Chương 2: Cuộc sống trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong gian bếp lớn, tiếng xào nấu, tiếng xoong nồi lẻng xẻng tạo thành âm thanh thật vui tai, tôi lôi miếng sườn cừu nướng từ trong lò ra, một mùi hương quyến rũ khiến người ta thèm đến nhỏ rãi. Đặt miếng thịt vàng ươm lên đĩa, trang trí thêm một ít rau thơm và bông hoa được tỉa tót kĩ càng, đến công đoạn cuối cùng, tôi nhẹ nhàng rưới nước sốt rượu vang lên bên trên.
-"Sexy!!!''
Bếp trưởng người Pháp, giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Tôi cười cảm ơn, rồi đưa món ăn cho nhân viên chuẩn bị. Còn bản thân thì cởi tạp dề, đi tắm rửa.
Thời gian trước, sau khi xuất viện, phần lớn thời gian tôi đều ở nhà nghỉ ngơi, tối đến thì đi dạo cho thoáng, hoặc khi rảnh thì ghé qua nhà họ hàng chơi. Ông bà nội ngoại tôi đều đã quy tiên từ lâu, hiện tại thì có gia đình bác gái ở bên ngoại và nhà cô chú ở đằng nội. Nhà cô chú có một cậu con trai tên Khôi Đạt, năm nay lên lớp 8. Mới đầu gặp tôi thằng bé còn chưa quen nên e thẹn, ít nói. Sau quen rồi nó thường dạy tôi chơi game, mấy trò đại loại như "Liên minh huyền thoại" hay "Võ lâm truyền kì" khá là thú vị. Chú tôi thường gõ đầu trách nó làm hư chị. Mỗi lần như vậy tôi lại thấy buồn cười nhìn nó xoa đầu, bĩu môi. Còn nhà bác gái có một cô con gái, đó là chị họ Mỹ Duyên-chị ấy khá xinh đẹp, lại dìu dàng ngoan ngoãn. Mỗi lần tôi đến ăn cơm, bác thường khoe chị họ hoc giỏi như nào, thi đỗ vào trường đại học hàng đầu cả nước làm cả nhà nở mày nở mặt. Tôi mừng cho chị, vì chị cũng khá hiền lành, biết tình trạng của tôi nên hay nói chuyện và rủ tôi đi chơi, nhưng một phần cũng chạnh lòng, vì thời gian tôi bỏ dở khá lâu, không còn đi học nữa. Có học lại từ đầu e rằng không kịp. Thế rồi một ngày đẹp trời, tôi bỗng phát hiện mình có hứng thú với nấu ăn, mấy món tôi học nấu trên mạng được người nhà tấm tắc khen. Bách Lâm sau khi đánh chén món Cà ri gà xong liền phán 1 câu:
-Hay là em đi học nấu ăn đi!!!
2 tháng sau, bố mẹ liền đưa tôi sang Anh, gửi gắm cho một người bạn của bố. Đó là James Ramsay- vị đầu bếp danh tiếng nằm ở trong top 10 những người nổi tiếng nhất trong ngành công nghiệp ẩm thực. Thật sự khi gặp ông, tôi đã sock á khẩu 1 lúc lâu không nói được lời nào. Ai mà biết được quan hệ của bố tôi lại vượt xa mức tưởng tượng như thế.
Tôi ở Anh 4 năm bái James làm sư phụ. Mới đầu hơi khó khăn, vì ông là người cầu kì, kĩ tính. Tất cả các nguyên liệu, gia vị chuẩn bị đều phải là tốt nhất, tươi mới nhất. Vậy nên mọi thứ tôi đều phải tự tay kiểm tra kĩ càng. Thịt, cá sống chỉ cần hơi kém một chút, rau củ chỉ ít tươi hơn một chút đều trả lại nơi cung cấp. Nhưng tôi cảm thấy như vậy là đúng, vì chất lượng món ăn phụ thuộc rất lớn vào độ tươi sống của cá thịt, người nhạy cảm khi ăn vào sẽ cảm nhận được ngay. Cái độc đáo mà tôi thích nhất ở James đó là ông rất phá cách và sáng tạo, thường vượt qua mọi quy tắc nấu nướng để mang tới món ăn ngon nhất cho khách hàng.
Lúc tay nghề tôi đã khá hơn một chút, sư phụ đưa tôi đến các chương trình nấu ăn mà ông tham gia để học hỏi. Rồi để tôi tự mình tham dự cuộc thi nấu ăn quốc tế được tổ chức ở Mỹ. Nhờ công sư phụ tận tình chỉ bảo, mà tôi đã dành được giải trong cuộc thi ấy. Tôi hãnh diện cầm giải thưởng đến cho sư phụ xem, ông cảm động vỗ vai tôi cười nói:
-Giờ con đã trưởng thành rồi!! Ta tự hào về con!
Không lâu sau, các trang báo, đặc biệt là các báo văn hoá, du lịch ẩm thực đưa tin rất nhiều về tôi, cũng nhiều các khách sạn nổi tiếng mời tôi đến làm đầu bếp chính với giá cao ngất ngưởng. Tôi còn chưa kịp hưởng thụ hết thành công thì bố mẹ gọi tôi về nước. Bố nói cần tôi giúp một tay và giao cho tôi 1 nhà hàng lớn 5 sao ở Hà Nội.
Ngày chia tay, sư phụ tiễn tôi ra sân bay, tôi khóc nức nở ôm chặt ông không buông. Ông cũng rưng rưng vỗ về tôi:
-Con gái của ta, lớn rồi sao còn khóc như con nít vậy?
Tôi sụt sùi bảo:
-Hay là sư phụ về Việt Nam với con đi. Ở Việt Nam mở thêm 1 chuỗi nhà hàng, con sẽ giúp thầy kiếm thật nhiều tiền!
Ông bật cười, xoa đầu tôi gật gù:
-Ý kiến không tệ! Con thật có đầu óc kinh doanh. Được rồi, ta sẽ suy nghĩ về việc này...haha
Thế là tôi về nước, nhà hàng mà bố giao cho tôi ở ngay cạnh Hồ Gươm. Từ trên cao nhìn xuống khung cảnh rất tráng lệ. So với việc làm quản lí nhà hàng, tôi vẫn thích được nấu ăn hơn, nên thi thoảng vẫn xắn tay xuống nhà bếp. Có lẽ về nước mà độ nổi tiếng của tôi vẫn không giảm nhiều, từ khi tiếp quản nhà hàng này, lượng khách đông hơn nhiều, còn có nhiều người ra giá gấp 3, gấp 4 yêu cầu ăn món ăn tự tay tôi nấu.
Tắm rửa xong xuôi, tôi ngồi trong phòng quản lí mở cửa sổ hóng gió, ngắm đường phố và dòng người qua lại. Không hiểu có phải do gió thổi mát mà tôi thiu thiu ngủ mất.
Lúc giật mình tỉnh lại đã là gần 12h đêm. Nguyên nhân là do có người gõ cửa phòng. Tôi trả lời: "Mời vào!"
Một người nhân viên bước vào, trên tay cầm bó hoa hồng to khủng khiếp.
Tôi thắc mắc:
-Chuyện gì thế?
Người đó đưa cho tôi một tờ thiếp, nói:
-Anh Đỗ Thành, giám đốc công ty Thành Giang sau khi dùng đồ ăn cô chuẩn bị xong thì liền đặt bó hoa này tặng cho cô!
Tôi mở tấm thiệp ra thấy một dòng chữ:
"Sau khi thưởng thức hương vị ấy, làm sao bây giờ... tôi bỗng có một cảm giác nhất kiến chung tình với cô!"-kí tên: Đỗ Thành.
Xuỳ!! Tôi cười khẩy. Ở đâu ra cái kiểu tỏ tình này chứ. Cũng sắp đến giờ nhà hàng đóng cửa, tôi đứng dậy xách túi.
-Quản lí! Còn bó hoa này thì sao?
Người nhân viên hỏi.
-Đưa nó cho tôi!
Đi về phía hành lang, chân đi giày cao gót cộng với bó hoa nặng trịch khiến cho tôi lảo đảo. Chợt tôi đầm sâm vào một người đàn ông, cả người bật về phía sau. Trong lúc tưởng mình sẽ ngã dập mông, bỗng một cánh tay vươn ra giữ lấy.
-Không sao chứ???
Giọng nói trầm thấp dễ nghe cất lên, tôi không khỏi tán thưởng. Nhưng vì bó hoa to ngất ngưởng kia che mất phía trên nên tôi không nhìn rõ mặt của người đó. Chỉ có thể nói: "Không sao? Cảm ơn anh!"
Rồi bước vào thang máy. Lúc thang máy đóng cửa, loang thoáng nghe thấy tiếng bước chân người đó chạy lại, gọi tôi gì đấy, hình như là: "Khoan đã!" Nhưng không kịp, thang máy đã đóng cửa, đi xuống. Tôi cũng ngạc nhiên không kém. Gọi tôi làm gì chứ. Thôi kệ vậy! Nếu có việc gì thì chắc sẽ biết đường tìm tôi ở phòng quản lí.
Xuống tầng 1, vừa bước ra cửa thì nhìn thấy Đỗ Thành đang chuẩn bị lên oto ra về, tôi chạy lên gõ gõ vào cửa xe. Cửa kính hạ xuống, anh ta có gương mặt bình thường, mái tóc vuốt keo ngược, nhìn tôi đầy hứng thú, có lẽ cho rằng tôi đến để cảm ơn món quà kia:
-An Thuỵ tiểu thư! Tìm tôi có chuyện gì thế?
Tôi chỉ chờ có thế, ném thẳng bó hoa của nợ kia vào lòng anh ta, không đợi anh ta ngạc nhiên, tôi nói thẳng một mạch:
-Cảm ơn anh! Nhưng có lẽ anh đã hiểu lầm rồi. Anh nói anh nhất kiến chung tình với tôi sau khi ăn món do tôi làm. Nhưng tôi lại nghĩ cái anh "falling in love" là miếng thịt cừu kia chứ không phải tôi ^^ Thế nhé tạm biệt! Chúc anh có một buổi tối vui vẻ!!!
Nói xong tôi nghênh ngang quay đi, bỏ mặc anh ta đang ngơ ngác đằng sau. Tôi ra ngoài đường chuẩn bị bắt taxi ra về, bỗng thấy chiếc xe Jeep biển số quen thuộc. Bách Lâm ngồi trong xe từ lúc nào, đang nhìn tôi cười ngặt nghẽo. Chắc anh cũng vừa chứng kiến màn từ chối oai phong lẫm liệt vừa rồi của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro