng yêu, và sợ mất cô ấy biết bao nhiêu sao?

...

Ban nãy mình vào profile cô ấy, và choáng váng như bị một cú đấm khi nhìn mọi thứ trong ấy hoàn toàn thay đổi. Cái profile mình và cô ấy cùng nhau làm, vậy mà giờ nó trở nên trống trơn như thế, thì mình có thể hiểu mọi thứ là sao đây. Cô ấy có nghĩ tới cảm giác của mình không.

Mình hiểu lý do cô ấy làm thế, nhưng mình đau lòng lắm, biết không.

Mưa rồi, và mưa cũng tạnh rồi. Mình vẫn ở đây, cùng với cô ấy mà. Được không? Nắm tay mình nhé, yêu thương ơi ...

Mình yêu bạn, đừng ganh tị nữa nhé, vì mình chỉ có bạn thôi, ngốc àh

Mình xa cô ấy đã được 2 ngày rồi.

Mình nhớ cô ấy quá đi mất. Hôm nay trời mưa, mình nghe trong không khí mùi hơi nước ẩm ẩm, mình nhìn ra xa, những ánh đèn vàng vọt đứng lẻ loi trong bóng tối, mình lại muốn khóc. Mình cảm thấy cô đơn và lạc lõng quá. Mình nhớ những ngày cô ấy đèo mình chạy qua những còn đường ngập ánh đèn vàng, dưới trời mưa tầm tã. Mình nhớ cảm giác ôm siết lấy eo cô ấy, dựa đầu vào vai cô ấy, và bình yên ...

Mình yêu cô ấy, mình nhớ cô ấy, đến phát điên lên được. Mình chỉ muốn khóc thôi, mình muốn chạm vào cô ấy, mình muốn nắm tay cô ấy, mình muốn hôn lên mắt cô ấy, mình muốn xoa xoa đầu cô ấy, mình muốn ........

Làm sao để cái nỗi nhớ này nó không tràn ra như vậy nữa, nó xâm chiếm cả con người mình, nó làm mình như bị ngạt thở, nó làm mình không ngừng nghĩ đến cô ấy. Làm sao để diễn đạt được nó đây ...

Mình muốn chạm vào cô ấy quá.

Mình chỉ có mỗi cô ấy thôi, trái tim mình không ngưng nghỉ, chỉ hướng về mỗi người con gái ấy. Mình biết, cô ấy lo lắng, và bực bội khi người cũ làm phiền mình, mình hiểu. Nếu là mình thì mình cũng như thế. Thật ra, chỉ cần cô ấy nói ra, là mình sẽ làm. Vì cô ấy đối với mình quý giá và quan trọng lắm. Mình làm, vì mình không muốn làm cô ấy buồn. Mình làm, vì mình muốn cô ấy trọn vẹn tin mình. Mình làm, vì mình muốn mình và cô ấy không còn khoảng cách nữa. Mình làm, vì mình yêu cô ấy, trong từng suy nghĩ và hơi thở này.

Có cô ấy, con đường mình về, thật tỏ và rạng rỡ hơn...

Mình đột nhiên muốn viết, viết cho cô ấy mỗi ngày, để cô ấy có thể cảm nhận được bất cứ khi nào cô ấy muốn, là mình vẫn luôn hướng về cô ấy, và cũng chỉ có cô ấy trong tâm trí của mình.

Mình muốn viết, để khi thời gian trôi qua, cho đến ngày mình và cô ấy gặp lại, thì những dòng chữ này, sẽ như một chứng nhân cho những ngày bọn mình xa cách nhau, nhưng vẫn luôn có nhau trong từng suy nghĩ, và hơi thở.

Mình đang ngồi trong phòng, trên cái gỗ giường bé bé và nhìn ra ngoài qua khung cửa khép hờ. Trời chiều nhàn nhạt, không gian xung quanh rất yên ắng, mình có thể cảm nhận nỗi nhớ đang ùa về, và lan ra khắp cái căn phòng nho nhỏ này. Mình biết mình nhớ cô ấy rất nhiều.

Trưa nay, mình nằm ngủ, nhưng tâm trí mình vẫn đủ tỉnh táo để hướng nó về những kỷ niệm, những lần mình gặp cô ấy, những cái tiếp xúc, va chạm, làn da con gái mát rượi, bàn tay con gái hơi to, hơi chai nhưng vững chải biết bao nhiêu. Mình cứ nằm đó, để mặc nỗi nhớ vây lấy, để cảm nhận rằng, mình yêu cô ấy biết bao nhiêu.

Một ngày của mình trôi qua, không có cô ấy, thật là buồn chán và dài dai dẳng .

Vắng anh, thế giới của em trở nên yên ắng quá ...

Mình nhớ cô ấy quá đi mất ..

Hôm nay mình đi shopping với lũ bạn, tối cuối tuần, đường phố đông nghịt người, những cặp đôi yêu nhau dắt tay nhau vừa đi vừa nói cười trông rất hạnh phúc. Mình ước có cô ấy ở cạnh bên, mình ước có cô ấy nắm tay mình len qua những con hẻm nhỏ đông đúc, mình ước có cô ấy nhìn mình mỉm cười và nói yêu em.

Dạo này, mình làm cái gì, cũng mong có cô ấy làm chung, như một gia đình nhỏ vậy. Khi mình giặt đồ, khi mình phơi đồ, mình cũng nghĩ đến cô ấy. Mình nhớ cô ấy đã từng nói với mình, khi bọn mình xem film Ex, cô ấy cũng thích phơi dra giường trắng trên những sợi dây căng ra dài thật dài. Mình nhớ rất nhiều những gì cô ấy đã nói, và đã làm..

Trong cửa tiệm nhỏ, có một cái thanh nhựa gắn 5 cái hộp be bé vừa đủ để để lọt vào đấy 5 cái bàn chải răng. Mình nhìn nó, và nghĩ rằng, mình muốn mua nó, để sau này mình để bàn chải răng của mình và cô ấy ở cạnh nhau, trong cái phòng tắm bé xíu của bọn mình. Rồi mình nhìn thấy rất nhiều bịch hạt giống nhỏ đủ loại, hoa hướng dương, rau xanh, cải bắp, dây leo, xương rồng .. và mình lại nghĩ tới cảnh mình và cô ấy cùng nhau gieo những hạt giống xuống đất, và cùng nhau chăm chút cho mảnh vườn nhỏ của bọn mình. Mình muốn có một ngôi nhà nhỏ, nơi mình và cô ấy có thể trở về, nơi mình và cô ấy thuộc về..

Giờ tất cả những gì trong đầu mình, chỉ là nỗi nhớ ....

Yêu xa.

Mình và cô ấy xa nhau cũng hơn 1 tuần rồi, nỗi nhớ cứ thế kéo dài ra, quấn lấy mình không ngơi nghỉ, giữ mình lúc nào cũng hướng về cô ấy, giữ mình tin và yêu cô ấy ngày từng ngày.

Ở nơi cô ấy ở, giờ này cũng đã gần hết mùa mưa dầm rồi. Còn ở nơi mình ở, thì trời cũng đã sang thu. Khỏang cách địa lý giữa hai đứa lúc này, lại trở về như 3 tháng trước, xa nhau qua những đại dương, xa nhau qua những đám mây xám xám phía trên cao, nhưng yêu và tin, thì vẫn tràn đầy không vơi.

Mưa đêm.

Mình nghe hơi nước lùa vào phòng, và một chốc sau là tiếng nước rơi rào rạt. Chạy vội ra mở cách cửa rộng ngòai ban công, đứng tựa vào tường, nghe mưa rơi len lén, phía xa xa, những ngọn đèn cao áp hắt lên thứ ánh sáng vàng đục, những chiếc cần cẩu ngòai cảng sáng choang, nhấp nháy giữa khỏang không tối đen, thứ ánh sáng ấy làm mình nhớ nhà, nhớ cô ấy kinh khủng.

Mình nhớ những ngày mưa mình và cô ấy lang thang trên đường. Con người ấy lúc nào cũng cãi lời mình, chẳng bao giờ mặc áo mưa, để cả hai đứa đều ướt sũng. Và bao giờ mình cũng phải lấy áo khóac của mình lau khắp người cho cô ấy, đúng là ngốc thật mà. Thế nhưng vẫn yêu cô ấy, yêu một cách kỳ lạ, yêu nhau qua những ngày mưa sài gòn ướt lướt thướt.

Mình và cô ấy gặp nhau, đi cùng nhau, là trời lại mưa. Vì mình yêu mưa, và cô ấy cũng thế. Vì mình yêu cô ấy, và cô ấy cũng thế. Cứ thế bọn mình đi suốt bên nhau qua hết tháng 7, khi họ gặp nhau họ khóc, thì bọn mình bên nhau dưới những giọt nước mắt ấy. Mình nhớ, trong quá khứ, cô ấy đã bảo cô ấy và người yêu không cùng nhau đi qua được tháng 7, người yêu cô ấy đi cùng người khác, để cô ấy ở lại đi tiếp một mình. Họ có cùng nhau tháng 7, còn cô ấy một mình ướt đẫm dưới những cơn mưa, lạnh và nhòa nhạt. Mình thật may mắn, khi có thể cùng cô ấy đi qua những ngày mưa, dịu dàng ôm cô ấy từ đằng sau, dụi đầu vào cái lưng ấm ấm ấy, và lại hì hục lau những giọt nước vương khắp người vì cô ấy chẳng chịu mặc áo mưa ..

Đọc lại Cô đơn trên mạng một lần nữa. Vẫn những câu chữ ấy, vẫn cái không khí tăm tối ấy, cái tình yêu tựa như hơi thở ấy, cả sự thánh thiện đến ngỡ ngàng, và sự cô đơn tưởng như đặc quánh cả không gian. Và mình lại thấy nhớ cô ấy biết bao, cô gái của mình.

Tại sao tất cả mọi người đều bỏ anh? Tại sao?!

Hôm nay em hãy tìm thấy anh đi.

Như một năm trước đây.

Xin em, hãy tìm thấy anh. Hãy cứu anh!

( Trích ' Cô đơn trên mạng ' - Janusz Leon Wisniewski )

Em đã tìm thấy anh rồi, và không buông anh ra nữa đâu, mình àh!

Vì chúng ta thuộc về nhau ..

Mình bắt đầu đi làm kể từ ngày hôm qua, lương không cao, và giờ làm cũng không bình thường. Nhưng mình muốn thử đi làm một lần, mình muốn thử xem mình có thể chịu đựng được cực khổ, thay cho cái việc nhận tiền hàng tháng từ mẹ và tiêu xài không nghĩ như trước đây không.

Mình đi làm cuối tuần, làm lúc mà mọi người thong thả đi chơi với người yêu, đi mua sắm, đi ăn uống xả hơi sau một tuần bận rộn; mình đi làm lúc mà mọi người đang bình yên chìm trong giấc ngủ, và mơ về một ai đó họ yêu thương, thì mình đứng đấy, đếm từng phút một cho thời gian mau trôi qua. Rồi mình tan ca khi trời đã sáng tỏ, mình đi bộ ra đường lớn, chờ đèn xanh, đi tới trạm xe bus, chờ xe bus tới. Cái cảm giác dậy sớm đã lâu rồi mình không có, trời ửng hồng, nhè nhẹ dịu dàng, gió thổi man mát. Mình lên xe bus về nhà, và mình nhớ cô ấy.

Hôm nay, cô ấy tắt máy. Mình gọi từ sáng giờ cả chục cuộc, nhưng chỉ có tiếng của một người phụ nữ xa lạ trả lời : " Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau ! " Mình nghe như xát muối trong lòng.

Mình lo lắm, cô ấy không có mình, biết đi đâu về đâu chứ. Cô ấy không có mình, sẽ quay lại mỉm cười với ai. Cô ấy không có mình, có ai dặn chạy xe cẩn thận, mặc áo khoác khi trời lạnh, mặc áo mưa khi trời mưa đây ..

Mình bất lực quá, không biết phả làm thế nào, không biết phải kiếm cô ấy ở đâu, không biết phải làm sao để liên lạc với cô ấy, để nghe được cái giọng nói thân thương ấy, cái giọng nói tiếp thêm cho mình niềm tin, và sức mạnh để tiếp tục bước đi. Đêm qua, khi giấc ngủ kéo tới buồn rũ, và sự tủi thân vì cô đơn làm mình suýt bật khóc, thì mình lại nghĩ về cô ấy, nghĩ về những gì bọn mình đã có, đã trải qua cùng nhau, và trong vô thức, mình biết mình mỉm cười. Mình biết mình phải cố gắng, để cô ấy tự hào về mình, để cô ấy không phải lo lắng cho mình nhiều nữa ..

Cô gái ấy, cô ấy nâng niu và trân trọng mình biết bao. Cô ấy dịu dàng và kiên nhẫn, cô ấy bỏ qua cái tôi của bản thân, để tiến lại gần mình, để ôm mình thật chặt và mạnh mẽ. Ở bên cô ấy, mình được là mình, và mình trở nên nữ tính hơn bao giờ hết. Mình yêu cô ấy quá, mình nhớ cô ấy quá ...

Mình đang nghe giọng cô ấy, và đột nhiên nước mắt chảy dài. Mình vẫn không liên lạc được, điện thoại vẫn chưa thông. Mình lo lắng quá. Cô ấy đã từng bảo mình, ' em đừng bao giờ tắt máy, chỉ cần biết em ổn, và em cần yên lặng, thì anh sẽ không gọi tiếp nữa, cho đến khi em muốn nói chuyện với anh ' - cô ấy quên rồi sao, sao lại để mình mòn mỏi như thế này chứ. Đêm qua cô ấy bị cảm, không biết đã đi mua thuốc uống chưa. Mình nghe giọng cô ấy nghẹn nghẹn mà thương đến nao lòng. Ngốc àh, sao cứ làm mình phải lo lắng đến thế này cơ chứ.

Mình vu vơ quá, mình chỉ muốn tan biến đi, và trả cô ấy trở lại những gì mà cô ấy thuộc về ...

Yêu xa, cô đơn, và tổn thương quá, những lúc như thế này..

Có một nỗi nhớ vùi em vào nỗi nhớ ...

Sg vậy là hết mùa mưa rồi.. đã vào mùa khô.. Nắng chói chang đã xuất hiện... mang theo những giọt nước mắt rơi vội trên mi...

Nim k có đủ may mắn như June. Có thể bên cạnh người mình yêu trong cơn mưa sg. Tất cả Nim chỉ bên cô ấy được 2 ngày.. Chỉ kịp cảm nhận được cảm giác ấm áp mỗi khi ôm she vào lòng. và chỉ kịp cùng nhau hứng vài giọt nước mưa trên tay 2 người...

Cách nhau có một giờ bay.. cùng ở Vn. vậy mà k thể bên nhau được.. Cứ phải yêu xa- để rồi she ra đi.. vì k thể chờ được 2 năm.. vì thời gian bên nhau là quá ngắn ngủi.. K đủ sức níu lại...

Yêu xa- là nước mắt lăn dài trên mi mỗi khi nghe cô ấy bảo: Em đâu rồi?

Yêu xa- là có lúc thèm chạy tới ngay để ôm cô ấy thật chặt. Nhưng rồi lại đành lừa dối cảm xúc bằng việc ôm gối

Yêu xa- là khi nghe sg mưa.. Cứ thấp thỏm lo âu không biết cô ấy có mặc áo mưa không, đi đường thế nào

Yêu xa- là khi cô ấy cảm.. nghe giọng nghẹt nghẹt. cứ nói chuyện rồi lại ho.. Muốn chạy ào tới.. ở cùng cô ấy đêm nay.. thèm được nói câu thuốc đây. chị uống đi

Yêu xa- là những lúc nghe giọng cô ấy say xỉn.. Bên cạnh nghe giọng 1 người đàn ông nào đó.. hỏi em có sao không? Cảm thấy mình bế tắc

Yêu xa- là khi chia tay. Không thể gặp nhau được một lần. mà chỉ có thể nói rằng mình chia tay đi.. Để rồi chợt rơi nước mắt khi đọc lại những tin nhắn vu vơ nhắc nhở... cả tin nhắn chia tay.. vỏn vẹn 4 từ... Nước mắt lại lăn...

Đêm rồi, và cô ấy đang ngủ ngoan, cuộn người lại tròn ủm như một con cún nhỏ. Ngủ ngoan anh nhé, rồi mọi việc sẽ ổn thôi, cưng à.

Mình nhớ cô ấy quá, chẳng thể ngủ được. Cô gái của mình bị bệnh mất rồi. Sáng dậy, nghe giọng cô ấy thều thào trong điện thoại, nghe từng tiếng ho khan, mà mình thấy lòng quặn lại, xót xa hết cả tâm hồn. Ngoan nào, rồi anh sẽ khoẻ thôi, mình à.

Yêu cô ấy, mình mong tất cả những gì tốt đẹp nhất đều là của cô ấy. Mình mong bên cạnh mình, cô ấy có thể cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, và bình yên. Mình biết, có những đêm cô ấy nằm ôm gối ngủ một mình trên cái nệm bé xíu, trằn trọc chờ mình đi làm về, lo lắng không biết liệu mình đi làm có ổn không, có bị người ta ăn hiếp không, và rồi cô ấy thiếp đi trong day dứt.

Mình đi làm, nhiều lúc buồn ngủ đến rũ cả người, nhiều lúc đau chân đến mức chỉ muốn nằm dài ra trên sàn nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô ấy, là mình lại có động lực tiếp tục. Chỉ cần nghĩ đến cô ấy, đến những gì bọn mình đã cùng trải qua với nhau, là mình lại có thể mỉm cười. Mình yêu cô ấy quá đi mất.

Mau khoẻ, cưng nhé.

Khi có cô ấy, cuộc sống của mình xanh hơn ...

Cuối cùng thì đêm cũng qua đi, và trời lại sáng tỏ mất rồi. Một đêm dài không ngủ, và lúc nào trong đầu mình cũng chỉ có hình bóng của cô ấy, cô gái của mình.

Đêm qua cô ấy học khuya, và trằn trọc ngủ trễ. Những tin nhắn từ cô ấy dịu dàng ôm ấp mình, làm mình cảm thấy vô cùng ấm áp, và cả hạnh phúc. Chỉ là những câu nói rất đỗi bình thường, nhưng sao từ cô ấy nói ra, nó lại đặc biệt đến thế nhỉ. Mình thật may mắn, khi gặp và có được cô ấy trong đời mình, cùng mình đi tiếp con đường phía trước.

Giờ này có lẽ cô ấy vẫn đang ngủ say, mình muốn nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, khe khẽ vuốt sợi tóc loà xoà trên vầng trán bướng bỉnh ấy, và chui tọt vào lòng cô ấy, ôm cô ấy thật chặt, và giữ cho cô ấy bình yên.

Mình đã từng có những phút bốc đồng, khi tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên. Nó cuốn mình theo cái cảm xúc dữ dội và mãnh liệt ấy, nó làm tim mình bừng bừng từng nhịp đập. Và nó dồn mình đến tận đường cùng, khi nhận ra, cái tình yêu mình đang theo đuổi ấy mãi mãi chỉ là ảo ảnh. Thế nhưng, với cô ấy thì khác. Mình yêu cô ấy dần dần, mình yêu cô ấy qua từng ngày, mỗi ngày một nhiều hơn. Tình yêu như một chiếc bình nước, mình và cô ấy cùng đun, cùng giữ lửa, và châm thêm nước vào để nó chẳng thể nào cạn được. Tình yêu của mình dành cho cô ấy, nhẹ nhàng và dịu dàng, và nó giữ mình hướng về cô ấy từng ngày, từng ngày, giữ mình vững lòng để chờ ngày trở về cùng cô ấy.

Mình không dám chắc đã từng yêu ai như cô ấy chưa, thế nhưng, tình yêu này, đối với mình, vẫn mạnh mẽ và sâu sắc như mối tình đầu tiên. Trong lòng mình lúc này, ngoài cô ấy ra, là không ai cả. Không ai có thể chen ngang, cũng như làm lung lay mình trong lúc này cả. Nên mình mong cô ấy cũng vậy, giữ vững niềm tin, và chờ đợi mình. Vì tay mình, không có tay cô ấy, nó chẳng còn hơi ấm nữa ..

Lắng nghe từng giọt nắng lên đầy,

Lắng nghe mùa thu đến sáng nay,

Có lẽ lúc này, anh yêu đã ngủ say

Lòng em nhớ anh thật nhiều ...

Mùa thu đến rồi, tình yêu àh. Em yêu anh mỗi ngày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro