Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23: Tự động làm thẳng vận mệnh

Cách Ngôn và Rex ở đằng sau đám người, nghe âm thanh cũng biết sự xuất hiện của hổ đen, không chờ hắn nghĩ nhiều, mọi người đều đã đuổi theo, chưa đến một lúc tất cả mọi người ở gần đều chạy đi hết.

Hổ đen sao lại có mặt ở chỗ này?

Núi Gió Lạnh cách nơi này khá xa, nó hẳn đánh hơi được nơi này có rất nhiều người, một chọi một còn có thể, một đấu với nhiều người cũng chỉ có nước bị vây công, chính là nó vẫn cứ cố tình xuất hiện, chẳng lẽ nơi này có gì hấp dẫn nó?

Cách Ngôn nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên dời đến ở trong lòng trứng ma thú được vải quấn quanh, tức khắc cảm thấy 囧 một chút, hắn đã biết là vì cái gì rồi. Khẳng định là hổ đen quay lại là vì tìm quả ma thú trứng này, hắn nói suy đoán của mình cho Rex, Rex tỏ vẻ cũng không ngoài ý muốn.

"Sói Đen cùng với Quạ Đen lần này gặp rắc rối lớn đến như vậy, khẳng định sẽ quyết tâm bắt bằng được hổ đen, Thánh Thú mà tờ giấy kia nhắc tới chắc chính là nó, chúng ta có đuổi theo không?" Trong vô thức, Cách Ngôn đã nghĩ hổ đen có cánh là vật sở hữu của Rex, cảm thấy đương nhiên là phải đi cứu hổ đen rồi.

"Không cần, nó sẽ trở về." Rex vẻ mặt bí hiểm nói.

Cách Ngôn không biết vì sao hắn lại khẳng định như vậy, bị nhiều kẻ mạnh vây công như vậy, thì làm sao hổ đen có cánh có thể đột phá vòng vây đi đến trước mặt bọn họ?

Nếu bọn họ đứng đợi tại nơi mà hổ đen chạy trốn thì còn có khả năng, còn đứng ở hướng ngược lại, nơi có nhân loại muốn bắt nó thì có khả năng sao? Dù sao hắn cũng không có tin tưởng sẽ có khả năng đó xảy ra, để tránh người khác nhìn thấy thì bọn họ tốt nhất vẫn nên rời đi.

Mặt trời từ đỉnh đầu dần dần lặn xuống, cả khu rừng bắt đầu trở nên tối đen, hoàng hôn đã đến, tiếng kêu của ma thú từ nơi xa vọng lại, bản tính trời sinh của chúng nó bị áp chế nay đã được giải phóng, bởi buổi tối là thế giới của ma thú.

Doanh địa mà bọn họ mới rời đi lại bùng lên lửa trại, không ít lính đánh thuê hay nhà thám hiểm sôi nổi chạy tới, tất cả bọn họ đều giống nhau trừ phi là kẻ có thực lực, nếu không thì không có nhiều người dám ở trong rừng vào buổi tối đi lại tự do.

Cách Ngôn cũng không biết truyện đó, hắn đi theo Rex rời khỏi doanh địa càng ngày càng xa, càng ngày càng ít người, đang lúc hắn không chịu được mà muốn đánh vỡ bầu không khí yên lặng thì âm thanh sột soạt rất nhỏ đột nhiên vang lên, thanh âm càng lúc càng lớn, tại Cách Ngôn muốn tiến gần để xem, thì đột nhiên từ bụi cỏ một bóng đen xông tới trước mặt hắn.

Hắn hoảng sợ, động tác tránh ra lại không nhanh bằng Rex.

Bóng đen trên không trung bị Rex đánh rơi xuống, oạch một tiếng thật mạnh bị quăng ngã trên mặt đất, bóng đen tựa hồ không còn năng lực phản kháng, quỳ rạp trên mặt đất, nếu không có tiếng rên rỉ gầm nhẹ, cùng với thân hình chậm rãi phập phồng thì còn tưởng rằng nó đã chết.

Cách Ngôn tiến tới thì mới phát hiện bóng đen thế nhưng lại là con hổ đen có cánh kia, hai cánh trên lưng ỉu xìu rũ xuống hai bên, bề ngoài cực kỳ đáng thương, hắn lập tức kinh ngạc, không nghĩ tới Rex lại đoán đúng, nó tới tìm bọn họ, tình thương của mẹ chính là sức mạnh vĩ đại nhất trên thế gian, hắn không khỏi ở trong lòng ngưỡng mộ một chút.

Tuy rằng thực sự ngoài ý muốn, nhưng giống như Jimmy lúc trước đã nói, con Thánh Thú này hẳn vẫn thuộc về Rex, nếu Sói Đen với Quạ Đen biết được tất cả những cố gắng của bọn họ chỉ là để may áo cưới cho Rex, sợ là sẽ tức đến trào máu thành sông đi, tại thời điểm rất vui vẻ, Cách Ngôn để ý bùn đất dưới thân hổ đen có cánh chậm rãi tràn ra một vũng máu, tức khắc hiểu nó bị thương, khó trách nó lại vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Nhìn đến tình cảnh đáng thương của nó, Cách Ngôn có điểm thương cảm với nó, tuy rằng thân hình của nó so với hắn tưởng tưởng to hơn rất nhiều, nhưng hoàn toàn không có khí phách uy vũ của một Thánh Thú, nhưng có thể làm được như thế này thì quả là ghê gớm.

"Người không phải có pháp thuật trị thương sao? Nó thoạt nhìn trông rất không ổn." Cách Ngông hướng Rex nói.

Rex không nói gì, chỉ là hướng tới chỗ hổ đen đi đến, hổ đen đột nhiên ngẩng đầu lên hướng hắn đe dọa, hai hàm răng nhọn sắc bén dữ tợn, cổ họng phát ra thanh âm gầm gừ uy hiếp.

Chẳng sợ hiện tại nó đã mất đi chín phần sức chiến đấu, nhưng là tự tôn của Thánh Thú tuyệt đối không để nó trước mặt nhân loại lộ ra sự yếu thế.

Cách Ngôn thấy nó cử động một chút, máu chảy càng nhiều, miệng vết thương dường như cũng đã bị xé rách to hơn, vội vàng nói: "Không cần sợ hãi, chúng ta không có ác ý, hắn chỉ muốn giúp ngươi chữa thương mà thôi."

Đều nói Thánh Thú hẳn là có trí tuệ, hắn nói như vậy có thể tăng độ hảo cảm của đối phương với Rex đi.

Kỳ dị chính là, hổ đen có cánh thực sự bình tĩnh lại, đầu lại quỳ rạp trên mặt đất, hai đôi mắt đen bóng vô tội nhìn hắn, chỉ trong một giây liến biến từ mãnh thú trở thành chú hổ đáng yêu.

Cách Ngôn đột nhiên có ảo giác là hổ đen đang hướng chính mình làm nũng, mà làm nũng này lại mang theo một chút đáng thương, ha, hắn nhất định là gặp ảo giác rồi.

Lại nhìn thì đối phương vẫn giữ nguyên cái biểu tình kia, hơn nữa biểu tình còn càng trở nên đáng thương, cho nên không phải là hắn nhìn nhầm mà thật thật sự thì hổ đen có cánh đang hướng hắn làm nũng.

Trên mặt nó viết một chữ to in hoa tô đậm NGỐC!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro