chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rơi tí tách tí tách đầu xuân, sắc trời âm u, nước mưa giống như hạt châu rơi không ngừng. Chuông đồng treo trên tay cầm cửa kính vang lên một trận tiếng “leng keng” khiến cho mèo con vốn đang mơ màng ngủ trong quán nhảy dựng lên, như một làn khói men theo cầu thang vọt về lại lầu hai. 

Hiện tại trời đang âm u nên không có khách Đường Lục đang lau những chiếc ly trên quầy thì nhìn ra thấy một cậu nhóc học tầm cấp 2 cấp 3 đang đứng trước cửa thở gương mặt hoảng thốt không nói lên lời .
Đường Lục cất những chiếc ly hỏi "một người"

Cậu nhóc học sinh ấy gương mặt vẫn còn hoảng trả lời "vâng" rồi quay đầu ra cửa phẩy mái tóc ướt của mình nước tí tách rơi xuống tấm thảm dưới chân cậu
"Uống gì" Đường Lục đưa menu đến cho cậu "Cà phê hay trà"?

Cậu nhóc như không nghe thấy nhìn ra ngoài cửa Đường Lục nhìn ra thấy một đám nam sinh cách đó không ra vẫn đang nhìn phía này.

Hàn Lâm để ý chủ quán để một mái tóc dài cột thành một chùm ở phía sau ra vẻ bình tĩnh nói "cà phê"

Đường Lục không tò mò lật menu chỉ vào trang nói " Cà phê ở đang này muốn uống loại nào"

Muốn uống gì"

Hàn Lâm làm gì biết cậu muốn uống gì bình thường cậu thích uống nước có gas nhất hoặc là nước ép ,cậu không chọn trà bởi vì cậu hoàn toàn không uống trà cộng thêm Thịnh Minh thích uống trà nhất quanh năm suốt tháng trong bình giữ nhiệt đều có trà cậu nghĩ mà ghê tởm.

Cậu từng uống cà phê, Nestlé ba trong một, ngọt đến mức ngấy, cũng tạm được.

Hàn Lâm cuối đầu nhìn menu… một đống tên không hiểu cộng thêm giá cả viết trên giấy đỏ rắc vàng, cậu không hiểu cái nào hết. Nhưng cậu đọc hiểu giá tiền, mắc chết đi được, món rẻ nhất cũng đã 35 tệ, cộng tiền lẻ trong túi cậu lại không biết có uống nổi không.

Bỗng nhiên cậu hơi mất tự nhiên quẫn bách, lại quay đầu nhìn thử, mấy tên khốn kia vẫn còn canh ở đầu ngõ, vừa rồi đánh nhau có thể là bị đánh trúng eo, có hơi đau.

Hàn Lâm lại hắng giọng, cỗ gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình, chỉ món rẻ nhất, dùng giọng điệu thờ ơ giả vờ nói: “Tôi gọi món này.”

“Muốn lạnh hay nóng?”

“Nóng… đi?”

Chủ quán ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt kia giống như biết cậu đang giả vờ, Hàn Lâm bỗng dưng chột dạ, móng tay gảy gảy đường may ở quần đồng phục. Dù sao chủ quán cũng không nói gì, gật đầu lấy lại menu, quay về phía sau quầy .

Hàn Lâm thở phào một hơi, nghiêng người, móc ở trong túi ra tất cả tiền cầm trong lòng bàn tay, ngăn ánh mắt của chủ quán lại, để lên trên đùi, liếc mắt đếm, đếm đến đếm lui chỉ có 19 tệ 3 hào. Khi đếm, một đồng xu còn rơi xuống, lăn ở trên sàn gạch, trong quán an tĩnh tiếng động kia vang lên cực kỳ chói tai.

Hàn Lâm căng thẳng, vội vàng nhét những tờ tiền còn lại vào trong túi. Đồng xu kia “cạch cạch” lăn đi, đụng vào quầy bar mới ngoan ngoãn nằm xuống. Cậu nhanh chóng đi đến, cúi người nhặt đồng xu lên, khi đứng dậy ngẩng đầu, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với chủ quán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ