Chương 112: Họp mặt (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật may mắn là Izu không biết Mochi đang nghĩ gì, nếu không thì chắc là cô sẽ tức hộc máu luôn quá.

- Hai người ăn sáng chưa? Tớ có làm ít bánh ngọt sẵn rồi đấy!

Izu đóng cửa lại, chuyển chủ đề. Lúc cô quét mắt qua bóng lưng màu trắng đang chậm rãi bước kia, đáy mắt cô chợt lóe lên tia mong đợi.

- Tớ ăn rồi!

Mochi thản nhiên trả lời lại, chân vẫn thong thả bước, vậy nên anh không hề trông thấy vẻ mặt thất vọng của Izu. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo lại một lần nữa khiến cho gương mặt cô gái tươi tỉnh hẳn:

- Nhưng vẫn có thể ăn tiếp được.

Đáy mắt Izu hình như vừa sáng lên một chút. Chính cô cũng không rõ là mình đang vui vì cái gì nữa. Tuy nhiên, khi Mochi vừa bước được nửa bước vào nhà, anh chợt dừng lại. Trên chiếc ghế salon sang trọng kia, có ba người quen đang nhàn nhã thưởng thức trà bánh. Trong đó, một người vẫn đang thản nhiên cắn miếng donut, mắt dán vào màn hình điện thoại, một người thì ngồi sát rạt cạnh người còn lại. Mà cái "người còn lại" đó vừa vẽ nên một nụ cười thật thánh thiện ngay lúc trông thấy Mochi từ ngoài cửa. Người kia, không phải là Sal thì còn là ai được nữa? Là Sal thật sự, chứ không phải người khác giả mạo, bởi lẽ cái "người khác" đó vẫn đang nhàn nhã ăn donut ngay cạnh đấy.

- Chào, Mochi!

Sal là người mở lời trước, giọng nói của chàng trai thật nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì có thể khiến cho anh bận tâm được.

Đối mặt với người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình vừa mới quay trở lại, Mochi cũng không có biểu hiện gì nhiều. Anh chỉ gật nhẹ một cái, khóe miệng vẽ nên nụ cười hiền hòa giản dị:

- Tốt rồi.

Anh chỉ đáp hai tiếng mà thôi, nhưng trong hai tiếng ngắn ngủi ấy lại chất chứa không ít tâm tư.

Niềm tin...

Sự vui mừng...

Lời chúc phúc...

Đặc biệt là sự tín nhiệm.

Mochi tin tưởng Sal sẽ quay trở lại. Phải biết, nụ cười đầy chân thành ấy của anh rất hiếm khi nở ra, chỉ khi người đối diện là người anh thật sự quý mến. Có trời mới biết chuyến đi vừa rồi của Sal có bao nhiêu nguy hiểm.

Và không chừng ngay cả trời cũng không lường trước hết được những nguy hiểm đó.

Khái niệm "Hình nhân thế mạng" cũng từa tựa như sản phẩm Robot của con người. Họ được sinh ra bởi một cách thức nhân bản vô tính để thực hiện nghĩa vụ của bản thân. Tuy nhiên, trong thế hệ lần này, điều nằm ngoài dự kiến xảy ra là hoàng tử Dara, người được chỉ định là Thượng đế tương lai, sau khi nhận được Hình nhân thế mạng Sal của mình thì lại nảy sinh cảm tình và kiên quyết bảo vệ, đồng thời sẵn sàng đi ngược lại với quy tắc mà phá vỡ mọi quy trình về Hình nhân. Điều thành công nhất của Dara mà chính anh cũng bất ngờ đó là thuyết phục được cha của mình, Thượng đế tối cao chấp nhận sự thay đổi này, đồng ý để Sal trở thành một thành viên trong hoàng tộc và theo Thánh mẫu cải thiện lại bản thân, giành lấy một hi vọng nhận được quyền sống dù rằng nó quá đỗi mỏng manh. Và trong mỗi quá trình cải thiện như thế, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, "Hình nhân thế mạng" có khả năng bị biến mất vĩnh viễn.

Đối với thần dân Thiên Quốc, việc Hình nhân sơ ý bị biến mất cũng chẳng có ảnh hưởng gì mấy đến họ, còn đối với những cấp bậc cao hơn, việc mất đi một Hình nhân là một tổn thất lớn, bởi lẽ muốn tạo ra một thế hệ Hình nhân như thế thì phải cần một khoảng thời gian rất lâu kể từ lần sản sinh thế hệ trước. Như thế thì Ngọc Ngũ Sắc mới đủ thời gian để phục hồi, gom góp đủ tinh hoa trời đất mà tạo nên một chỉnh thể Hình nhân mới. Cuối cùng là cần chính Thượng đế đến để thực hiện một vài trận pháp quan trọng mới có thể kết thúc quá trình được xem như rất thiêng liêng này, đích thân nhận lấy sinh linh nhỏ bé nhưng trọng trách nặng như núi.

Vậy nếu Hình nhân này mất đi thì sao? Cũng giống như Thiên Quốc mất đi một bảo vật, tổn thất thì tổn thất đó nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến gốc rễ. Có thể họ sẽ tiếc nuối, sẽ than thở, nhưng sẽ chẳng ai vì một Hình nhân mà đau lòng, ngoại trừ những người thật sự xem đó là người thân của mình, như Dara, như Mochi, và nhất là cô công chúa nhỏ Jun.

Jun thì càng không cần phải nói. Cô yêu Sal hơn cả chính mình. Cô nhớ anh từng giây từng phút. Và thứ gen si tình nổi tiếng của con người Thiên Quốc không phải chỉ là cái danh hão. Cô có đủ tự tin để khẳng định rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng với Sal, cô vẫn sẽ là người cuối cùng theo anh đến suốt cuộc đời này. Địa vị, phú quý, hay quyền lực, cô không cần gì cả. Những thứ đó để hết cho anh Dara hưởng là được rồi. Cô chỉ cần ở cạnh Sal, hằng ngày hằng giờ dõi theo bóng anh yên yên ổn ổn sống một cuộc sống thật bình lặng. Như vậy là tốt rồi!

Thế nên, trời cũng không biết được, nếu một ngày nào đó, Sal thật sự biến mất, cô sẽ trở thành cái dạng nào nữa. Ngay cả cô cũng không biết. Cô chỉ biết rằng, bản thân đã rất khổ sở khi phải sống trong sự thấp thỏm vì mãi mà vẫn chưa thấy anh trở lại. Nếu anh không bao giờ trở lại thật...

Cô thật sự không dám nghĩ tới.

Sự trở lại của anh là niềm vui của hoàng tộc Tian, tiêu biểu là những con người đang ngồi đây, ngay trong ngôi biệt thự Haru đầy quyền quý.

Ở đây, có lẽ chỉ còn mỗi Izu là giữ được sự bình thản, bởi lẽ, cô là người duy nhất không hiểu rõ về chuyến đi vừa rồi của Sal.​

- Mọi người cứ tự nhiên như ở nhà nhé! Izu làm rất nhiều bánh, không lo thiếu đâu.

Izu mỉm cười rạng rỡ, vô tư kéo tay Mochi ấn xuống một chỗ ngồi trống ngay khi anh còn đang ngơ ngẩn đứng đó.

- À phải rồi, còn món bánh nữa, để tớ mang ra nốt.

Izu vui vẻ quay vô gian bếp, lấy từ bên trong ngăn đông ra một chiếc khay thủy tinh xinh đẹp, bên trên là những chiếc bánh trắng tươi tròn nhỏ vừa tay, trông thật mềm mại và đáng yêu. Cô gái tươi cười nhìn thành quả tâm đắc nhất của mình, nhất thời cảm thấy không nỡ ăn chúng. Chợt có một bàn tay thon dài từ đâu vươn tới lấy gọn một chiếc bánh tròn tròn xinh xắn. Izu theo phản xạ "a" một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, liền bắt gặp ngay gương mặt quen thuộc có phần hơi nhợt nhạt với mái tóc màu bạch kim lõa xõa trước trán. Cô gái mím môi dậm chân một cái:

- Này, tớ còn chưa kịp mang lên mà cậu đã... Tớ còn tưởng cậu ăn rồi thì sẽ không thèm để tâm đến mấy món bánh này cơ đấy.

Mochi vẫn thản nhiên dùng đầu ngón tay miết nhẹ trên vỏ bánh. Nó mềm mại, còn có cả độ đàn hồi rất tốt, thêm cả nhiệt độ lành lạnh rất hấp dẫn. Chàng trai chậc lưỡi:

- Vỏ bánh này chẳng phải làm từ bột mochi sao? Tớ có thể mặc định thứ này là cậu làm riêng cho tớ đấy.

- ...

Izu chẳng biết phải nói với cái tên trơ trẽn này thế nào nữa. Đành rằng, đúng là cô làm thứ này để... thể hiện một chút tay nghề với hắn, nhưng cô có nói là chừng đấy bánh chỉ để cho một mình hắn ăn đâu, còn ở đó mà mặc định nữa. Chẳng lẽ thứ nào có liên quan đến mochi thì đều là của hắn hết à? Chắc trên thế giới này chẳng còn ai dám tranh chức mặt dày với hắn rồi.

Trong lúc cô gái còn đang rủa thầm cái tên trơ trẽn nào đó thì Mochi đã thản nhiên cắn lấy một miếng. Bất giác cặp lông mày của anh nhướng lên, đáy mắt lóe sáng hơn hẳn. Miếng bánh lành lạnh vừa chạm vào lưỡi, chàng trai đã cảm thấy vị ngọt kem tươi tỏa lan trong miệng, có cả vị chua chua ngọt ngọt của dâu tây, vị thơm xốp của bánh bông lan, vỏ bánh thì vừa dẻo lại vừa mềm, không dính răng. Hương vị này, quả thật chỉ khiến người ta muốn ăn thêm nhiều chiếc bánh nữa.

- Đây... là bánh gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro