Chương 59 Châm ngòi (nuôi ong tay áo mà)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 59: Châm ngòi.

Thị nữ canh giữ ở bên ngoài không giám ngăn cản Sidney, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giống như một con sư tử giận dữ đi vào, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy gia chủ giận dữ như vậy. Thị nữ vừa mới bẩm báo với Aviva xong thì Sidney bước vào, không chờ Aviva lên tiếng hắn liền đẩy thị nữ sang một bên, thị nữ bị đẩy đầu đụng vào khung cửa trán liền chảy máu.

"Lão gia, ai có thể chọc ngươi giận đến mức này?" Aviva lập tức bước đến, giống như mọi khi rúc vào ngực hắn, tựa cả thân hình mềm mại của mình lên hắn, tư thế giống như chim nhỏ nép vào lòng này lúc nào cũng có thể làm cho Sidney bình tĩnh lại dù có giận đến mức nào, nhưng mà lần này lại thất bại.

"Bang" một thanh âm vang lên.

Sidney dồn hết giận dữ lại tát thật mạnh vào mặt Aviva, nửa khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của nàng lập tức sưng lên, trên làn da trắng nõn hiện rõ dấu vết của năm ngón tay, trông cực kỳ chói mắt và chật vật, bọn thị nữ đều sợ hãi cúi đầu.

Aviva che nửa bên mặt khiếp bị tát sợ đến không nói lên lời.

"Gia chủ, có gì thì ngài từ từ nói, phu nhân dù sao cũng vì gia tộc Caroll mà vất vả nhiều năm như vậy, dù nàng có làm việc gì sai thì ngài cũng không thể đánh nàng như vậy, chẳng phải trước đây ngài rất thương phu nhân sao?" Lausa sốt ruột muốn bảo về chủ nhân liền lập tức đứng ra.

Sidney không những không nguôi giận mà còn dùng chân đá văng Lausa, Lausa ôm bụng đau đến quỳ rạp trên mặt đất.

"Lausa." Aviva nắm chặt bàn tay, quay đầu nhìn Sidney, không rõ vì sao buổi sáng vẫn còn tốt mà bây giờ tự nhiên lại thay đổi, lập tức lộ ra khuôn mặt rưng rưng chực khóc, bởi vì trên mặt còn có dấu vết của năm ngón tay, làm cho khuôn mặt của nàng càng trở nên đáng yêu, "Lão gia, ngài làm sao vậy, nếu ngài ở bên ngoài bị chọc giận, thì ngài có thể nói ra, ta nguyện cùng ngài chia sẻ."

Aviva yếu thế thiện giải nhân ý cũng không làm Sidney cảm động, ngược lại hắn vừa nhìn đến khuôn mặt của nàng là lập tức nhớ tới sự kiện kia, nhất thời xúc động lại tát nàng thêm một cái, bên mặt lành lặn còn lại của nàng không may mắn thoát khỏi, nàng trực tiếp ngã lăn ra đất.

Sidney thân là kiếm sĩ lực đạo của bàn tay hắn tất nhiên không phải người thường nào cũng có thể dễ dàng thừa nhận được, khuôn mặt của nàng trong chốc lát sưng to ra một vòng, cho dù nàng có thể giảo biện như thế nào thì hắn cũng sẽ không đắn đo nữa, đối diện với một khuôn mặt so với đầu lợn không có gì khác biệt này thì hắn không thể nào sinh ra thương tiếc được.

"Lão gia ngài làm sao có thể đối xử với ta như vậy được, ta rốt cuộc đã làm gì sai?" Thanh âm the thé vang lên, Aviva rũ mắt, che đi hận ý nồng đậm trong mắt.

"Ngươi, ả tiện nhân này còn dám hỏi ta ngươi đã làm sai cái gì, nếu như không phải hôm may ta ngẫu nhiên gặp được người đó thì chắc đến cuối đời ta vẫn sẽ bị ngươi lừa." Sìney phẫn nộ quát, ngực tức giận đến kịch liệt phập phồng, một chân hắn lại đá văng một cái ghế, cái ghế va vào tường vỡ thành năm sáu mảnh.

Aviva nheo mắt, sự kinh hoàng tràn ngập trong mắt, làm sao có thể, hắn làm sao có thể phát hiện ra, nàng lập tức thuyết phục bản thân mình trấn định lại, không thể để Sidney dọa sợ, ngẩng đầu nói, "Lão gia, ngươi không nói, ta làm sao biết được, nếu ta đáng tội chết thì ngài cũng phải để ta chết trong minh bạch chứ."

"Được, ta sẽ giúp ngươi được chết trong minh bạch." hắn chính là muốn xem xem nàng ta có thể nói gì được, "Ta hôm nay gặp Il con trai của Susan ở bên ngoài, ngươi hẳn là biết hắn đi."

Thế nhưng lại là Il, hắn thế nhưng đến chất vấn nàng vì sao thuê người ám sát Il sao? Hay vẫn là sự việc kia?

Aviva vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng phủ nhận, "Lão gia nói Susan tức là thị nữ trước đây của chị Dora sao. Ta biết nàng có một người con trai tên là Il, có phải tên đó nói bậy bói bạ gì trước mặt lão gia không, điều đó nhất định không phải sự thật, Susan nhất định vẫn luôn ghi hận ta vì sự việc mười năm trước, nàng nhất định là muốn trả thù ta cho nên mới khiến cho con trai mình nói bậy trước mặt lão gia."

Sidney hừ lạnh, "Ngươi còn muốn giấu ta sao, Il đã nói hết cho ta biết rồi, mẹ hắn trước khi qua đời đã nói với hắn, khi Dora qua đời, kỳ thật trong nhà kho của nàng vẫn còn có rất nhiều của hồi môn, nhưng mà những của hồi môn này lại không cánh mà bay sau đó, hóa ra là bị ngươi chiếm làm của riêng, ngươi sợ Susan sẽ nói ra chuyện này, cho nên mới ép buộc nàng không thể không rời khỏi gia tộc Caroll, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi giấu cũng thật giỏi, Aviva thật là uổng công ta nuông chiều ngươi như vậy, ngươi làm ta thấy thật thất vọng"

Aviva ngẩn cả người, hóa ra là hắn đang nói tới chuyện này, nàng lập tức thở phào nhẽ nhõm một hơi, rất nhanh phản ứng lại, than than thở thở khóc: "Lão gia, ta thừa nhận nhà kho của chị Dora thật sự có một ít, nhưng mà chỉ có ba bốn món của hồi môn, bởi vì không nhiều lắm nên ta mới không báo với lão gia, hơn nữa nhiều năm như vậy rồi bởi vì trong nhà thường xuyên thu không đủ chi, mấy món đó đã sớm bị ta đem đi bán để bù vào lỗ hổng rồi, ta một lòng vì cái gia đình này suy nghĩ, vậy mà tại sao lão gia có thể nghĩ xấu về ta như vậy, số ta thật là khổ mà!"

Nàng diễn thật sự rất thật, nhưng Sidney khồng hề tin lời nàng nói, vì Il nói chỗ của hồi mồn đó đáng giá rất nhiều tiền, năm đó thời điểm Dora gả vào gia tộc Caroll thì quả thực nàng ta rất giàu, gia tộc nàng vì không muốn nàng bị coi thường, cho nên dù không vừa lòng với hắn nhưng mà vẫn chuẩn bị rất nhiều của hồi môn cho nàng, cho nên hắn mới có thể tin tưởng Il.

Nếu chuyện này xảy ra ở thời điểm gia tộc Caroll không có nghèo như bây giờ, thì Sidney sẽ không để ý tới của hồi môn của Dora như vậy, nhưng mà nay đã khác xưa, Sidney đã rất lâu rồi không tiêu xài cái gì, ngay cả đến Tây Trai để ăn một bữa cũng là rất xa xỉ, nên khi tưởng tượng đến những món đồ trân quý mà Aviva cất giấu, hẳn là rất nhiều tiền, chỉ nghĩ đến thế thôi cả cơ thể hắn đã run lên vì sung sướng.

Thanh âm đổ vỡ cùng với tiếng thét chói tai của Aviva truyền ra khiến cho bọn thị nữ bên ngoài đều sợ hãi run rẩy, đến tận khi Lausa lảo đảo chạy ra khỏi phòng bảo bọn họ mau chạy đi tìm thiếu gia, thì hai thị nữ mới hồi phục lại tinh thần chạy vội đi tìm người.

Thời điểm Stanley chạy tới nơi cũng là lúc Sidney đang đẩy tủ quần áo lớn nhất trong gian phòng sang một bên.

"Staley, mau cản cha ngươi lại, mau cản hắn lại!" Aviva nhìn thấy con trai chạy tới sốt ruột liên tục hướng hắn hô to.

Stanley nhìn người ở trước mặt, hắn suýt nữa không nhận ra đây là mẹ của hắn, ngay lúc hắn ngây người, một tiếng vang lớn vang lên, Sidney đẩy ngã tủ quần áo sang một bên lộ ra ở đằng sau là một cái mật thất cao bằng một nửa người.

Aviva thất thần ngã ngồi xuống đất, "Xong rồi, xong rồi."

Mật thất được mở ra trong ánh mắt vui vẻ của Sidney, rốt cuộc Aviva cũng không giấu được quỹ đen của mình, bên trong mật thất đều là những món đồ quý báu mà mấy năm nay nàng trộm cất giấu, mỗi món trong này đem ra ngoài bán đều có thể đổi được không ít tiền, ước chừng đáng giá mười đến hai mươi nghìn đồng vàng, vỗn dĩ phải là ba mươi nghìn đồng vàng nhưng bởi vì phải chi tiền thuê người ám sát Rex nên đã tiêu tốn đi không ít, thời điểm toàn bộ được dọn ra khỏi mật thất đến cả Stanley cũng ngây người.

"Tiện nhân, ngươi còn dám nói ngươi không trộm đồ, đồ vật đều ở đây cả, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có thể giảo biện như thế nào được nữa?" Biểu tình Sidney vừa đắc ý vừa cay nghiệt.

"Mẹ, đây là như thế nào, ngươi vì sao lại có nhiều tiền như thế..." Stanley cảm thấy cực kỳ hoang mang khó hiểu.

Sidney liền đem chuyện Aviva độc chiếm của hồi môn của Dora nói cho hắn biết, trong đó còn ngầm ám chỉ mẹ ngươi bao nhiêu năm nay đều lừa dối hai cha con chúng ta một mình tận hưởng giàu sang, rõ ràng nàng có tiền nhưng lại không lấy ra, làm hại hai cha con chúng ta mấy năm nay ngày càng nghèo túng hơn.

"Mẹ, ta là con trai duy nhất của mẹ, sao đến ngay cả ta mà mẹ cũng có thể lừa được?" Stanley chỉ trích Aviva, biểu tình đau lòng không thôi, hắn vẫn luôn cho rằng nhà mình đã chẳng còn bao nhiêu tiền để tiêu sài, cho nên mấy năm nay chưa từng xin tiền mẹ một lần nào, vậy mà mẹ lại lừa hắn.

Hai cha con đều hùa nhau trách cứ nàng, không ai chịu hiểu cho nàng hết, Aviva không thể tin được dù Dora đã chết nhiều năm rồi mà vẫn còn có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng, giọng căm hận nói: "Mấy thứ này không phải là của hồi môn của Dora, tất cả những thứ này đều là của cải mà ta tích cóp được trong mấy năm nay, không lấy ra sài, còn không phải vì sợ các ngươi sẽ tiêu pha quá mức sao, các ngươi cho rằng bây giờ các ngươi còn có thể duy trì mặt ngoài sạch sẽ chỉnh tề là dựa vào ai, còn không phải dựa vào ta, nếu không phải là ta đem những đồ vật này đi bán đổi lấy tiền thì một nhà chúng ta đã sớm đi uống gió Tây Bắc rồi, các ngươi đã không hiểu cho nỗi lòng của ta thế nhưng lại còn chỉ trích ta, ta thật không muốn sống nữa mà."

Aviva khóc rống lên rồi liền hướng thẳng tường mà đâm đầu tới.

Stanley hoảng sợ, vội vàng tiến lên giữ chặt mẹ mình lại, "Mẹ, đừng làm chuyện dại dột như vậy, ta thật sự tin tưởng ngươi, ta thật sự tin tưởng ngươi mà."

"Thật sự?" Aviva ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, khuôn mặt sưng to cộng thêm nước mắt đầy mặt, còn đâu mỹ nhân diễm lệ được ngàn người yêu thích ngày xưa nữa.

"Thật sự!" Stanley nhẹ nhàng dời mắt.

"Vậy còn cha ngươi?"

Stanley khẩn cầu nhìn về phía Sidney, "Cha..."

Sidney không kiên nhẫn nhíu mày, phất tay, "Cứ coi như là ta tin ngươi đi, nhưng mà mấy thứ này không thể để lại mật thất ở phòng ngươi được nữa, tất cả đều đem sung vào nhà kho đi, dù sao chi tiêu của gia đình này cũng đều là do ngươi quản lý, đặt ở nhà kho cũng giống vậy thôi."

"Ta biết rồi, vậy thì dựa theo lời của lão gia mà làm." Aviva nắm chặt tay cam chịu, khuôn mặt rũ xuống che đi biểu cảm dữ tợn khủng bố.

Khoảng cách tới ngày thi đấu chỉ còn lại một ngày, Sidney vì muốn để Stanley có thể thuận lợi thăng cấp, hắn liền cầm mấy món đồ của Aviva vừa mới sung vào kho đem đi hối lộ người khác, biết được chuyện này khiến Aviva tức giận đến mức xé nát một cái khăn tay, buổi tối khi dùng bữa nàng liền chất vấn hắn, kết quả lại bị Sidney chỉ trích rằng nàng không quan tâm con trai, Stanley cũng sinh ra hoài nghi với mẹ mình.

"Mẹ, cha dùng những món đồ đó để giúp ta chuẩn bị không phải rất tốt sao, chẳng lẽ người lại không hy vọng ta được chọn sao?" Stanley nghi ngờ hỏi mang theo một tia chất vấn.

Aviva cảm thấy như bị tát một cái, nàng không thể tin được nhìn đứa con trai mà nàng hết mực yêu thương nuôi lớn, "Ngươi làm sao lại có ý nghĩ đó, ta là mẹ của ngươi, có người mẹ nào lại không hy vọng con mình trở nên nổi bật cơ chứ."

"Vậy người vì cái gì mà lại muốn trách cứ cha?" Stanley lập tức hỏi, hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này không có gì sai cả, hắn muốn trở thành một Kỵ Sĩ Rồng, hắn muốn điều này đến phát điên rồi, nhưng mà hắn tự biết khả năng của bản thân mình cũng chả được mấy cân, biện pháp duy nhất chính là nhờ vào quan hệ, mà tiền chính là thứ có thể giúp hắn đạt được nguyện vọng."

Aviva nhìn Sidney chỉ dùng vài ba câu liền đem con trai mà nàng yêu nhất về cùng chiến tuyến, hận đến nghiến răng nghiến lợi mà không có bất kỳ biện pháp gì, nàng ngay lúc này đã có thể nhìn thấy cảnh tượng một đồng vàng mà bọn họ cũng phải bẻ đôi ra để tiêu trong tương lai không xa rồi, nếu nàng sớm biết gia tộc Caroll sẽ sớm suy tàn đến mức độ này, ba mươi năm trước vô luận là như thế nào thì nàng cũng đều sẽ không gả vào đây.

Dự cảm của nàng không hề sai, Sidney trở nên bủn xỉn là do gia tộc ngày càng suy tàn, nhưng hắn là kẻ chưa bao giờ để ý chuyện gì ngoài bản thân mình, có quỹ đen của Aviva, hắn lại tiêu xài phung phí như trước đây.

Aviva mỗi ngày nhìn vào những con số trong sổ sách chi tiêu đều cảm thấy ghê người, sau lại vì chuyện này mà nhiều lần cãi nhau với Sidney, Sidney càng ngày càng mất kiên nhẫn với nàng, mỗi ngày trước khi đi khỏi nhà đếu lấy đi không ít tiền từ nhà kho, có khi rất khuya mới trở về, có khi còn không về, mâu thuẫn vợ chồng giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro