Chương 121: Khởi hành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sal nhàn nhã khép cửa rời đi, thậm chí còn không quay lại nhìn lấy câu lạc bộ Hóa học lấy một lần. Có lẽ anh nên lượn lại mấy câu lạc bộ khác xem có vấn đề gì không, nếu phát hiện có thì lại tiếp tục đăng kí. Một công đôi việc, vừa đạt nội quy bắt buộc phải tham gia Câu lạc bộ, vừa tiện tay giải quyết vài việc râu ria luôn. Nhiệm vụ ở đây đã xong. Xem như anh chẳng còn lý do gì để quay lại nơi này nữa.

Nói anh hứng thú với môn học này sao?

Đừng đùa. Nếu anh thật sự biết hứng thú, có lẽ anh em nhà Tian đã tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng rồi...

Bóng dáng Sal chậm rãi rảo bước trên dãy hành lang dài hun hút, trong đầu không hiểu sao cứ văng vẳng tiếng gào của Maru: "Cái gì mà "hoàng tử nắng ấm" chứ? Cái trường này bị anh che mắt hết rồi. Anh mới chính là kẻ lạnh lùng nhất mà tôi từng gặp."

Anh... lạnh lùng sao?

Có lẽ... đúng như thế thật.

Anh luôn mang lại cho người khác cảm giác thân thiện và ấm áp. Ai ai cũng nhận định anh là người hòa đồng dễ gần dễ mến, có người còn ví anh như thiên sứ, tuy họ chẳng biết gì về thân phận thật sự của anh. Nhưng mà... anh lại chưa bao giờ cảm nhận được dù chỉ là một chút tình cảm của người khác dành cho mình. Hôm nay anh cũng không phải là cố ý kích thích Maru, chẳng qua khi nghe tin Jun rầu rĩ gần cả tuần thì anh đã biết lí do rồi. Còn không phải là do cô bé lo lắng cho an nguy của anh sao?

Jun chưa bao giờ giấu giếm tình cảm của mình, thậm chí còn tự tin biểu lộ trước mặt anh. Anh không phải kẻ ngốc mà không nhìn ra được. Kẻ có thân phận đặc biệt như anh, lại được cô công chúa duy nhất Thiên Quốc mến mộ suốt bao lâu, nhưng mà như đã nói, anh không hiểu gì về tình yêu. Anh sẽ không thể giống như Mochi có thể từ bỏ tất cả thậm chí là cả tương lai, mạng sống của mình để giành lại bình an cho người mình yêu. Anh tồn tại vì trên người anh mang theo sứ mạng đặc biệt. Nhìn ở một góc độ nào đó, anh với Mochi thật sự giống nhau, có nhiệm vụ vô cùng trọng yếu mà có lẽ chỉ có thể kết thúc khi sinh mạng tan biến.

Anh không thể đáp lại Jun, anh chỉ có thể hoàn thành tốt vị trí là một thành viên trong hoàng tộc Tian như mọi người mong muốn.

Về phần Mochi, người ta thường cho rằng năm đó anh nhất quyết mang anh ta về là vì nổi lòng trắc ẩn khi thấy Mochi vì mất cha mà gần như đánh mất luôn cả lí trí. Sự thật là do anh cảm thấy người này bởi vì thân phận có chút đặc biệt, di truyền nhiều năng lực từ cha và mẹ nên có thiên phú dị thường, nếu sinh lòng thù hận với Thiên Quốc, có thể gây nguy hiểm tới anh Dara. Nhưng nếu đem người này bóp chết từ trong trứng nước thì cũng hơi đáng tiếc. Giá mà có thể biến cậu ta thành quân mình thì là tốt nhất.

Sau đó chính là công cuộc lừa gạt có tổ chức của anh.

Năm ấy, Mochi vẫn chỉ là đứa trẻ, tư duy chín chắn vẫn thua Sal một bậc. Muốn cảm hóa có hơi tốn chút thời gian nhưng không khó khăn lắm. Sau này Mochi phát hiện mình bị lừa, phát hiện cả con người thật sự của anh nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận tất cả mà bằng lòng trở thành bạn bè, thành anh em, hay thậm chí là một bề tôi trung thành của anh. Như vậy, không chỉ Jun, mà cả Dara và Mochi đều bằng lòng trở thành người thân của một kẻ không có chút gợn sóng cảm xúc nào như anh. Anh mơ hồ tự hỏi, đây chính là sức mạnh của thứ gọi là tình cảm mà anh chưa bao giờ lĩnh ngộ được hay sao?

Họ vẫn đang cố gắng từng ngày để khơi gợi cảm xúc cho anh. Anh cũng sẽ cố gắng làm theo điều họ muốn. Sự nhiệt tình của họ làm cho anh tự nhiên cũng muốn tìm lại những cảm xúc đó rồi, cho dù nó thật sự mong manh. Có lẽ trong mắt nhiều người, anh là một kẻ bất hạnh, nhưng đối với anh, anh cũng chẳng thể hiểu rõ sự đáng thương một kẻ bất hạnh là như thế nào...

-----

Cuối cùng thì chuyến dã ngoại đến bán đảo Izu đáng mong đợi cũng đến. Đợt thi cử vừa rồi quả thực đã khiến cho tinh lực của học sinh trường Kokka tiêu hao quá nhiều. Vì thế, ai ai cũng trông mong cuộc đi chơi này. Dù rằng đối với những thiên kim quý tử theo học ở trường Kokka, tổ chức một bữa chơi bời chẳng khó khăn gì, nhưng đây là chuyến đi chơi với cả trường, do chính gia tộc Tian tài trợ phần lớn đó!

Hiện tại, vẫn không ai rõ gia tộc này ở đâu đến và kinh doanh về cái gì, nhưng ở cái trường này, họ dường như đã trở thành vị thần trong mắt hầu hết các học sinh rồi. Chưa kể là lịch trình chuyến du lịch nghe cũng rất hấp dẫn nữa, nào là leo núi, du ngoạn, tham quan, các bữa tiệc mặn ngọt đủ cả, có cả những trò chơi ngoài trời cực kỳ thú vị, và đặc biệt là học sinh có thể tắm biển nghịch cát thỏa thích. Phải nói đây là hoạt động được mong chờ nhất đối với các nam sinh. Thử nghĩ xem, sẽ có rất nhiều... rất nhiều nữ sinh mặc bikini đó. Trong đó có búp bê không son phấn Tian Jun, còn có cả nữ Hội trưởng tài năng xinh đẹp, và các thiên kim tiểu thư với thân hình bốc lửa...

Nyahhh, xịt máu mũi mất rồi!

Thôi đành tạm gác vấn đề này lại vậy. Chúng ta chuyển máy quay đến bảng tên nhà Haru nhé.

Hiện tại mới hơn là ba giờ rưỡi sáng thôi. Izu vẫn đang loay hoay cột dây giày thể thao cao cổ của mình. Hôm nay cô mặc một bộ váy xòe dài quá gối màu vàng nhạt có chấm bi ở chân váy, chiếc áo khoác lửng tay phồng cột ngay giữa eo màu trắng đầy cá tính. Mái tóc mềm mượt không cột hết lên như mọi khi mà để xõa dài qua thắt lưng, hai bên tóc mai vén lên xoắn nhẹ và được cố định bởi một chiếc kẹp tóc có đính hình hồ điệp màu nâu nhạt, để lộ hai vành tai nhỏ xinh với đôi bông tai dễ thương có đính hai viên hồng ngọc lấp lánh. Gương mặt vốn đã xinh đẹp của Izu lại càng trở nên sắc sảo hơn với lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế. Tuy nhiên, Izu chẳng có thời gian để tự ngắm mình lâu hơn nữa. Cô quơ vội chiếc ba lô đã soạn sẵn các vật dụng cần thiết cho chuyến đi rồi phóng vội ra cửa, miệng liên tục trách cứ bản thân quá ư là sơ suất. Anh Daizu đã đi công tác từ hai bữa trước rồi, mà cô lại quên không nói với chú Toshi là hôm nay cô cần phải đến trường sớm để kịp thời tập trung lên các chuyến xe chở ra sân bay. Bây giờ thì... có báo cũng không biết còn kịp không nữa...

Tuy nhiên, cửa trong vừa được khóa lại, Izu chợt nghe thấy tiếng xe lăn bánh đang tiến đến gần biệt thự Haru. Dù tiếng máy xe rất êm tai, nhưng trong không gian tĩnh mịch như thế này thì những âm thanh đó vẫn có thể nghe được rất rõ ràng. Izu vốn chỉ nghĩ đó là xe của ai đó đi làm về khuya thôi nên cũng không để tâm lắm, cho đến khi bóng dáng chiếc xe hơi sang trọng màu đen ấy đỗ xịch ngay trước cửa nhà thì cô bắt đầu phải gạt đi suy đoán vừa rồi của mình.

Cô nhớ rất rõ là cô vẫn chưa kịp báo cái gì cho chú Toshi, mà chiếc xe kia cũng không phải xe của chú ấy, càng không phải xe của anh Daizu đi làm về đột ngột, nhưng mà... nhìn đi nhìn lại, chiếc xe này trông vẫn rất quen thuộc...

Trong khi Izu vô thức nghiêng đầu nheo mắt cố nhìn cho kĩ hơn, chợt cửa kính xe cạnh ghế tài xế hạ xuống, để lộ một gương mặt quen thuộc với mái tóc bạch kim ôm gọn xuống cổ và đôi mắt màu hổ phách đang hờ hững nhìn cô.

- Hội trưởng, cậu định ngắm tớ đến bao giờ? Còn không mau khóa cửa rồi leo lên xe? Muốn lết bộ tới bán đảo luôn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro